Đạo Quân

Chương 558: Ý tốt của Long Hưu




Chương 558: Ý tốt của Long Hưu
Edit: Luna Huang
Có phi cầm lui tới Thanh Sơn quận, thiên sơn vạn thủy đều có thể bay thẳng tắp đi qua, chút đoạn đường trong Nam Châu cảnh nội ấy cũng không mất bao nhiêu thời gian.
Sơn thủy vẫn như cũ, Nhà Tranh sơn trang cũng vẫn vậy.
Sau khi hạ xuống đất, Thương Thục Thanh ngắm nhìn bốn phía, nhìn thấy ở trên một tòa lầu các, có hình bóng một nữ tử đang hồn nhiên ngồi trên lan can, một tay bê hộp cơm, một tay cầm cái chân gà gặm, ngoài miệng dính đầy mỡ bóng nhẫy, hai chân đung đưa trên không trung.
Nữ nhân đang gặm đùi gà cũng đã nhìn thấy nàng, hai mắt cũng chỉ liếc một cái, tựa hồ cũng không coi ra gì, tiếp tục đung đưa hai chân gặm ăn thức ăn của mình.
Viên Cương đi đến chào, “Quận chúa đến rồi.”
“Viên gia.” Thương Thục Thanh gật đầu cười chào lại, rồi nhìn về phía nữ tử trên lầu các, hiếu kỳ hỏi: “Đó là ai vậy?”
“Ngân nhi.”
“Ngân nhi?”
Viên Cương cũng không nói gì nhiều, đưa tay lấy túi hành trang của Thương Thục Thanh trên tay người đi theo mang giúp, rồi mời Thương Thục Thanh đi vào cùng hắn, “Gian phòng của quận chúa đã được thu dọn xong rồi.”
Thấy hắn không nói gì nhiều thêm, Thương Thục Thanh cũng liền không hỏi nữa, bất quá vẫn nhắc tới một việc, “Đệ muội của Ngọc Thương tiên sinh có ở đây không? Trước khi đến đây, ca ca ta có bàn giao, bảo ta thay mặt tới bái kiến một chút.”
Viên Cương: “Cất đồ đạc xong rồi nói sau.”
“Ừm.” Thương Thục Thanh gật đầu, đi theo hắn.
Hạ Lệnh Phái đang ngồi ở trong đình, ôm tập thơ gật gù đắc ý, nhìn miệng có vẻ như đang còn lẩm bẩm, chắc là đang học thuộc lòng tập thơ trong tay.
Lão sư nói, nếu có thể đọc ngược trôi chảy như đọc xuôi là vượt qua, nhưng cái độ khó này thật sự là quá lớn, rất khó đọc thuộc.

Trang Hồng đi dạo loanh quanh ở bên ngoài đi vào, nhìn thấy nhi tử đang học, liền không đi tới gần quấy rầy, lão tăng đang quét rác trong viện dừng tay, chắp tay trước ngực chào lễ.
Trang Hồng khẽ gật đầu.
Nàng ở trong này đích thật là được tự do, thoải mái ra vào tự nhiên, nếu muốn đi quận thành cũng chỉ cần nói một tiếng, lập tức có người an bài xe ngựa ở dưới chân núi đưa nàng đi, đi theo nàng du ngoạn ở trong thành.
Đã rất lâu rồi nàng chưa được hưởng thụ qua loại cảm giác tự do tự tại này, toàn thân từ thể xác đến tinh thần, đều được buông lỏng.
Mà nhìn thấy mấy hòa thượng chắp tay trước ngực chào trước mắt, khiến cho nàng đối với điền trang này có loại cảm giác nói không thành lời.
Nàng vẫn là lần đầu nhìn thấy, có một cái trang viên mà toàn bộ hạ nhân đều là tăng nhân.
Một thân tăng bào, ôn hòa chắp tay trước ngực, ở nơi này lúc nào cũng có thể gặp được tình huống đó.
Tiếng chuông tiếng mỏ, thỉnh thoảng sớm chiều còn có thể nghe được tiếng tụng kinh, khiến cho nội tâm người ta dù có nóng nảy cũng đều giảm đi bớt, cõi lòng dâng lên một cỗ cảm giác điềm tĩnh tường hòa.
Mà không chỉ có mỗi hòa thượng thành kính chăm sóc người khác, nơi này còn có mỹ thực* mà nàng chưa từng bao giờ được nếm qua, còn có rượu ngon nhất nữa. (* thức ăn ngon)
Chủ nhân của nơi này, vị lão sư của nhi tử, chân chính là người để nàng hiểu được sống là như thế nào, thức ăn ngon đồ uống tốt, lại có một đám hòa thượng tô điểm, quá là đủ ý cảnh, thật tuyệt!
Lại hồi tưởng lại đám người Ngọc Thương tiên sinh dẫn nàng đi theo đã lâu, so sánh một chút với bên này, phát hiện những người kia sống kiểu gì cứ như là hành xác vậy.
Trên thực tế, đối với đám người Ngưu Hữu Đạo mà nói, thì không có cái cảm giác này, Ngưu Hữu Đạo cũng chưa từng nghĩ tới bắt một đám hòa thượng đến để tô điểm cuộc sống, chỉ là trùng hợp bên người có một đám hòa thượng mà thôi.
Cùng đồng dạng cảm thấy nơi này thật tuyệt còn có cả Thương Thục Thanh, vừa thoát ly khỏi phủ thứ sử đề phòng sâm nghiêm, quay trở lại nơi này, cảm thụ hoàn cảnh nơi này rồi, cả người cũng đều cảm thấy thư thái.
Viên Cương bồi theo nàng đi tới bên này, rồi giới thiệu hai mẫu tử cho Thương Thục Thanh làm quen.
Một phen khách khí là không tránh khỏi, cũng quấy rầy Hạ Lệnh Phái học tập.
Hạ Lệnh Phái đối với dung mạo của Thương Thục Thanh phải nói là có chút kinh động như gặp phải người trời, trên đời này lại có nữ nhân có khuôn mặt khủng bố như vậy ư, tránh nhìn thẳng sợ khiến người ta chú ý, nên nhất thời chân tay luống cuống, nói chuyện cũng chẳng có trật tự gì.

Thương Thục Thanh được biết tập thơ trong tay đối phương là của Ngưu Hữu Đạo viết,  có chút không nhịn được, thử lên tiếng hỏi, “Công tử có thể cho ta mượn tập thơ trên tay xem qua một chút được không?”
“Được.” Hạ Lệnh Phái gật đầu liên tục, hai tay dâng lên, “Mời quận chúa xem.”
Thương Thục Thanh cảm ơn, đưa tay cầm lấy tùy tiện lật một trang, thấp giọng đọc lên những chữ viết dòng đầu tiên, “Đường đi khó! Đường đi khó! Nhiều lối rẽ, nay biết ở đâu? Cưỡi sóng, phá gió, sẽ có ngày, buồm mây thẳng tắp vượt biển cả. . .” (* Đường ca hành 2)
Ánh mắt ngưng ngưng, lại nhìn xuống dưới, tiếp tục ngâm đọc: “Minh nguyệt có tự bao giờ? Nâng cốc hỏi trời xanh. Không biết thiên cung trên trời, đêm nay là năm nào. . .  . . . Người có bi hoan ly hợp, Trăng có tỏ mờ tròn khuyết, chuyện xưa khó trọn đầy. Chỉ nguyện người trường cửu, ngàn dặm chung thuyền quyên. . .  . . .” (*Thủy điệu ca đầu – Trung thu)
Ngâm xong, cả người đã rơi vào trong ý cảnh của thơ từ, trông bộ dạng có mấy phần ngây dại.
Hạ Lệnh Phái đã thuộc nát ở trong bụng rồi nghe lại cũng thổn thức lắc đầu, đối với tài hoa của lão sư quả thực là phục sát đất.
Trang Hồng đã đọc xong hết thơ từ trong tập của thơ nhi tử học rồi cũng cảm thán, “Tiên sinh là người lịch sự tao nhã.”
Không khen còn tốt, vừa khen như thế một cái, Viên Cương đang đứng một bên vẻ mặt có tỉnh mấy cũng không chịu nổi, thần sắc run rẩy không thôi, gặp qua người không biết xấu hổ, còn chưa từng thấy qua người nào không biết xấu hổ đến mức như Đạo gia vậy. . .  . . . (*đạo thơ của người ta mà- kaka)
Tiêu Dao cung, đệ tử đi thông báo quay trở lại, đưa tay mời Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang chờ ở ngoài cổng sơn môn đi vào.
Một đường bay lượn, đã tới trên đỉnh chủ phong*, trước mắt là khu kiến trúc liên miên tựa như tiên cảnh vậy.(* ngọn núi chính)
Đệ tử dẫn đường lui ra, giao lại cho người tiếp đón, cũng là người Ngưu Hữu Đạo và Quản Phương Nghi đã có quen biết, đệ tử ruột của Long Hưu, Dịch Thư.
“Đi theo ta.” Dịch Thư mặc kệ hai người khách khí chào hỏi, tựa hồ giống như không nghe thấy hai người đang khách khí chào hỏi vậy, lãnh đạm cho câu liền quay người bước đi.
Hai người nhìn nhau, chỉ có thể là đuổi theo, đi thẳng tới một chỗ thung lũng hoa đầy hoa tươi nở rộ bốn mùa, rồi đi tới một chỗ lầu đài đình ngọc thấp thoáng.
“Chờ đó.” Dịch Thư cho câu nói xong lại đi.
“Ta làm sao cảm giác vị này luôn nhìn chúng ta giống như không vừa mắt ý.” Quản Phương Nghi thì thầm bên tai Ngưu Hữu Đạo.

Ngưu Hữu Đạo cũng có cảm giác này, lúc ở tại Vạn Thú môn cũng đã cảm giác được, lúc trước hắn cũng không nghĩ là sẽ tới Tiêu Dao cung, thế nhưng là Hoàng Liệt đã chuyển lời mời rồi.
Long Hưu đã lên tiếng, hắn không đến không được thỏa đáng lắm.
Không biết là có chuyện gì, nên vẫn kiên trì đi tới.
Chờ một hồi lâu sau, đại môn khảm vàng sơn son của khu đình ngọc mở ra, Long Hưu bước ra, đi theo phía sau là Dịch Thư.
“Ha ha, Hồng Nương cũng tới à, đã để hai vị đợi lâu.” Long Hưu cười thoải mái, lên tiếng chào hỏi.
“Gặp qua cung chủ.” Hai vị khách nhân cùng hành lễ.
Long Hưu phất tay, ra hiệu cho hai người không cần khách khí, mời hai người ngồi, đằng sau đó tựa hồ như vất Ngưu Hữu Đạo qua một bên, cùng cố nhân Quản Phương Nghi này ôn chuyện.
Cùng Quản Phương Nghi nói nhăng nói cuội một hồi sau, Long Hưu tìm cái lý do, cho Quản Phương Nghi và cả Dịch Thư lui ra, hiện trường chỉ lưu lại một mình Ngưu Hữu Đạo.
Đưa mắt nhìn những người khác rút lui khỏi, trong lòng Ngưu Hữu Đạo suy nghĩ, không biết Long Hưu tìm hắn đến tột cùng là muốn làm gì.
Rốt cuộc Long Hưu đã nói tới trên đầu hắn, “Yến quốc thu phục lại Bắc Châu, có công của ngươi, ngươi không giành công, lại không có lộ ra, nhưng trong lòng chúng ta biết rất rõ ràng.”
Ngưu Hữu Đạo vội nói: “Một chút tư tâm, không dám khoe công.”
Long Hưu đứng dậy, đi ra đến chỗ lan can lầu các, nhìn xem cảnh trí trong núi, cười nói: “Ai mà lại không có điểm tư tâm, thân là tu sĩ Yến quốc, chỉ cần phương hướng chính không lệch, chỉ cần vì tốt cho Yến quốc, đều tính là có công hết.”
Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, đi theo tới bên cạnh, khoanh tay đứng đó, cẩn thận nói: “Tạ ơn cung chủ quá khen.”
Long Hưu chợt toát ra một câu, “Ngươi cảm thấy đệ tử kia của ta như thế nào?”
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo mờ mịt, lời này của đối phương làm hắn có chút không mò ra được đầu mối, không khỏi hỏi: “Không biết vị đệ tử mà cung chủ nói là vị nào?”
Long Hưu cười ha ha nói: “Những đệ tử khác của ta ngươi cũng không biết, đứa đệ tử ruột này của ta coi như ngươi cũng đã có gặp qua hai lần rồi, sao, cảm thấy thế nào? Ta muốn nghe thử đánh giá của ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo im lặng, căn bản không quen biết, đánh giá cái gì cơ chứ? Chẳng lẽ phía sau Dịch Thư kia có ẩn tình gì? Xem ra có cơ hội cần phải chú ý tới một chút.
Ngoài miệng thì vẫn khách khí nói: “Thật sự là chưa quen thuộc lắm, vãn bối khó mà đưa ra được đánh giá.”
Long Hưu: “Nhìn một người, chưa hẳn phải cần quen thuộc, nhãn duyên* cũng rất quan trọng, thí dụ như hình dạng, cảm giác về nhân phẩm các loại, đây đều những thứ rất trực quan.” (* 1 từ mới tựa nhãn hiệu – chỉ cái nhìn đập vào mắt đầu tiên)

Ngưu Hữu Đạo nhìn mặt mà cho câu trả lời: “Đồ đệ tài cao của cung chủ, hình dạng tự nhiên là thuộc dạng nhất lưu, nhân phẩm tự nhiên cũng là không thể chê vào đâu được rồi.”
“Ha ha!” Long Hưu bật cười, quay đầu xoay người lại, nhìn kỹ hắn, hỏi: “Bên ngoài đang lưu truyền tin đồn rất sôi nổi, nghe nói ngươi đã bị Đường Nghi kia bỏ rồi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thật sự là có chuyện này.”
Long Hưu: “Đường Nghi kia không có nhãn quang a! Không còn cùng Thượng Thanh tông dây dưa cũng là chuyện tốt. Bất quá nói đi thì nói lại, ngươi đang tuổi còn trẻ, còn có tiền đồ tốt đẹp, cần tìm một người nội trợ tài năng thích hợp, có thể giúp ngươi giảm bớt đi rất nhiều đường vòng, ta rất coi trọng ngươi.”
Ánh mắt khi nói nhìn hắn chằm chằm mang theo ẩn ý, đã nói đến tình trạng này, hắn tin tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo có thể nghe hiểu được ý tứ trong lời của hắn.
Dịch Thư á? Trong lòng Ngưu Hữu Đạo lộp bộp, một mặt cười khan nói: “Ta với Hồng Nương vẫn đang rất hợp ý a.”
Hắn lại đẩy Hồng Nương ra làm tấm mộc.
Ai ngờ Long Hưu phất ống tay áo một cái, “Ta cũng không có nói các ngươi không hợp ý, người trẻ tuổi đều có thời điểm xúc động, chơi đùa chút là được rồi, cũng không có gì cả. Nhưng cuối cùng vẫn phải đối mặt với hiện thực, tuổi tác chênh lệch quá lâu dài sẽ thành đại nạn, chơi thì cứ chơi, nhưng không thể làm trễ nải đại sự cả đời được, vẫn là nên tìm người tuổi tương đương nhau thì mới tốt.”
Người ta căn bản không quan tâm tới mối quan hệ bừa bãi giữa hắn với Hồng Nương, Ngưu Hữu Đạo bèn không có cố chấp tranh cãi gì, rất hợp thời ôn thuận gật đầu nói hùa: “Cung chủ nói đúng lắm.”
Long Hưu cười, khẽ gật đầu, hắn tin tưởng chuyện tốt như vậy chủ động đưa tới cửa, không ai có thể cự tuyệt.
Hắn cho là mình đã chủ động làm rõ, là đã cho đối phương lực lượng buông tay đi làm, đối phương hẳn là phải biết nên làm thế nào, có mấy lời chỉ điểm đến là dừng, hắn cũng không thể nói toẹt ra quá rõ ràng, nếu không sẽ bị mất mặt. Hai tay vòng sau lưng, chuyển chủ đề, “Nam Châu hẳn là đã ổn định rồi phải không?”
Ngưu Hữu Đạo đáp: “Nam Châu tạm thời sẽ không có vấn đề gì, ngược lại điều ta thật sự lo lắng chính là Bắc Châu.”
Long Hưu ‘hử’ một tiếng hỏi, “Sao lại lo?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Bình Ba kia vẫn là người có thể được, luận quản lý Bắc Châu, những người triều đình phái đi kia chẳng bằng, sớm muộn gì cũng làm cho Bắc Châu rối tinh rối mù. Nói một câu không nên nói, ở trong triều đình gian nịnh quá nhiều, Thương Kiến Hùng dùng người không thích đáng, đã không thích hợp tiếp tục khống chế Yến quốc giúp tam đại phái.”
Long Hưu lạnh lùng liếc hắn một cái, tính dội cho hắn gáu nước lạnh, lại trở ngại những dự tính trước đó, đành thu lại lời tính nói, chỉ lạnh nhạt nói: “Thương Kiến Hùng cũng bởi vì không có cách nào khác, vì bảo trụ hoàng vị, không dùng đồng đảng còn có thể dùng ai nữa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cần thiết thì có thể thay đổi người chủ trì cục diện Yến quốc.”
Long Hưu: “Nào có dễ dàng như ngươi nói như vậy, trên trên dưới dưới đều liên lụy tới lợi ích của quá nhiều người, há có thể như ngươi nói muốn đổi là đổi được liền? Chỉ cần bất trắc một cái, Yến quốc liền sẽ loạn thành một bầy, đến lúc đó không có ai thu thập được cục diện, ngoại địch tất nhiên sẽ thừa dịp chui vào, đến lúc đó tam đại phái nên đối ngoại như thế nào, hay là lao tới các nơi để trấn áp đây? Thương Kiến Hùng mặc dù vô năng, nhưng tối thiểu vẫn là mang đại diện chính thống cho Yến quốc, vẫn còn có thể miễn cưỡng duy trì được đại cục không để sụp đổ, đi thay người khác mà nói, thì ai sẽ chịu phục ai? Ngươi cho rằng Thương Triều Tông có tư cách thay vào đó hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo cũng chỉ là nhắc nhở thử thôi, cũng là để dùng lời nói thăm dò xem thái độ của đối phương ra sao, thấy thái độ như thế, lập tức chắp tay nói: “Cung chủ nói đúng lắm, là ta đã nghĩ không được chu đáo.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.