Đạo Quân

Chương 524: Lại rêu rao như thế




Chương 524: Lại rêu rao như thế
Edit: Luna huang
Hoàng Liệt: “Thương Triều Tông tương lai khuếch trương, vậy Đại Thiền sơn cũng tránh không được sẽ bị liên lụy tới.”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp, “Nói câu không dễ nghe, Thương Triều Tông cũng không có ngu như vậy, trông cậy vào thực lực Đại Thiền sơn đến chèo chống khuếch trương là trò đùa. Ở điểm này, thì ta với Đại Thiền sơn là cùng nhất trí chung lợi ích, trước khi chưa nắm chắc có đủ thực lực khuếch trương, đừng nói Đại Thiền sơn không hi vọng bị liên lụy, ta cũng há ngồi nhìn căn cơ của Nam Châu bị hủy hoại chỉ trong chốc lát? Coi như Đại Thiền sơn không áp chế, ta cũng sẽ can thiệp áp chế, sẽ không để cho Thương Triều Tông làm loạn.”
“Nói cách khác, nếu đã có nắm chắc khuếch trương, chuyện tình nhất định thành công, vậy Đại Thiền sơn còn có cái gì lo lắng nữa? Chỉ cần Đại Thiền sơn có công gìn giữ đất đai đã có, hợp tác vui vẻ với Thương Triều Tông, Thương Triều Tông tất nhiên sẽ coi Đại Thiền sơn là trợ lực, há lại đi bạc đãi? Há lại đi huyên náo, cho nội bộ bất hòa, cho tăng thêm phiền phức cho chính bản thân? Còn nếu chưa có nắm chắc khuếch trương, vẫn là câu nói kia, các ngươi và ta có cùng chung lợi ích nhất trí, đến lúc đó các ngươi và ta cùng đứng chung một chỗ, liên thủ cùng nhau áp chế!”
Quản Phương Nghi âm thầm chậc chậc trong bụng, chỉ vài câu nói, đã muốn biến thành người của mình luôn rồi.
Hiện trường một mảnh im lặng, Hoàng Liệt cùng mấy vị trưởng lão trao đổi ánh mắt lẫn nhau, cuối cùng khó nhọc nói: “Thiệu Bình Ba đích thật là nhân tài khó được, đáng tiếc!”
Lời này có ý tứ gì còn cần nói nhiều sao, tuy vậy cũng không cần thiết buộc người ta phải nói quá trực tiếp, Ngưu Hữu Đạo bèn cười xán lạn, nói “Chắc hẳn Thiệu Bình Ba đã bị người Đại Thiền sơn khống chế lại rồi ha?” Ngụ ý là, các ngươi muốn lấy thủ cấp của hắn, hẳn là rất dễ dàng đi, còn do dự cái gì nữa?
Hoàng Liệt không muốn thuận theo ý của hắn, làm cái gì đều có cảm giác như tất cả  đều nằm trong dự liệu của đối phương vậy, quá không có mặt mũi, bèn cố ý vớt vát chút, “Khống chế đúng là đã khống chế được, có điều cũng không phải là chúng ta muốn khống chế hắn, mà là hắn tự nguyện vào trong lao chịu tù, để chứng minh trong sạch.”
Ngưu Hữu Đạo sững sờ, đích thực là thật bất ngờ, hỏi lại: “Có ý gì?”
“Chuyện tình vừa ra, bên này liền tìm hắn đối chất, hắn vì chứng minh trong sạch, tự nhốt vào trong đại lao. . .” Hoàng Liệt đem tình huống kể lại đại khái.
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo vừa nghe xong, nháy mắt sắc mặt biến đổi, giọng gấp gáp: “Không tốt! Hoàng chưởng môn, cần lập tức đưa tin về Bắc Châu, thông tri đệ tử Đại Thiền sơn bên kia, không cần nhiều lời, vừa nhìn thấy Thiệu Bình Ba liền lập tức giết chết, không nên có bất kỳ do dự nào!”
Hoàng Liệt hơi có chút khinh bỉ, “Hắn đã bị khống chế nghiêm mật, thế mà còn có thể khiến cho ngươi bất an, xem ra ngươi vẫn rất là kiêng kị Thiệu Bình Ba nha!”
Ngưu Hữu Đạo ngay cả tay chống kiếm đều không giữ được ổn định, trầm giọng nói: “Hoàng chưởng môn, ta không có đùa giỡn với ngươi! Đừng tưởng rằng hắn là phàm nhân liền dễ dàng ước thúc, đừng tưởng rằng người Đại Thiền sơn khống chế bắt hắn lại được rồi liền có thể tùy ý cầm nắm, nói câu ngươi không thích nghe, Đại Thiền sơn căn bản không phải là đối thủ của hắn! Hoàng chưởng môn, Thiệu Bình Ba là người thế nào ta hiểu rất rõ, tuyệt đối không phải là người ngồi chờ chết, hắn đã dám tự vào tù, tất đã có hậu chiêu, cần thừa dịp bất ngờ lập tức giết chết, nếu không có hối hận thì cũng đã muộn!”
Nghe hắn nói kiểu này, tựa hồ cũng có chút đạo lý, Hoàng Liệt có hơi do dự, chần chờ nói: “Không đến mức gấp gáp như thế chứ?”

Ngưu Hữu Đạo quả quyết nói: “Hoàng chưởng môn, việc này không nên chậm trễ, xin hãy lập tức hạ lệnh tru sát ngay, vừa gặp liền giết, không thể có chút mảy may do dự nào! Nếu có thể lấy được thủ cấp của hắn trước bình minh ngày mai, ta liền sẽ tặng miễn phí cho cho Đại Thiền sơn một con phi cầm tọa kỵ!”
Hắn trù tính đã lâu như vậy, bỏ ra nhiều tâm tư muốn giết chết Thiệu Bình Ba như vậy, há có thể để thất bại trong gang tấc ở một bước cuối cùng này.
Hắn biết rõ Thiệu Bình Ba là người nguy hiểm cỡ nào, nếu không phải có nhược điểm là không thuộc giới tu hành, thì không biết hươu chết vào tay ai còn chưa nhất định.
Nếu trước đó không có cài cắm được nằm vùng ở bên người Thiệu Bình Ba, thì lần này Thiệu Bình Ba cũng sẽ không bị thua thảm đến như vậy.
Một khi để Thiệu Bình Ba chạy mất, tương lai sẽ mang đến bao lớn phiền phức cũng khó mà dự liệu nổi, loại người này có lực phá hoại không phải bình thường.
Chỉ cần có thể diệt trừ được đối thủ này, chỉ cần có thể thúc đẩy Đại Thiền sơn quả quyết ra tay, đưa tặng một con phi hành tọa kỵ thì tính là gì?
Hoàng Liệt ngoài ý muốn, không nghĩ tới còn toát ra cái kinh hỉ ngoài ý muốn này, hỏi lại: “Chuyện này là thật chứ?”
Ngưu Hữu Đạo nói năng rất có khí phách: “Quyết không nuốt lời!”
Quản Phương Nghi im lặng, ngay cả bản thân ngươi còn không có, ở đâu ra phi hành tọa kỵ mà tặng cho người ta vậy?
Đây cũng là cái thu hoạch ngoài ý muốn, Hoàng Liệt lập tức quay đầu lại, gật đầu ra hiệu với một vị trưởng lão.
Vị trưởng lão kia cấp tốc rời đi an bài, chỉ chốc lát sau, bên ngoài đình viện liền có một con Kim Sí của Đại Thiền sơn bay lên cao, nhắm thẳng hướng Bắc Châu lướt đi.
Nhưng mà Ngưu Hữu Đạo vẫn đi lui đi tới bồi hồi, vẫn có chút bất an, cuối cùng dừng bước nói: “Không được, ta nhất định phải tận mắt thấy hắn đền tội, ta phải lập tức đi Bắc Châu một chuyến mới được.”
Không xác nhận Thiệu Bình Ba đã chết thiệt rồi, hắn không an lòng.
Thiệu Bình Ba chủ động vào tù, hắn nghĩ như thế nào cũng thấy không thích hợp.

Hắn vẫn lo lắng Đại Thiền sơn không phải là đối thủ của Thiệu Bình Ba, nên muốn lập tức chạy tới, lỡ như có cái gì không thích hợp, cũng tiện ra tay bóp Thiệu Bình Ba lại luôn.
Đám người Đại Thiền sơn này bị Thiệu Bình Ba đùa bỡn từ lâu, đã bị Thiệu Bình Ba thăm dò hết sạch, còn muốn bọn hắn đi đối phó với Thiệu Bình Ba, thật sự là hắn không yên lòng.
Hoàng Liệt hơi có chút xem thường, “Hiện tại chạy tới cũng không kịp, chờ ngươi chạy đến Bắc Châu, thủ cấp của hắn đã sớm rơi xuống đất, đem tâm đặt ở trong bụng đi, sẽ không có sai sót gì đâu.”
“Tới kịp!” Ngưu Hữu Đạo khẳng định là có thể tới kịp, bởi vì hắn trên tay hiện tại đã có tọa kỵ phi hành.
Quay đầu lại gọi Viên Cương đi qua một bên, bắt đầu tiến hành an bài bố trí, Viên Cương sau khi hiểu ý, liền đi ra ngoài viện chuẩn bị, chỉ chốc lát sau, một con Kim Sí cũng cấp tốc bay đi.
Ngưu Hữu Đạo cũng nói rõ với Hoàng Liệt rằng bản thân hắn cũng có tọa kỵ phi hành, kéo hắn cùng chạy tới Bắc Châu.
Bởi vì có chút tình huống ở phía Bắc Châu bên kia còn chưa có biết rõ, hắn mạo muội chạy tới rất dễ xuất hiện hiểu lầm, xảy ra xung đột, làm không tốt còn sẽ giúp cho Thiệu Bình Ba thừa dịp cơ hội chạy thoát, Hoàng Liệt đích thân lộ diện tại Bắc Châu tự nhiên là có khác biệt, trên dưới Đại Thiền sơn đều sẽ nghe lệnh, hắn làm việc cũng sẽ được thuận tiện hơn.
Mà Hoàng Liệt cũng ngoài ý muốn khi được nghe trên tay Ngưu Hữu Đạo đã có sẵn tọa kỵ phi hành, cũng muốn nghiệm chứng xem đến tột cùng là có thật hay không, liền đáp ứng đi cùng.
Ngưu Hữu Đạo bên này còn phải đi chào từ biệt Vạn Thú môn, không thể ngay cả một tiếng chào hỏi chủ nhân nơi này cũng không nói, liền đã chạy đi mất thì không hay lắm.
Hoàng Liệt liền dẫn người đi ra trước một bước, hẹn gặp lại ở bên ngoài cửa sơn môn Vạn Thú môn.
Người Đại Thiền sơn vừa rời đi, Ngưu Hữu Đạo lập tức đi tìm Chu Thiết Tử, nhờ hắn tranh thủ thời gian hỗ trợ đi thông báo một tiếng, còn có sự kiện khác hắn cũng chưa nói với Chu Thiết Tử, bèn nhân tiện nói luôn “Về chuyện kết bái ấy, lát nữa ta tới gặp cao tầng quý phái thì sẽ nói ra trước mặt luôn.”
Ai ngờ Chu Thiết Tử vội vàng khoát tay từ chối, “Không cần không cần, Ngưu huynh, thật sự không cần đâu.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi “Vì sao?”
Chu Thiết Tử bô lô ba la, tìm cái lý do từ chối.

Ngưu Hữu Đạo nhìn ra được hắn tựa hồ không muốn kết bái, nhưng bởi vì có việc gấp, vội vàng muốn đi xử lý, nên cũng không có thời gian từ từ tìm hiểu ngọn nguồn, không cần thì thôi, bèn cũng không có miễn cưỡng.
Dù sao cùng hắn kết bái cũng mang ý nghĩa từ nay cuộc sống sẽ có phong hiểm nhất định, tại Vạn Thú môn này muốn ra mặt tất nhiên cũng sẽ phải trải qua mưa gió, nếu người ta đã lựa chọn an phận với hiện trạng, hắn đích xác cũng không tiện miễn cưỡng, loại sự tình kết bái này cũng không miễn cưỡng được.
Hai người vốn nên có một đoạn ‘tình cảm’ kết bái, cứ như vậy bỏ lỡ. . .  . . .
Tây Hải Đường lần này rốt cục bớt ra chút xíu thời gian gặp Ngưu Hữu Đạo, cùng Ngưu Hữu Đạo đi gặp hắn vẫn là Quản Phương Nghi.
Không có cách, vẫn là câu nói kia, ai bảo trên người nữ nhân này có nhiều phù triện bảo mệnh, có bảo tiêu như vậy không dùng để hộ thân không khỏi đáng tiếc, Ngưu Hữu Đạo là người ‘hiểu chuyện’, đương nhiên là sẽ không lãng phí rồi, phàm chỗ nào có khả năng gặp nguy hiểm, hắn đều sẽ mang nữ nhân này theo.
Cùng Tây Hải Đường gặp mặt, song phương cũng chỉ khách sáo nói nói một chút, Ngưu Hữu Đạo vội vàng rời đi, Tây Hải Đường cũng không có ý lại lưu, cứ như vậy cáo từ.
Tây Hải Đường tùy tiện sai một tên đệ tử đưa tiễn ra ngoài, cũng không có lại sai Cừu Sơn đích thân đi đưa tiễn nữa.
“Sao vậy? Thấy ánh mắt Tây Hải Đường nhìn ngươi hình như cũng có chút không đúng, hẳn là cũng nhận biết hả?”
Trên đường xuống núi, Ngưu Hữu Đạo hỏi thăm.
Quản Phương Nghi hồ nghi nói: “Nhìn hơi quen quen, hình như đã gặp qua rồi.”
Nàng cũng không nhớ nổi, vì thời gian đã trôi qua quá lâu, mà năm đó lúc Tây Hải Đường tới gặp nàng cũng không có dùng tên thật, lại sử dụng một chút thủ đoạn che giấu thân phận thật, tuế nguyệt thay đổi con người, ít nhiều cũng sẽ có chút biến hóa, thêm nữa Tây Hải Đường cũng không muốn nhắc lại đoạn chuyện cũ năm đó ngưỡng mộ giai nhân kia.
Quản Phương Nghi cũng không thể ở ngay trước mặt hỏi thăm, nàng biết thanh danh của nàng, đi hỏi đường đường chưởng môn Vạn Thú môn người ta có phải đã từng có lui tới với nàng hay không mà nói, có lẽ đó là một loại vũ nhục.
Hai người vừa tới bên ngoài sơn môn, đúng lúc đó hai con Hắc Ngọc Điêu từ trên trời giáng xuống, hai tên đệ tử Ngũ Lương sơn khống chế hai con Hắc Ngọc Điêu bay tới.
Ngoài sơn môn, cách đó không xa, đám người Hoàng Liệt đang đứng chờ nhìn thấy thì trợn mắt há hốc mồm, tên Ngưu Hữu Đạo này lại có tới hai con tọa kỵ phi hành? Trách không được nói sẽ đưa tặng cho một con, có tài lực bực này, trách không được nói chướng mắt chút lợi ích Nam Châu kia.
Nội tâm Hoàng Liệt lập tức có chút lửa nóng, xem ra tên này nói thật, xem ra chi cần lấy xuống thủ cấp Thiệu Bình Ba là thật có khả năng đạt được một con tọa kỵ phi hành!
Mấy người Quản Phương Nghi nhìn thấy cũng rất kinh ngạc, có chút không thể tin được, Ngưu Hữu Đạo lại có tọa kỵ phi hành sao, hơn nữa còn là hai con?

Cái biến cố đột ngột xuất hiện ở giữa hiện thực này khiến cho mấy người Phù Phương viên có chút vội vàng không kịp phản ứng.
Trước khi rời đi Nam Châu, Quản Phương Nghi đúng là có nghe Ngưu Hữu Đạo nói qua là muốn tới bên này ‘mua’ mấy con tọa kỵ phi hành, chỉ là từ khi tới không thấy có động tác gì, liền đột nhiên có rồi? Còn một phát liền hai con? Cái này là làm sao làm được?
Quản Phương Nghi tự nhiên không tin Ngưu Hữu Đạo là mua được, Ngưu Hữu Đạo có bao nhiêu nghèo nàng rất rõ, trên thân ngay cả một đồng tiền cũng không có, cả ngày ăn uống đều dùng của người khác, hai con tọa kỵ phi hành này ít nhất đến 2000 vạn kim tệ, đột nhiên toát ra hai con, làm sao làm được?
Đệ tử Vạn Thú môn đưa tiễn cùng đệ tử giữ cửa cũng có chút ngoài ý muốn.
“Ngưu huynh đệ tài lực hùng hậu nha!” Hoàng Liệt dẫn người bay vọt qua gặp mặt mở miệng khen, hai mắt có chút sáng lên.
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Hưởng ké Phù Phương viên mà thôi, đây đều là của người ta đưa tặng cho Hồng Nương đó.”
Hoàng Liệt cười ha ha, nhìn về phía Quản Phương Nghi, trong lòng nói thầm, trách không được tên này lại muốn đoạt nữ nhân này vào tay, nguyên lai là có mục đích.
Trần bá, Hứa lão lục, lão Thập Tam cùng quay sang nhìn Hồng Nương, đều có chút mờ mịt.
“. . .  . . .” Quản Phương Nghi thì đã kinh ngạc ‘khô’ lời.
Hai con tọa kỵ phi hành cũng không thể chở được tất cả mọi người cùng đi, Ngưu Hữu Đạo liền chỉ mang theo Trần bá cùng Quản Phương Nghi, Hoàng Liệt thì cũng chỉ dẫn theo hai tên trưởng lão.
Sáu người, khống chế hai con phi cầm bay lên không, đám người ở dưới đưa mắt nhìn theo.
Về phần đám Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo cũng đã giao phó xong xuôi, còn có ba con tọa kỵ phi hành nữa, bên này cũng không tốt cùng lôi ra hết đến đây ‘show hàng biểu diễn’, để cho đám Viên Cương khống chế đi sau.
Trong núi rừng, Triều Thắng Hoài hai mắt trợn tròn đứng hình tại chỗ.
Ngưu Hữu Đạo bảo hắn chú ý người khác, hắn cũng làm tương tự, cũng không có buông lỏng chú ý Ngưu Hữu Đạo, được biết Ngưu Hữu Đạo muốn rời đi, lại không có nói với hắn tiếng nào, lúc này bèn chạy đến nhìn xem.
Ai ngờ lại được thấy cảnh này, Ngưu Hữu Đạo thế mà trực tiếp triệu hoán phi cầm vừa mới lấy được từ Vạn Thú môn ra tới tận cửa Vạn Thú môn luôn, lại rêu rao như thế, lá gan này cũng không khỏi quá lớn đi.
Ngưu Hữu Đạo không có coi ra gì, Triều Thắng Hoài hắn lại kém chút bị dọa đến hồn phi phách tán.
Đợi đến sau khi tĩnh hồn lại, trong lòng cuồng mắng Ngưu Hữu Đạo là tên điên, đồ vật vừa mới ‘lấy’ được đến tay, tên khốn kiếp này lại không có chút tị huý nào, chẳng lẽ liền không biết đường khiêm tốn một chút được hay sao?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.