Đạo Quân

Chương 535: Mượn đầu hắn dùng một chút




Chương 535: Mượn đầu hắn dùng một chút
Edit: Luna Huang
Thiệu Tam Tỉnh đi đưa tiễn, trở lại, nhìn thấy người đứng yên lặng nhắm mắt trong sảnh không nói gì, muốn nói gì đó an ủi lại thôi.
Cũng không cần hắn nói cái gì, Thiệu Bình Ba đã quay người đi tới cái bàn bên cạnh, đưa tay mở cái hộp kia ra, nhìn thấy bên trong hộp có một tờ kim phiếu cùng ít ngân phiếu, không khỏi ngửa mặt lên trời cười to, cười to “ha ha” không ngừng, thậm chí là cười ra nước mắt, một mặt đầy vẻ không chịu nổi lắc đầu nói, “Ta ở trong mắt bọn hắn, cũng chỉ là một kẻ tầm thường chỉ cần tiền tài là có thể đuổi đi.”
“Đại công tử, không cần chấp nhặt với tiểu thư, nàng. . .”
“Chấp nhặt cái gì? Tính cách của nó giống y như phụ thân, cứng đầu. Phụ thân ta chẳng phải lúc nào cũng luôn nhớ tới Ninh vương kia sao a, ông ta nào biết được mẫu thân ở sau lưng đã bỏ ra biết bao trợ lực, nếu không có mẫu thân vận hành, sao ông ấy có thể giành được chú ý của Ninh vương. Được rồi, cùng hai phụ tử bọn họ nói những thứ này cũng vô dụng, xuyên phá ra cũng chẳng tin, còn cho rằng là ta muốn thế nào nữa chứ.”
Cộp! Thiệu Bình Ba một tay đóng cái hộp lại, đưa tay day day hai mắt, sau khi buông tay xuống, thở ra một hơi nói, “Côn trùng mùa hạ làm sao biết được cái lạnh của mùa đông*, không cần nói nhiều, Hạo Chân viết thư gửi cho Ngưu Hữu Đạo, Ngưu Hữu Đạo tám chín phần mười đã đoán ra được ta đang ở Tề kinh, xem ra hắn thật sự đang chạy tới bên này, nơi này không nên ở lâu, chuẩn bị đi thôi.” (*chế – nguyên : hạ trùng bất khả dĩ ngữ băng – câu tục ngữ ý nói ăn khoai lang mà bàn chuyện thế giới)
Thiệu Tam Tỉnh: “Đi đâu? Tiếp nhận mời chào của Vệ tướng, đi Tề quốc sao?”
Thiệu Bình Ba lấy chiếc khăn tay trong tay áo ra lau lau nước mắt vừa nãy cười lớn chảy ra, khẽ lắc đầu nói: “Vệ quốc giàu có, sĩ phu đều tham hưởng an nhàn, trở lực nhân tâm quá lớn, chỉ cái đó liền sẽ làm hao tổn hơn phân nửa tinh lực của ta, không phải nơi cho ta gắng sức làm việc. Vệ quân* ngu ngốc, ham thú chơi bời, không có lòng tiến tới, không phải minh chủ, nếu không có Huyền Vi cực khổ chống đỡ những năm nay, Vệ quốc đã tràn ngập nguy hiểm rồi. Huyền Vi với Vệ quân có quan hệ tỷ đệ, tuy được Vệ quân tín nhiệm, thế nhưng bầu trời không thể nào có hai mặt trời được, nên nó đã chôn xuống họa lớn cho Vệ quốc. Huyền Vi có lòng, nhưng ta lại không có ý, Vệ quốc không phải là đất dụng võ cho ta.”
Thiệu Tam Tỉnh gật đầu nhẹ, lại hỏi: “Chẳng lẽ đại công tử nhận lời Hiểu Nguyệt các. . .”
Thiệu Bình Ba khoát tay cắt ngang, “Mặc kệ bọn hắn có mưu đồ nào đó, toàn đi làm mấy chuyện thích khách, nợ máu nợ quá nhiều, ngốc ở trong bóng tối lâu rồi, không thể lộ ra ngoài ánh sáng chính là không thể lộ ra ngoài ánh sáng, thật sự cho rằng chư quốc là kẻ ngu hay sao? Người không thể bày ra bên ngoài, vĩnh viễn chỉ có thể núp trong bóng tối, có mưu đồ làm loạn cũng chỉ có thể là tự cho là đúng, ảo tưởng vọng tưởng mà thôi, không thành tài được, ta há có thể nhập đội với một đám không thể lộ ra ngoài ánh sáng hay sao?”
Thiệu Tam Tỉnh ngạc nhiên: “Vậy đại công tử chuẩn bị đi đâu?”
Thiệu Bình Ba từ từ chậm rãi nói: “Tấn quốc tuy là một thân gầy trơ xương, lại có ý chí hổ lang, có thể dung nạp được ta.”
“. . .  . . .” Thiệu Tam Tỉnh ngẩn người, rầu rĩ nói: “Tấn Hoàng có thể tiếp nhận công tử sao?”
“Ta đã có quyết định, tự nhiên sẽ có biện pháp. Không kéo nổi nữa, ngươi mau chóng đi tìm người liên hệ sứ thần Tấn quốc đi, liền nói là có việc gấp, lập tức mời đến gặp một lần, đến lúc đó tự ta sẽ bảo bọn hắn nghĩ biện pháp giúp ta thoát khỏi đây.”

“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh cấp tốc lĩnh mệnh chạy đi. . .  . . .
Lúc chạng vạng tối, có bốn người cưỡi ngựa đi vào cửa thành Đông, chính là Ngưu Hữu Đạo, Quản Phương Nghi, Trần bá cùng lão Thập Tam sau khi đã dịch dung.
Không có cưỡi phi cầm bay vào thành, như thế quá chói mắt. Dáng người Viên Cương đồng dạng cũng rất gây chú ý, dứt khoát cho ở lại 1 chỗ vắng vẻ ngoài thành trông coi Ngân nhi với phi cầm, đồng thời cũng có thể phụ trách tiếp ứng tại thời điểm cần thiết.
Lại gặp lại đường đi quen thuộc trong thành này, đám người Quản Phương Nghi rất là cảm khái.
Một nhóm đi vào một chỗ hẻo lánh trong thành, hội họp với thám tử của Ngũ Lương sơn ở bên này.
Kết quả khiến Ngưu Hữu Đạo có chút thất vọng, không tìm được chỗ Thiệu Bình Ba hạ lạc, bất quá cũng không có trách tội, người Ngũ Lương sơn được bố trí ở đây, trước mắt cũng chỉ có thể sung làm tai mắt theo dõi, hoặc chỉ là xử lý một chút công việc cơ bản cần làm, còn chưa có kịp mở rộng nhân viên để tỏa ra tim kiếm khắp tại cái Tề kinh to lớn như vậy.
Để thám tử tiếp tục đi tìm xong, Ngưu Hữu Đạo quay sang Quản Phương Nghi nói, “Nơi này các ngươi đi lại nhiều, trông vào các ngươi đó.”
Quản Phương Nghi lập tức ra hiệu cho lão Thập Tam, người sau cấp tốc rời đi, biến mất ở cuối ngõ đường.
“Lập tức liên hệ Hầu Tử, bảo hắn gửi thư cho Hạo Chân và cả Hiểu Nguyệt các, trực tiếp hỏi bọn hắn Thiệu Bình Ba ở đâu.” Ngưu Hữu Đạo lại làm tiếp bố trí, có thể nói cùng lúc triển khai vài thủ đoạn tìm kiếm.
Sau khi phát thư ra ngoài xong, một nhóm cũng đi tìm cái khách sạn thích hợp đặt chân. . .  . . .
Anh vương phủ, Hạo Chân đang cùng Thiệu Liễu Nhi dùng bữa, đang ngồi cùng còn có hai vị vương tử, bên cạnh có nô tỳ hầu hạ.
Tổng quản thái giám Mộc Cửu tiến vào sảnh, sai nô tỳ đưa cho cái khăn ướt nóng, cầm lấy đi đến trước mặt Hạo Chân đưa cho hắn.
Thiệu Liễu Nhi ngẩng mắt lên nhìn một chút, nàng biết Mộc Cửu đột nhiên làm như vậy tự nhiên là đang có việc.
Hạo Chân lau lau miệng với tay một chút, rồi đứng dậy đi ra ngoài.

Ra đến bên ngoài sân đình viện, Mộc Cửu lấy ra một phong thư dâng lên, nói: “Ngưu Hữu Đạo gửi thư, truy vấn hạ lạc của Thiệu Bình Ba.”
“Nhanh như vậy đã có hồi âm lại rồi?” Hạo Chân có chút ngoài ý muốn, sau khi tiếp thư xem xong, có chút thổn thức cảm thán, “Xem ra hắn nhất định phải đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết a!”
Hắn cũng không có nói phải xử trí như thế nào, trả thư lại cho Mộc Cửu xong, xoay người rời đi.
Mộc Cửu lúc này tự minh bạch ý tứ của hắn, Ngưu Hữu Đạo bên kia cho vương gia mặt mũi lớn như vậy, nếu như chút chuyện nhỏ này lại đi cự tuyệt, liền không nói nổi, tương đương với không có thành ý kết giao.
Bất quá Thiệu Bình Ba dù sao cũng là đại cửu ca của vương gia, vương gia cũng không tiện nói ra từ ‘bán’ được, có một số việc không cần chủ tử phải nói ra khỏi miệng, không biểu lộ thái độ gì chính là một loại tỏ thái độ.
Mộc Cửu đã biết nên làm như thế nào.
. . .  . . .
Trời tối, trong Phù Phương viên, Ngọc Thương đang đứng ở bên ngoài đình nhìn lên bầu trời đêm.
Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào, dâng lên mật tín, “Sư phụ, Ngưu Hữu Đạo truy vấn hạ lạc của Thiệu Bình Ba.”
Ngọc Thương nghe một đằng, trả lời một nẻo, “Thiệu Bình Ba bên kia có hồi âm chưa?”
Độc Cô Tĩnh: “Vẫn chưa có.”
“Ngưu Hữu Đạo bên kia không cần để ý tới. Thiệu Bình Ba bên kia đợi đến sáng ngày mai, nếu như lại không có trả lời, lập tức cho hắn biết thế nào là lễ độ, miễn cho không biết tốt xấu.” Ngọc Thương hừ lạnh một tiếng nói.
. . .  . . .

Trong khách sạn, Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi đang dùng bữa, Trần bá phụ trách các loại tin tức bước nhanh đi đến, cúi người xuống giữa hai người, thấp giọng nói: “Vương phủ bên kia có hồi đáp. . .  . . .”
“Quả nhiên là đang ở tại Tề kinh này.” Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh một tiếng, quăng đũa xuống, không ăn nữa, đứng dậy, “Chưa có chạy liền tốt, đi!”
Quản Phương Nghi tranh thủ thời gian đứng dậy giữ chặt hắn lại nói, “Ngươi điên rồi, đó là nơi chiêu đãi khách quý các quốc gia, có tu sĩ chuyên phụ trách hộ vệ, không phải là nơi có thể làm bậy.”
“Ta tự có phân tấc, đi hoàng cung một chuyến.”
Không đến nửa canh giờ sau, ba người xuất hiện ở ngoài hoàng cung, muốn trực tiếp đi vào là không thể nào rồi, bị thủ vệ ngăn cản, trên cổng thành cũng xuất hiện tu sĩ nhìn chằm chằm xuống.
Ba người đợi ở bên ngoài cửa cung một lúc sau, thủ vệ đi vào thông báo đi ra, “Ngươi đi theo ta, còn hai người các ngươi ở lại bên ngoài.” Chỉ Quản Phương Nghi cùng Trần bá.
Không cho phép hai người tiến vào, chỉ mở ra khe cửa dẫn theo mình Ngưu Hữu Đạo vào trong.
Ngưu Hữu Đạo vẫn là lần đầu tiên tiến vào hoàng cung Tề quốc, vừa mới tiến đến cửa cung, thủ vệ liền giao hắn cho một tên thái giám dẫn đi.
Thái giám cũng không dẫn hắn đi vào, mà đưa hắn vào trong một gian phòng ở một góc cung, để hắn ở bên trong đó chờ lấy.
Trong phòng bày biện đơn giản, mấy băng ghế và một cái bàn, đoán chừng là chỗ cho quân tốt trong cung nghỉ chân, ngay cả dâng trà cũng không có luôn, thái giám kia đứng bên cạnh trông coi.
Chờ như vậy một hồi sau, thân ảnh Bộ Tầm xuất hiện ở cửa ra vào.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn xong đứng dậy, chắp tay cười nói: “Bộ tổng quản, muốn gặp mặt ngài một lần cũng không dễ dàng, hồi lâu không thấy, làm ta nhớ đến chết đi được.”
“Miệng mồm ngày càng ngọt.” Bộ Tầm cười cười, tiến lên quan sát một chút rồi nói, “Nghe được tin tức ngươi đang ở Bắc Châu, đột nhiên lại xuất hiện ở đây, ta còn tưởng là có người giả mạo nữa chứ. Vô cớ xum xoe, nói đi, có chuyện gì.”
Ngưu Hữu Đạo giơ cái cằm hướng tùy tùng đứng ở phía sau lưng hắn.
Bộ Tầm đưa tay qua vai, quơ quơ, người không liên hệ lập tức lui ra ngoài.
Ngưu Hữu Đạo không ngồi, cũng không mời đối phương ngồi, thời gian đang gấp, nói thẳng, “Đại tổng quản, ta sẽ không nhiều lời, kinh thành này có chuyện gì cũng không thể gạt được ngài, Thiệu Bình Ba tới Tề kinh, ngài hẳn phải biết đi?”
Bộ Tầm bên ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Đây là muốn đuổi theo không thả a! Hai người các ngươi nhất định phải làm khó dễ nhau làm gì, lần trước ngươi cho người cướp chiến mã của người ta, người ta còn chưa tìm ngươi tính sổ a?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nói thẳng luôn, ta có thù với hắn, ngài giúp ta một việc, cho ta mượn đầu hắn dùng một chút.”
Bộ Tầm: “Ngươi chạy vào cung mở trò đùa lớn với ta như vậy, thích hợp sao?”
“Bắc Châu!” Ngưu Hữu Đạo nói năng rất có khí phách: “Nếu không muốn Bắc Châu đại loạn, liền đưa đầu hắn cho ta.”
Bây giờ tầm mắt và cách nhìn cục của hắn đã không phải như lúc trước, đã hiểu rõ đối phương lúc trước bảo hắn khuyên Thương Triều Tông yên lòng, không cần gây sự tại Nam Châu là có ý gì rồi, nói trắng ra là, Tề quốc trước mắt cần tứ quốc phía Đông ổn định, nếu không con hổ Tấn quốc kia có khả năng lại đi ra gặm bọn hắn hai ba phát.
Bộ Tầm giả bộ như nghe không hiểu, nói “Hắn chết, Bắc Châu sợ là sẽ càng loạn nhanh hơn đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn chạy trốn tới bên này, là do bị ta đuổi từ Bắc Châu ra ngoài. Không dối gạt Đại tổng quản, Thiệu Đăng Vân hiện tại đã bị ta khống chế, tính mạng của hắn hiện tại nằm trên tay ta, liền nhìn xem Đại tổng quản muốn bảo đảm ai. Ta tin tưởng, bằng tai mắt của Đại tổng quản, không thể nào lại không biết chút tình huống của Bắc Châu hiện tại như thế nào.”
Bộ Tầm: “Ta có thể coi là ngươi không biết sống chết chạy đến đây để áp chế ta chăng?”
Ngưu Hữu Đạo vội vàng khoát tay, “Tuyệt không có ý này! Nói thật, hắn mưu hại ta không chỉ một lần hai lần, lần này lại phái người đến Vạn Thú môn ám sát ta, còn cấu kết với Thiên Ngọc môn muốn giết ta, vì thế Thiên Ngọc môn đã có một vị trưởng lão chết tại Vạn Thú môn, ta đã bị hắn làm cho không còn đường lui. Trước đó ta cũng không nghĩ tới Thiệu Bình Ba có thể trốn thoát, cho nên hắn vừa chạy, ta liền không có biện pháp, nếu ta không bắt được hắn, ta cũng chỉ có thể là giết Thiệu Đăng Vân, làm cho Bắc Châu loạn, cắt mất thế lực hắn cậy vào, ta không có khả năng để cho hắn lại tiếp tục có được lực ảnh hưởng của một châu để hắn lại tiếp tục xuống tay với ta. Bằng tai mắt của Đại tổng quản, có một số việc chắc hẳn Đại tổng quản cũng đã có phán đoán rồi đi, không cần ta dông dài nhiều nữa.”
Bộ Tầm nhíu mày, “Thiệu Bình Ba là ca ca của Anh vương phi, há có thể vô duyên vô cớ giết loạn?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cái này đơn giản, Đại tổng quản chỉ cần âm thầm rút người bảo hộ hắn, tự nhiên sẽ có người khác tới động thủ giải quyết. Đại tổng quản, ta cần phải nhắc lại ngài một chút, Thiệu Bình Ba cấu kết với Thiên Ngọc môn xuống tay với ta, nếu ta có chuyện gì ngoài ý muốn, chẳng những Bắc Châu sẽ loạn, mà Nam Châu cũng sẽ tan tành, một Nam một Bắc cùng đồng thời xảy ra chuyện, Yến quốc bên kia không khéo liền muốn xảy ra chuyện lớn. Thiệu Bình Ba đã là chó nhà có tang, vì một tên Thiệu Bình Ba đáng giá không?”
. . .  . . .
Trong ngự thư phòng, Bộ Tầm tiến vào, đợi cho Hạo Vân Đồ đang ngồi dưới đèn phê duyệt xong một bản tấu rồi ném ra, hắn mới xích lại gần bên tai thì thầm vài tiếng.
Hạo Vân Đồ để bút xuống trầm mặc, một hồi lâu sau buông tiếng thở dài, “Thiệu Bình Ba là một nhân tài, thật sự là đáng tiếc. Có điều tên này cũng không phải là loại biết an phận, giữ hắn lại còn không biết hắn sẽ xui khiến Hạo Chân làm cái gì nữa.”
Xong rồi quay đầu qua nói với Bộ Tầm: “Chuyện Ngọc Thương tiên sinh muốn bái sư ngươi còn nhớ chứ? Quả nhân lúc ấy quả là mất mặt mà, lần này tiểu tử này tự mình đụng vào, vừa vặn có thể cho Ngọc Thương tiên sinh một cái công đạo luôn.”
Bộ Tầm hạ thấp người mỉm cười nói: “Vâng!”
Không bao lâu, một tên thái giám khôi ngô dẫn theo hơn mười người, bồi Ngưu Hữu Đạo cùng đi ra hoàng cung.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.