Đạo Quân

Chương 546: Tấn Đồ Thiên Hạ Sách




Chương 546: Tấn Đồ Thiên Hạ Sách
Edit: Luna Huang
Lúc đến Phù Phương viên là một chiếc xe ngựa, lúc rời đi là hai chiếc, Phù Phương viên phái thêm cỗ xe ngựa nữa hộ tống Hạ Lệnh Phái đi qua chỗ mới.
Trong một chiếc xe ngựa chạy phía trước, Bộ Tầm đang ngồi ngay ngắn liếc nhìn sang Quản Phương Nghi đang ngồi bên phải, rồi lại liếc nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang ngồi bên trái, chợt không nóng không lạnh hỏi một câu: “Ngươi muốn làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua, có vẻ như kinh ngạc hỏi: “Làm gì???”
Bộ Tầm chậm rãi nhắm mắt, im miệng không nói nữa.
Hai chiếc xe ngựa chạy thẳng đến tân quán ngoại sứ, tới bên ngoài cửa lớn thì dừng lại, chỉ chốc lát sau có tên quan viên phụ trách nơi đây bước nhanh tới, Bộ Tầm ngồi trên xe vén màn cửa sổ lên nhàn nhạt dặn dò vài câu. Quan viên kia liên tục dạ vâng, đằng sau đó tự dẫn Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi cùng Hạ Lệnh Phái đi vào, tự mình an bài chỗ ở.
Hạ Lệnh Phái một đường hết nhìn đông tới nhìn tây, vừa hiếu kỳ, lại vừa có chút thấp thỏm.
Hắn rất ít khi tiếp xúc với bên ngoài, một mực nằm dưới sự quản lý của đám người Ngọc Thương, trên cơ bản vẫn là lần đầu hắn tách ra khỏi đám người Phù Phương viên bên kia, việc đơn độc rời đi như này trước đó càng là chưa từng có. Thỉnh thoảng lại vụng trộm nhìn lén vị lão sư vừa mới bái đang đi ở đằng trước kia, cảm giác hình như hơi quá trẻ một chút.
Bộ Tầm ngồi ở sau cửa sổ xe, nhìn theo một chút sau đó từ từ buông tay, màn xe dần dần hạ xuống che lại ánh mất thâm trầm của người trong xe.
Trong khách viện, sau khi an trí xong xuôi, Ngưu Hữu Đạo đứng chống kiếm một mình dưới mái hiên, mưa tạnh, bầu trời dần dần quang đãng, thỉnh thoảng trên mái hiên còn có vài giọt nước tí tách rơi xuống.
Chờ một chút sau, Quản Phương Nghi đi vào, tới đứng sánh vai cùng rồi nhỏ giọng nói: “Đã điều tra qua, không phải là tu sĩ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Liên hệ nhân thủ Ngũ Lương sơn, chắp nối với đám Hầu Tử, đưa phi cầm chưa cần sử dụng quay về trước đi.”

Quản Phương Nghi hiện tại đã biết rõ dụng ý của hắn khi quay trở lại, coi như cũng là phục vị này luôn rồi, thật lắm chiêu trò, lại còn có thể chơi dạng này luôn, lá gan thật đúng là không nhỏ.
Mặc dù đã biết, nhưng nàng vẫn chưa giảm bớt lo lắng, hỏi: “Thu tên học sinh này có ý nghĩa sao? Bằng hắn có thể áp chế được Ngọc Thương sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Mang theo cặp cô nhi quả mẫu này bên người nhiều năm, trước kia cho rằng đó là vì nghĩa khí, hiện tại đã biết được thân phận của Ngọc Thương, chẳng lẽ ngươi còn cho rằng đó là nghĩa khí nữa sao? Thân phận của những người này không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, người nào không có liên quan, có thể lảng tránh liền lảng tránh, không có khả năng mang theo hai người vô dụng vướng víu này ở bên người được, nhìn thế nào cũng thấy khả nghi. Tên tuổi của phụ thân đứa học sinh này của ta như thế nào, lại có thể trở thành huynh đệ kết nghĩa với loại người như Ngọc Thương, sợ là không đơn giản đâu.”
Nghe hắn nói kiểu này, Quản Phương Nghi ngẫm nghĩ kỹ lại, đúng là có khả nghi thật, bèn hỏi: “Ngươi cảm thấy nó sẽ là người như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta nào biết được, ta cũng không phải là thần tiên biết thần cơ diệu toán. Có điều cứ đợi mà xem, nếu nó không quan trọng, bọn hắn sẽ cố chờ hết kỳ hạn ba ngày rồi đến đón, nếu như nó rất quan trọng đối với bọn hắn mà nói, bọn hắn sẽ không thể để cho ta có dư giả thời gian làm chân tay, tám chín phần mười ngay trong  ngày hôm nay liền sẽ tìm tới!”
Quản Phương Nghi lo lắng nói: “Nếu lỡ như Hiểu Nguyệt các muốn dùng sức mạnh mà nói, phòng thủ của tân quán này sợ là không đủ chống đỡ được đám người Hiểu Nguyệt các kia, ngươi lại ở đây một mình, liền không sợ gặp phải nguy hiểm sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng Bộ Tầm ăn chay sao? Ngay từ đầu hắn có thể còn chưa rõ, nhưng đến về sau, nếu hắn vẫn còn chưa phát hiện ra không thích hợp, hắn còn có thể làm được chưởng lệnh Giáo Sự Đài đến giờ này? Còn có thể từ trong những tranh đấu hoàng quyền đầy gió tanh mưa máu năm xưa giúp đỡ Hạo Vân Đồ thượng vị? Lúc ở tại Phù Phương viên, ta cường thế bức ép Ngọc Thương chính là để cho hắn nhìn, nếu như hắn vẫn không có hoài nghi việc ta hai lần thay đổi mục đích thu đồ đệ, vẫn còn tin tưởng cái lý do ta nói với hắn trước đó mà nói, thì đó mới thật sự gọi là có quỷ. Hiện tại bốn phía chung quanh nơi này sợ là đã có đầy tai mắt của Bộ Tầm rồi, Ngọc Thương sợ cũng đã bị hắn để mắt tới, ngươi bảo Hiểu Nguyệt các dám làm bậy thử xem.”
Quản Phương Nghi bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch, ván cờ này nhìn giống như chỉ là lợi dụng đơn giản, nhưng kì thực bên trong rất tinh vi, bố cục lồng ghép giao thoa qua lại, khiến cho bên này nhìn giống như đang ở trong hiểm cảnh, nhưng kỳ thật sóng gió khó xâm phạm, không khỏi lườm hắn một cái, “Ngươi cũng quá ma quỷ đi.”
Mắng thì mắng, nhưng thực tế trong lòng nàng rõ ràng, đây điển hình là tìm đường sống từ trong chỗ chết, một người bình thường khi thấy nguy hiểm muốn tránh còn chẳng kịp nữa là, nào dám chủ động nhảy vào trong chốn nguy hiểm, muốn chơi chiêu này chẳng những cần có đầu óc, còn cần phải có đầy đủ bình tĩnh và tỉnh táo, cộng với dũng khí nữa thì mới có thể khống chế được.
Hiểu rõ ràng rồi, nàng cũng an tâm hơn.
Ngẫm lại, nếu Ngưu Hữu Đạo chưa làm tới được một bước này, mà trước đó lại đi nói cho nàng biết trước mà nói, đoán chừng nàng đã bị dọa sợ đến quá sức, loại chuyện này nếu không cẩn thận liền rất dễ xảy ra ngoài ý muốn, quả thực là liều mạng mà, không khéo còn bị nàng mạnh mẽ phản đối nữa ấy chứ.
. . .  . . .

Tấn quốc, hoàng cung, màu son vàng lộng lẫy rất hiếm thấy, màu sắc nơi đây phần lớn đều là màu đen.
Trong một tòa đại điện, một nam tử trung niên với hàng chân mày dài tới nhập luôn vào tóc mai, râu quai nón, đang đứng trước một bức địa đồ, toàn thân bận y phục đen, dáng người khôi ngô, một đôi mắt như mắt hổ nhìn chằm chằm vào địa đồ lấp lóe.
Người này chính là hoàng đế Tấn quốc Thái Thúc Hùng.
Một tên hoạn quan đang bưng lấy một cuốn sách, đứng ở sau lưng hắn đọc to rõ ràng: “. . .  . . .  Yến quốc từ khi Thương Kiến Bá mất, quân tâm bất ổn, loạn tượng bộc phát, triều đình yếu dần, đợi ngày quân yếu thần mạnh, chính là thời điểm đại loạn tới. Yến hoàng vô năng, thích gian thần xu nịnh, nghi kỵ trung thần tài năng, đã vô lực xoay chuyển trời đất. Cho nên đông tứ quốc* đều là cừu non đợi làm thịt, không đáng để lo! Vệ quốc, quân thượng ngu dốt, ham thú chơi bời, sĩ phu thích hưởng an nhàn, theo Thiệu mỗ quan sát, Vệ quốc tuy giàu, nhưng là giàu giả tạo, không chịu nổi một kích! Tề hoàng dù là hùng chủ, nhưng lại già rồi, chư vị hoàng tử đều đang rục rịch, đều giấu giếm lòng muốn thay thế, biến cố đã không còn cách xa.” (* 4 nước phía Đông)
“Bệ hạ muốn đồ thiên hạ, Vệ quốc chính là kho lúa, không thể không lấy. Để quét ngang đông tứ quốc, Tề quốc không thể thiếu tuấn mã thiết kỵ. Muốn đồ thiên hạ, đầu tiên lấy kho lúa bảo đảm lương thực. Một bầu trời không thể có hai mặt trời, một nước không thể có hai chủ, muốn lấy kho lúa, Huyền Vi là tẫn kê ti thần*, bên này có thể tiến hiến mỹ cơ tuyệt sắc để mê hoặc Vệ quân, tìm cơ hội tốt ly gián tỷ đệ Vệ quân, nhất định một phát sẽ loạn. Muốn lấy thiết kỵ, có thể mệnh cho gián điệp tinh anh gia nhập cổ vũ cho dã tâm của trưởng hoàng tử. Một khi thời cơ chín muồi, hai nước đều loạn, đại quân của bệ hạ có thể đánh thẳng đến kho lúa, Hạo Vân Đồ muốn giúp bên ngoài trước tiên phải dẹp yên bên trong đã, sẽ không rảnh bận tâm Vệ quốc, lúc đó lấy Vệ quốc dễ như trở bàn tay! Đông tứ quốc nội bộ không hòa hợp, vô lực gấp rút tây tiến trợ giúp, Tề quốc một cây chẳng thể chống nổi nhà, khó cản nổi bệ hạ xua binh thần tốc, bệ hạ lại thừa dịp quét ngang một mạch chiếm luôn.”(* tẫn kê ti thần: Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.)
“Tam quốc* nối liền thành một khối, đông bắc có sa mạc ở giữa, đông nam có cao nguyên hiểm trở, chỉ cần phái đại quân chiếm cứ các con đường quan trọng, phòng thủ nơi hiểm địa, chiếm hết thiên thời địa lợi, tứ quốc dù có muốn xâm phạm, cũng là có lòng nhưng không đủ sức. Kho lúa vào tay, thiết kỵ nắm được, binh tinh lương đủ, chỉ cần tĩnh dưỡng lại đôi chút, đợi nội bộ điều hòa hai ba năm sau, đại quân liền có thể tìm kiếm cơ hội tốt đông tiến. . .  . . .” (*3 nước)
Thái Thúc Hùng nhìn chằm chằm địa đồ, ánh mắt lấp lóe không thôi, bỗng nhiên quay người lại, đưa tay giật lấy tấu sách trong tay hoạn quan.
“. . .  . . .” Hoạn quan đang chậm rãi đọc chợt ngưng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Thái Thúc Hùng hai tay đang cầm tấu sách, đi qua đi lại, cúi đầu tiếp tục đọc tỉ mỉ sách lược ghi bên trong.
Thái Thúc Hùng càng xem càng hưng phấn, phát hiện cũng không phải là dạng ba hoa khoác loác, đàm binh trên giấy, tầm nhìn rất sâu, thao tác tính toán rất xa, không khỏi lẩm bẩm, “Hay cho một Tấn Đồ Thiên Hạ Sách, khó trách có thể dùng lãnh thổ một châu bắc kháng Hàn quốc, nam ngăn Yến quốc, quả thật là người phi phàm!”
Một hồi lâu sau, Thái Thúc Hùng bỗng nhiên ngẩng đầu, cánh tay nắm tấu sách vung lên, quát: “Mở Trung Môn*, cô vương đích thân ra nghênh đón hắn!” (* Thành xưa xây 3 loại cửa đại, trung, tiểu, để phân cấp khi mở đón khách)
Hoạn quan giật mình, tiến lên khuyên can : “Thiệu Bình Ba này có tiếng xấu, bệ hạ nghĩ lại!”
“Nếu hắn là sói, cô vương*chính là mãnh hổ, có gì phải sợ hử? Người có thể giúp cô vương đạt thành tựu bá nghiệp như Thương Tụng, cô vương há có thể làm như không thấy, mở Trung Môn!” (*xưng hô của vua)

Thanh âm của Thái Thúc Hùng chấn động cả đại điện.
Ước chừng nửa canh giờ sau, một đám người hộ vệ hai chủ tớ Thiệu Bình Ba đi tới cửa chính cao lồng lộng bên ngoài hoàng cung.
Ong! Cửa chính hoàng cung mở tách ra hai bên, đế vương xuất hành, Thái Thúc Hùng mặc một bộ áo choàng đen, bước đi ra như long hành hổ bộ, sau lưng có một đám tùy tùng đi theo.
Bên ngoài cửa cung, Thái Thúc Hùng và Thiệu Bình Ba đứng chung một chỗ, mặt đối mặt, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Thiệu Bình Ba cúi người xuống hành lễ, “Thiệu Bình Ba tham kiến bệ hạ!”
Thái Thúc Hùng đánh giá nam tử tuổi tác không lớn lắm mà tóc mai đã chuyển bạc này một chút, duỗi hai tay ra đỡ, “Cô vương cùng ngươi mới gặp mà như đã thân quen, không cần đa lễ!”
Nói rồi bắt lấy cổ tay Thiệu Bình Ba, quay người, tự thân lôi kéo dẫn Thiệu Bình Ba tiến vào cung.
Thiệu Bình Ba hoảng hốt, tay vùng rút lại hai lần, nhưng Thái Thúc Hùng vẫn bước nhanh tới trước, vẫn không chịu buông ra.
Thiệu Bình Ba trái lại bởi huyết khí chưa đều, vùng vẫy hai lần khiến bản thân ho khan không thôi.
Thái Thúc Hùng ngoái lại nhìn, dừng bước, đưa tay lên cởi áo choàng của bản thân xuống, ở trước mặt mọi người tung áo choàng lên, tự tay khoác lên trên vai cho Thiệu Bình Ba.
Hậu đãi như thế, làm Thiệu Bình Ba thật sự thụ sủng nhược kinh, liên tục từ chối, “Bệ hạ không nên đâu ạ!” (* ân cần quá làm cho hơi sợ hãi)
“Cô vương nói nên là nên, lời cô vương nói, ngươi không nghe hả?”
Dưới sự kiên trì của Thái Thúc Hùng, Thiệu Bình Ba thật sự thịnh tình không thể chối từ, khoác lấy.
Được choàng áo choàng của hoàng đế Tấn quốc, lại được tự thân hoàng đế Tấn quốc nắm tay dắt vào cung, lại trước mắt bao người, có thể nói là nở mày nở mặt vô cùng, khiến cho Thiệu Bình Ba gần đây nhất luôn mệt mỏi chạy trối chết như chó nhà có tang quả thực cảm động, hốc mắt cũng đỏ lên.
Thiệu Tam Tỉnh đang đi theo ở phía sau, cũng nhịn không được xách tay áo lên gạt lệ, chỉ có hắn là rõ ràng nhất, đại công tử hao phí hết bao nhiêu tâm huyết để đi qua đoạn đường này, là cỡ nào không dễ dàng, trời không phụ người có lòng, rốt cục đã thành công!

. . .  . . .
Phù Phương viên, Ngọc Thương đang đứng trên lầu các, nhìn xuống bóng hình thướt tha xinh đẹp đang không ngừng đi lui đi tới quanh quẩn bên hồ nước.
Nhi tử đột nhiên rời đi, chuyện như vậy nhiều năm qua chưa từng có, khiến cho Trang Hồng, người làm mẹ này cảm thấy rất bất an.
Độc Cô Tĩnh leo lên trên lầu, nhỏ giọng bẩm báo: “Sư phụ, đã phái người cẩn thận điều tra, tân quán bên kia không dễ dàng tiếp cận, âm thầm đã có nhiều thêm không ít nhân thủ theo dõi, có người nhận ra ở trong đó có cả đệ tử tam đại phái, có thể sẽ có bẫy rập, muốn cường hoành ra tay sợ là không được.”
Ngọc Thương nhăn nhó, “Xem ra Bộ Tầm quả thật là giấu giếm tâm tư chạy tới, tám chín phần mười phía chúng ta bên này cũng đã bị hắn để mắt tới rồi. Bộ Tầm này làm việc, quyền thế ngập trời, tam đại phái cũng phải nể hắn mấy phần, thế lực hắn có thể điều động quá lớn, ở tại kinh thành này cơ bản không ai có thể là đối thủ của hắn, bảo phía dưới cẩn thận làm việc, không thể lộ ra dấu vết. Bộ Tầm chắc hẳn còn chưa có chứng cứ, nếu không hắn sẽ không lặng lẽ như vậy, chỉ cần chúng ta bất loạn, hắn không dám làm loạn với chúng ta.”
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh dạ, hỏi tiếp: “Vậy giờ phải làm sao bây giờ? Công tử đang ở trên tay hắn, lúc nào cũng có thể sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, một khi công tử xảy ra chuyện, hậu quả khó mà lường được, đối mặt với những lão thần kia, chúng ta không có cách nào bàn giao!”
Ngọc Thương hít sâu một hơi, “Ta đích thân đi gặp hắn!”
Không bao lâu sau, mấy người cưỡi ngựa hộ tống một chiếc xe ngựa đi ra khỏi Phù Phương viên, chạy thẳng đến Đồng Phương viên, cũng chính là tân quán.
Sở dĩ tân quán sở này có tên là Đồng Phương viên, có ý nghĩa là đối xử với sứ thần ngoại quốc đều như nhau.
Với danh tiếng của Ngọc Thương tiên sinh, sau khi bắt chuyện, cho vào Đồng Phương viên là không có vấn đề gì, xe ngựa chạy thẳng vào luôn.
Đồng Phương viên có phái một sai dịch chạy đến chỗ Ngưu Hữu Đạo bên kia thông báo trước.
Ngưu Hữu Đạo thưởng cho sai dịch rồi cho lui xong, cười nói với Quản Phương Nghi bên cạnh: “Người đến rồi, cũng không đợi lâu lắm, xem ra nhãn lực ta cũng không tệ nhỉ, thật đúng là bị ta bắt được một con cá lớn!”
Quản Phương Nghi lại cẩn thận nói: “Không nên cao hứng quá sớm, cẩn thận người ta dùng sức mạnh.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói, “Ngươi cũng đừng có lộ diện, đi trông coi vị học sinh kia của ta, nếu Ngọc Thương dám làm loạn, ngươi lập tức cưỡng ép bắt hắn làm con tin, ta cũng muốn nhìn thử xem, hắn có dám để cho Bộ Tầm bị kinh động chạy tới phân xử hay không.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.