Đạo Quân

Chương 561: Già mới có con




Chương 561: Già mới có con
Edit: Luna Huang
Cái gọi là bí địa, chính là chỉ sơn thôn nơi đám người Mông Sơn Minh ẩn thân trước kia.
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, đã nghe, mạch suy nghĩ lại có chút bay xa, hỏi lại: “Ngươi nói xem Thiệu Bình Ba này có lợi hại hay không, dưới tình huống người đang ở tại Bắc Châu, tin tức không được linh thông, thế mà có thể đưa ra được đánh giá là Triều Thắng Hoài của Vạn Thú môn đã bị ta khống chế.”
Hắn biết được chuyện này cũng là từ sau khi hợp tác với Đại Thiền sơn bên kia, cũng không phải Đại Thiền sơn chủ động nói cho hắn biết, loại chuyện không có chứng cứ này, còn liên lụy tới cao tầng của Vạn Thú môn nữa, Đại Thiền sơn sẽ không chủ động đi nói lung tung. Mà do sau khi hắn hỏi thăm kỹ càng chi tiết về những gì Thiệu Bình Ba làm, trước khi tên đó thoát chạy khỏi Bắc Châu, để suy đoán xem Thiệu Bình Ba đi đâu, trong lúc vô tình lại biết được.
Lúc đó chân chính là bị kinh diễm một phen, cũng càng thêm kiên định quyết tâm truy sát đến cùng, thế nhưng vẫn là bị Thiệu Bình Ba trốn thoát được.
Quản Phương Nghi không biết hắn nhắc tới cái này để làm gì, “Ý ngươi muốn nói là Thiệu Bình Ba sẽ tham gia vào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có chứng cứ, hắn muốn tham gia vào cũng cần phải cân nhắc, hiện tại tinh lực của hắn chủ yếu cũng không đặt ở trên người ta. Hắn có tham gia vào hay không cũng không nói trước được, nhưng sợ tên Triều Thắng Hoài kia ngược lại đã nôn nóng lắm rồi, có khả năng sẽ không thèm đếm xỉa gì hết chạy đi tìm ta, thông báo cho trong nhà biết, nếu Triều Thắng Hoài có tìm đến, lập tức bắt hắn đưa tới đây cho ta.”
Quản Phương Nghi dạ, nói tiếp: “Còn có một sự kiện, tên Tống Thư kia vẫn còn chưa có được áp giải tới kinh thành, liền đã bị triều đình thả rồi. Theo tin tức vương gia bên kia truyền đến, nói người vừa đưa ra khỏi Nam Châu tới giao cho người Định Châu không lâu sau, thì Định Châu liền thả ra ngoài. Trong tin tức vương gia truyền đến có nói, vụ án Tống gia diệt môn vẫn còn chưa có tra ra, việc này nếu không có triều đình chỉ vẽ, thứ sử Định Châu Tiết Khiếu sẽ không làm như thế. Thám tử của vương gia bên kia cũng có chú ý tới, Tiết Khiếu công nhiên phái người hộ tống Tống Thư đi tới kinh thành.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha hai tiếng, “Một chút che giấu cũng không có, xem ra triều đình đã không kịp chờ đợi muốn vạch mặt với Nam Châu rồi, một chút mặt mũi cũng không cho. Liên hệ phía Hiểu Nguyệt các bên kia, chặn người lại trên đường, bao gồm cả người của Tiết Khiếu nữa, cùng xử lý luôn, mang thủ cấp về ném trả cho Tiết Khiếu đi.”
Quản Phương Nghi nhíu mày, “Xử lý liền xử lý, cần phải phiền toái như vậy chi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Một khi đã vạch mặt, Định Châu chính là tuyến đầu tiến công Nam Châu, cho Tiết Khiếu một chút cảnh cáo với chút chấn nhiếp cũng không có gì là không tốt. Triều đình muốn đánh mặt ta, ta nhất định cũng phải thể hiện ra cường thế, ai cho phép bọn hắn muốn thả liền có thể thả được sao?”
Quản Phương Nghi, “Ngươi bên này thì triệu tập nhân thủ Hiểu Nguyệt đến, bên kia lại sai người Hiểu Nguyệt các đi cướp người, ngươi coi Hiểu Nguyệt các là cái gì, người ta có thể nghe lời ngươi sao?”

“Không phải bọn hắn có thể nghe lời ta hay không, mà là bọn hắn muốn trói ta cho chặt. Ngươi yên tâm, Hiểu Nguyệt các sẽ làm hết sức, bọn hắn ước gì bắt được nhược điểm của ta nhiều hơn một chút.”
“Bị người ta bắt lấy nhược điểm, ngươi đã suy tính tới hậu quả sau này hay chưa?”
“Hồng Nương, thực lực của chúng ta quá yếu, thế cục sắp gặp phải không cho phép chúng ta lo được lo mất. Ta cũng không muốn bị người ta nắm cán, nhưng nếu không chịu bỏ ra hi sinh nhất định, nếu có chút thua thiệt mà cũng không chịu ăn, thì sẽ bị ăn thua thiệt càng lớn hơn. Thôi, không nói cái này nữa, người Hiểu Nguyệt các khi nào thì có thể đến?”
“Cũng nhanh, khi nào đến sẽ gửi tin tức cho chúng ta. Ngươi triệu tập nhân thủ Hiểu Nguyệt các đến bên này để làm gì? Lo lắng Hải Như Nguyệt tìm ngươi tính sổ sách à?”
“Hải Như Nguyệt rảnh mới đi tìm ta tính sổ sách ấy, có điều chỉ cần ta dám lộ diện ở nơi này, có khả năng sẽ có người thương nhớ ta, không ngại thử thăm dò sâu cạn ra sao luôn, để tính toán chuẩn bị cho sau này. . . Nghe Phương Triết nói, không ngoài dự liệu, sứ thần chư quốc trên cơ bản đều đang trên đường đến Kim Châu chúc mừng, chúng ta không thể ngồi chờ triều đình động thủ, bị động ứng phó như vậy được, không ngại dùng công làm thủ đi!”
“Dùng công làm thủ?”
Ngưu Hữu Đạo không giải thích, nhìn Quản Phương Nghi đang giả dạng bà nông phụ từ trên xuống dưới một chút, cười nói: “Mặc thành như này nhìn thật đẹp mắt, chỉ là da thịt hơi trắng một chút, không giống lắm.”
Chính bản thân hắn giả cũng chẳng giống gì, hai người đều ăn mặc như nông phu bình thường, cùng dịch dung, giả trang thành đôi vợ chồng, nếu không giả đóng vai như vậy mà ở trong thôn trang này, thì nhìn quá chói mắt.
“Xì!” Quản Phương Nghi ‘xì’ một tiếng.
. . .  . . .
Kim Châu, trong phủ thứ sử, Triệu Sâm mặc một thân trang phục hoạn quan chính thức, đứng sừng sững trong đình viện, khoác một bộ áo choàng, phía sau lưng có mấy tên tùy tùng đi theo.
Đối diện, một loạt đệ tử Vạn Động Thiên Phủ nhìn cảnh giác.

Lê Vô Hoa từ hậu viện đi ra, đứng ở cách đó không xa nhìn chằm chằm trận thế người bên này một lúc, sau đó mới chậm rãi đi tới, chắp tay nói: “Triệu công công đích thân tới, cáo lỗi không có tiếp đón được từ xa.”
Triệu Sâm lạnh lùng nói: “Ta phụng mệnh thái hậu tới thăm trưởng công chúa, các ngươi đối đãi với khách nhân như vậy sao? Là không để thái hậu vào mắt, hay là muốn tạo phản đây?”
“Triệu công công nói quá lời.” Lê Vô Hoa khoát tay cười cười, lắc đầu tỏ vẻ thật có lỗi, “Cũng không phải là không cho Triệu công công gặp công chúa, mà là công chúa đang kỳ hậu sản, người đang yếu, không chịu được phong hàn, đại phu đã dặn dò cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi, không được cho công chúa gặp khách. Ta nghĩ thái hậu nhất định cũng sẽ vì nghĩ cho nữ nhi của mình, mà nghe theo lời đại phu an bài, Triệu công công ngươi nói xem có đúng hay không?”
Cái này tự nhiên chỉ là lấy cớ, tại trước khi chưa làm không rõ sau cạn tất cả người của đối phương, hắn không dám mạo hiểm để cho những người này đi gặp Hải Như Nguyệt, lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chuyện Hải Vô Cực không có ý tốt với bên này cũng không phải là bí mật gì.
Bây giờ Hải Như Nguyệt đã trở thành lão bà của hắn, còn sinh nhi tử cho hắn, hắn làm sao có thể không chú ý bảo hộ được.
Triệu Sâm lặng yên một hồi, phía trên bảo hắn đến, cũng bởi vì thân phận của hắn có đủ phân lượng, không nghĩ tới ngay cả gặp mặt Hải Như Nguyệt cũng không được gặp.
Bất quá cũng không có miễn cưỡng, biết có miễn cưỡng cũng vô dụng, càng miễn cưỡng người ta càng hoài nghi hắn có quỷ, càng sẽ không cho hắn đi gặp, làm không tốt còn xấu chuyện, liền hỏi: “Trưởng công chúa ở tuổi này còn sinh con, ta muốn biết tình trạng thân thể của trưởng công chúa trước mặt như thế nào, khi trở về cũng tiện báo cáo lên cho thái hậu biết.”
Lê Vô Hoa cười ha ha nói: “Sinh con ở tuổi này đúng là hơi muộn một chút, có điều cũng may thể chất của trưởng công chúa cũng không tệ, Vạn Động Thiên Phủ chúng ta cũng không phải ăn chay, dốc lòng điều dưỡng, vì thế thân thể của trưởng công chúa rất tốt, thỉnh cầu giúp nhắn lại cho Thái hậu, nói rằng hết thảy đều mạnh khỏe, không cần phải lo lắng.”
Triệu Sâm nâng một tay đưa lên qua vai vẫy vẫy, phía hai bên sau lưng có hai người bê hai cái hộp tiến dâng lên, hắn nói: “Đây là chút lễ vật thái hậu phân phó mang cho trưởng công chúa, làm phiền chuyển giao lại cho trưởng công chúa giúp.”
“Cũng được.” Lê Vô Hoa nhẹ gật đầu, cũng vẫy vẫy tay, lập tức có người tiến lên tiếp nhận hai cái hộp.
Bên này thân phận làm nữ nhi, cũng không thể không thu lễ vật thăm hỏi của mẫu thân, bất quá thu nhận thì thu nhận, còn muốn xử trí như thế nào thì tự nhiên là do bên này xem xét.

Nhận lấy lễ vật xong, Lê Vô Hoa cũng không giữ ý nữa, trực tiếp hỏi: “Nghe nói Triệu công công đang còn thay mặt bệ hạ tuần sát tứ phương, chắc hẳn là rất bận rộn, không biết ngày nào thì sẽ rời khỏi Kim Châu?”
Lời này rõ ràng có hiềm nghi đang muốn trục khách, cũng đích thật là đang ước gì đối phương đi sớm một chút.
Triệu Sâm bình tĩnh đáp: “Thái hậu có lệnh, lão nhân gia ngài nói ngài giờ lớn tuổi không tiện ra ngoài kinh thành, vì thế tiệc đầy tháng ngoại tôn ngài sẽ không thể đích thân đến đây chúc mừng được, nên mệnh cho ta thay mặt chúc mừng luôn, đợi sau khi uống qua chén rượu tiệc đầy tháng của ngoại tôn thái hậu rồi, ta mới có thể rời đi.”
Lê Vô Hoa nghe vậy trong lòng chán ngấy, đối phương rõ ràng là không nhìn thấy được Hải Như Nguyệt là không chịu rời đi, ngày tiệc đầy tháng tới, Hải Như Nguyệt khẳng định là sẽ phải mang tiểu hài đi ra gặp khách, đến lúc đó coi như có không muốn cho người ta gặp, người ta liền đại biểu thái hậu tới uống rượu mừng, yêu cầu hợp tình hợp lý như vậy không thể cự tuyệt được, hiện tại dù có muốn đuổi cũng không tiện đuổi được.
Hắn chỉ có thể cười nói: “Người đâu, tới đưa Triệu công công đi Lưu Phương quán, an trí cho tốt vào.”
Lập tức có người tiến lên, đưa tay ra mời, “Mời!”
Triệu Sâm nhìn chằm chằm Lê Vô Hoa, từ từ nói: “Ngươi tốt xấu gì cũng là con rể của thái hậu, cưới trưởng công chúa lâu rồi, đến nay cũng chưa có đi gặp qua thái hậu, về tình về lý có phải có chút không thể nào nói nổi hay chăng?”
Nói đến cái này liền lúng túng, Lê Vô Hoa cười, rất xấu hổ, không xấu hổ cũng không được, tuổi của hắn còn lơn hơn cả thái hậu Thương Ấu Lan, giờ đi xưng con gọi mẹ một người nhỏ hơn cả bản thân hắn. Thế nhưng có thể trách được ai, chỉ có thể trách tự trách mình không quản được cái thứ trong đũng quần. Bèn cười khan nói: “Bận rộn nhiều chuyện quá, không rút ra được, có thời gian nhất định sẽ đi tới kinh thành bái kiến.”
Cũng chỉ là nói nói một chút thế thôi, hiện tại có đánh chết hắn cũng không dám đi kinh thành, đi liền sợ không về được, thật muốn bị người ta bắt lưu lại kinh thành, bắt hắn thay mặt Hải Như Nguyệt tận hiếu với thái hậu mà nói, đoán chừng cả Vạn Động Thiên Phủ cũng rất khó vớt hắn đi ra.
Triệu Sâm cũng không có nhiều lời, hất áo choàng lên quay người, dẫn mấy người đi theo rời đi, bên này có người bước nhanh ra phía trước dẫn đường.
Đưa mắt nhìn theo người rời đi, Lê Vô Hoa nhẹ nhàng thở ra một hơn, Triệu Sâm đi vào đây thăm tạo cho hắn áp lực không nhỏ.
Hồi sau gọi đệ tử tới, bảo đệ tự đi xác minh rõ ràng thân phân những nhân viên đi theo sau Triệu Sâm, phòng ngừa có giấu giếm mang cao thủ đặc biệt gì đến không.
Đằng sau đó lại ra hiệu cho đệ tử đang bưng hộp lễ vật, bảo mang đồ vật trong hộp đi kiểm tra một chút. . .  . . .
Hậu viện, chốn trọng địa, trong một gian phòng cửa sổ đóng chặt, Hải Như Nguyệt tóc dài buông xỏa rũ xuống vai, trang điểm nhạt, đang ngồi ở bên cạnh cái nôi.

Có tu sĩ Vạn Động Thiên Phủ chiếu cố, tăng thêm Lê Vô Hoa không tiếc linh đan diệu dược, nàng trong thời kỳ hậu sản nhưng khôi phục thân thể rất nhanh.
Nhìn hài nhi ngủ say trong nôi, Hải Như Nguyệt sững sờ xuất thần, nhớ tới đứa nhi tử bị Quỷ Y mang đi kia của nàng, cũng không biết bây giờ thế nào rồi.
Chung quanh chiếc nôi, có mấy nha hoàn đứng thẳng hầu hạ.
Cửa mở, Lê Vô Hoa tiến đến, trong tay ôm một cái hộp, bước nhẹ nhàng đến bên cạnh cái nôi, nhìn chằm chằm hài nhi đang ngủ say một hồi, trên khuôn mặt toát ra vẻ hiền lành bình thường ít gặp.
Tu hành giới mưa mưa gió gió, tương lai rất nhiều chuyện không ai nói trước được rõ ràng.
Lúc tuổi còn trẻ, vì thượng vị ngay cả bản thân hắn cũng đều không có để ý tới, còn đâu có tâm tư đi bận rộn gia đình, hắn không muốn có thứ vướng víu kia.
Chờ đến khi thật sự thượng vị, đã lớn tuổi, điều kiện cũng không còn thích hợp, rất nhiều chuyện cũng đã nhìn thấu, thì cũng mất dự định thành gia lập thất.
Trước đó Hải Như Nguyệt rất nổi tiếng bên ngoài, hắn không thể nào đi cưới Hải Như Nguyệt được, sau đấy chơi đùa, cũng chỉ là muốn giúp Vạn Động Thiên Phủ khống chế bên này, chưa bao giờ nghĩ tới thật sự muốn cùng với Hải Như Nguyệt, nhưng mà đến khi tiểu gia hỏa* này xuất hiện, chung quy là chạm tới khối mềm mại tận đáy lòng kia của hắn. (*thằng nhỏ)
Vì hai người này, hắn lần này coi như không thèm đếm xỉa đến cả mặt mo, quỳ gối trước mặt chưởng môn sư huynh cầu khẩn. Cũng mặc kệ thanh danh Hải Như Nguyệt, thật sự cưới Hải Như Nguyệt về, một tấm mặt mo ở tại Vạn Động Thiên Phủ này xem như đã mất hết, thân là trưởng lão lại không làm gương tốt.
Mỗi khi nhìn thấy tiểu gia hỏa, trong lòng hắn cũng có chút không nỡ, bản thân hắn đã lớn tuổi, nếu như hắn không có ở đây, ai có thể bảo vệ được hai mẫu tử bình an?
Nguyên bản quan niệm của hắn dần dần có chút dao động, thậm chí nghĩ tới thừa dịp bản thân hắn còn có thể có tiếng nói trong Vạn Động Thiên Phủ, bảo vệ hai mẫu tử được chu toàn, để hai mẫu tử rời khỏi trận tranh giành lợi ích gút mắc này, không cần quyền thế, có thể an an ổn ổn sống hết đời không tốt hơn sao?
Nhưng hắn biết, một khi đã quấn vào vòng xoáy này, đã không có đường lui, đầu tiên là Vạn Động Thiên Phủ sẽ không đồng ý, Vạn Động Thiên Phủ đáp ứng cho hắn cưới Hải Như Nguyệt, chính là vì để dễ khống chế Kim Châu hơn nữa, trước đó đã bàn xong rồi, bây giờ muốn đổi ý bỏ cuộc sống tạm bợ, nói đùa cái gì thế?
Hắn đã không còn đường lui, từ sau khi có đứa bé này, xem như bản thân hắn đã cảm nhận được, câu người ta thường nói cái gì mà ‘già mới có con’ là loại tâm tình gì, một loại tâm lý trân quý mà người trẻ tuổi với thanh xuân dài dằng dặc không hiểu, một loại sợ hãi không hiểu một mực luôn như bóng với hình, đó là một loại lo lắng đối với tương lai không biết trước.
Hóa ra để cho bản thân mình bình an thì rất dễ dàng khống chế, nhưng chân chính đã có liên lụy, có thứ phải lo lắng gánh vác, có những người cần phải suy nghĩ bảo vệ, không thể dễ dàng bỏ xuống được.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.