Đạo Quân

Chương 571: Tên đã trên dây




 
Chương 571: Tên đã trên dây
Vẽ Vô Tâm kia để làm gì à?
Chính bản thân Ngưu Hữu Đạo cũng rơi vào trong suy tư trầm mặc, nhớ tới một màn Vô Tâm dừng bước nói chuyện với hắn kia, trầm ngâm nói, “Hắn không phải là người nói nhiều.”
Là sao? Quản Phương Nghi rất không minh bạch, “Nói nhiều với không nói nhiều liên can gì đến ngươi vẽ ảnh chân dung của hắn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn ngay cả Tư Đồ Diệu cũng không thèm đáp lời, nhưng vừa nghe được danh hiệu ta lại chủ động dừng bước quay người, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
Quản Phương Nghi vui vẻ, thả trang giấy vẽ lại trên bàn, xoay người, cái mông cũng ngồi ở trên bàn, nghiêng người áp đến trước mặt hắn, cười nói: “Đừng nói chứ, ta thấy thanh danh của Tư Đồ Diệu đúng là chưa chắc khiến người khác chú ý nhiều bằng ngươi, bản thân không cảm giác thấy hay là đang tại tỏ vẻ khiêm tốn hử?” Trong giọng nói có một chút xíu trêu chọc.
Ngưu Hữu Đạo đưa tay, một ngón tay nhấn ở phía dưới môi nàng, đỡ cái mặt nàng sắp sửa dán sát đến mặt mình lại, “Nhưng hắn không phải là người nói nhiều.”
Quản Phương Nghi kỳ quái, “Ngươi từ lúc nào trở nên toàn cơ bắp như thế rồi?”
Ngưu Hữu Đạo tựa hồ lại giống như đang đắm chìm ở trong thế giới suy tư của mình: “Một người không nói nhiều, thậm chí là người không muốn cùng người khác giao lưu quá nhiều, không kỳ quái khi hắn bảo có nghe nói về ta, nhưng vì ta mà dừng bước quay người lại liền khiến cho ta rất ngoài ý muốn, ngoài ra người không muốn nói nhiều này còn nói chuyện phiếm với ta, nhắc tới Bắc Châu Thiệu thị, ngươi còn nhớ rõ chứ?”
Quản Phương Nghi gật đầu, “Nhớ rõ, nếu như ta không nhớ nhầm, lúc ấy hắn nói thế này: Bức cho Bắc Châu Thiệu thị chạy trối chết, ta có nghe nói qua về ngươi!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi lại: “Ngươi không cảm thấy kỳ quái sao?”
“Có cái gì kỳ quái đâu? Người ta qua sự kiện đó có nghe nói về ngươi thì có gì đâu?”
“Hắn không phải là người nói nhiều.”
“Cũng không có nói gì nhiều a, liền thuận miệng nói có một câu.”

“Vấn đề nằm ở chỗ đó.”
“Có ý tứ gì a?” Mạch suy nghĩ của Quản Phương Nghi thật sự là theo không kịp tư duy logic của vị này, hỏi mò: “Không phải ngươi hoài nghi vị này là người do Thiệu Bình Ba phái tới chứ? Chuyện này không có khả năng lắm, đám Lê Vô Hoa bọn họ đều có thể chứng minh hắn là người của Quỷ Y, nếu Thiệu Bình Ba có năng lực ảnh hưởng tới Quỷ Y kia, ngươi đã sớm gặp phiền phức lớn rồi.”
Nói vậy mà nàng vẫn chưa hiểu, Ngưu Hữu Đạo đưa tay vỗ vỗ bên đùi nàng, ra hiệu nàng dịch chuyển cái mông, lại cầm trang giấy vẽ kia lên, nhìn chằm chằm người trên bức vẽ thật kỹ.
Có một điểm Quản Phương Nghi đúng là không có nói sai, bất kỳ chuyện gì có liên quan đến Thiệu Bình Ba, đều sẽ để cho hắn cảnh giác.
Cái gì gọi là đối đầu? Đó chính là mặc kệ chuyện gì xảy ra, bất kể có phải là do đối phương làm hay không, đều sẽ vô thức liên tưởng đến trên đầu đối phương trước nhất.
Quản Phương Nghi đứng dậy xoay một vòng, cười hì hì nói: “Đạo gia, vẽ cho ta một tấm nữa đi, vẽ xong sẽ có trọng thưởng.”
Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn nàng một chút, chợt sững sờ, phát hiện phía dưới môi của Quản Phương Nghi có một vệt đen, ý thức được cái gì, thản nhiên lật tay lại, nhìn qua ngón tay vừa rồi cầm bút than vẽ, ngón tay đúng là bị dính bụi than đen thui. . .  . . .
Sáng sớm hôm sau, Hải Như Nguyệt đang trong cơn ngủ mê trên giường đột ngột bừng tỉnh, trên trán thậm chí ướt đẫm mồ hôi lạnh, đột nhiên kinh hãi ngồi bật dậy, nhưng thể cốt quá hư nhược, người còn chưa có ngồi dậy đã lại ngã xuống.
Nha hoàn đang hầu ở trong phòng bị dọa kêu lên sợ hãi.
Rất nhanh kinh động đến Lê Vô Hoa chạy vào xem, tới ngồi ở bên cạnh giường trấn an hỏi thăm, “Như Nguyệt, nàng thấy thế nào?” Ngón tay đã sờ lên tay kiếm tra mạch đập của nàng.
“Là hắn, người ở bên cạnh Quỷ Y.” Hải Như Nguyệt thở hỗn hển, nhớ rồi, gương mặt lúc ẩn lúc hiện trong cơn ác mộng của nàng giống y như gương mặt ở trong phòng bếp kia, thân thể khôi phục lại, có chút tinh lực, nàng rốt cục nhớ lại gương mặt thấy ở trong mộng kia đã gặp qua ở nơi nào.
Xác nhận thân thể của nàng đã khôi phục không tệ, Lê Vô Hoa yên tâm thêm không ít, thở dài nói: “Không sai, đó là đệ tử của Quỷ Y, đến để giải độc cho nàng, chất độc trên người nàng hắn đã giải trừ, hài tử cũng đã không sao.”
Nghe được hài tử cũng đã không sao, Hải Như Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng cái nàng nhớ tới không phải là cái này, mà chính là đại nhi tử của mình kia, “Thiên Chấn, Thiên Chấn ở chỗ Quỷ Y bên kia như thế nào rồi?”

Nhắc đến trưởng tử, không khỏi rơi lệ, trong lòng nàng biết, kỳ thật nàng có lỗi với đứa nhi tử này, giờ bị Quỷ Y luôn luôn có hành vi cổ quái kia mang đi, cũng không biết hiên nay như thế nào rồi.
Nhắc tới Tiêu Thiên Chấn, trong lòng Lê Vô Hoa ít nhiều có chút không thoải mái, hắn cũng muốn lấy cớ thử hỏi thăm một chút, thế nhưng tên Vô Tâm kia, hỏi cái gì mà có liên quan đến Quỷ Y bên kia thì hắn sẽ không có phản ứng, có hỏi cũng chỉ là hỏi không. Thở dài: “Vị đệ tử kia của Quỷ Y tính cách cổ quái, hỏi cái gì cũng không nói, hắn đến vội vàng, đi cũng vội vàng, chữa khỏi các nàng xong liền rời đi.”
Mặc dù rời đi, lại đi không xa, chỉ là rời khỏi phủ thứ sử, sáng sớm đã đi tới Lưu Phương quán bên kia ở lại.
Không nói ra chân tướng cũng là do sợ nữ nhân này bị kích thích thân thể. . . . . .
Lưu Phương quán, tin tức đệ tử Quỷ Y chữa khỏi Hải Như Nguyệt vào tạm trú ở Lưu Phương quán lan truyền đi nhanh chóng.
Khách chư quốc đến thăm nghe thấy kinh ngạc, nhao nhao đến đây bái phỏng, tìm tòi xem hư thực.
Không tìm gặp còn tốt, vừa tới gặp cái nhao nhao tự chuốc lấy nhục nhã, vị đệ tử Quỷ Y kia có tính cách như nào xem như được lĩnh giáo.
Triệu Sâm chân trước vừa ra khỏi chỗ Vô Tâm thì Cao Thiếu Minh cũng vừa cao từ đi ra, vừa ra khỏi cửa Cao Thiếu Minh hô gọi, “Triệu phủ lệnh, xin chậm lại chút.”
Gọi lại xong, bước nhanh đuổi theo kịp, tới sánh vai đi cùng, rồi cùng nhau ra hiệu, để cho tùy tùng theo sau đi chậm lại cách hai người ra một khoảng.
“Triệu phủ lệnh, ngươi cảm thấy đệ tử Quỷ Y này là thật hay là giả?” Cao Thiếu Minh lên tiếng hỏi.
Mặt Triệu Sâm đang rất khó coi, “Tiền lệ giả mạo đệ tử Quỷ Y không phải là không có, nhưng kết quả cuối cùng giống nhau đều là rất thảm, công nhiên giả mạo như vậy khả năng không lớn.”
Cách nghĩ này của hắn cũng không sai, lúc trước Tiêu Thiên Chấn bị Quỷ Y mang đi, chính là hậu quả khi dám tuyên bố do đệ tử Quỷ Y chữa cho khỏi, nếu không sẽ không có khả năng rước lấy Quỷ Y đến tận nhà.
Mà đệ tử Quỷ Y lần này đến, hắn cũng có hoài nghi phải chăng có liên quan đến chuyện nhi tử của Hải Như Nguyệt bị mang đi kia, Quỷ Y rất ít khi dính vào loại chuyện này, đệ tử Quỷ Y ra mặt tham gia, khiến cho hắn thật bất ngờ, hắn tin tưởng triều đình cũng là không ngờ tới.

Cao Thiếu Minh hơi gật đầu, “Nói theo kiểu này, người này có thể là đệ tử Quỷ Y thật. Chỉ là độc Hải Như Nguyệt  trúng, có dễ dàng giải trị như vậy sao? Phải chăng là đang cố làm ra vẻ để ổn định tình thế Bắc Châu.”
Hắn cảm thấy phía Triệu quốc bên này muốn hạ độc, hẳn là sẽ không hạ loại độc quá dễ dàng bị hóa giải mới đúng, phía bên này hẳn là phải hiểu rõ điều ấy mới đúng.
Triệu Sâm: “Chữa khỏi hay chữa không khỏi có khác nhau chỗ nào? Tên đã trên dây, không bắn là không được!”
Ngẫm lại cũng đúng, Cao Thiếu Minh không có dị nghị gì, hai nước Yến, Triệu đã đang tập trung tiến công nhân mã và vật tư, Hải Như Nguyệt có chết hay không cũng sẽ không làm cho Triệu quốc từ bỏ cơ hội tiến công tốt, Hải Như Nguyệt không chết, nhiều nhất chỉ là giúp ổn định được lòng người Kim Châu, khiến cho khi Triệu quốc tiến công phải bỏ ra nhiều công sức hơn, không được thuận lợi hơn mà thôi, chứ nó khó mà thay đổi được quyết tâm của Triệu quốc.
Cao Thiếu Minh thay đổi chủ đề, “Tình huống tên Ngưu Hữu Đạo kia như thế nào rồi?”
Triệu Sâm: “Hắn trốn ở trong phủ thứ sử làm rùa đen rút đầu, tình huống như thế nào ta cũng không rõ lắm.”
. . .  . . .
Ngưu Hữu Đạo vẫn muốn đích thân đi thăm hai mẫu tử Hải Như Nguyệt, muốn tự mình kiểm tra hai mẫu tử, xác nhận tình huống chính xác để trong lòng hiểu rõ cũng sẽ tốt hơn.
Đi qua thăm đứa nhỏ, lại đi qua thăm ‘đứa lớn’, thái độ của Hải Như Nguyệt đối với hắn y nguyên vẫn không khách khí, đang nằm trên giường vẫn lớn tiếng khiển trách người, “Từ khi nào chỗ bản cung ngủ lại thành nơi người khác có thể tự tiện xông vào như vậy hả?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không chấp nhặt với nàng, lúc trước đem bên này ra giày vò thảm quá rồi, còn không cho người ta được quyền ý kiến nữa chắc? Hắn không có nhỏ mọn như vậy.
Ngược lại Lê Vô Hoa thì vội khiển trách Hải Như Nguyệt, “Như Nguyệt, không được vô lễ, lần này nếu không phải do Ngưu lão đệ nghĩ ra được biện pháp mời đệ tử Quỷ Y tới, thì nàng cùng hài tử đã không còn cứu được nữa rồi, về tình hay về lý, hắn đều có ơn với nàng, lẫn với hài tử nữa.”
Với hắn mà nói, Tiêu Thiên Chấn có kết cục như nào không quan trọng, cũng không phải là nhỉ tử ruột của hắn, Ngưu Hữu Đạo cứu được nhi tử ruột của hắn mới là nhân tình thật sự.
Hải Như Nguyệt bặm chặt môi, làm hại trưởng tử của nàng, lại cứu nàng với ấu tử, món nợ nần rối tung beng này nàng cũng không biết phải làm sao, nhưng nàng thật sự khó mà biểu đạt lòng cảm kích đối với Ngưu Hữu Đạo được, bèn quay đầu qua nhìn chỗ khác.
“Ha ha, không sao, trưởng công chúa nghỉ ngơi thật tốt đi.” Ngưu Hữu Đạo cười khuyên bảo một chút, quay người chống kiếm rời đi.
Lê Vô Hoa bồi đi ra theo, ra đến bên ngoài, lần nữa biểu thị thật có lỗi, “Lão đệ không cần so đo với nữ nhân, chuyện lần này may mắn có ngươi, nếu không hậu quả đã không có cách nào tưởng tượng nổi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lê trưởng lão khách khí rồi, kỳ thật ta cũng không có làm cái gì cả, liền tùy tiện nói một hai câu mà thôi, người chân chính cứu chữa chính là Vô Tâm kia.”

Hắn cũng cảm thấy may mắn, nếu không phải hắn phòng ngừa chu đáo chạy tới bên này trước để làm chuẩn bị, thì sợ là đã không biết hai mẫu tử này bị trúng độc rồi, Vạn Động Thiên Phủ nhất định sẽ giấu giếm tin tức, đến lúc đó quả thực là không biết chuyện gì sẽ xảy ra thật.
Lê Vô Hoa khoát tay, “Cũng không thể nói như vậy, đừng nói lúc ấy chúng ta không hề nghĩ đến biện pháp kia của ngươi, coi như nghĩ đến, cũng không dám đưa ra quyết định chủ động thả ra tin tức, quan trọng là ngươi đã thuyết phục được chưởng môn, mới cứu được hai mẹ con các nàng một mạng.”
“Nam Châu cùng Kim Châu chính là minh hữu, ta chỉ hy vọng Lê trưởng lão minh bạch điều này, Nam Châu tuyệt nhiên không hi vọng nhìn thấy Kim Châu xảy ra chuyện, thành ý của ta hẳn là Lê trưởng lão đã thấy được. Trọng yếu nhất là Vương gia chúng ta chỉ hy vọng, người khống chế Kim Châu vẫn sẽ là trưởng công chúa, không muốn thấy người khác thay vào gây đứt đoạn. Cũng hi vọng trưởng công chúa tương lai có thể giữ vững đạo lý này, tiếp tục ủng hộ Vương gia, tương lai Kim Châu bên này, Vương gia cũng sẽ tiếp tục ủng hộ nhi tử của trưởng công chúa, việc này đối với tất cả mọi người đều có chỗ tốt.” Lời Ngưu Hữu Đạo nói đầy ý vị sâu xa.
Lê Vô Hoa như có điều suy nghĩ, hắn hiểu ý tứ của đối phương, đơn giản là hi vọng Thương Triều Tông cùng Hải Như Nguyệt che chở nhau, cùng nắm lấy đại quyền thế tục Kim Châu và Nam Châu, không cho Vạn Động Thiên Phủ cùng Đại Thiền sơn cơ hội tuỳ tiện thay đổi người đại diện.
Hắn thân là đệ tử Vạn Động Thiên Phủ, có một số chuyện chỉ có thể hiểu ý, không thể nói rõ được.
Song phương tùy tiện hàn huyên thêm vài câu liền tách ra, Lê Vô Hoa đứng ở trong đình viện, ngửa mặt lên trời thở phào ra một hơi.
Thân thể hai mẫu tử khôi phục lại như bình thường, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa, có thể nói là trút bỏ được gánh nặng.
Nhưng trong lòng lại bắt đầu âm thầm lo lắng, lúc ấy vì cầu xin đệ tử Quỷ Y cứu người, cái gì cũng đi nói ra hết, sau đó thì ít nhiều lại có chút hối hận.
Nhưng mà có mấy lời đã nói ra thì không thể thu lại, nếu là hứa với người bình thường nào đó, hủy hứa hẹn có lẽ không có gì, thể nhưng là với đệ tử Quỷ Y, thì lời cảnh cáo lại rất có phân lượng a.
Hắn thật sự không biết tương lai vị kia sẽ đi bắt hắn làm cái gì đây nữa. . .  . . .
Ngưu Hữu Đạo sau khi tách ra khỏi bên này, trực tiếp đi thẳng tới tìm Tư Đồ Diệu.
Hai người vào trong đình ngồi, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi, “Nghe nói chỗ Lưu Phương quán bên kia, bậc cửa nhà Vô Tâm sắp sửa bị khách quý đạp cho mòn luôn rồi hả?.”
Tư Đồ Diệu: “Lão đệ tới tìm ta, lại cho người bên cạnh ta lui ra, không phải chỉ là vì nói cái này thôi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Yến quốc cùng Triệu quốc đều đang cùng điều động nhân mã đều, không thể kéo dài được nữa, những khách quý ở Lưu Phương quán kia nên đuổi ra ngoài, bọn hắn không rời khỏi nơi này, ta không tiện ra tay.”
“Đuổi? Bọn hắn còn muốn ăn tiệc đầy tháng nữa kìa, ngươi cũng biết đó đều là khách quý nữa mà, ta làm sao đuổi đây?”
“Cái này đơn giản, để lộ ra chút tiếng gió, liền nói chiến sự sắp nổi lên, bên này chuẩn bị bắt bọn hắn lại làm con tin, còn sợ không dọa được bọn hắn chạy nữa chắc?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.