Đạo Quân

Chương 533: Hoàn toàn tỉnh ngộ




Chương 533: Hoàn toàn tỉnh ngộ
Edit: Luna Huang
Đè xuống ngàn vạn suy nghĩ trong lòng, Đường Nghi nói: “Số lần muội gặp mặt Ngưu Hữu Đạo có thể đếm được trên đầu ngón tay, vì thế những hiểu biết đối với hắn cơ hồ cũng đều là nghe được từ một số tin đồn ở bên ngoài . . .”
Chợt phát hiện ánh mắt của Huyền Vi nhìn mình có chút là lạ, làm nàng cũng có chút xấu hổ.
Huyền Vi cười nói, “Trước khi hắn rời núi trợ lực cho Thương Triều Tông, không phải đã bị giam lỏng tại Thượng Thanh tông 5 năm a, khi đó hắn là hạng người gì, có thể nói cho tỷ biết một hai được không?”
“Năm năm đó kỳ thật cũng không có gặp mặt mấy lần, đại khái một năm sẽ gặp mặt một lần đi, thời gian gặp mặt cũng không dài. . .” Nói đến đây cái, chính Đường Nghi cũng có chút hoảng hốt, đúng vậy a, bản thân mình đối xử với người ta như thế, dựa vào cái gì đi tìm người ta yêu cầu người ta giúp đỡ mình cơ chứ?
Huyền Vi nghe tới đó chút im lặng, cùng Tây Môn Tình Không nhìn nhau, xem ra Thượng Thanh tông năm đó đối xử với Ngưu Hữu Đạo đúng là có đủ ‘phúc hậu’, cũng khó trách Ngưu Hữu Đạo trước đó chết sống cũng không muốn quản Thượng Thanh tông, thẳng đến sau khi Triệu Hùng Ca ra mặt đã, mới khiến cho Ngưu Hữu Đạo lôi kéo Thượng Thanh tông một phen.
Một chút tiền căn hậu quả, Huyền Vi hỏi, Đường Nghi cũng không có giấu giếm nàng, cũng đã nói rõ, lần này đến là do Triệu Hùng Ca cố ý tạo áp lực cho Ngưu Hữu Đạo. . . Đây cũng là vấn đề trước khi đến Ngưu Hữu Đạo đã yêu cầu nàng làm, bắt nàng nói như vậy.
“Giam lỏng mà, có thể lý giải.” Huyền Vi mỉm cười nói hóa giải xấu hổ, lại hỏi: “Còn Thiệu Bình Ba thì sao?”
Đường Nghi lắc đầu, cười khổ: “Thiệu Bình Ba cũng không trọng dụng Thượng Thanh tông, lúc Thượng Thanh tông ở tại Bắc Châu cơ hồ chỉ làm việc vặt, cũng không tiếp xúc đến hạch tâm sự vụ cần giải quyết, nên kỳ thật những gì ta biết về Thiệu Bình Ba cũng không nhiều.”
Huyền Vi nhìn nàng mỉm cười không nói gì, trong lòng thì cảm thán, một cái môn phái như vậy thế mà có thể được hai vị đệ tử sau khi bị đuổi ra khỏi môn phái tương trợ lăn lộn tới tận nơi này, cũng không biết Thượng Thanh tông tích được phúc đức gì nữa.
Nếu không biết rõ ràng, nàng cũng liền không hỏi nữa, đổi chủ đề, “Đã tuyển chọn được chỗ nào chưa?”
“Còn đang xem xét.”
“Ừm, đây là đại sự, cẩn trọng một chút cũng tốt. Đúng rồi, nghe nói tin tức ly hôn chồng đã được thả ra ngoài rồi?”
“Vâng!” Đường Nghi nhẹ gật đầu, đây cũng là yêu cầu Ngưu Hữu Đạo bàn giao, chỉ đôi bên biết sự thật là không được, Ngưu Hữu Đạo nhất quyết ép nàng công khai, đó cũng là điều kiện trao đổi.

Huyền Vi ‘ờ’ một tiếng, cũng không phải là cảm thấy không nên làm như vậy, mà chẳng qua cảm thấy tựa hồ hơi quá gấp gáp một chút.
Đợi cho Đường Nghi rời đi rồi, Huyền Vi đi qua đi lại một lúc, trầm ngâm nói ra: “Thiệu Bình Ba có đại tài, Vệ quốc nếu có được nhân tài như vậy, sẽ như hổ thêm cánh. Ngày thường hắn tự lập làm chư hầu một phương, dùng cái gì để mời chào cũng không được, bây giờ đã lâm vào khốn cảnh, chính là cơ hội mời chào tốt.”
Tây Môn Tình Không nói: “Ngươi ngay cả tình huống như thế nào còn chưa tìm hiểu rõ, liền đã muốn mời chào luôn rồi sao?”
Huyền Vi: “Chuyện này không nên để chậm, để chậm sợ là sẽ bị người khác vượt lên trước, mặc kệ tình huống như thế nào, đều có thể thử thái độ của hắn trước rồi lại tiếp tục thăm dò sau .”
Tây Môn Tình Không: “Nếu Ngưu Hữu Đạo thật sự muốn truy sát không thả thì sao? Ngươi muốn can thiệp ngăn cản sao?”
Huyền Vi giơ cái cằm hất về phía bên ngoài cửa ra vào, ám chỉ Đường Nghi mới đi ra vừa rồi, “Không phải vừa nợ ta một món ân tình a, nếu nhu cầu cấp bách, hiện tại liền có thể để cho Ngưu Hữu Đạo trả đi, Triệu Hùng Ca hiện tại có lẽ đang còn ở bên ngoài nhìn chằm chằm Thượng Thanh tông, hắn không sợ phiền phức có thể cự tuyệt thử xem.”
. . .  . . .
Rừng trúc, Độc Cô Tĩnh bước nhanh đi vào, đến bên cạnh Ngọc Thương đang nhắm mắt suy nghĩ, bẩm báo, “Thiệu Bình Ba trốn ở trong tân quán không chịu đi ra, bên người có người tam đại phái hộ vệ, chúng ta không thể tiếp xúc được.”
Ngọc Thương từ từ mở mắt ra, hừ lạnh nói: “Cái gì mà có thể ảnh hưởng tới thế cục Tề kinh chứ, đây rõ ràng là đang muốn mượn cơ hội thoát thân, lợi dụng xong liền muốn giữ một khoảng cách đây, thứ lòng lang dạ cẩu này. . . Tên này cũng đích xác là lợi hại, đã nắm ở trên tay còn bị hắn trượt mất, chúng ta bị hắn đùa bỡn cũng chỉ có thể trợn mắt nhìn! Có điều nói đi thì nói lại, nếu hắn không có chút năng lực, ta còn chướng mắt hắn đâu.”
Độc Cô Tĩnh: “Ta lại sắp xếp người đi tiếp xúc.”
Ngọc Thương: “Không cần vòng vo, cùng loại người này chơi chiêu trò sẽ chỉ đưa mình đi lòng vòng thôi, sắp xếp người viết thư đưa cho hắn, trực tiếp nói thẳng ý đồ ra luôn, chỉ cần một cái đáp án, hỏi hắn xem có theo hay là không theo!”
. . .  . . .
Trong Anh vương phủ, Thiệu Liễu Nhi vẻ mặt ôn nhu điềm tĩnh đi tới thư phòng của Hạo Chân.
Trong thư phòng có bày cái giường ngắn, Hạo Chân đang nằm nghiêng ở trên đó đọc sách, người không biết rõ tình hình, tiến vào sợ là cũng sẽ hiểu lầm là hắn đang lười biếng nằm đó.

Thiệu Liễu Nhi đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, đặt hai tay ở trên đùi Hạo Chân, nhẹ nhàng đấm bóp cho hắn, ôn nhu hỏi: “Vương gia có chuyện gì cần phân phó thiếp thân làm sao?”
Hạo Chân sờ ngón tay theo mép sách, rút ra một trang giấy từ trong trang sách, có vẻ như tiện tay đưa tới cho nàng xem.
Thiệu Liễu Nhi đưa hai tay ra tiếp, rồi bưng lấy nhìn xem.
Chỉ thấy phía trên viết:
Mỗ đã dốc hết tâm huyết tại Bắc Châu, chuyện chỉ thiếu chút xíu nữa đã thành công lại bị thất bại trong gang tấc, nên cũng hết sức không đành lòng, thế nhưng vương gia đã mở kim khẩu, mỗ tự nhiên sẽ báo đáp thu tay lại. Thiệu Đăng Vân, Ngưu mỗ sẽ nhận lời vương gia, sẽ buông tha cho! Nhưng tên Thiệu Bình Ba này, vương gia biết hắn được bao nhiêu? Vương gia có lòng ái tài, nhưng mỗ thấy vẫn cần phải nhắc nhở một hai. Thiệu Bình Ba này lòng dạ rắn rết, không đoái hoài đến chủ cũ, chính là bất trung, giết mẫu thí huynh chưa từng chớp mắt, ác độc vô cùng! Lần này vì thoát thân, biết nguy hiểm mà vẫn không báo cho cha mình, lấy cha mình ra làm chướng nhãn*, một mình đào thoát, để cho cha mình rơi vào hiểm cảnh mà không thèm để ý, tâm nó đáng tru! Nếu vương gia đi dùng người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, không có vua không có cha này, có từng tưởng niệm đến cảm nhận của bệ hạ? Kẻ này, mỗ biết rất chi là thâm sâu, tâm địa ác độc, vô tình vô nghĩa, không phải người nhớ ơn chủ, có lòng xưng vương xưng bá, nhìn Bắc Châu tự lập liền có thể thấy được lốm đốm, nếu như vương gia thu nạp, ắt gặp phản phệ! Người thân cận vua, tất mưu lợi cho mình, vì đỡ muội của hắn ra, tất đồ nhị tử của vương gia! Tính mệnh của vương tử, vương gia có lo lắng chăng? Nói đến thế thôi, nhìn xem vương gia nghĩ như thế nào. Nếu như vẫn cứ quyết định như vậy, Ngưu mỗ nhất định sẽ thu tay lại, quyết không nuốt lời.
 Ngưu Hữu Đạo kính bái.
Nhìn thấy nội dung trong thư này, Thiệu Liễu Nhi chân chính là hãi hùng khiếp vía.
Bất quá ánh mắt lại như ngừng lại ở chỗ người tên kí ở dưới cùng, đối với người này, nàng mặc dù chưa từng thấy qua, những cũng không có lạ lẫm.
Lục Thánh Trung bị bắt, nàng có ở đó, nàng còn từng đấu trí đấu sức qua với Lục Thánh Trung nữa mà, có thể nói Lục Thánh Trung là gián tiếp chết ở trên tay nàng, cho nên nàng biết Đàm Diệu Hiển là bị người của Ngưu Hữu Đạo phái tới lợi dụng.
Mặc kệ Đàm Diệu Hiển có phải bị người ta lợi dụng hay không, nhưng có một điểm nàng rất rõ ràng, Đàm Diệu Hiển là người không có lòng dạ gì, đối xử với nàng tuyệt đối là thật lòng.
Dễ cầu vô giá bảo, khó được hữu tình lang* (*Bảo vật vô giá dễ cầu, tình lang hữu ý khó kiếm được)
Đàm Diệu Hiển vì bảo đảm nàng, khóc lóc rời đi, hình ảnh ấy một mực khắc sâu vào trong tim gan nàng, nam nhân ngốc kia nha, ngay cả chính bản thân mình cũng không thể bảo vệ được, thế mà vẫn còn muốn bảo hộ lấy nàng.
Cho nên, Thiệu Bình Ba giết chết tình lang của nàng, nàng khó mà tha thứ, còn có một tên càng không thể nào tha thứ, chính là kẻ đầu xỏ, Ngưu Hữu Đạo.
“Thư này là của Nam Châu Yến quốc Ngưu Hữu Đạo kia viết?” Thiệu Liễu Nhi nhẹ nhàng hỏi.

Hạo Chân đang bưng cuốn sách đọc, có vẻ như nhập thần, ‘ừ’ cái rồi hỏi: “Trong thư có những đánh giá về huynh trưởng của nàng, nàng cảm thấy như thế nào?”
Thiệu Liễu Nhi yên lặng trong chốc lát, trả lời “Vương gia tự có phán xét.”
Hạo Chân: “Lời nói của người ngoài, há có thể nghe vào, bản vương muốn nghe thử xem kiến giải của nàng.”
Thiệu Liễu Nhi cân nhắc rồi trả lời: “Là thật!”
Hai con mắt đang cụp xuống bị che dấu ở sau cuốn sách của Hạo Chân chợt mãnh liệt mở to, dịch quyển sách qua bên cạnh một chút, mắt rực sáng nhìn chằm chằm nàng, “Hắn là huynh trưởng của nàng, nàng thế mà cũng đánh giá hắn như vậy?”
Thiệu Liễu Nhi đứng dậy, nửa ngồi nửa quỳ thi lễ một cái, rồi mới trả lời: “Nhìn thấy nội dung trong thư, thiếp thân liền biết, vương gia nhất định là đã cầu tình cho phụ thân và huynh trưởng của thiếp, vương gia lặng lẽ làm như vậy, lo nghĩ cho thiếp thân, thiếp thân cảm động đến rơi nước mắt, nếu như lại ẩn giấu tư tâm, sẽ ăn ngủ không yên, không có mặt mũi nào đối diện với vương gia. Cách làm của vương gia càng làm cho thiếp thân hiểu rõ được một cái đạo lý, là chỉ cần vương gia tốt đẹp, tự nhiên vương gia sẽ trông nom cho Thiệu gia tốt đẹp. Huynh trưởng tâm tư âm hiểm khó lường, thiếp thân cũng sợ hãi, càng sợ sẽ gây họa cho vương gia, nếu như vương phủ bất an, thiếp thân có thể đặt chân ở đâu bây giờ? Vương gia tốt, thiếp thân mới có thể tốt được. Dân gian có câu tục ngữ, gả gà theo gà, gả chó theo chó, vương gia mới là nơi để thiếp thân đặt chân căn bản, cách huynh trưởng làm người, thiếp thân không dám giấu giếm.” Trong mắt nước mắt đã bao quanh, trong ngữ điệu cũng mang theo thanh âm nghẹn ngào.
Để người nhìn thấy mà yêu! Hạo Chân ném sách xuống đứng dậy, bưng lấy khuôn mặt của nàng, động dung nói: “Tâm ý của vương phi, bản vương đã biết được, là bản vương làm nàng khó xử rồi.”
Thiệu Liễu Nhi khẽ lắc đầu.
Hạo Chân: “Như vậy đi, dù sao cũng là huynh trưởng của nàng, bản vương cũng sẽ không làm khó hắn, nàng mang chút tài vật đi tặng cho hắn, để hắn tự tìm đường mưu sinh thôi. Còn về sau, huynh trưởng ác độc như vậy, không gặp nữa cũng được. Ý của nàng như thế nào?”
Thiệu Liễu Nhi rơi lệ gật đầu, “Thiếp thân nghe vương gia an bài.”
Hạo Chân giúp nàng lau lau nước mắt. . .  . . .
Sau khi Thiệu Liễu Nhi rời đi, bốn người Mộc Cửu, Xa Bất Trì, Cao Tiệm Hậu, Tạ Long Phi lại lần lượt tiến đến, nhìn xem phản ứng của Hạo Chân.
Hạo Chân cúi đầu nhìn xem thư trong tay, ngay từ đầu vừa nhìn thấy thư, chính hắn cũng sợ hãi không thôi, chưa nói tới an nguy của hai đứa nhi tử gì, mà cái câu ‘nếu như vương gia dùng người bất trung bất hiếu, bất nhân bất nghĩa, không có vua không có cha này, có từng tưởng niệm đến cảm nhận của bệ hạ?’ cũng đủ để khiến cho hắn hãi hùng khiếp vía.
Không phải Ngưu Hữu Đạo ở trong thư phân tích cho, hắn còn không biết là Thiệu Bình Ba lợi dụng cha của mình ra làm yểm hộ, vứt bỏ cha ở lại hiểm cảnh mà chạy, ngẫm lại hoàn toàn có khả năng này.
Chỉ bằng câu nói đó, hắn rốt cuộc liền không dám dùng Thiệu Bình Ba nữa.
Về phần để cho Thiệu Liễu Nhi xem thư, cũng không phải là muốn nghe kiến giải cái gì cả, mà là muốn mượn cơ hội này xem xem lập trường của Thiệu Liễu Nhi.

“May mắn sau khi hỏi đến được Ngưu Hữu Đạo hồi âm, để cho bản vương hoàn toàn tỉnh ngộ, nếu không tất sẽ lầm đại sự của bản vương!” Hạo Chân ngửa mặt lên trời thở ra một hơi nói.
Mấy người cùng ở đây cũng cùng chắp tay khom người nhận sai, “Là chúng ta hồ đồ rồi!”
Hạo Chân lung lay thư trong tay, “Ngưu Hữu Đạo còn tính là người thủ tín*, chí ít thấy thư của bản vương xong liền nhận lời không còn động Thiệu Đăng Vân nữa. Hắn bỏ ra công sức lớn như vậy ra tay với Thiệu thị, nhất định là hao tổn không ít tâm huyết, mà thấy thư liền dừng tay, nếu thật sự có thể làm được, nhân tình này, bản vương nhận.”
. . .  . . .
“Thiệu tiên sinh, có một phong thư gửi cho Thiệu công tử.”
Cửa sân, một tên sai dịch của tân quán hiện thân, hướng vào trong viện hô gọi.
Thiệu Tam Tỉnh nghe tiếng đi ra, đến cửa ra vào nhận thư, thấy phong thư bịt kín, hai mặt không thấy chữ viết, liền hỏi: “Thư do người nào đưa tới?”
Sai dịch đáp: “Lạ mặt vô cùng, ta cũng không biết là người phương nào đưa tới.”
Thiệu Tam Tỉnh thuận tay lấy ra một viên ngân tệ từ trong tay áo tặng cho sai dịch, sai dịch vui vẻ ra mặt, nói cám ơn.
Thiệu Bình Ba cũng nghe thấy tiếng gọi cũng xuất hiện ở dưới mái hiên , chờ Thiệu Tam Tỉnh tới liền hỏi: “Thư của ai?”
“Phong thư không có kí tên.” Thiệu Tam Tỉnh vừa nói vừa xé mở phong thư.
Thiệu Bình Ba nhắm mắt, đằng sau hừ lạnh một tiếng, “Tám chín phần mười là có liên quan đến Hiểu Nguyệt các.”
Thiệu Tam Tỉnh lấy thư ra xem qua về sau, im lặng ngẩng đầu, tiếp theo đáp lời: “Đại công tử liệu sự như thần, quả thật là của bọn hắn.”
Thiệu Bình Ba mở mắt ra nói: “Trực tiếp đưa tin tới đây, lúc này ngoại trừ đám không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia, cũng không còn ai khác, không có gì là kỳ quái, sợ là không có lòng tốt!”
“Muốn mời chào đại công tử đầu nhập vào!” Thiệu Tam Tỉnh thấp giọng báo cáo, tay nâng thư, bưng đưa ra ở trước mặt Thiệu Bình Ba, để Thiệu Bình Ba xem.
Nếu biết Hiểu Nguyệt các không có ý tốt, thư này chưa có cẩn thận kiểm tra qua, không dám để cho Thiệu Bình Ba tiếp xúc trực tiếp, thật sự là biết Hiểu Nguyệt các có lắm trò quỷ hoa dạng rất nhiều, một cái tổ chức làm việc ám sát, một số thời khắc quả thực là khó lòng phòng bị.
Thấy nội dung trong thư, trên mặt Thiệu Bình Ba dần dần lộ thần sắc miệt thị, rất là khinh thường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.