Đạo Quân

Chương 556: Nhường lợi




Chương 556: Nhường lợi
Edit: Luna Huang
Chưởng môn Đại Thiền sơn Hoàng Liệt đến, trên đường đi đến nhân tiện kiểm tra những gian lầu Thiên Ngọc môn bỏ trống sau khi rời đi.
Điểm này, Thiên Ngọc môn ngược lại không có làm tay chân hay phá hư gì.
Mà nơi có thể để Thiên Ngọc môn coi trọng, là linh sơn phúc địa tại cảnh nội Nam Châu, tự nhiên là cũng không kém rồi, Đại Thiền sơn cũng chuẩn bị đặt chân ở ngay tại đó.
Người còn chưa tới, Ngưu Hữu Đạo cùng đám Thương Triều Tông liền đã ra trước cửa thành Bắc chờ đợi nghênh đón, toàn bộ cửa thành Bắc cũng đã được giới nghiêm, không cho dân chúng thông thường ra vào.
Một đoàn người Đại Thiền sơn số lượng cũng không ít,  một đường đi tới đâu đều phát tin tức tới đó, phía Thương Triều Tông bên này cũng nắm giữ vị trí đám người Hoàng Liệt di chuyển.
Trên trăm kỵ sĩ phi ‘ù ù’ trên đường cái chạy đến, đến cửa thành thì ngừng lại, đám người Ngưu Hữu Đạo đã ở cửa thành nghênh đón.
Song phương khách khí với nhau một phen tự nhiên là tránh không được, Ngưu Hữu Đạo cũng giới thiệu cho Hoàng Liệt và Thương Triều Tông nhận biết lẫn nhau.
Hoàng Liệt hào hứng không tệ, Đại Thiền sơn cuối cùng cũng thoát ra khỏi hai nước giáp công, ở tại Nam Châu này khẳng định tốt hơn Bắc Châu nhiều, cả đám cùng nhau đi tới, phát hiện Nam Châu này quản lý cũng không tệ.
Lúc vào thành, Hoàng Liệt đi ở giữa, Ngưu Hữu Đạo cùng Thương Triều Tông thì một trái một phải làm bạn, ba người song song cùng nhau đi vào, một đường nói chuyện đàm tiếu.
Gặp lại Ngưu Hữu Đạo, Hoàng Liệt có thể nói là càng coi trọng hắn thêm mấy phần, khỏi cần phải nói, chỉ nói tới tầng quan hệ với Ngọc Thương tiên sinh thôi, đã để cho người ta xem trọng rồi.
Tùy hành phía sau là cao tầng Đại Thiền sơn, có đám người Lam Nhược Đình cùng đi chung.
Đến phủ thứ sử, tiệc rượu phong phú khoản đãi tất nhiên là tránh không khỏi rồi.
Sau khi tiệc rượu ca múa ồn ào xong, lúc Hoàng Liệt cùng Ngưu Hữu Đạo cùng đi ra một chỗ sân sau, Hoàng Liệt hỏi nhắc, “Nghe nói lão đệ bên này lại tăng thêm bốn con phi cầm nữa rồi?”

Biết người ta nhớ thương cái gì, Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, duỗi năm ngón tay ra, ”Hoàng chưởng môn nếu vẫn còn hứng thú, ta nói lời là giữ lời!”
Quản Phương Nghi đi theo bên cạnh một mặt chán ngấy, đã nói là tặng cho nàng rồi, lại bị người ta tự ý làm chủ bán đổ bán tháo, có thể cao hứng mới là lạ.
Năm trăm vạn liền có thể mua vào, lãi trắng tới mấy trăm vạn, không cần thì phí, các trưởng lão trong môn sau khi nghe hỏi ý kiến, đều mạnh mẽ xúi giục Hoàng Liệt chú ý tới việc này.
Trong lòng Hoàng Liệt rõ ràng, cả đám đơn giản là muốn sau này cũng được dùng ké, nếu như người chưởng môn hắn đã nói là không độc hưởng, thì bình thường những người hắn sai sử đi làm việc tự nhiên là mấy vị trưởng lão này rồi.
Có điều Hoàng Liệt vẫn là ba xạo buông tiếng thở dài: “Đại Thiền sơn nhiều người, chỗ cần tiêu tiền nhiều lắm, lần di chuyển này cũng đã hao tốn không nhỏ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng mới trích ra được 500 vạn.”
Ngưu Hữu Đạo lúc này mời đi xem: “Vậy liền đi xem một chút đi, Hoàng chưởng môn thích con nào liền chọn con đó.”
Hoàng Liệt quay đầu lại hỏi chư vị trưởng lão tùy hành, “Vậy liền đi xem thử một chút nhỉ?”
“Vâng!” Tất cả trưởng lão nhao nhao đáp ứng.
Một đám người đi tới tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo, nhìn thấy bốn con phi cầm cỡ lớn hai mắt sáng ngời có thần, đều là vây quanh lấy quan sát.
Những con phi cầm này là có thọ hạn*, muốn mua đương nhiên là mua con trẻ nhất, thời gian sử dụng cũng có thể được dài hơn. ( *tuổi thọ)
Đương nhiên, thứ thọ hạn này cũng không thể quơ đũa cả nắm, cái gọi là thọ hạn chỉ là cách nhắm chừng đại khái.
Nói cho cùng tất cả động vật đều cùng một dạng, có liên quan đến thể chất trời sinh hoặc cách chăm sóc tốt xấu, cùng một nhóm tuổi nhưng có con thì có thể sống lâu hơn mấy năm, có con lại chết hơi sớm hơn.
Cuối cùng, mấy vị trưởng lão nhất trí chọn trúng một con Hắc Ngọc Điêu trông ngon lành thần tuấn nhất, sau khi thử nghiệm khống chế phi hành vài vòng về sau, đều rất hài lòng.
Hoàng Liệt đằng sau cho người lấy ra 500 vạn kim phiếu, đưa cho Ngưu Hữu Đạo, vài khắc sau kim phiếu lại đã rơi vào trong tay Quản Phương Nghi.
Thế là con Hắc Ngọc Điêu kia cứ như vậy thuộc về Đại Thiền sơn, được người Đại Thiền sơn mang đi.

Đằng sau bên này cũng nói tới chính sự, trên tiệc rượu không tiện nói ở trước mặt Thương Triều Tông, có một chút chuyện không có liên quan gì với Thương Triều Tông, cũng không cần Thương Triều Tông làm chủ.
Ba người Phí, Trịnh, Hạ đều ở đây, Ngưu Hữu Đạo nói tới công việc phân phối lợi ích Nam Châu, hắn bên này cũng có không ít người, dù sao cũng phải có cái địa bàn để đặt chân.
Loại chuyện này tự nhiên có thể không nhượng bộ thì liền sẽ không nhượng bộ, Hoàng Liệt đã chuẩn bị xong cò kè mặc cả, hỏi: “Ngươi muốn địa bàn bao lớn đây?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chỉ cần một Thanh Sơn quận để đặt chân là được, dù sao còn có người của mấy cái môn phái nữa, mà bây giờ với thực lực Đại Thiền sơn muốn khống chế toàn diện Nam Châu cũng rất dễ sinh ra sơ hở, có chuyện gì mấy môn phái bọn hắn vẫn có thể giúp đỡ chia sẽ coi chừng cho một chút, chẳng lẽ ngay cả đất đai một quận Hoàng chưởng môn cũng không cho chứ?”
“Đạo gia!” Ba người Phí Trường Lưu nghe vậy có chút gấp, ba môn phái bọn hắn phí hết công phu lớn như vậy, cũng chỉ có thể chen chúc trên địa bàn một quận thôi sao?
Ngưu Hữu Đạo giơ tay lên với ba người, ra hiệu an tâm chớ vội, tự có an bài.
Chỉ cần một quận thôi, Hoàng Liệt ngược lại là có chút ngoài ý muốn, lại nhìn xem phản ứng của ba người Phí Trường Lưu một chút, từ từ nói: “Nếu chỉ là một Thanh Sơn quận, ta cũng không có gì để nói, ta hiện tại liền có thể thỏa thuận quyết định luôn, chỉ là phía bên đó, lão đệ có thể làm chủ sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ba phái bên kia tự ta sẽ cho bọn hắn một cái công đạo.”
Hoàng Liệt quả quyết: “Tốt, vậy liền quyết định như vậy đi!”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay, ‘chát’ một tiếng, cùng hắn vỗ tay làm lời thề.
Đằng sau đó Ngưu Hữu Đạo lại cho người ba phái lui xuống, mời Hoàng Liệt gặp riêng một chút, hai người ra khỏi sân nhỏ, đi vào hoa viên bên kia dạo bước.
Trên đường, Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi, “Nhân thủ Bắc Châu bên kia còn bao lâu nữa mới có thể hoàn toàn rút hết.”
Hoàng Liệt: “Không sai biệt lắm còn cần một tháng nữa, tam đại phái yêu cầu giao tiếp bình ổn, ta bên này phải phối hợp. Đúng rồi, nghe nói lão đệ muốn tiếp tục ở lại Thanh Sơn quận, không đến phủ thành bên này định cư sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nói lời là giữ lời, nếu như đã nói buông tay Nam Châu cho Đại Thiền sơn, ta liền sẽ không ở lại phủ thành bên này tùy tiện can thiệp cái gì, ta sẽ giữ một khoảng cách với bên này, thành ý của ta, Đại Thiền sơn về sau nhìn thấy.”

Lời này Hoàng Liệt nghe rất hài lòng, nhẹ gật đầu, “Lão đệ là người thông minh, bình an vô sự, là điều tốt cho tất cả mọi người.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có điều hiện nay đã không phải là trước kia, Đại Thiền sơn tốt nhất nên phái cái cao thủ chân chính đến phủ thứ sử tọa trấn đi.”
“Ngươi đang lo lắng triều đình Yến quốc bên kia?”
“Hoàng chưởng môn cao kiến, trước kia Thương Triều Tông không đáng để Thương Kiến Hùng đảo lộn Yến quốc, đại giới phải trả quá lớn, bây giờ Thương Triều Tông đã uy hiếp đến hoàng vị của Thương Kiến Hùng, sợ là Thương Kiến Hùng sẽ muốn đánh bất kể đại giới. Trước đó bởi vì có các loại chuyện khác quấy nhiễu, triều đình muốn ra tay đối phó Nam Châu nhưng có chỗ cố kỵ, chờ đến khi Bắc Châu được giao tiếp xong, mọi việc đã ổn định, sợ là triều đình sẽ không từ thủ đoạn với Nam Châu. Mà điều ta lo lắng nhất, là triều đình có thể sẽ dùng kế ly gián ngươi và ta, không biết phía Hoàng chưởng môn nơi này có bị ảnh hưởng gì hay không?”
Đây cũng là nguyên nhân Ngưu Hữu Đạo chủ động nhường lợi, hy vọng có thể làm yên lòng Đại Thiền sơn.
Vấn đề này Hoàng Liệt cũng có cân nhắc đến, ở tại Bắc Châu đúng là có phiền phức, chạy đến bên này cũng phải đứng trước phiền phức, bất quá tương đối mà nói, ở bên này ít nhiều vẫn còn tốt hơn chút, Bắc Châu bị quậy thành như thế kia, Đại Thiền sơn không buông tay ra cũng không được.
Hoàng Liệt không có nói bản thân hắn có thể sẽ bị ảnh hưởng gì hay không, chỉ hỏi ngược : “Ta có dễ bị ly gián như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo biết rõ, quản lý một môn phái là không thể xử trí theo cảm tính, không thể gửi gắm hi vọng ở mối quan hệ cá nhân tốt hay xấu, chỉ cần có lợi ích đầy đủ, đả động được Đại Thiền sơn, thì không có gì là không thể ly gián, “Ta chỉ là muốn nhắc nhở Hoàng chưởng môn, trong cảnh nội Yến quốc, các môn phái muốn ngấp nghé cục thịt béo Nam Châu này còn có không ít, mà các môn phái còn có không ít này có quan hệ không tệ với triều đình, với những đại quan kia, luận so những môn phái này với Đại Thiền sơn đã từng phản bội qua Yến quốc, thì sẽ có chọn lựa như thế nào? Nếu như có người kích động triều đình, muốn thay thế Đại Thiền sơn thì Đại Thiền sơn sẽ thế nào?”
“Yến quốc đã hết phương cứu chữa, khi nào sẽ sụp đổ cũng không ai biết. Khi đại loạn nổi lên, Thương Kiến Hùng có hứa hẹn cho Đại Thiền sơn bất luận cái gì, đều là hoa trong gương, trăng trong nước, đều là công giả tràng . . .  . . .”
Hoàng Liệt mở miệng cắt ngang: “Ngươi suy nghĩ nhiều, trước mắt Đại Thiền sơn chỉ cầu an ổn, cần thời gian để lớn mạnh, nếu thật sự có ai tới hứa hẹn liền có thể đả động được, thì ở tại Bắc Châu liền đã bị đả động rồi, không cần đợi đến Nam Châu. Chỉ cần nội bộ Nam Châu bất loạn, Đại Thiền sơn sẽ không tự đi làm bừa bãi Nam Châu.”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu nói: “Như vậy rất tốt. Chỉ cần nội bộ Nam Châu bất loạn, trên dưới một lòng, bây giờ Yến quốc đã vô lực xâm chiếm Nam Châu với quy mô lớn.”
Đang khi nói chuyện, hai người đã đi vào hoa viên, Hoàng Liệt dạo bước một lúc sau, thở dài: “Vô lực xâm chiếm thì có vô lực xâm chiếm thật, liền chỉ sợ sẽ không từ thủ đoạn giày vò bên này mãi thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại Thiền sơn chỉ cần một mực bảo vệ tốt Nam Châu, an ổn tốt hậu phương cho ta là được, đám đạo chích không từ thủ đoạn kia để ta đi ứng phó, không cần Đại Thiền sơn hao tâm tổn trí, nhiều lắm khi nào cần thiết sẽ mượn Đại Thiền sơn chút nhân thủ.”
Hoàng Liệt liếc xéo, không tiếp tục nói chuyện mất hứng nữa: “Đi một bước nhìn một bước vậy, tới khi đó rồi nói sau đi. Đúng rồi, Long Hưu có lời muốn ta gửi cho ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo ‘nha’ một tiếng, “Rửa tai lắng nghe.”
Hoàng Liệt: “Cũng không có gì, Long Hưu nói, bảo ngươi khi nào có rảnh thì đi một chuyến tới Tiêu Dao cung đi.”
“Bảo ta đi tới Tiêu Dao cung? Thế có nói là có chuyện gì không?”
“Ta chỉ là tiện thể nhắn, Long Hưu muốn làm gì ta cũng không biết.”

Hai người đi vài vòng trong hoa viên trò chuyện huyên thuyên, đem những chuyện cần gặp mặt trực tiếp để đàm luận nói ra, đây cũng là một trong những mục đích Ngưu Hữu Đạo tới đây để gặp mặt.
Song phương chia tay, tất cả trở về, Ngưu Hữu Đạo vừa trở lại tiểu viện, ba người Phí, Hạ, Trịnh liền ra đón, chỉ phân cho ba nhà bọn hắn địa bàn có một quận, bọn hắn làm sao có thể không gấp.
Ngưu Hữu Đạo biết tâm tư của bọn hắn, giơ tay lên, ra hiệu an tâm chớ vội, cùng nhau đi vào trong đình ngồi xuống xong mới nói, “Ổn định Nam Châu là đại cục, không cần nhìn chằm chằm vào cái lợi nhỏ ở trước mắt, cần phải nhìn lâu dài.”
Hạ Hoa cười khổ nói: “Đạo gia, chúng ta biết lâu dài, thế nhưng chỉ nhìn lâu dài là vô dụng, cũng cần phải suy nghĩ vấn đề trước mắt nữa, với kết quả như thế, trở về chúng ta cũng không có cách nào bàn giao với những đệ tử trong môn đang còn trông chờ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiên Ngọc môn lăn rồi, phần lợi nhuận bán rượu kia, một năm giao cho ta 300 vạn, còn lại các ngươi tự chia, rượu ủ ra, cho ba nhà các ngươi đi bán.”
Một câu liền chắn cho ba người không còn lời gì để nói, nếu người ta đã nguyện ý nhường ra lợi ích lớn như vậy cho bọn hắn, bọn hắn còn có cái gì để mà phàn nàn nữa.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, đây cũng là một trong những lợi ích thu hoạch được từ việc đuổi Thiên Ngọc môn đi.
Quản Phương Nghi dự thính nghe xong thì thịt đau. . .  . . .
Chạng vạng tối, Thương Triều Tông lần nữa mở thiết yến khoản đãi nhóm người Đại Thiền sơn.
Tiệc tối kết thúc, Ngưu Hữu Đạo trở về chỗ ở của mình không bao lâu sau, Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn được người đẩy tới.
Ngưu Hữu Đạo bước ra nghênh đón, sau khi tiến vào phòng khách, Mông Sơn Minh phất tay ra hiệu cho La Đại An lui xuống.
Châm trà xin mời dùng xong, Ngưu Hữu Đạo chủ động hỏi: “Mông soái có việc gì sao?”
Mông Sơn Minh cười ‘ha ha’ nói: “Cũng không có việc gì. Nghe nói sáng mai Đạo gia sẽ về lại Thanh Sơn quận, không ở chơi thêm mấy ngày nữa sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu: “Các ngươi cũng bận nhiều chuyện, ta ở nơi này ngược lại làm chậm trễ chuyện của các ngươi.”
Mông Sơn Minh cũng không miễn cưỡng, “Là như vậy, hôm nay quận chúa có tới tìm vương gia, ý của quận chúa là, muốn theo Đạo gia cùng về Thanh Sơn quận.”
“Quận chúa cũng đi?” Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa chút, “Thanh Sơn quận có chỗ nào phồn hoa qua châu phủ này, ta lại ở tận trong núi. Không phải ta từ chối, mà đối với người trong thế tục mà nói, ở trong núi rất là nhàm chán, sợ quận chúa khó chịu nổi tịch mịch. Lại nói, quận chúa tuổi cũng đã không còn nhỏ a? Có thể cân nhắc tìm người thích hợp gả, chứ cứ ở trong núi, ta sợ sẽ làm chậm trễ nàng.”
p/s : Mấy hôm nay hóng drama trên mạng, chậm trễ edit. Quỳ sầu riêng nhận lỗi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.