Đạo Quân

Chương 578: Có thai




Chương 578: Có thai
Edit: Luna Wong
Nghe giọng điệu kia của hắn, làm như đám người đang chặn ở bên ngoài cửa kia chính là đang chặn nhà của hắn vậy.
Vô Tâm: “Đây là ngươi nói đó, ta không có miễn cưỡng ngươi, nếu như làm không được, thì có lẽ ngay cả tứ chi ngươi cũng không chắc giữ nổi đâu.”
Hạo Vân Thắng lạnh sống lưng, vội nói: “Đã nói là làm, nhất định làm được, chắc chắn làm được, tiên sinh yên tâm.”
Truyền thuyết về Quỷ Y hắn không xa lạ gì, Quỷ Y tựa hồ không có thế lực nào, thế nhưng người có y thuật đạt đến loại trình độ này, có thể nói là có một thế lực vô hình, so với những thế lực mà mắt có thể nhìn thấy, tai có thể nghe được kia thì lại càng thêm đáng sợ hơn, người ta đích thật sẽ không để một vị vương gia như hắn vào mắt.
Vô Tâm không nói thêm nữa, rửa tay xong đi vào trong đình, bảo Quách Mạn đem bút mực giấy nghiên tới, tự động thủ viết ra một toa thuốc, giao cho Hạo Vân Thắng, “Chân ngươi là vết thương cũ, không nên trực tiếp động thủ trị liệu ngay, về chiếu theo đơn thuốc này mà sắc, trước tiên cần ngâm chân bị thương trong ba ngày, mỗi ngày sớm tối ngâm một canh giờ, để kinh lạc huyết mạch chỗ vết thương cũ giãn ra đôi chút. Ba ngày sau, ngươi lại tới đây, để ta xem lại tình huống một chút để xác định phương thức trị liệu.”
Hạo Vân Thắng giống như nhặt được chí bảo vậy, đưa hai tay ra tiếp lấy, liên tục gật đầu nói: “Nhất định tuân theo tiên sinh phân phó.”
Thần thái kia trông còn thành kính hơn cả khi nhận thánh chỉ của hoàng đế nữa.
“Tiễn khách!” Vô Tâm nói xong cầm đũa ăn cơm.
Quách Mạn đưa tay tiễn khách, Hạo Vân Thắng liếc qua một chút đồ ăn đơn giản bày trên bàn, bèn chủ động nịnh bợ nói: “Cơm canh tửu lâu này không xứng với tiên sinh, sau này ẩm thực của tiên sinh, bản vương sẽ cho người tận tâm chuẩn bị, đúng giờ sẽ đưa đến.”
Vô Tâm: “Không cần.”
Hạo Vân Thắng đành phải thôi, bất quá vẫn là ra hiệu cho tùy tùng bên người lấy ra một tờ kim phiếu, giá trị 10 vạn kim tệ để lên trên bàn, “Một chút tâm ý nho nhỏ, thỉnh tiên sinh không nên ghét bỏ.”

Cái thứ này, thì Vô Tâm không có cự tuyệt, vẫn chậm rãi ngồi ăn đồ ăn của mình.
“Mời!” Quách Mạn đưa tay tiễn khách lần nữa.
“Được được được, tiên sinh chậm rãi dùng, bản vương sẽ không quấy rầy nữa.” Hạo Vân Thắng bước lui lại, khom người cáo từ, sau khi ra khỏi cửa viện, vẫn không quên chắp tay nói tạ ơn với Quách Mạn.
Sau khi Quách Mạn trở về thì tới ngồi đối diện với Vô Tâm cùng dùng cơm chung.
Vô Tâm chỉ chỉ kim phiếu trên bàn, “Ngươi thu đi, để dùng cho sinh hoạt thường ngày.”
Quách Mạn xấu hổ vì trong túi rỗng tuếch, đến giờ cũng đã biết được chút tác phong của đối phương, đã nói liền nghe theo, không cần khách khí, vừa cầm kim phiếu lên cái, miệng không khỏi ‘chậc chậc’ hai tiếng.
Tùy tiện làm chút chút, còn chưa có xác định là có thể chữa khỏi hay không, cũng không có nói hết bao nhiêu tiền, người ta liền chủ động đưa cho 10 vạn kim tệ, tiền này cũng không khỏi kiếm quá dễ đi, quả thực là ‘xịn’ hơn so với nàng làm tán tu nhiều.
. . .  . . .
Anh Vương phủ, sau khi dùng bữa tối xong, Hạo Chân chủ động mời Thiệu Liễu Nhi đi dạo trong hoa viên một lúc.
Thiệu Liễu Nhi biết hắn nhất định là có chuyện gì muốn nói, đi theo phụng bồi, chờ đợi.
Quả nhiên, dạo được nửa vòng về sau, Hạo Chân lên tiếng hỏi: “Liên lạc với ca ca nàng như thế nào rồi?”
Thiệu Liễu Nhi: “Có liên lạc rồi ạ, nhưng ca ca không nói gì, chỉ bảo thiếp tự chiếu cố tốt cho bản thân mình.”
“Ừm!” Hạo Chân gật đầu, “Liễu Nhi, nàng là người thông minh, có mấy lời không cần ta phải nói nhiều đi, về sau nên liên hệ với ca ca của nàng nhiều hơn.”

Thiệu Liễu Nhi: “Thiếp thân minh bạch.”
Hai người không có chủ đề gì chung, sau đó liền chân thành đi dạo, lại tản bộ thêm nửa vòng về sau, Thiệu Liễu Nhi chủ động tìm chủ đề, “Vương gia, nghe nói đệ tử Quỷ Y đã tới Tề kinh.”
Hạo Chân: “Gọi là Vô Tâm gì ấy, tên nghe là lạ, không giống như là tên thật.”
Thiệu Liễu Nhi: “Nghe nói không ít quan lại quyền quý đều đã phái người đưa thiếp xin bái kiến, chặn cả cửa chính nhà Vô Tâm kia ở.”
Hạo Chân: “Có thể lý giải, có mấy người có lẽ là muốn trị bệnh thật, nhưng phần nhiều vẫn là muốn lôi kéo tình cảm hơn.”
Thiệu Liễu Nhi: “Có ít bệnh, bằng pháp lực tu sĩ cũng không trị được. Không thể tránh né sinh lão bệnh tử, có danh y như thế, mặc kệ có bệnh hay không có bệnh, nhà giàu sang người nào mà không muốn để hắn hỗ trợ kiểm tra thử một chút, đều muốn kết giao. Nghe nói trưởng công chúa Kim Châu Triệu quốc thân trúng phải kỳ độc, cũng được hắn hóa giải, vì sao vương gia không thử gửi thiếp mời, làm quen với người như vậy không có chỗ nào xấu cả. Nếu vương gia cảm thấy không tiện, thiếp thân lấy danh nghĩa cá nhân mình đưa thiếp bái kiến giúp cho?”
Hạo Chân: “Người này tính cách hình như có chút cổ quái, không dễ liên hệ, trong cung còn chưa có phản ứng gì, còn đang quan sát, chúng ta cũng đừng đụng náo nhiệt này. Vừa mới nghe nói, vị hoàng thúc Tây Viện kia vừa bái kiến qua vị kia xong về, thì phái một đội nhân mã tới đuổi sạch những người đứng chắn trong ngõ nhỏ, không cho người ta quấy rầy vị đệ tử Quỷ Y kia nữa, vì thế đã đắc tội không ít người. Trước mắt cứ xem tình huống đã rồi nói sau.”
Thiệu Liễu Nhi gật đầu, “Vương gia nói đúng ạ, thiếp thân minh bạch. Ọe. . .” Nàng bỗng nhiên lấy tay che miệng, như kiểu buồn nôn.
Hạo Chân kinh ngạc: “Thế nào? Thân thể không thoải mái hả?”
Mặt Thiệu Liễu Nhi lộ vẻ ngượng ngùng, “Vương gia, không có chuyện gì, pháp sư có kiểm tra qua rồi. Pháp sư nói, thiếp thân đã có thai.”
Hạo Chân sửng sốt, mặt lộ vẻ nghi ngờ, “Đại sự như thế, vì sao không ai nói cho bản vương biết hết vậy?”
Thiệu Liễu Nhi răng ngà cắn cắn môi, “Là do thiếp thân bảo bọn họ khoan hãy nói.”

Nàng muốn gặp vị đệ tử Quỷ Y kia, cũng là do có mấy phần muốn nhờ người ta hỗ trợ thử kiểm tra một chút, tuy nói trong nhà có tu sĩ, nhưng dẫu sao nàng cũng là nữ nhân lần đầu trải qua chuyện bầu bì như này, trong lòng có chút lo lắng không yên, muốn tìm đại phu tốt hơn hỗ trợ xem giúp thì nàng càng có thể an tâm hơn.
Nhìn thần thái của nàng, Hạo Chân rất nhanh hiểu rõ, là vì muốn cho mình một kinh hỉ đây, nếu không tu sĩ trong phủ sẽ không giúp đỡ nàng giấu giếm, lúc này bèn mỉm cười, đưa tay ra bắt lấy tay nàng vỗ về, giọng ôn hòa nói: “Đêm nay không có chuyện gì khác, bản vương sẽ ở cùng nàng, ngày mai cùng theo bản vương tiến cung, báo tin vui này với phụ hoàng đi.”
“Dạ!” Thiệu Liễu Nhi ôn nhu gật đầu.
Đôi phu thê, đều là một thân y phục hoa lệ, cùng nhau rong chơi dưới ánh chiều tà trong hoa viên.
. . .  . . .
Thành cung lồng lộng, Bộ Tầm đứng chắp tay sau lưng ở trên tường thành, nhìn ra ánh chiều tà phía chân trời xa xa.
Bộ Phương đi lên tường thành, tới bên cạnh hắn, “Sau khi Tây Viện đại vương hồi phủ, hạ nhân lập tức đi khắp nơi tìm kiếm một số dược liệu, nhìn tình huống, thì có vẻ vị đệ tử Quỷ Y kia đã đồng ý chẩn trị giúp cho Tây Viện đại vương.”
“Cái chân què kia của hắn bị thương tích thiếu khuyết, đã trải qua nhiều năm như vậy, đã định hình rồi, chẳng lẽ vị đệ tử Quỷ Y kia còn có thể giúp hắn mọc ra lại hay sao?” Bộ Tầm có chút kỳ quái.
Bộ Phương: “Khó xác định, cần xem tình huống sau này mới có thể phán đoán được, nếu nóng lòng muốn hiểu rõ tình hình, có lẽ có thể trực tiếp tìm Tây Viện đại vương hỏi thử xem.”
Bộ Tầm nói: “Trước cứ mặc kệ hắn đã. Đệ tử Quỷ Y kia, đã tra rõ lai lịch chưa?”
Bộ Phương: “Thật sự là không dễ điều tra, Quỷ Y vốn là người thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, từ trước đến nay đều thần bí, chúng ta ngay cả nơi Quỷ Y cư trú cũng không có biện pháp nắm giữ, bên cạnh hắn đột ngột toát ra tên đệ tử này, lai lịch xuất thân như nào một mực không rõ, ngay cả một chút đầu mối Giáo Sự Đài cũng không có nắm, căn bản không biết ra tay từ chỗ nào. Có một manh mối đã biết là hắn từng đi theo Quỷ Y xuất hiện qua một lần tại trước cửa ra vào phủ thứ sử Kim Châu, chuyện này chỉ có thể chứng minh hắn thật sự là người của Quỷ Y thôi, không tính là manh mối gì.”
Bộ Tầm nhìn về phương xa, chậm rãi nói: “Nữ nhân bên cạnh hắn kia thì sao?”
Bộ Phương: “Lai lịch của nữ nhân này ngược lại rõ ràng hơn một chút, tên gọi là Quách Mạn, chỉ là một kẻ tán tu trên tu hành giới mà thôi, tu vi mới Luyện Khí kỳ, nghe nói là đồ đệ của tán tu đã chết nào đó, trước mắt tra ra được có hai tên huynh đệ kết nghĩa. Nữ nhân này thực sự không tính là người thế nào, cũng không biết làm sao lại lăn lộn một chỗ với đệ tử Quỷ Y nữa. Người Giáo Sự Đài đang còn điều tra hai huynh đệ kết nghĩa kia của nó, cố gắng có thể tìm được hai người này, tra ra chút manh mối, đoán chừng người đang đi tìm hai người này cũng sẽ có không ít!”
Bộ Tầm: “Bệ hạ mộ danh, muốn gặp vị đệ tử Quỷ Y này một lần, nhưng chúng ta không thể để người nào muốn thì cứ đến bên cạnh bệ hạ được, lỡ xảy ra chuyện ai cũng không đảm đương nổi trách nhiệm, phải nhanh tìm hiểu rõ thêm đi!”
“Vâng!” Bộ Phương chắp tay lĩnh mệnh.

. . .  . . .
Yên Kinh, Cao Thiếu Minh chui xuống xe ngựa, ngẩng đầu nhìn cánh cửa nhà cao lớn, thở ra một hơi thật dài.
Phát sinh ra chuyện như vậy, phía Yên Kinh bên này khẳng định phải muốn biết rõ tình huống cụ thể, nên triệu hắn trở về gấp, vừa đến kinh thành, ngay cả nhà cũng chưa có về, đã trực tiếp bị mang đi đến công sở tra hỏi.
Bước lên bậc thềm đi vào, ở cửa ra vào đã có lão quản gia đứng chờ đón sẵn, “Đại gia trở về, lão gia đang ở trong thư phòng đợi ngài.”
Trong thư phòng, Đại Tư Đồ Yến quốc Cao Kiến Thành bận một thân thường phục, ngồi trước thư án viết viết gì đó, dáng người gầy như là củi khô vậy, râu cũng không có mấy sợi, nhưng trong người lại có tinh khí thần tràn trề, không thấy già nua chút nào.
Cao Thiếu Minh đi vào bái kiến, “Phụ thân.”
Cao Kiến Thành ‘ừ’ một tiếng, rồi hỏi: “Tra hỏi thế nào?”
Cao Thiếu Minh: “Nhi tử lặp đi lặp lại, nói không phải là nhỉ tử làm, nhi tử còn chưa ngu ngốc đến mức độ đó, làm sao nhi tử có thể xuống tay với Tống sứ ở thời điểm này được, nhưng bọn hắn cứ truy vấn lặp đi lặp lại mãi không thôi, nhi tử giải thích khô cả họng, muốn kiệt sức luôn.”
Cao Kiến Thành ngừng bút, hai tay đặt ở phần bụng, dựa vào thành ghế, “Làm sao? Cảm thấy bị ủy khuất à?”
Cao Thiếu Minh hơi lặng yên, lắc đầu nói: “Từ Cáo dù sao cũng là người bên cạnh nhi tử, đích thật là nhi tử sơ sẩy, để cho người ta chui chỗ trống. Từ Cáo có lẽ không có khả năng còn sống, đoán chừng đã bị làm cho biến mất trên cõi đời này rồi, cho nên đây chính là bút sổ sách mờ ám, căn bản không thể tra ra rõ được chân tướng, cho nên coi như không phải là nhi tử làm, thì nhi tử cũng khó tránh khỏi tội.”
Cao Kiến Thành gật đầu, “Xem ra không uổng công ngốc bao năm nay ở Điệp Báo Ti, ngươi đã minh bạch liền tốt. Bất quá triều đình cũng không phải hồ đồ, trong lúc mấu chốt này, không cần dùng đầu óc cũng có thể đoán ra được là có người đang giở trò quỷ, nhưng bệ hạ tức giận! Trách nhiệm phải rơi xuống trên đầu ngươi, ngươi liền thành thành thật thật nhận lấy đi, đừng có câu oán hận nào, một ít chuyện ta đã thương lượng với Đồng Mạch xong rồi.”
Cao Thiếu Minh gật đầu, “Nhi tử minh bạch, đã để phụ thân phải lo lắng rồi.”
Cao Kiến Thành đứng dậy vòng qua đứng bên cạnh thư án, “Sự sơ xuất vừa qua này của con, xem như đã làm cho sự tình lớn lên. Tống quốc liên tục khiển trách, muốn chúng ta giao ra hung thủ, Từ Cáo đã bị mất tích, Tống quốc bên kia lại toát ra cái thằng Triều Thắng Hoài, một ngụm cắn chết Từ Cáo là một trong số hung thủ, lại thêm thằng kia là tôn tử của trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính, Vạn Thú môn từ trước đến nay không cuốn vào tranh chấp của chư quốc, có bối cảnh như vậy đi ra chỉ chứng, rất có phân lượng. Tống quốc cũng không có khả năng giao Triều Thắng Hoài kia cho chúng ta thẩm vấn.”
“Tống quốc chiếm lý, nhưng cũng không chỉ chiếm lý ngoài miệng trách mắng không, phía sau cũng đã triển khai động tác, theo tin tức Điệp Báo Ti gửi về, Tống quốc hiện đang còn tại điều động nhân mã, Hàn quốc bên kia cũng tại đang bí mật tăng binh về phía Nam. Một khi triều đình tiếp tục động thủ với Nam Châu, cho bên ngoài thừa cơ hội, hai nước tất có sẽ có một nước động thủ, một nước khác cũng tất nhiên sẽ thừa cơ cháy nhà hôi của, đây là muốn thừa dịp loạn chia cắt Đại Yến ta đây mà.”
“Sự tình đã kinh động đến Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, ba vị chưởng môn đã đích thân đi tới đại nội, ở trước mặt tạo áp lực với bệ hạ, bệ hạ bị buộc bất đắc dĩ phải nghe theo, đã thu hồi mệnh lệnh bố trí quân sự đã ban ra nhằm vào Nam Châu, bắt đầu triệu tập nhân mã di chuyển về hai phía Nam Bắc bố trí phòng ngự. Cơ hội tốt đẹp thu phục Nam Châu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, các loại tâm huyết bị uổng phí hết, ngươi nói coi bệ hạ làm sao có thể không tức giận? Nếu không có cha của con ở trong triều còn có chút thế lực, nếu không có quần thần lấy cớ hiện tại giết ngươi sẽ càng khẳng định Tống quốc chỉ trích đúng mà ngăn cản bệ hạ, ngươi cho rằng đầu ngươi còn có thể giữ nổi sao? Chỉ dựa vào việc diệt uy phong triều đình, kéo dài khí thế của Thương Triều Tông, thì bệ hạ liền đã không tha cho ngươi rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.