Đạo Quân

Chương 526: Thằng nhãi ranh lấn ta




Chương 526: Thằng nhãi ranh lấn* ta (* làm nhục )
Edit: Luna Huang
Ánh đèn bên này đột nhiên bị tối một chút, dẫn tới hai tên tu sĩ đang trông coi trong lao chú ý tới, một tên lách mình lướt đến, rơi xuống bên ngoài lồng giam xem xét, chưa nhìn ra có gì dị thường.
Thiệu Tam Tỉnh kinh ngạc nhìn về phía Thiệu Bình Ba ở bên trong, có người ở đây, hắn không dám lộ ra manh mối gì, nhưng ánh mắt nhìn về phía Thiệu Bình Ba đã rất phức tạp.
Trong khi nhắm mắt cúi đầu, Thiệu Bình Ba từ từ nói: “Đèn tắt rồi, thêm dầu vào đi.”
“Vâng!” Thiệu Tam Tỉnh đứng dậy, ngay trước mặt tu sĩ kia rút chốt sắt, mở lồng giam, tiến vào trong lồng giam.
Hắn có thể tự do ra vào trong lồng giam này cũng không có gì kỳ quái, Thiệu Bình Ba cũng không phải chân chính là phạm nhân, Đại Thiền sơn cũng không có làm quá tuyệt, cho phép Thiệu Tam Tỉnh đi vào trong chiếu cố Thiệu Bình Ba.
Thiệu Tam Tỉnh đi vào, lấy cây đèn trên vách tường xuống châm dầu, tu sĩ kia không có phát hiện dị thường gì, cũng quay người đi ra lại.
Ngọn đèn bị tắt lần nữa được thắp sáng, Thiệu Tam Tỉnh thấp giọng gọi: “Đại công tử. . .”
Thiệu Bình Ba khẽ lắc đầu, “Không vội! Có lẽ là hiểu lầm, lại xem chút nữa.”
Quay người qua đi đến trước song sắt ngăn cách, nhìn kỹ hướng cửa nhà lao, chờ đợi.
“Mở cửa!” Bên ngoài lao ẩn ẩn truyền đến tiếng Chung Dương Húc quát khẽ.
Tiếng xích sắt rào rào vang lên, cửa đại lao ‘ầm’ mở ra, có mấy người tiến đến, lấy Chung Dương Húc cầm đầu.
“Sư phụ!” Hai tên đệ tử trông coi trong lao tranh thủ thời gian hành lễ.
Thiệu Bình Ba đang đứng ở trong lồng giam nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào bảo kiếm Chung Dương Húc đang cầm trong tay bước nhanh chân tiến đến, gương mặt hung hăng co quắp lại, một tia hi vọng cuối cùng phá diệt.
Chung Dương Húc cũng nhìn thấy thân ảnh Thiệu Bình Ba trong lồng giam, nhìn chằm chằm hắn đi tới, thần sắc ngưng trọng.
Thiệu Bình Ba chợt vung hai tay áo ra, rồi chắp hai tay lại, khom người, vừa từ xa bái vừa lớn tiếng nói: “Bá phụ, chớ tổn thương gia phụ*!” ( *cha ta)
Đang đứng ở trước một ngọn đèn khác, Thiệu Tam Tỉnh xuất thủ, bắt lấy tay cầm cây đèn trên vách tường, dùng sức đẩy, từ trong vách tường vang lên một tiếng răng rắc.

Trong lối đi địa lao, một hàng rào sắt đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rớt xuống đất ‘ầm’ rung động mặt đất.
Đám người Chung Dương Húc giật mình, cùng lúc hàng rào sắt rơi xuống, đất đá đồng thời cũng ‘ào ào’  rơi xuống như là núi lở vậy, đem thân ảnh gặp chuyện không sợ hãi, không nhúc nhích, đứng chắp tay từ xa bái kia che lấp chia cắt đi mất.
“A!” Đám người Đại Thiền sơn giật nảy cả mình.
Chung Dương Húc vừa sợ vừa giận, keng! Bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, huy kiếm bổ liên tục, khai mở đống đất đá rơi xuống ầm ầm kia.
Cheng cheng cheng! Bảo kiếm bổ lên bị hàng rào sắt cản lại, chỉ chém ra mấy vết xước, không cách nào chặt đứt, hàng rào sắt này đúng là được rèn đúc từ thép cứng thượng đẳng.
Cuối cùng, bị Chung Dương Húc ở trong sự tức giận vung chưởng đánh tung, cả hàng rào sắt cộng cả bức tường cùng bị vỗ lật đổ.
Đợi cho một đám người oanh mở lớp đất đá, phá ra một lỗ hổng xông vào, thì trong lồng giam ở cuối địa lao kia đâu còn nhìn thấy bóng người.
Thiệu Bình Ba cùng Thiệu Tam Tỉnh thế mà hư không tiêu thất.
Còn nhớ tình huống lúc Thiệu Tam Tỉnh xuất thủ thôi động cây đèn, Chung Dương Húc lách mình đi vào, cấp tốc thôi động cây đèn, vách tường chính diện tựa hồ bị lỏng ra.
Chung Dương Húc thuận tay đẩy vào, vách tường hơi xoay vào trong, lộ ra một đường hầm tối om, có bậc thang dẫn hướng xuống phía dưới.
“Chạy chưa xa, truy! Gặp giết ngay lập tức!” Chung Dương Húc gầm thét.
Mấy con Nguyệt Điệp lóe ra, mấy tên đệ tử Đại Thiền sơn lần lượt chui vào trong địa đạo, Chung Dương Húc cũng chui vào.
Nguyệt Điệp giương cánh, nhanh chóng bay lượn dẫn đường, địa đạo rất dài, cũng không biết thông tới chỗ nào.
Truy đuổi theo được một lúc sau, Chung Dương Húc liền ý thức được không đúng, bằng tốc độ của tên Thiệu Bình Ba phàm phu tục tử kia, không có khả năng chạy nhanh như vậy, bằng tốc độ của bọn hắn, hẳn là đã đuổi kịp mới đúng.
Cuối cùng, một nhóm người truy đuổi tới tận cùng địa đạo, phát hiện là một gian thạch thất, không còn đường đi nào khác.
Dưới ánh sáng Nguyệt Điệp, trong thạch thất này chỉ bày có một cái bàn đơn giản.
Nhóm người vội vàng gõ gõ vách tường bốn phía với mặt đất, thi pháp điều tra xem còn có mật đạo nào khác nữa hay không.
Chung Dương Húc đi tới bên cạnh bàn, chỉ thấy trên bàn có bày một trang giấy, phía trên trang giấy có viết một hàng chữ: Tha cho các ngươi một mạng, chớ tổn thương gia phụ, miễn cho Đại Thiền sơn họa diệt môn!

Kết hợp hoàn cảnh, không khó lý giải ý tứ ghi trên giấy.
Có vẻ như đang nói, có thể dụ các ngươi dụ đến nơi đây, muốn giết các ngươi dễ như trở bàn tay, không giết các ngươi là bởi vì cố kỵ phụ thân ta. Ta bỏ qua cho các ngươi, các ngươi cũng đừng nên tổn thương phụ thân ta, bằng phải ta chắc chắn làm cho Đại Thiền sơn diệt môn!
“Thằng nhãi ranh lấn ta!” Chung Dương Húc quát lớn mắng chửi, tay nắm chặt trang giấy, tức giận đến run người.
Rất hiển nhiên, dòng cảnh báo này tuyệt đối không phải vừa rồi lâm thời mới viết, nhìn độ mới cũ của chữ viết ở phía trên liền biết, cái này đã sớm được viết để dự phòng có ngày này. Nếu Thiệu Bình Ba người ta không bỏ trốn, thì bọn hắn liền sẽ không nhìn thấy được bức thư này, còn trái lại thì tất nhiên là sẽ được nhìn thấy.
Nói cách khác, cái Đại Thiền sơn gọi là bắt nhốt trông coi chính là chuyện tiếu lâm, người ta nếu muốn thoát thân, đã có thể sớm thoát thân từ lâu, không cần đợi đến bây giờ.
Lại nghĩ tới hình ảnh Thiệu Bình Ba không chút hoang mang chắp tay bái biệt, là ung dung không vội đến bực nào, là khí định thần nhàn đến bực nào, đơn giản là coi Đại Thiền sơn như không, giống như một cái tát, hung hăng quất thẳng vào mặt  vị trưởng lão tọa trấn phủ thứ sử Đại Thiền sơn này, để Chung Dương Húc làm sao có thể không ức khí cho được.
Nếu để cho Thiệu Bình Ba trốn thoát ở dưới mí mắt kiểu này, bảo hắn làm sao bàn giao lại cho tông môn bây giờ?
“Trên đường về nhất định có mật đạo khác, tìm kiếm cho ta!” Chung Dương Húc gầm thét, chấn trong mật thất vang lên ong ong.
Đúng như lời hắn nói, một đám người trở về,  bỏ ra chút thời gian tìm kiếm, thật sự phát hiện ra một đường mật đạo khác trong địa đạo.
Mật đạo này kỳ thật nằm ngay tại cách cửa địa đạo không xa, nhưng không biết cơ quan mở ra ở đâu.
Một tiếng ‘ầm’ vang lên, cửa vào mật đạo bị cưỡng ép oanh sập, đám người Chung Dương Húc lần nữa chui vào truy đuổi, phát hiện ở trên vách tường trong mật đạo có vết máu tươi, ở trên mặt đất cũng có vết máu nhỏ xuống . . .  . . .
Ngoài thành, trong một tòa điền trang, cửa một gian phòng chứa tạp vật nằm lẻ loi trơ trọi bị đẩy ra.
Thiệu Bình Ba cùng Thiệu Tam Tỉnh bước ra đón tia nắng ban mai.
“A ba a ba. . .” Có một người câm đang đứng gần đó quét rác, nhìn thấy Thiệu Tam Tỉnh liền lập tức ném cây chổi chạy tới bái kiến.
Thiệu Tam Tỉnh trầm giọng nói: “Người đang ở chỗ nào?”
“A ba a ba!” Người câm khoa tay múa chân ra hiệu rồi nhanh chóng dẫn hai người đi.

Cửa một gian phòng đang đóng chặt bị đẩy mở ra, trong sảnh, trên hai hàng ghế có sáu người đang ngồi, sáu người được che trong áo choàng đen, cả sáu cùng quay đầu nhìn về phía ba người vừa đi vào.
Thiệu Tam Tỉnh phất tay, ra hiệu người câm lui xuống, rồi chắp tay với sáu người nói: “Chư vị, có thể đi rồi.”
Sáu người đứng dậy, một người trong đó tựa hồ nhận biết Thiệu Bình Ba, kì quái lên tiếng, “Thiệu đại công tử hả?” Ánh mắt rơi vào trên bàn tay dính máu của Thiệu Bình Ba, hỏi “Tay ngươi bị gì vậy?”
Thiệu Bình Ba đưa tay lên nhìn một chút, đây là lúc trước đó hắn nhất thời nhịn không được, một quyền đấm mạnh vào trên vách tường mật đạo, làm tay hắn bị thương.
Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Vết thương nhỏ, không sao, đi thôi!”
Người kia nói: “Người muốn hộ tống đâu?”
Thiệu Bình Ba chỉ chỉ bản thân hắn cùng với Thiệu Tam Tỉnh.
“Hai người các ngươi?” Người kia kinh ngạc hỏi, “Thiệu đại công tử muốn rời khỏi Bắc Châu sao?”
Bọn hắn phụng mệnh đến đây đưa đón, về phần đưa đón là người nào, phía trên cũng không có nói rõ, thật tình không biết phía trên cũng không biết người cần đưa đón là người nào.
Thiệu Bình Ba: “Hiểu Nguyệt các thay đổi quy củ rồi hả? Không nên hỏi nhiều, quay đầu ta tự sẽ có bàn giao, truy binh đang ở phía sau, nếu các ngươi không đi nhanh, liền sẽ không kịp nữa.”
Nếu hắn đã nói như vậy, đám người trong phòng cũng không dám làm chậm trễ nữa, lập tức hành động.
Sau đó, ba con phi cầm cỡ lớn từ trong điền trang nhảy lên không, bay đi xa, trong viện người câm nước mắt chảy dài, hướng bóng người trên không trung đang đi xa vẫy tay từ biệt.
Mặt đất tràn ngập tia nắng ban mai, Thiệu Bình Ba thân đang ở không trung, bị ánh nắng bình minh nhiễm vàng thân ảnh, quay đầu lại, ngắm nhìn phủ thành Bắc Châu phồn hoa bên dưới kia, trên khuôn mặt ngập tràn vẻ khó bỏ không nói nên lời, toà phủ thành này, khối thổ địa này, quá nhiều tâm huyết của hắn trút xuống đó.
Cứ như vậy từ bỏ? Cứ như vậy rời đi sao?
Thế nhưng là không có cách nào khác, không đi hết thảy đều kết thúc!
Ra đi, cho dù tâm huyết những năm nay đốt cháy như một mồi lửa, nhưng lưu được núi xanh không lo không còn củi đốt.
Có rất nhiều tình huống hắn còn không biết rõ, hắn thậm chí còn không biết ở Vạn Thú môn bên kia đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho Đại Thiền sơn đưa ra quyết định như vậy.
Chuyện ngoài ý liệu, lại hợp tình hợp lý, kết cục như vậy, cũng đơn giản là ấn chứng cho suy đoán của hắn, Ngưu Hữu Đạo đích thân tọa trấn Vạn Thú môn ra tay, Đại Thiền sơn  không phải là đối thủ của Ngưu Hữu Đạo không có gì ngạc nhiên, cuối cùng vẫn là để Ngưu Hữu Đạo đạt được.
Đã thua!
Mà lại còn thua rất thảm!
Hết thảy tâm huyết dốc hết những năm nay, đều hủy ở trong tay Ngưu Hữu Đạo hết!

“Phốc!” Thiệu Bình Ba đột ngột ‘sặc’ phun ra một ngụm máu, một tay bụm chặt chỗ trái tim, người cứng đơ ngã ngửa ra sau, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Thiệu đại công tử!” Một người giấu trong áo choàng đen bên cạnh, cấp tốc đưa tay đỡ lấy hắn, thi pháp kiểm tra cho hắn, sau đó lập tức lấy ra một viên đan dược đặt vào trong miệng Thiệu Bình Ba, lại vận khí hỗ trợ điều trị.
“Đại công tử!” Trên phi cầm bay sát tới gần, Thiệu Tam Tỉnh nhìn thấy không chịu nổi lắc lắc đầu, gào khóc.
Một đám người mặc áo choàng đen quay mặt nhìn nhau, không biết đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. . .  . . .
Trong điền trang ngoài thành, gian tạp vật lẻ loi trơ trọi đã sụp đổ, mấy bóng người nhảy ra, Chung Dương Húc rút kiếm chém tứ phương, sát khí tung hoành.
Một đám người Đại Thiền sơn rốt cuộc truy sát tới được nơi này, nhưng mà tìm tới được cũng vô dụng, bị Thiệu Bình Ba lừa chạy lộn một vòng, đã tới muộn. . .  . . .
“Tạ đại thống lĩnh, ta bảo ngươi lập tức hạ lệnh phong thành tìm kiếm, ngươi không nghe thấy hử?”
Một tên đệ tử Đại Thiền sơn đứng trước mặt một tên Đại thống lĩnh hộ vệ phủ thành Bắc Châu người mặc giáp trụ, nghiêm nghị gầm thét, sau lưng còn có mấy tên đệ tử Đại Thiền sơn đi cùng.
Tạ đại thống lĩnh lắc đầu nói: “Ta muốn thấy thủ dụ* của Châu mục đại nhân!” (* thư lệnh)
Kang! Đệ tử Đại Thiền sơn kia nổi giận rút kiếm, giơ mũi kiếm kề lên trên cổ của đối phương, “Ngươi chán sống rồi phải không? Châu mục của các ngươi cũng phải nghe lệnh Đại Thiền sơn chúng ta, lời Đại Thiền sơn chúng ta nói chính là quân lệnh của Châu mục các ngươi !”
Tạ đại thống lĩnh trầm giọng nói: “Không có thủ dụ Đại tướng quân tự tay viết, không dám phụng mệnh!”
Đệ tử kia tức giận nói: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?”
Tạ đại thống lĩnh: “Đại tướng quân có lệnh, không có thủ dụ Đại tướng quân tự tay viết, bất kỳ người nào không được phép tự tiện điều động nhân mã! Còn xin pháp sư trước tiên cầm được thủ dụ của Đại tướng quân lại đến.”
Phặc! Một chùm máu tươi phun ra, đệ tử kia một kiếm cắt đứt cổ Tạ đại thống lĩnh, người sau phun máu, ngã xuống đất.
Lưỡi kiếm mang máu lại chỉ vào một vị tướng lãnh còn lại trong hàng, “Ngươi! Hiện tại vị trí Đại thống lĩnh do ngươi thay thế, lập tức hạ lệnh!”
Chư tướng nhìn thấy Tạ đại thống lĩnh ngã xuống đất chết, trên mặt đều có thần sắc bi phẫn, tướng lĩnh bị điểm trúng chắp tay ôm quyền nói: “Đại tướng quân có lệnh, người nào không được thủ dụ Đại tướng quân tự tay viết, dám can đảm tự ý nắm quyền, nhân mã Bắc Châu cùng chung tru diệt! Pháp sư bắt ta làm Đại thống lĩnh, ta không dược thủ dụ của Đại tướng quân cũng vô pháp điều động một binh một tốt, pháp sư thật sự muốn cho Bắc Châu bị đại loạn sao?”
. . .  . . .
Trong phủ thứ sử, Chung Dương Húc chống kiếm đứng đó, vẻ mặt đã bình tĩnh.
Có đệ tử nhanh chóng trở về, chắp tay bẩm báo : “Sư phụ, tướng lĩnh Bắc Châu trên dưới đều cự không nghe lệnh, đều muốn thấy thủ dụ Thiệu Đăng Vân tự tay viết mới chịu đi chấp hành, phía chúng ta nói rách miệng hay thậm chí đã giết mấy người đe dọa cũng đều vô dụng!”
(Luna: Không nỡ thay anh thịt kho, thế nhưng ổng đã rất xuất sắc. Bằng chứng là dù thua, nhưng tướng sĩ vẫn một lòng, quy trình là quy trình quy tắc là quy tắc, ai cũng đừng mong làm phản. Làm một người đứng đầu, có thể để thuộc hạ như đã là rất tốt.)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.