Đạo Quân

Chương 520: Để bọn hắn chơi




Chương 520: Để bọn hắn chơi
Edit: Luna Huang
Vì sao cho rằng là bị đùa nghịch, mà không cho rằng là phía bên mình đã hiểu lầm?
Đạo lý rất đơn giản, Ngưu Hữu Đạo ở trước mặt Hoàng Thông cao giọng đe dọa, cố ý ra vẻ hù dọa người!
Tương đương không không bị kinh hoảng rối loạn chạy tới một trận, tự mình dọa mình, cưỡi ngựa từ thật xa chạy thẳng một mạch tới đây thuần túy là tự tìm phiền phức, chân chính là bị chơi xỏ một chuyến thật hung ác.
Mặc dù biết bị chơi xỏ, thế nhưng cũng là hết cách, vẫn còn phải tiếp tục kiên trì giả bộ đàm phán tiếp, thư chẳng phải đã đưa đến tận tay người ta rồi sao, đằng sau đó còn phải cùng người ta đàm phán nữa.
May mắn là, như lời Thiệu Bình Ba nói vậy, nếu đàm phán không thành, thì cùng lắm là tiếp tục bảo trì nguyên dạng, tiếp tục để thế lực hai bên kềm chế lẫn nhau.
Điều khiến cho người buồn bực nhất chính là, hết lần này tới lần khác còn không thể nói cho lục đại phái biết, là các ngươi đã bị Ngưu Hữu Đạo lợi dụng rồi kìa, như vậy chẳng khác gì đi nói, chúng ta vốn dĩ là không muốn cùng các ngươi đàm phán, là do bị Ngưu Hữu Đạo bức cho mới vậy à?
Chân chính là ngậm bồ hòn làm ngọt, có khổ không nói được.
Chỉ cần suy nghĩ, Ngưu Hữu Đạo dựa vào cái gì thuyết phục được lục đại phái chia cắt Bắc Châu?
“Xem ra Thiệu Bình Ba đã bị tiểu tặc kia dọa cho sợ, tùy tiện chút động tĩnh đã coi y như thật. Có điều Thiệu Bình Ba nói cũng không sai, tiểu tặc này đích thật cần phải diệt trừ ngay, không cần nói Thiên Ngọc môn muốn giúp một tay. . . Chính nó đã muốn chết, chẳng thể trách người khác được.” Hoàng Liệt cắn răng tức giận nói ra.
Dưới ánh trăng, sắc mặt đám người Hoàng Thông đi theo sau cũng khó coi, cũng khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý với lời chưởng môn nói, lần này quả thực là bị đùa nghịch thảm rồi, không trả đũa là không được.
“Thiệu Bình Ba bên kia có cần thả ra không?” Hoàng Thông lên tiếng hỏi.
Hoàng Liệt hừ lạnh, “Ngưu Hữu Đạo ăn no rồi không có chuyện làm hay sao, đang thật tốt tự nhiên đi giày vò chúng ta làm gì? Ta thấy chính là do cái thằng này chơi lên, tiếp tục giam giữ lại! Nếu đã không chịu thừa nhận, vậy liền cho hắn hảo hảo chịu một trận đi, để hắn thật có bài học thật lâu dài!”
Nói đến là muốn nổi giận mà, cứng rắn nhẫn nhịn một bụng lửa giận, trước đó đối diện với lục đại phái còn phải cố miễn cưỡng vui cười nữa chứ. . .  . . .
Nhìn trên bề ngoài, vừa nãy hắn tới chỉ là lần bái phỏng sơ lược ban đầu, sau lưng còn phải tiếp tục đàm phán nữa.
Nhưng cũng không dám công khai lui tới, Thiệu Bình Ba đã nhắc nhở biết Ngưu Hữu Đạo có khả năng có người tại Vạn Thú môn, nên tự nhiên là không muốn bị ăn phải cái lỗ vốn rồi.

Thế lực hai nước Yến Hàn cũng không dám để cho lẫn nhau biết được, tự nhiên là vì sợ đối phương quấy nhiễu, sợ ảnh hưởng đến sau này bọn hắn thuận lợi tiếp nhận Bắc Châu.
Nhìn từ mặt ngoài, song phương không có động tĩnh gì, nhưng ở đằng sau lại vụng trộm phái người đi gặp mặt ở bên ngoài Vạn Thú môn đàm phán.
Đàm phán lui đàm phán tới, xuất hiện chút tranh chấp, Đại Thiền sơn bên này không muốn từ bỏ lợi ích tại Bắc Châu, thế nhưng thế lực hai nước Yến Hàn cũng không có khả năng để cho Đại Thiền sơn tiếp tục nắm giữ Bắc Châu, chỉ quy thuận trên danh nghĩa thì có ích gì, thực quyền chưởng khống ở trên tay các ngươi mà nói, còn không phải tùy thời muốn phản liền phản sao.
Song phương, trên thực tế là ba bên, vẫn đang đàm luận xung quanh cái vấn đề này.
Đương nhiên, đây đều là do Đại Thiền sơn cố ý tạo thành, cố ý muốn để cho đàm phán không thành, phía sau đàm luận không thành thì tính thế nào, thì khôi phục nguyên trạng chứ sao.
Biết Ngưu Hữu Đạo chỉ là cố làm ra vẻ có chuyện, bên này càng thêm có lực lượng.
. . .  . . .
Khe núi, cạnh dòng suối, trước gốc tử đằng rủ xuống, Ngưu Hữu Đạo quanh quẩn một chỗ, hỏi: “Thật sự không có lại tiếp xúc nữa sao?”
Giọng Triều Thắng Hoài từ phía sau gốc từ đằng truyền ra, “Thật sự không có, chí ít là ta không có phát hiện bọn hắn lại có tiếp xúc. Mấy đồng môn canh cửa cho lục phái ta cũng có hỏi qua rồi, Hoàng Liệt chỉ tiếp xúc với lục phái một lần, đằng sau đó không đến thêm lần nào nữa, cũng không thấy có người lục phái nào đi ra tiếp xúc với người Đại Thiền sơn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Xác nhận Hoàng Liệt vẫn còn chưa rời khỏi Vạn Thú môn phải không?”
Triều Thắng Hoài: “Ta nói Ngưu Hữu Đạo ngươi này, ta có cần phải lừa ngươi không? Gần đây nhất có rất nhiều môn phái đến ở lại Vạn Thú môn ta, đều bởi vì tình huống Điệp Mộng Huyễn Giới, cho nên chuyện đó rất là bình thường. Lại nói, Hoàng Liệt hiện tại cũng đang từ từ đi bái phỏng những môn phái khác nữa.”
Hắn không kiên nhẫn trả lời, bởi vì hắn không biết Ngưu Hữu Đạo muốn làm cái gì.
Ngưu Hữu Đạo: “Tốt! Một khi phát hiện Hoàng Liệt chuẩn bị rời đi, nhất định phải mau báo cho ta biết trước.”
Triều Thắng Hoài: “Ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, không nên gây chuyện nữa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hắn vừa vặn thiếu ta 400 vạn, ta phải nghĩ biện pháp tìm hắn thu hồi, sao có thể để cho hắn tuỳ tiện chạy được, nhìn chằm chằm hắn cho ta, đợi sau khi ta xong việc, ta sẽ tới tìm hắn đòi nợ.”
“. . .  . . .” Triều Thắng Hoài triệt để câm nín, cảm giác như thể mình muốn có tiền thì phải đi giúp tên này nhìn chằm chằm mới được vậy.

Sau khi đem tên này đuổi đi xong, Ngưu Hữu Đạo cũng ngồi lại bên dòng suối một hồi mới trở về.
Vừa lên tới sườn núi, Viên Cương đang đứng chờ trên sườn núi, quan sát xung quanh khu vực gốc tử đằng cảnh giới, thấy hắn bèn thấp giọng hỏi: “Thế nào rồi?”
Ngưu Hữu Đạo đem tình huống Triều Thắng Hoài nói kể lại cho hắn nghe đại khái.
Viên Cương nghe xong chần chờ nói: “Đợi đến khi phát hiện hắn muốn đi, rồi đợi Triều Thắng Hoài chạy đến báo, có phải chậm quá hay không, có thể xảy ra sơ suất gì không?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, “Đã cắn câu rồi, chạy được sao? Có chạy cũng có thể kéo hắn lại trở về.”
Viên Cương: “Ngươi cho rằng bọn hắn đang ngấm ngầm đàm phán?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng hắn ở chỗ này làm cái gì? Ha ha, còn có Thiên Ngọc môn kia nữa, vu vạ không chịu rời đi, nói cái gì đang đợi người tới, ta thấy mấy tên này, tên nào tên nấy đều là lòng mang ý đồ xấu cả.”
Viên Cương: “Nếu như thật sự không có đàm phán thật thì sao? Lỡ như bọn hắn sớm nhìn thấu rồi ngừng lại thì sao?”
“Thư đều đã gửi đi rồi, nên không phải do bọn hắn đàm hay không đàm nữa. Nhìn thấu cũng vô dụng, trừ phi bọn hắn biết được phía Hàn quốc bên kia không có thư gửi qua, bọn hắn mới có thể ngừng lại. . .” Ngưu Hữu Đạo nói đến đây cái, khẽ ‘ừm’ gật đầu, “Phía ba phái bên kia cũng không dám cam đoan là sẽ không có nội gian. . . Chuyện đã đến một bước này, không có chỗ cho sai lầm, thôi được, để cho ổn thoả, xem ra cần phải đi ‘mời’ khách rồi.”
Viên Cương không hiểu: “Mời khách?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười nói: “Đương nhiên là mời vị Hoàng chưởng môn kia rồi, bọn hắn có giấu giếm ta đi vụng trộm đàm phán hay không, thử phát liền biết!”
“Mời được sao?”
“Bình thường có lẽ không mời nổi, nhưng lần này tất nhiên có thể mời được.”
. . .  . . .
Thiếp mời được Hứa lão lục cầm đi đưa qua.

Trong đình đài lầu các, Hoàng Liệt nhìn qua thiếp mời xong chắp tay sau lưng đi qua đi lại.
Hoàng Thông tiếp lấy thiếp mời nhìn qua xong cười lạnh, “Mở tiệc chiêu đãi, hắn cho hắn là ai? Không cần để ý tới, muốn gặp hả, để hắn tự đến bái kiến đi.”
Hoàng Liệt buông một tay ra xua xua, “Kẻ này có thể chống lại Thiên Ngọc môn ở tại Nam Châu, đích xác không phải là hạng người hời hợt, hiện tại cần phải làm tê liệt hắn, nếu không còn không biết tên này sẽ lại còn tạo ra náo loạn gì nữa. Trước cứ ổn định hắn đã, không nên để sinh thêm rắc rối, đợi hắn rời khỏi Vạn Thú môn, lại nhất cử* tru diệt!”
. . .  . . .
Có khách quý đến, Ngưu Hữu Đạo tự mình dẫn người ra ngoài cửa nghênh đón.
Hoàng Liệt chỉ mang theo hai người đến, rõ ràng tỏ vẻ ta đây chẳng ngán ai, mang theo nhiều người trái lại nghĩ sẽ làm yếu đi khí thế của hắn, có phải là đang sợ cái gì hay sao?
“Tại Băng Tuyết các từ biệt mấy năm không gặp, Hoàng chưởng môn phong thái càng hơn xưa, vãn bối hữu lễ*!”
“Ngươi cũng đã bớt đi mấy phần ngô nghê, cũng đã trưởng thành hơn không ít, bày vẻ cũng càng lúc càng lớn ha.”
“Không dám không dám, ở trước mặt Hoàng chưởng môn, nào dám bày vẻ gì, mời vào bên trong.”
Hồng Nương bồi ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, cười mỉm đón khách, bị Ngưu Hữu Đạo sung làm cận vệ, ai kêu phù triện của nàng nhiều chi.
Lúc Hoàng Liệt đi vào, liếc mắt thấy Hồng Nương, nhận biết, trước kia ở Tề kinh hắn đã gặp qua.
Chỉ là năm đó Đại Thiền sơn không bằng được như hiện tại, hắn cũng không phải là chưởng môn gì hết, hắn nhận biết Hồng Nương, nhưng Hồng Nương lại không nhận biết hắn.
Hồi đó ngay cả bắt chuyện cũng không có được, vẫn còn là nỗi thất vọng mất mát trong lòng hắn, bây giờ tự nhiên hắn sẽ không đi nhắc lại, bây giờ cỡ Hồng Nương hắn đã khinh thường, gặp lại duy nhất cũng chỉ là âm thầm than thở một tiếng mà thôi.
Trong đình, trên bàn đá, có bày một bàn thịt rượu.
Theo quy củ tu hành giới, chủ khách đứng ở ngoài đình tùy tiện tán gẫu vài câu trước, chờ cho người Đại Thiền sơn kiểm nghiệm thịt rượu không có vấn đề gì xong, chủ khách mới song song cùng đi vào trong ngồi.
Cũng chỉ có Ngưu Hữu Đạo ngồi xuống đối diện với Hoàng Liệt, hai vị trưởng lão Hoàng Liệt mang tới không chịu ngồi cùng bàn với Hoàng Liệt, tới đứng ở phía sau lưng hai bên Hoàng Liệt.
Hơi nâng chén mời xong, Hoàng Liệt lại không có ý tứ động đũa, “Ta thấy mở tiệc chiêu đãi chỉ là giả đi, có lời muốn nói mới là thật phải không, đừng lượn quanh nữa, nói đi.”
“Hoàng chưởng môn tuệ nhãn*.” Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nhìn về phía Hoàng Thông đang đứng yên ở phía sau hắn, nói “Không biết những lời cảnh tỉnh ta nói cho Hoàng trưởng lão trước đó, Hoàng trưởng lão đã chuyển cáo lại hay chưa?”
Hoàng Liệt không nóng không lạnh nói: “Cái thứ không biết trời cao đất rộng, ngươi liền không sợ ta hiện tại xuất thủ làm thịt ngươi luôn hay sao?”

Ngưu Hữu Đạo cười ha hả: “Nơi này là Vạn Thú môn, Hoàng chưởng môn cũng không phải là Văn Tâm Chiếu, không có chút bản sự tự vệ, ta cũng không dám chạy loạn. Huống chi đây quả thực là lời khuyên tận phế phủ của ta, chỉ cần Đại Thiền sơn đáp ứng với ta một điều kiện, ta có thể bảo đảm Đại Thiền sơn vô lo.”
Hoàng Liệt bật cười như thể vừa nghe được câu chuyện tiếu lâm, vừa mỉm cười vừa nói: “Vậy ta cũng phải nghe thử xem là điều kiện gì đã.”
Ngưu Hữu Đạo làm mặt nghiêm lại nói: “Ta muốn đầu của Thiệu Bình Ba! Dùng một cái đầu của hắn, đổi lấy Đại Thiền sơn thái bình, không quá đáng chứ?”
Hoàng Liệt: “Chưởng môn lục đại phái ta đã đi gặp qua rồi, liền chút trò xiếc này của ngươi, chọt một cái liền rách, đáng giá lấy ra huênh hoang sao? Ta lần này đến không phải để tham gia tiệc tùng gì của ngươi, mà là muốn cảnh cáo ngươi một câu, nên có chừng có mực thôi, đừng có không biết đủ, cẩn thận tự dẫn lửa thiêu thân.”
Quản Phương Nghi đang đứng ở một bên, đôi mắt lấp lóe, không biết song phương đang còn chơi trò bí hiểm gì.
Ngưu Hữu Đạo ý vị thâm trường nói: “Hoàng chưởng môn, ‘qua cái thôn này, là có thể không còn cái tiệm này’*, Vạn Thú môn này thực ra là đầm rồng hang hổ a, đến dễ dàng, thế nhưng muốn đi thì hơi bị khó a.” (* mẫu câu trích trong truyện để nói về sự bỏ lỡ)
Hoàng Liệt đồng dạng cũng ý vị thâm trường nói: “Đối với ngươi mà nói, đích xác là như vậy.”
Hai người bốn mắt nhìn nhau, đều dần dần nở nụ cười quỷ quyệt, chợt cùng ngửa mặt lên trời cười to “ha ha”, mỗi người đều có mưu đồ xấu xa riêng.
“Đa tạ Hoàng chưởng môn khuyên nhủ, bất quá có một số chuyện có khả năng Hoàng chưởng môn không biết, Thiệu Bình Ba này chí hướng cũng không nhỏ, không phải Đại Thiền sơn có thể trói buộc được, ngươi cho rằng Thiệu Bình Ba là người do Đại Thiền sơn ngươi khống chế phải không? Nhưng thật ra hắn là người của Hiểu Nguyệt các, đã giấu Đại Thiền sơn các ngươi làm không ít ‘chuyện tốt’, ngươi cho rằng hai ba vạn con chiến mã của Nam Châu kia là từ đâu tới? Thực không dám giấu giếm. . .  . . .”
Ngưu Hữu Đạo giảng cho Hoàng Liệt nghe một cái cố sự, giảng về chuyện hắn ở tại Tề quốc cướp của Thiệu Bình Ba được 3 vạn con chiến mã, về những tình tiết không nên nói tự nhiên là hắn sẽ không đi nói, nhưng đủ để cho bộ mặt đang tươi cười kia của Hoàng Liệt trở nên không còn biểu cảm gì.
Đương nhiên, chuyện Thiệu Bình Ba phái người ám sát hắn, cấu kết Thiên Ngọc môn mưu hại hắn, hắn cũng cởi mở biên soạn ra một hồi.
Sau khi khách đi rồi, Ngưu Hữu Đạo đứng ở ngoài cửa tiễn khách buông tay đang chắp bộc bạch: “Aiii, có mấy lời nói ra ở trước mặt thật là thoải mái.”
Viên Cương: “Hiện tại nói với người ta cái này có ý nghĩa sao?”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Đương nhiên là có ý nghĩa, ta lo lắng bọn hắn thả Thiệu Bình Ba ra mất, tối thiểu tạm thời phải giúp ta hảo hảo khống chế hắn lại, trông cho thật kỹ, miễn cho cái thằng kia có cơ hội thoát thân.”
Hắn mới mặc kệ Thiệu Bình Ba có phải là người Hiểu Nguyệt các hay không phải là, đoán chừng cũng rất không có khả năng là, nhiều nhất chỉ là lợi dụng lẫn nhau.
Nhưng đến lúc này, không phải là thời điểm giảng giải đạo lý sự thật gì, đang muốn đưa Thiệu Bình Ba vào chỗ chết, cái gì bỏ đá xuống giếng, cái gì ly gián các loại, chỉ cần có thể dùng, hắn đều muốn đổ dồn lên trên người Thiệu Bình Ba hết.
Viên Cương: “Cái này còn không bằng trực tiếp ngả bài luôn.”
Đây là phong cách làm việc của hắn, quả quyết lưu loát.
Ngưu Hữu Đạo đưa mắt nhìn bóng người đi xa, khẽ nâng cái cằm về phía đó, “Chơi! Để bọn hắn chơi, không đem lục đại phái ra chơi cho hung ác, bọn hắn như thế nào biết sợ hãi? Hỏa hầu* đủ rồi, mới dễ bứng cả ổ!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.