Đạo Quân

Chương 567: Sóng ngầm mãnh liệt




Chương 567: Sóng ngầm mãnh liệt
Edit: Luna Huang
Cung thành to lớn, trong ngự thư phòng, quân thần tụ tập.
Sắc mặt của Hải Vô Cực lạnh lẽo, đầu tóc y phục được chải chuốt gọn gàng tỉ mỉ, đang đứng chắp tay sau lưng, đưa lưng về phía thư án, đối mặt với mấy vị đại thần.
Kim Châu đột nhiên chủ động công khai tin tức Hải Như Nguyệt bị trúng kỳ độc, đích xác khiến bên này có chút trở tay không kịp, đều cảm thấy Vạn Động Thiên Phủ rất không có khả năng làm như vậy, nên đang còn tập trung lại để cùng bàn luận xem ý đồ của Kim Châu bên kia là gì.
“Thái hậu giá đáo!” Thái giám đang canh giữ ở ngoài cửa bỗng nhiên cất giọng the thé hô vang lên, giống như là đang nhắc nhở những người ở bên trong vậy.
Quần thần cùng quay người nhìn về phía cửa ra vào, một quý lão phụ nhân đang ung dung xuất hiện ở cửa ra vào, dung mạo đoan trang, mặc dù trông có vẻ đã già, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được nét đẹp lúc tuổi còn trẻ, lão phụ nhân này chính là hoàng thái hậu của Triệu quốc Thương Ấu Lan.
“Tham kiến thái hậu!” Quần thần cùng khom người hành lễ.
“Mẫu hậu!” Hải Vô Cực bước nhanh đi về phía cửa, cung kính đỡ cánh tay giúp mẫu thân đi vào.
“Không có quấy rầy chư vị nghị sự chứ?” Thương Ấu Lan lên tiếng hỏi.
Hải Vô Cực cười nói: “Không có ạ.”
“Vậy thì tốt rồi.” Thương Ấu Lan gật đầu, ánh mắt đảo qua đám người, trong giọng nói chậm rãi lộ ra vẻ uy nghi khó che giấu, “Ai gia có lời muốn nói riêng với hoàng đế, chư vị lui xuống trước đi.”
Mẹ uy nghi vì con, vào giờ khắc này không thể nghi ngờ lộ ra rõ ràng.
Hải Vô Cực lập tức phất phất tay với đám người, trông dáng vẻ rất là hiếu thuận. 
“Vâng!” Chúng quần thần khom người lĩnh mệnh, nhao nhao lui xuống, cùng nhau đi ra ngoài.
Một lão thái giám tóc hoa râm, phần lưng bị còng, hai con mắt đục ngầu, tựa hồ đã già rồi, ngay cả bước đi cũng không được vững, cũng đang cùng đi ra ngoài.
Người này chính là đại nội tổng quản Gia Cát Trì.

Thương Ấu Lan hô lên với hắn, “Lão Gia Cát, không có bảo ngươi đi, có việc đang muốn nhờ ngươi phân xử đây.”
Gia Cát Trì dừng bước, ngẩng đầu lên nhìn xem phản ứng của Hải Vô Cực.
Hải Vô Cực cười nói: “Mẫu hậu, cái gì mà phân xử chứ, ai lại khiến ngài tức giận rồi?”
Khuôn mặt Thương Ấu Lan đột nhiên hiện lên vẻ tức giận nói lớn, “Ngươi còn muốn giấu giếm ta tới khi nào nữa?”
Hải Vô Cực ý thức được có chút không ổn, lại tỏ vẻ kinh ngạc, “Mẫu hậu cớ gì nói như thế?”
Thương Ấu Lan cả giận nói: “Ta hỏi ngươi, chuyện Như Nguyệt bị trúng độc có phải là do ngươi làm hay không?”
Sắc mặt Hải Vô Cực trầm xuống, trong lòng có chút tức giận, đã tận lực giấu giếm mẫu thân rồi, cũng không biết là kẻ nào không quản được miệng, quay đầu đừng để ta điều tra ra.
Hắn tự biện giải: “Không biết mẫu hậu từ chỗ nào nghe được lời đồn đãi như vậy?”
Thương Ấu Lan một mặt đầy thất vọng, lắc đầu, “Lần trước, ngươi tìm ta yêu cầu đồ vật khi còn bé của Như Nguyệt, là ta đã cảm thấy kỳ quái rồi. Ngươi còn muốn gạt ta? Ta còn chưa có già đến mức hồ đồ đâu! Nó là muội muội ruột duy nhất của ngươi đó, sao ngươi nỡ nhẫn tâm hạ độc thủ như vậy hả?”
Khuôn mặt Hải Vô Cực lạnh lẽo, nhẫn nhịn một hồi mới từ từ nói: “Mẫu hậu, ta có chỗ khó xử của ta.”
“Khó xử? Ta biết ngươi có chỗ khó xử.” Thương Ấu Lan vỗ vỗ ngực, cảm xúc đột nhiên kích động, “Ngươi quân lâm thiên hạ, bỏ qua chuyện nhỏ chú ý chuyện lớn ta cũng hiểu. Ngươi muốn ép muội muội ngươi nhà tan cửa nát, ta cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, ngươi muốn đoạt Kim Châu thì cứ việc đoạt đi, thế nhưng tại sao ngươi cứ phải đẩy nó vào chỗ chết, chừa cho nó một cái mạng không được sao?”
“Chẳng lẽ nó nhất định phải chết đi ngươi mới cam tâm? Năm đó lúc làm con tin ở Yến quốc, ngươi vì tự vệ, đẩy nó đi ra mua vui cho người khác, ngươi cho rằng ta không biết? Ta biết hết, chỉ là ta không nói mà thôi, nó vì ngươi chịu hết bao nhiêu khuất nhục? Nếu không có đứa cháu Thương Kiến Bá kia của ta che chở, thì nó. . . Sau khi ngươi trở về nước đăng cơ, vì ổn định Tiêu Hoàng, lại ép buộc nó gả cho đứa nhi tử quỷ bệnh kia của Tiêu Hoàng, ngươi có từng nghĩ tới nó phải chịu biết bao nhiêu khổ sở không?”
“Chính một tay ngươi đẩy nó đến ngày hôm nay, bây giờ lại chê nó vướng bận, lại muốn hạ độc thủ với nó như vậy, ngươi làm sao nỡ xuống tay được a! Ngươi để người trong thiên hạ nhìn ta, người làm mẹ này như thế nào, ngươi để người trong thiên hạ nhìn ngươi sẽ nghĩ như thế nào! Vẻn vẹn cho nó một con đường sống cũng không được hay sao?”
Hải Vô Cực bị chửi thẹn quá hoá giận, trên mặt đã có chút không nhịn nổi nữa, trầm giọng nói: “Mẫu hậu, ngài đi tới đoạn đường này, đã nhận qua bao nhiêu ủy khuất, đã phải nhịn xuống bao nhiêu chua xót, trong lòng ngài hẳn là rõ ràng hai chữ ‘bất lực’ này hơn ai khác! Cách cục thiên hạ như thế này là do một số người cố ý tạo nên, bọn hắn chính là muốn để cho người trong thiên hạ này không ngừng tiêu diệt lẫn nhau! Tình thế này đối với các quốc gia mà nói, giống như là thuyền cố đi ngược dòng vậy, không tiến tắc lùi, ai cũng không được phép nhàn hạ, ai dám nhàn hạ an phận, người đó liền diệt vong, chỉ có không ngừng cường đại, chỉ có đầy đủ mạnh mẽ, mới có thể chống cự lại được phong hiểm. Mẫu hậu, Triệu quốc đã không có đường lui! Nhi tử cũng đã không có đường lui!”
Vung tay lên, chỉ mặt đất phía sau lưng, câu nói sau cùng cũng nói năng rất có khí phách.
. . .  . . .

Trong Anh Võ đường, trước tấm địa đồ treo lơ lửng, Mông Sơn Minh đang ngồi trên xe lăn cùng Thương Triều Tông vừa chỉ địa đồ vừa thảo luận.
Mông Sơn Minh ngồi nên khá thấp, trong tay cầm que cây chỉ chỉ trên địa đồ.
Phía Đại Thiền sơn mới tới, không tiện giấu giếm bên này, đã đem chuyện Ca Miểu Thủy tới bái phỏng sự nói cho bên này biết. Mà bên này ở tại Yến quốc cũng không phải kẻ điếc hay mù lòa, triều đình đã bắt đầu triệu tập vật tư cùng nhân mã. Tăng thêm Phương Triết ở chỗ Kim Châu bên kia trước đó đã thông báo, nói Hải Như Nguyệt bị trúng độc.
Bên này há có thể không biết mưa gió sắp nổi lên, đã cấp tốc triển khai hành động ứng đối.
Thỉnh thoảng có quan truyền lệnh ra vào ở trong Anh Võ đường, truyền đạt tình huống điều động nhân mã các nơi.
Lam Nhược Đình bước nhanh đi vào bên trong, đợi cho viên quan truyền lệnh trong đường lui ra, mới thông báo: “Vương gia, Mông soái, Đạo gia gửi tin về, bảo chúng ta đừng hốt hoảng, nói chuyện Hải Như Nguyệt trúng độc là do hắn bảo Vạn Động Thiên Phủ công khai, kêu chúng ta không cần để ý tới chuyện này, Nam Châu bên này làm sao ứng đối liền cứ làm như thế, cần chuẩn bị tốt nhân mã để ứng biến là được, hắn sẽ tọa trấn ở Kim Châu bên kia, có tình huống gì sẽ kịp thời thông tri cho bên này biết.”
Mông Sơn Minh gật đầu: “Trong lòng Đạo gia hiểu rõ liền tốt.”
. . .  . . .
“Hải Như Nguyệt trúng độc ngay lúc này?”
Đại Thiền sơn, trong chính điện, Hoàng Liệt nhìn chằm chằm bước tượng thờ phụng tổ sư gia mới tạo thì thầm lẩm bẩm.
Sau lưng, mấy tên trưởng lão truyền mật tín thay nhau xem xét, từng người sắc mặt ngưng trọng.
Có người nói: “Xem ra Yến đình cùng Triệu đình đã dự mưu xong rồi, muốn liên thủ đồng thời ra tay với cả hai bên, Nam Châu nguy rồi!”
Hoàng Liệt quay người: “Ngưu Hữu Đạo còn chưa có hồi âm sao?”
Một tên đệ tử nói: “Đã truyền ba phong tin đi, cho đến hôm nay, một mực chưa có phản hồi. Người ở Thanh Sơn quận bên kia truyền tin tức về nói, Nhà Tranh sơn trang không có bất kỳ dị thường gì, người ba phái cũng không thấy có động tĩnh dị thường gì.”
Hoàng Liệt nhíu mày: “Tên kia có ý gì đây?”

Một trưởng lão nói: “Chưởng môn, mưa gió sắp nổi lên a, phía Ca Miểu Thủy bên kia có nên hồi đáp hay không?”
Hoàng Liệt khoát tay nói: “Thủ đoạn của tên kia trước đó các ngươi cũng nhìn thấy đấy, không phải là kẻ ăn chay, ta không tin tên kia có thể ngồi chờ chết, khẳng định hắn sẽ phải có phản ứng, trước xem hắn ứng đối như thế nào đã, đợi cho đại quân áp cảnh mới quyết định cũng không muộn. Phía chúng ta bên này cũng nên có đi lại một chút, tới phủ thành tọa trấn đi, tùy thời đưa ra ứng đối.”
. . .  . . .
Kim Châu phủ thành, trong một tòa trạch viện, cũng là điểm dừng chân của Nam Châu khi đến đây.
Trên một cây cột trong một gian phòng, Triều Thắng Hoài bị trói ở trên đó, thỉnh thoảng gục đầu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu thở dài.
‘Két…’ Cửa mở, Chu lão bát bước vào, bưng cơm canh tiến đến, bày lên trên cái bàn bên cạnh xong nói, “Triều huynh đệ, ăn một chút gì đi.”
Triều Thắng Hoài lắc đầu, “Không ăn!”
Vốn đang muốn cởi trói cho hắn Chu lão bát ngừng lại cười hỏi, “Uống hớp nước không?”
Triều Thắng Hoài: “Không uống! Đây là nơi nào? Ta muốn gặp Ngưu Hữu Đạo.”
Hắn vừa đến Thanh Sơn quận, không thấy Ngưu Hữu Đạo đâu, hắn cũng không thể đi được, ngay tại chỗ bị bắt lại, sau đó liền bị dẫn tới nơi này.
Đây là nơi nào hắn cũng không biết, trong khi hắn ngủ mê thì bị mang tới đây, thân là người thường xuyên ở trong núi, cảm giác độ ẩm trong không khí bốn phía, thấy không giống như là đang ở trong núi, hình như là ở trong một tòa thành nào đó.
Chu lão bát: “Đạo gia hiện tại đang bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp ngươi, khi nào có rảnh rỗi tự nhiên sẽ tới gặp, ngươi gấp cái gì. Ăn một chút đi, tu vi của ngươi còn chưa tới mức trong truyền thuyết siêu phàm nhập thánh, siêu thoát khỏi cảnh giới nhục thể, chớ làm khó dễ thân thể của mình, chết đói không đáng chút nào.”
Triều Thắng Hoài nổi giận, “Muốn như thế nào cứ cho một phát thống khoái đi, bảo Ngưu Hữu Đạo tới gặp ta, nếu không tất cả mọi người đừng nghĩ được tốt hơn!”
“Xuỵt!” Chu lão bát dựng ngón trỏ trước miệng, “Lão đệ, nói rồi, không cần gào to như vậy, bằng không đợi lát nữa có người biến ngươi thành cái hủ nút*, lúc đó ngươi lại phải uất nghẹn khó chịu.” (* nhét dẻ vào mồm)
. . .  . . .
“Lão thất phu, ngươi cứ thử xem nào!”
Trên bàn rượu, Yến sứ Cao Thiếu Minh vỗ bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào mặt Tống sứ Đồ Hoài Ngọc giận dữ mắng mỏ.
Lưu Phương quán tổ chức dạ yến, chiêu đãi khách quý các quốc gia, phía Yến quốc bên kia chợt có người chạy đến, thì thầm báo cáo với Cao Thiếu Minh, nói rằng phát hiện người của Tống sứ bên kia muốn cướp Kim Sí đưa tin của bọn hắn. 
Thế là nổ ra chất vấn, song phương ở ngay trên bàn tiệc đánh võ mồm luôn, vừa lúc chỗ mở tiệc chiêu đãi này chính là nơi năm đó Ngưu Hữu Đạo ra tay giết Yến sứ Tống Long, nên Đồ Hoài Ngọc lại dùng cái này để nói lạnh mỉa mai, nói Cao Thiếu Minh cẩn thận kẻo lại theo gót đó, ngay tại chỗ chọc giận Cao Thiếu Minh quá sức.

Pháp sư tùy tùng hai bên đứng ngoài đình lập tức đều vọt vào.
Ầm! Lê Vô Hoa cũng vỗ lên bàn, trầm giọng nói: “Hai vị có ý gì đây? Coi Vạn Động Thiên Phủ ta là bài trí hay sao? Muốn đánh nhau phải không, ra khỏi Kim Châu rồi đánh, bằng không đừng trách ta không khách khí!”
Khí sắc Lê Vô Hoa cũng rất kém, vẻ tiều tụy trên mặt cũng khó mà dấu.
Để hắn mang cái dạng này ra sân, cũng bởi vì thân phận của hắn, ở tại Kim Châu phủ thành này, hắn là người thích hợp nhất thay thế Hải Như Nguyệt ra mặt chiêu đãi khách quý.
“Cao sứ, đừng quên nơi đây là Triệu quốc ta, ngươi tốt nhất nên khiêm tốn một chút.”
Triệu Sâm đang ngồi đó lạnh lùng chọc vào một câu, kì thực là đang còn muốn nhắc nhở, lúc này chớ nên sinh sự, nhất là trêu chọc Tống quốc.
Cao Thiếu Minh liếc qua, hừ lạnh một tiếng, phất tay ra hiệu cho tùy tùng pháp sư lui xuống, chính mình cũng chầm chậm ngồi xuống
Những người khác đang ngồi ở đây, mỗi người đều có mục đích xấu xa riêng, đều biết Kim Châu này sợ là sẽ không an bình được bao lâu, sắp sửa có một trận cuồng phong tập kích.
Vệ sứ Tùy Phái, Tề sứ Tả An Niên, trong bữa tiệc cũng có dùng lời nói cảnh cáo Triệu Sâm, ý tứ trong lời nói cũng là đang cảnh cáo Triệu quốc đừng có làm loạn, nếu không hai nước sẽ không ngồi nhìn đâu.
Tấn sứ Sở Tương Ngọc luôn luôn cường thế, hôm nay trái lại lại thành như một người đứng ra khuyên bảo vậy, thỉnh thoảng lại nâng chén khuyên can mọi người bớt giận.
Về phần Hàn sứ Gia Cát Tầm, cơ bản an vị tại chỗ, vui tươi hớn hở ăn uống, chỉ là ánh mắt kia thỉnh thoảng liếc bên trái ngó ngó vị này, rồi liếc bên phải nghía vị kia một chút, làm như vẻ ta vô can ngồi đó xem tuồng vậy.
Đương nhiên, đám người cũng không tránh khỏi hỏi thăm Lê Vô Hoa, hỏi thân thể Hải Như Nguyệt như thế nào rồi?
Lê Vô Hoa không thể trả lời được.
Dạ yến vừa kết thúc, Lê Vô Hoa chạy thẳng đến phủ thứ sử, đến trước giường bệnh Hải Như Nguyệt, nhìn xem người trên giường sắc mặt trắng bệch, đã tiều tụy không chịu nổi, không đành lòng nhìn tiếp, quay đầu rời đi.
Đi ra lại đi vào phòng của nhi tử, trước tiên nói tiếng cảm ơn với mấy vị đồng môn đệ tử đã vất vả, rồi chỉ vừa nhìn nhỉ tử đang trong ngủ mê da dẻ xanh xao, liền nhịn không được lệ rơi lã chã, tự lẩm bẩm, “Ta đây đã tạo cái nghiệt gì a!”
Hắn biết, nhi tử hắn không kiên trì được mấy ngày nữa, mọi chuyện cũng chỉ còn mấy ngày.
. . .  . . .
Thật sớm ngày kế tiếp, phủ thứ sử rối loạn tưng bừng, không ít đệ tử Vạn Động Thiên Phủ bay lên nóc nhà, cảnh giác nhìn một con phi cầm đang xoay quanh trên không trung.
Trên phi cầm có một tên nam tử áo trắng như tuyết đang đứng, diện mạo tuấn dật, làn da trắng nõn, thần sắc bình tĩnh thong dong, lộ ra một cỗ khí phách tiêu sái nho nhã, sau lưng cõng một cái giỏ trúc, ánh mắt đạm mạc nhìn xuống phủ đệ bên dưới.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.