Đạo Quân

Chương 569: Đây là do ngươi nói đó, ta không có ép buộc ngươi!




Chương 569: Đây là do ngươi nói đó, ta không có ép buộc ngươi!
Edit: Luna Huang
Còn có thể làm sao nữa? Vị này không phải là người nói nhiều, thế nên chỉ có thể hắn nói như thế nào thì đành như thế đó.
Lê Vô Hoa lập tức kêu gọi người bận rộn chuẩn bị.
Không bao lâu sau, đồ phòng bếp liền bị dọn dẹp vứt ra, Hải Như Nguyệt được bọc lấy chăn mền nằm trên tấm ván giường cũng được mang tới phòng bếp.
Phòng bếp đại hộ nhà giàu không chỉ có mỗi một cái nồi, mà là một loạt nồi và bếp, nam tử đi đến trước nồi bếp nhìn nhìn, chỉ chọn ra ba chiếc nồi lớn, ra hiệu cho nước vào đun sôi.
Trợ thủ lập tức làm theo, đợi nước sôi nóng hôi hổi xong, nam tử lại căn dặn khống chế lửa, duy trì nhiệt độ nước, đằng sau phân phó mang cả Hải Như Nguyệt đang nằm trên ván giường lẫn ván giường cùng đặt lên trên bếp nước, nằm ngang ở trên ba chiếc nồi nước nóng hôi hổi.
Mớm nước! Nam tử bảo Lê Vô Hoa cho Hải Như Nguyệt đang trong hôn mê uống nhiều nước ấm.
Loại phương thức chữa bệnh này, Lê Vô Hoa chưa từng nghe thấy, chưa từng nhìn thấy, nhưng vẫn là kiên trì ngoan ngoãn trung thực làm theo, không dám có hai lời.
Trong lúc đó, nam tử cứ cách một hồi liền lôi tay Hải Như Nguyệt từ trong chăn ra nắm lấy ướm thử, cảm giác nhiệt độ cơ thể Hải Như Nguyệt một chút, cũng như xem xét mạch tượng thế nào.
Đợi khi chăn đắp ẩm ướt hơi nóng, người được quấn tại trong chăn khuôn mặt đỏ bừng đã bắt đầu đổ mồ hôi về sau, mí mắt Hải Như Nguyệt giật giật, tựa hồ hơi nóng nhiều quá không chịu nổi, mở mắt ra, người từ trong hôn mê tỉnh lại, ánh mắt ảm đạm.
Lê Vô Hoa lập tức tiến lên, trong mắt đầy lo lắng.
Trước kia chỉ là muốn chơi đùa với nữ nhân này thôi, nhưng vận mệnh trêu người, cuối cùng lại trở thành người một nhà, loại tâm tình đùa bỡn tìm niêm vui mê luyến nhục thể kia đã không còn, thay vào đó là nỗi thân tình khó dứt bỏ.
Hải Như Nguyệt nhìn mặt hắn, yếu ớt nói: “Đây là đâu, ta nóng quá.”
Lê Vô Hoa vội nói: “Cố nhịn một chút, đang còn giải độc cho nàng, lập tức liền sẽ tốt lên, cố nhịn chút.”

“Giải độc?” Cảm xúc của Hải Như Nguyệt tựa hồ có chút kích động, thanh âm lớn hơn mấy phần, “Hài tử, hài tử thế nào rồi?”
Hốc mắt Lê Vô Hoa đỏ lên, không đợi hắn mở miệng, tay của nam tử đã duỗi tới, bóp nặn miệng Hải Như Nguyệt ra, cho một viên đan dược màu xanh sẫm vào trong miệng nàng.
Nam tử nói: “Không nói nữa, thi pháp giúp nàng luyện hóa dược hiệu đi.”
“Được, được!” Lê Vô Hoa liên tục đáp ứng.
“Hắn là. . .” Hải Như Nguyệt cảm thấy người trước mắt này trông khá quen, nhưng đầu óc không tốt, không nhớ nổi.
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa.” Lê Vô Hoa coi lời đại phu nói như thánh chỉ, liên tục ngăn cản nàng nói chuyện, bắt đầu thi pháp giúp luyện hóa dược hiệu viên đan dược.
Sau khi dược hiệu bắt đầu phát huy tác dụng về sau, Hải Như Nguyệt một mặt đầy khổ sở, phát ra âm thanh giống như bị dày vò đau đớn, “Vô Hoa, ta thật là khó chịu.”
“Tiên sinh, nàng sao vậy?” Lê Vô Hoa lập tức quay đầu qua hỏi nam tử.
Nam tử nghe một đằng trả lời một nẻo: “Có thể kéo chăn mền ra.”
Cái chăn ẩm ướt nóng hừng hực lập tức bị kéo qua một bên, nam tử lại nói: “Cởi quần áo nàng ra, toàn bộ, cởi sạch.”
“A! Cái này. . .” Lê Vô Hoa trợn tròn mắt.
Nam tử không để ý tới ý nghĩ của hắn, quay người với giỏ trúc ở bên cạnh mở ra, lấy ra một vài bình bình lọ lọ các kiểu, một quyển trục bằng da thuộc*, lộ ra một loạt ngân châm(kim châm bằng bạc) to to nhỏ nhỏ nhiều kiểu loại, bỏ toàn bộ vào trong một cái bồn bạc nhỏ, đổ nước sạch vào, rồi cho thêm vào một số thuốc bột không biết tên tiến hành ngâm những món đồ trên.
Lê Vô Hoa cuối cùng vẫn cắn răng, đuổi trợ thủ nam ra ngoài hết, đổi mấy nha hoàn vào, còn sai người giữ kín cửa phòng bếp, tránh cho có người tiến đến ngó thấy.
Cuối cùng, Hải Như Nguyệt trong bệnh trạng yếu đuối ngượng ngùng, không có sức phản kháng, bị lột cho không còn một mảnh vải đặt nằm ở trước mặt một người nam nhân xa lạ, sao có thể không ngượng ngùng được? Chỉ có thể đành nhắm mắt lại.

May mắn dược hiệu trong bụng mang tới sự đau đớn làm cho nàng không còn nghĩ ngợi gì quá nhiều.
Nha hoàn trợ thủ bên trong nhìn cũng đỏ mặt, có điều trong lòng cũng không thể không thừa nhận, làn da trưởng công chúa thật mịn, dáng người cũng rất đẹp mắt.
Nam tử đứng ở trước mặt Hải Như Nguyệt xem xét kỹ từ trên xuống dưới, trong ánh mắt không nhìn thấy có bất kỳ gì khác thường, thần thái mặc dù chuyên chú, nhưng ánh mắt trông cứ giống như đang xem một con lợn chết hay một người chết vậy.
Lê Vô Hoa thì ngược lại, thần sắc run rẩy, có chút cảm giác không chịu nổi.
Càng khiến cho Lê Vô Hoa không chịu nổi chính là, nam tử này còn đưa tay sờ sờ một số bộ vị trên cơ thể Hải Như Nguyệt nữa, có vẻ như đang thử xem nhiệt độ chỗ những bộ vị cơ thể kia.
Đằng sau đó lại lấy một cái bồn bạc chứa dược thủy đưa cho Lê Vô Hoa, bảo: “Thân thể nàng với không khí phòng bếp đều không được sạch sẽ, nhúng dược thủy này lau rửa bên ngoài cho nàng một lần đi.”
Lê Vô Hoa kéo căng lấy khuôn mặt làm theo.
Đem Hải Như Nguyệt lật qua lật lại lau sạch qua xong, thấy nam tử kia một tay cầm bình thuốc, một tay đút ngân châm vào trong bình thuốc dính chút bột phấn, xong tay bắt đầu tốc độ cực nhanh hạ châm vào những huyệt vị trên người Hải Như Nguyệt, mang cả thuốc bột đâm vào những huyệt vị của Hải Như Nguyệt.
Đâm xong chính diện chuyển qua đâm mặt trái, cuối cùng để Hải Như Nguyệt nằm nhoài*(nằm sấp) trên ván giường, rồi cùng cắm trên mỗi đầu ngón tay ngón chân Hải Như Nguyệt một cái ống tiêm trống rỗng nho nhỏ.
“Tiếp xuống ta muốn chôn đan dược ở trong xương tủy của nàng, khôi phục công năng tạo máu cũng như tăng cường thân thể nàng, có thể sẽ có chút thống khổ, đừng cho nàng động đậy.” Nam tử lên tiếng phân phó.
Lê Vô Hoa đã dần dần thích ứng, cũng đã nhìn ra, vị này không có bất kỳ ý tứ gì khinh nhờn nữ nhân của hắn, nhìn tình hình vừa rồi liền biết, thủ đoạn cứu trị này đích xác là cần cơi bỏ quần áo ra hết, nếu không sẽ không thuận tiện.
“Được!” Lê Vô Hoa đáp ứng.
Lần này trong tay nam tử là một cây ống tiêm trống rỗng hơi lớn, nam tử một tay sờ lên phía sau lưng Hải Như Nguyệt, từ đốt sống cổ vuốt xuôi theo xương sống, đột nhiên tay nâng châm đâm xuống, trực tiếp đâm vào xương gáy Hải Như Nguyệt.
“Ưm. . .” Hải Như Nguyệt thống khổ kêu rên, thân thể hư nhược không tự chủ được giãy dụa.

Lê Vô Hoa đã sớm chuẩn bị trước lập tức thi pháp ấn xuống.
Một hạt đan dược màu đỏ nho nhỏ được bỏ vào trong ống tiêm trống rỗng, nam tử vận khí, trực tiếp tống viên đan dược rót vào trong xương cổ Hải Như Nguyệt.
Rút ra, lại đâm vào, lại cho vào viên đan dược màu đỏ, cứ như vậy một đương đâm dọc xuống theo xương cột sống của Hải Như Nguyệt, đâm mười mấy ống, chôn xuống mười mấy hạt đan dược xong mới thu tay lại.
Làm xong những thứ này, nam tử đã phải thở hồng hộc, có lẽ do bếp lò bên cạnh rất nóng đi, mồ hôi đã ra đầm đià.
Lê Vô Hoa dù sao cũng thấy hơi kinh ngạc, phát hiện tu vi vị này rất yếu, tựa hồ chỉ biết một chút phương pháp luyện khí cùng vận khí đơn giản à.
Hải Như Nguyệt đã đau nhức đến hôn mê bất tỉnh.
Nam tử ra hiệu xoay ngang Hải Như Nguyệt lại, lại đắp chăn mền che lại cho Hải Như Nguyệt, ống tiêm đâm vào tay chân không cần che đắp, duy trì nhiệt độ nồi nước các loại.
Đằng sau đó nam tử liền ở bên cạnh chờ đợi lấy, thỉnh thoảng nhìn xem ống tiêm trống rỗng đâm vào trên tay chân Hải Như Nguyệt, vân vê từng cây chuyển động mấy lần, cứ lặp đi lặp lại như vậy.
Ước chừng nửa canh giờ sau, trong một cây ống tiêm cắm ở trên đầu ngón tay  Hải Như Nguyệt bắt đầu có giọt máu chảy ra, dần dần, trong từng ống tiêm đều có giọt máu chảy ra.
Nam tử ở bên cạnh cầm bồn điều hòa dược thủy, thỉnh thoảng hứng máu chảy ra, cho vào trong bồn quấy quấy, xem xét biến hóa của hỗn hợp dược vật .
Thẳng đến lúc giữa trưa, nam tử cảm phản ứng hỗn hợp dược vật với giọt máu cho vào không sai biệt lắm, bèn nhổ toàn bộ những ống tiêm trên tay chân Hải Như Nguyệt ra, cộng thêm những dụng cụ trước đó đã sử dụng để vào trong trong chiếc bồn bạc, lúc đang dùng dược thủy thanh tẩy dụng cụ, thì nói: “Hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa, tiếp xuống chính là khôi phục, bổ khí ích máu chút chuyện nhỏ này chắc hẳn không làm khó được Vạn Động Thiên Phủ các ngươi đi. Sau ba ngày nữa chắc là có thể xuống giường được ngay, huyết khí bị hao tổn lợi hại, thân thể hư nhược là không tránh khỏi, trong tháng này cần chú ý điều dưỡng, không được tiếp xúc các loại nước lạnh tránh bị nhiễm lạnh.”
Vậy là xong rồi? Lê Vô Hoa kinh ngạc, lập tức bắt mạch Hải Như Nguyệt kiểm tra, mơ hồ có thể cảm giác được cơ thể Hải Như Nguyệt đang còn chậm rãi khôi phục sinh cơ, cơ bản là khác nhau một trời một vực với tình trạng cơ thể dần dần suy yếu mà trước đó bọn hắn nghĩ hết cách cũng khó ngăn chặn được, lập tức đại hỉ chắp tay thi lễ, “Đại ân của tiên sinh, lão phu thật sự không biết làm sao báo đáp, tiên sinh nếu có chuyện gì cứ việc phân phó, lão phu coi như đầu rơi máu chảy. . .”
Nam tử ngắt lời nói: “Không cần, gia sư nói, từ xưa đến nay chỉ có người khác nợ ổng, chứ ổng không bao giờ thiếu nợ người khác, mang đi nhi tử của nàng, cứu lại nàng một mạng, coi như lẫn nhau không còn nợ gì nhau, về sau sống hay chết, sẽ không quản nữa.”
Lê Vô Hoa sửng sốt một chút, thử hỏi: “Quỷ Y là sư phụ ngài?”
Nam tử ‘ừ’, thu thập đồ đạc, vác giỏ trúc lên sau lưng nói, “Quấy rầy, cáo từ!”
“A!” Lê Vô Hoa giật nảy cả mình, tranh thủ thời gian kéo hắn lại, “Tiên sinh, còn nhi tử của ta phải làm sao bây giờ?”

Nam tử nói: “Đã nói cứu nàng một mạng thì hai bên không còn thiếu nợ nhau nữa, con của ngươi đi theo sư phụ ta, từ nay về sau chính là người của sư phụ ta.”
Lê Vô Hoa lập tức ý thức được vị này đã hiểu lầm, “Không không không phải, tiên sinh, đứa ta nói chính là nhi tử của ta, chúng ta vừa sinh một hài tử, đang còn trong tã lót, cũng cùng bị nhiễm phải loại độc này, mong rằng tiên sinh ra tay cứu giúp.”
Nam tử nhíu mày: “Chẳng lẽ sau khi nàng trúng độc, các ngươi còn để cho nàng tiếp xúc với đứa nhỏ nữa sao? Hồ đồ!”
Trong thông tin công khai ra ngoài, chỉ nói Hải Như Nguyệt bị trúng độc, cũng không có đề cập đến tiểu hài, người ngoài cơ bản không biết rõ tình hình.
Lê Vô Hoa: “Tiên sinh, lúc ấy là trúng phải gian kế của kẻ gian, thật sự không có biết, mới ủ thành sai lầm lớn như vậy, cầu xin tiên sinh mau cứu con ta.”
Thật vất vả thấy được hi vọng, sao có thể buông tha, giống như bắt lấy một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng vậy, cầu xin.
Nam tử vô tình nói: “Ta nói, cứu xong một mạng này của nàng về sau, chúng ta không còn thiếu các ngươi cái gì nữa, buông tay! Chẳng lẽ ngươi muốn cưỡng bức bắt ép ta?”
“Tuyệt đối không dám!” Lê Vô Hoa dưới tình thế cấp bách ‘phịch phịch’ quỳ xuống, dù tu vi cao xa hơn vị này nhiều, ở trước mặt vị này lại yếu còn không bằng đứa cháu trai, nước mắt đã tuôn rơi đầy mặt, khóc nói: “Tiên sinh, lão phu già mới có con, ta làm sao có thể trơ mắt đứng nhìn đứa bé phải nhận hết dày vò rồi ra đi như vậy được. Cầu xin tiên sinh đại từ đại bi, mau cứu lấy con ta, chỉ cần tiên sinh đáp ứng, sau này tiên sinh có bất kỳ phân phó gì, lão phu nhất định muôn lần chết cũng sẽ không chối từ!”
Nam tử cụp mắt xuống lẳng lặng nhìn xem một hồi, tựa hồ suy tư một lúc sau, mới bình tĩnh nói: “Đây là do ngươi nói đó, ta không có ép buộc ngươi!”
Lê Vô Hoa liên tục gật đầu, vỗ ngực nói: “Lời hứa từ tận đáy lòng, tuyệt vô hư ngôn, nếu dám nuốt lời, trời tru đất diệt!”
Nam tử: “Không cần trời tru đất diệt, nếu ngươi dám nuốt lời, tự ta sẽ đi tìm người đến đòi lại công đạo, khiến cho lời thề độc của ngươi được ‘ứng nghiệm’. Khiêng người trên nồi và bếp mang đi, rồi bế nhi tử của ngươi đến đi.”
“Cảm tạ tiên sinh.” Lê Vô Hoa dập đầu lạy ba cái liên tiếp, rồi cấp tốc bò dậy, lau lão lệ nhòe nhoẹt, gọi mấy trợ thủ khiêng Hải Như Nguyệt đã được che tốt ra ngoài.
Bên ngoài nội viện, trước cửa chỗ bình thường hạ nhân lui tới, lúc này có một đám cao tầng Vạn Động Thiên Phủ đang đứng chờ đó.
Cũng đã có hỏi thăm người trước đó bị đuổi ra rồi, nghe nói cứu chữa cần phải cởi sạch quần áo gì đó, mặc dù cảm thấy hoang đường, thế nhưng cũng không nói được cái gì, sự tình đã đến trình độ này, có nhiều thứ cũng không có cách nào so đo nữa.
Tư Đồ Diệu cùng Ngưu Hữu Đạo đứng chung một chỗ, thỉnh thoảng nhìn phía phòng bếp có khói đang còn bốc lên, cũng không có trò chuyện với nhau câu nào, cũng không biết còn phải cứu chữa trong bao lâu.
Đúng lúc này cửa bếp mở, chỉ thấy Hải Như Nguyệt đang nằm trên ván giường được khiêng ra, còn Lê Vô Hoa thì vội vàng chạy ra hô hào đệ tử, “Tiểu hài, mau bế tiểu hài tới đây nhanh lên.”
Mắt nhìn theo Hải Như Nguyệt được khiêng đi, đám người Tư Đồ Diệu lập tức tiến lên hỏi thăm: “Sao rồi?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.