Đạo Quân

Chương 537: Cả đêm khỏi ngủ




Chương 537: Cả đêm khỏi ngủ
Edit: Luna Huang
Trong sứ quán Tấn quốc, yên tĩnh vắng lặng, chợt có hộ vệ đi tới đi lui dò xét, duy trì cảnh giác.
Dưới tán cây già, ánh trăng thưa in trên khung cửa sổ lốm đốm, dưới ánh đèn có một lão giả đang cầm bức thư đọc, người này chính là sứ thần Tấn quốc đang trú tại Tề quốc, Bách Khoan Nguyên.
Cửa phòng mở ra, một tên lão bộc đi vào, cúi người sát bên tai lão nói thầm: “Đại nhân, người đã được đưa tiễn bình yên.”
Bách Khoan Nguyên nhìn chằm chằm bức thư, nhìn không dịch chuyển ánh mắt nói: “Không có xuất hiện cái gì dị thường chứ hả.”
Lão bộc đáp: “Hồi báo nói, hết thảy thuận lợi, không có bất kỳ cái gì dị thường, nên chắc là sẽ không có vấn đề gì.”
Bách Khoan Nguyên buông lỏng tâm thần,  cũng đặt bức thư trong tay xuống, vuốt râu dựa vào thành ghế, chợt cười ‘ha ha’ hai tiếng, nói: “Vị Thiệu công tử này quả nhiên danh bất hư truyền, thật đúng là lợi hại a! Ừm. . . Tấn Đồ Thiên Hạ* sách sao? Ta hiện tại cũng có chút chờ mong, hắn có thể xuất ra được cái gì để hiến cho bệ hạ đây, phải chăng thật sự có thể để cho lão phu lập được công lao. Phía Vệ quán bên kia có động tĩnh gì?”
Lão bộc nói: “Hiểm vô cùng, Bộ Phương đích thân dẫn người tiến vào Vệ quán bắt người, may mắn đã rời đi kịp, để chậm thêm chút nữa mà nói, xem như là khỏi đi được luôn, khó trách vị Thiệu công tử kia đòi vội vã rời đi như vậy, cho dù một khắc cũng không muốn kéo dài.”
“Vậy mà kinh động đến cả Bộ Phương luôn?” Bách Khoan Nguyên nghe kể có chút ngoài ý muốn, suy nghĩ một hồi, bỗng bật cười ‘ha ha’, “Có trò hay để xem rồi, ngày mai Khang Hòa sợ là sẽ phải tiếp tục kiên trì diễn tiếp vở tuồng này đi.”
Lúc Thiệu Bình Ba tới tìm hắn, do chưa được triều đình Tấn quốc đồng ý, hắn không dám mạo muội tham gia vào, xảy ra chuyện hắn gánh không nổi trách nhiệm đó.
Nhưng Thiệu Bình Ba chờ không nổi thời gian hắn đi đi về về xin chỉ thị, hứa chắc là sẽ không để cho hắn chọc phải bất cứ phiền phức gì, chỉ cần an bài đưa đón đôi chút là được.
Thế là hắn cứ như vậy dễ dàng đưa Thiệu Bình Ba đi, mà Vệ quán bên kia khẳng định cũng không dám thổ lộ chân tướng, có đánh gãy răng cũng sẽ ráng nuốt vào trong bụng, ngày mai khẳng định còn sẽ phải kìm nén nổi giận vào trong bụng, giả vờ giả vịt diễn tiếp tiết mục hưng sư vấn tội, đòi Tề hoàng cho cái công đạo.
Mà phía Tề quốc bên này khẳng định cũng sẽ nhận định rằng, người là do phía Vệ quốc đem đi, muốn truy tra mà nói, phương hướng truy tra khẳng định cũng sẽ khóa chặt phía Vệ quốc bên kia, tạo điều kiện cho bên này có thể yểm hộ đưa Thiệu Bình Ba bình yên rời đi.
Mấu chốt của sự hiểu lầm và phiền phức này là đều tại Vệ quán bên kia, không liên quan gì đến Tấn quán bên này của hắn.
Người chân chính động thủ đạt được như ý thì chẳng hao tốn thứ gì, còn như một người chẳng có liên quan gì đến nữa chứ.
Mà người hao phí thời gian và tiền của bày kế, biết rõ là đã làm hư, mà còn phải tiếp tục kiên trì diễn kịch, yểm hộ giúp cho hung phạm chạy thoát, để hắn làm sao có thể không cảm thấy buồn cười cho được.

Chính vì vậy, Bách Khoan Nguyên mới cảm thán không thôi đối với Thiệu Bình Ba, nhìn tưởng như là một trận thoát thân với thủ đoạn đơn giản, nhưng kỳ thật nó lại thực sự không đơn giản chút nào.
Nếu như kế hoạch không thể khiến cho bên này được đứng ngoài cuộc, nếu như không thể đả động được hắn, nếu không thể được Tấn quốc bên kia đồng ý, hắn căn bản không có khả năng đáp ứng Thiệu Bình Ba.
Ngẫm nghĩ lại, toàn bộ quá trình này thậm chí khiến hắn cảm thấy thật kinh diễm!
. . .  . . .
Ánh trăng chiếu rọi mặt đất bao la, hai con phi cầm cự hình gấp rút bay lướt đi trên không trung trong màn đêm.
Quay lại nhìn thấy hàng vạn ánh đèn trong đô thành đã biến mất khỏi tầm mắt, Thiệu Tam Tỉnh đang đứng trên lưng một con phi cầm mới khẽ thở ra một hơi, rồi quay đầu nhìn qua Thiệu Bình Ba, cũng đang cưỡi trên một con phi cầm khác, hắn lại một lần nữa chân chính là bội phục vị đại công tử này.
Trước đó hắn còn đang nghĩ, bên người thì có một đám tu sĩ nhìn chằm chằm, trong lúc vội vã này muốn rời đi mà nói, nào có dễ dàng làm được, muốn đi tìm sứ thần Tấn quốc trú tại Tề quốc hỗ trợ, người ta có thể mạo hiểm giúp ngươi làm loại chuyện này hay không?
Hắn cho rằng đó là chuyện rất không có khả năng, thế nhưng vị đại công tử này lại làm được, còn dễ như trở bàn tay, chỉ một lần nói chuyện ngắn gọn, liền khiến cho sứ thần Tấn quốc khẩn cấp hỗ trợ phối hợp.
Nội dung cùng với quá trình cuộc nói chuyện, hắn ở bên cạnh dự thính cũng nghe được toàn bộ.
Hiến tặng vật quý cho Tấn hoàng, thỉnh cầu Tấn quốc điều động lực lượng hỗ trợ thoát thân, trong lúc Tấn sứ vẫn đang còn mập mờ suy đoán.
Thế là đại công tử liền nhẹ nhàng cho một câu, nói ‘Huyền Vi đã ra lệnh cho Vệ sứ đêm nay mang ta rời khỏi Tề kinh tiến về Vệ quốc, sứ quân muốn ta về Vệ hay là về Tấn đây?’
Tấn sứ kinh ngạc, cũng biểu thị hoài nghi.
Đại công tử tức thì để cho đối phương kiểm chứng, giả sử nếu như đêm nay không thấy phía Vệ sứ có hành động mang ta rời đi, thì phía quý vị có thể khoanh tay đứng nhìn, trái lại nếu quý vị nhìn thấy vẫn không chuẩn bị, vẫn không muốn tiếp nhận, vậy ta liền nghe theo Vệ quốc an bài đi Vệ quốc vậy!
Kết quả là sự việc trở thành như màn trước mắt này, Tấn sứ vận dụng lực lượng Tấn quốc, xuất động phi cầm cùng pháp sư hộ vệ, trợ giúp bọn hắn thuận lợi thoát khỏi Tề kinh.
Thiệu Bình Ba một mặt đầy bình tĩnh, đứng đó yên lặng ngước nhìn trời sao, với hắn mà nói, bày một chút thủ đoạn thoát thân thành công, không có gì đáng để cao hứng cả, trải qua bao nhiêu lần sóng gió, nếu ngay cả chút năng lực ấy cũng không có, hắn cũng chẳng sống được tới hôm nay.
Chẳng những không có cao hứng, hơn nữa còn cảm thấy bị khuất nhục, với hắn mà nói, hắn bây giờ bị người đuổi đi, chẳng khác gì một con chó nhà có tang một đường chạy trốn cả!

Trong lòng không có chút nào cao hứng, cũng chẳng có chút nào cảm thấy vui mừng.
. . .  . . .
Trong tân quán cho ngoại sứ, trong viện Thiệu Bình Ba đặt chân, Bộ Phương tự mình tọa trấn, vận dụng lực lượng tu sĩ ở trong thành, cũng vận dụng lực lượng Giáo Sự Đài tìm kiếm, cả bọn ngồi chờ tin tức các phương hồi báo về.
Đợi chừng hơn một canh giờ sau, cũng không thấy có bất luận tin tức gì hữu dụng, Ngưu Hữu Đạo biết, có chờ đợi thêm nữa cũng không có ý nghĩa gì, bằng năng lực của Thiệu Bình Ba, đợi lâu như vậy còn không tìm được, thì đã không còn khả năng bắt lại được nữa rồi.
“Có Bộ công công tọa trấn, tại hạ xin cáo từ trước đây.” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng chào, chuẩn bị về trước, về suy nghĩ thật kỹ xem, có nên tiếp tục chạy một chuyến đi Vệ quốc đuổi giết nữa hay không.
Bộ Phương dáng người khôi ngô đứng thẳng tắp dưới ánh trăng trong đình viện, chậm rãi quay đầu nhìn về phía hắn hỏi, “Ngươi chuẩn bị đi đâu?”
Ngưu Hữu Đạo: “Về khách sạn trước, có việc có thể tùy thời tới đó liên hệ ta, bằng năng lực của Giáo Sự Đài, ta có ở đâu chắc cũng không chạy khỏi pháp nhãn của công công đi.”
Bộ Phương: “Ta thấy vẫn là không cần chạy tới chạy lui chi cho phiền toái, ở lại \tại đây luôn đi.”
Ngưu Hữu Đạo nghe được ý ở ngoài lời, mắt hơi híp híp lại, nhìn kỹ hắn.
Quản Phương Nghi với Trần bá ở một bên cũng cảnh giác lên.
Bộ Phương bổ sung một câu: “Là ý của đại tổng quản.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ý tốt của đại tổng quản khiến ta có chút khó hiểu.”
“Ở lại đi, sáng sớm ngày mai đại tổng quản sẽ đích thân tới gặp ngươi.” Bộ Phương vứt cho một câu, không cho đám Ngưu Hữu Đạo đi, còn hắn ngược lại quay người đi trước.
Mà đám Ngưu Hữu Đạo có muốn chạy cũng chạy không được, đã có một đám tu sĩ bao vây canh giữ viện này, chỉ mấy người bọn hắn là không thể nào chạy ra khỏi viện này được.
Nguyên bản là chỗ ở của Thiệu Bình Ba, hiện tại Thiệu Bình Ba đã chạy, nơi này ngược lại trở thành nơi giảm lỏng ba người bọn hắn.
“Có chuyện gì vậy?” Quản Phương Nghi lên tiếng hỏi thăm, có chút lo lắng đề phòng.

Ngưu Hữu Đạo cau mày, hắn cũng không minh bạch là có chuyện gì, không nghĩ ra được lý do gì Bộ Tầm lại muốn đối phó hắn.
. . .  . . .
“Chạy mất rồi?”
Trong hoàng cung, sau khi phê duyệt xong tấu chương, Hạo Vân Đồ ngâm mình ở trong ao nước, đang chuẩn bị tắm rửa xong thì đi nghỉ ngơi, nghe bẩm báo bèn kinh ngạc thốt lên.
Bộ Tầm đang đứng ở bên cạnh ao nước bẩm báo lại tình huống, gật đầu xác nhận, “Đúng vậy ạ, đã chạy mất, chúng ta đã chậm một bước.”
“Chạy giữa lúc yến hội sao? Phải chăng có người Giáo Sự Đài bên này để lộ tin tức?” Ánh mắt Hạo Vân Đồ quỷ quyệt, suy nghĩ đầu tiên nhất của hắn chính là hoài nghi phía bên này của hắn phải chăng đã có xuất hiện nội ứng, tương đối mà nói, việc Thiệu Bình Ba chạy trốn hay không với hắn đã trở thành thứ yếu.
Bộ Tầm: “Điểm này ngược lại là có thể loại trừ, căn cứ người hộ vệ đi theo tường trình, thời gian Thiệu Bình Ba rời yến tiệc hẳn là sớm hơn thời gian phía chúng ta bên này bắt đầu có hành động. Mặt khác, hành động của Vệ quán bên kia rất rõ ràng, chính là muốn trợ giúp Thiệu Bình Ba rời đi. Trước khi Vệ quán thiết đãi yến tiệc, Ngưu Hữu Đạo còn chưa có tiến cung, cho nên phía chúng ta bên này không có tồn tại vấn đề để lộ bí mật gì.”
“Vệ quán trợ giúp Thiệu Bình Ba rời đi. . .  . . .” Hạo Vân Đồ nói thầm lẩm bẩm, rơi vào trầm tư, người đã bị Vệ quốc đem đi, hắn hiện tại trái lại có chút hối hận, hối hận bản thân không có quyết đoán tru sát Thiệu Bình Ba ngay, lát sau ngước mắt lên, nhìn Bộ Tầm trầm giọng nói: “Toàn lực truy nã, một khi tìm được, lập tức tru sát!”
Trước đó không trực tiếp giết, là bởi vì Ngưu Hữu Đạo không đáng để cho bên này gánh chịu giúp một ít thanh danh xấu, hiện tại nghiễm nhiên đã không còn cái gì là cố kỵ giết ca ca của Anh vương phi nữa rồi, Vệ quốc đã xuất thủ, đã để cho vị hoàng đế này động sát tâm.
“Vâng!” Bộ Tầm hạ thấp người lĩnh mệnh.
. . .  . . .
Anh vương phủ, đêm hôm khuya khoắt Bộ Phương dẫn người đi vào, đem Anh vương Hạo Chân đã đi ngủ giày vò cho một lúc.
Nghe nói là mang ý chỉ của phụ hoàng tới, Hạo Chân nào dám không tranh thủ thời gian đứng lên ra tiếp.
Gặp mặt, Hạo Chân lập tức hỏi: “Bộ công công, phụ hoàng có ý chỉ gì sao?”
Bộ Phương dáng người khôi ngô, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua đám người, từ từ nói: “Vì sao không thấy vương phi?”
“Bảo vương phi không cần lề mề, lập tức tới đi.” Lúc này Hạo Chân mới bảo người đi thúc dục Thiệu Liễu Nhi, nữ nhân nha, đồ mặc khá là phiền toái, nên hơi lâu.
Thế là chỉ chốc lát sau, Thiệu Liễu Nhi ngay cả tóc đều chưa có kịp chải xong đã vội vàng đi vào, tóc dài rủ xuống vai.
Bộ Phương cũng không có giày vò bọn hắn quá, bàn tay khẽ vẫy, phía sau có người bưng tới cái hộp, bê lên đưa đến trước mặt phu thê Anh vương, để cho hai người nhìn xem.
Hạo Chân không rõ ràng cho lắm, có chút nghi hoặc.

Thiệu Liễu Nhi thấy thì lại hãi hùng khiếp vía, đây không phải là cái hộp nàng mang tặng cho huynh trưởng của nàng sao? Sao đột nhiên lại kinh động đến nội thị bên người hoàng đế đưa đến tận đây trong đêm hôm khuya khoắt như vậy?
Hộp lại được mở ra, để cho hai người nhìn xem đồ vật bên trong hộp một chút.
Nhìn thấy tờ kim phiếu cùng ngân phiếu ở bên trong, Thiệu Liễu Nhi càng thêm xác nhận chắc, tiếng lòng kéo căng, không biết đã xảy ra chuyện gì mà lại làm ra chiến trận lớn như vậy.
Bộ Phương tra hỏi: “Vương gia, vương phi, có nhận biết vật này hay không?”
Thiệu Liễu Nhi trả lời: “Đây là hộp quà hôm qua ta đến tân quán cho ngoại sứ đưa tặng cho huynh trưởng Thiệu Bình Ba của ta.”
Hạo Chân lập tức phản ứng lại, cũng thấy kỳ quái, dù sao cũng là đại cửu ca của hắn, đưa chút tiền tài thì thế nào? Chẳng lẽ làm vậy cũng có lỗi hay sao?
Bộ Phương nói: “Bệ hạ hỏi, có biết Thiệu Bình Ba ở chỗ nào hay không? Nếu như biết, lập tức bẩm báo, không cho phép có bất kỳ giấu giếm nào.”
Bên này chỉ biết Thiệu Bình Ba ở ngoài tân quán, mặt khác thì cũng không biết.
Một phen vấn đáp xong, Bộ Phương mới lấy bức thư Thiệu Bình Ba để lại ra, đưa cho Anh vương, sau đó khom mình hành lễ cáo lui, một câu cũng không chịu tiết lộ thêm.
Đợi cho khách từ đại nội đến thăm toàn bộ rời đi khỏi, rồi Cao Tiệm Hậu sau khi đi ra bên ngoài tìm hiểu tình huống xong trở về bẩm báo, nói là Ngưu Hữu Đạo tới Tề kinh, tiến vào hoàng cung, rồi sau đó cùng với Bộ Phương đi đuổi bắt Thiệu Bình Ba, lại vồ hụt, lại để cho Thiệu Bình Ba chạy thoát, tìm hiểu là do phía Vệ quán bên kia hiệp trợ giúp nó chạy trốn.
Mặt Hạo Chân mới nghiêm lại, rút lá thư trong phong thư ra xem, sau khi xem xong đưa cho mấy vị tâm phúc thay phiên nhau nhìn xem, cuối cùng mới rơi vào trong tay Thiệu Liễu Nhi đang còn kinh nghi bất định.
Xem qua thư, Thiệu Liễu Nhi bị dọa kém chút đổ mồ hôi lạnh, vừa rồi nàng có một ý niệm, sợ có chuyện nên kém chút nữa không thừa nhận, may mắn nàng kịp phản ứng nhanh, nghĩ tới, nếu người ta đã bưng đồ vật tìm tới tận đây rồi, tất nhiên là người ta sẽ không làm chuyện chơi.
Mà vị Bộ công công kia có thư lại không có lấy ra trước, rõ ràng là muốn dò xem thái độ của bên này, nếu vừa rồi nàng không thừa nhận mà nói, hậu quả thiết nghĩ khó mà lường nổi.
Chân của Thiệu Liễu Nhi có chút run run, sợ không thôi, phát hiện ở trong Hoàng gia, bước bước đều kinh tâm, họa phúc chân chính là trong một ý niệm a!
Nàng nhìn thấy thư cũng minh bạch, mới biết Thiệu Bình Ba không có thu tiền bạc của nàng, trả lại cho nàng, không từ mà biệt!
Hạo Chân có chút không rõ ràng lắm, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, Bộ Phương đích thân đi đuổi bắt Thiệu Bình Ba ư? Suy nghĩ một hồi không ra, bèn muốn đi tìm Ngưu Hữu Đạo hỏi cho rõ ràng, lên tiếng hỏi: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu?”
Cao Tiệm Hậu: “Bị Bộ Phương khống chế giam lỏng ở lại trong tân quán.”
“Khống chế lại rồi?” Hạo Chân ngạc nhiên, càng thêm hồ đồ nữa rồi, nhìn ngó mấy vị tâm phúc, kết quả cả đám đều lắc lắc đầu, cũng đều không rõ là đã có chuyện gì xảy ra.
Bệ hạ đều đã phái người xông vào đến trong nhà luôn rồi, tối nay, mấy vị này nếu không làm rõ sự tình là có chuyện gì, thì không ai mà có thể an tâm nghỉ ngơi nổi, từng người nơm nớp lo sợ, nhất định là cả đêm khỏi ngủ. . . . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.