Đạo Quân

Chương 517: Mượn ít tiền xài




Chương 517: Mượn ít tiền xài
Edit: Luna Huang
Tin tức rất nhanh liền truyền đến tai Triều Thắng Hoài, Triều Thắng Hoài đang một mực chú ý động tĩnh chuyện này, chú ý rất cao độ.
Khi được biết đêm đó tại chân núi Ưng Sào còn có hai con bị ngã chết nữa, hắn cũng thật bất ngờ, có thể nói là kinh hỉ ngoài ý muốn, có hai con chết ngoài ý muốn ngược lại có tác dụng che dấu cái chết của năm con kia.
Hắn xem chừng là do thể chất của mỗi con phi cầm khác nhau, nên phản ứng với loại thuốc kia khá nghiêm trọng hơn.
Trên thực tế, việc tìm tới 5 bộ thi thể kia ít nhiều cũng có ‘công lao’ của hắn, sau khi được biết gia gia của hắn chủ trì công việc tìm kiếm, thì hắn bèn tới tham dự vào, âm thầm phát huy một chút tác dụng dẫn đường, mới không có để cho ‘công tác tìm kiếm’ bị kéo dài thời gian quá lâu.
Lúc hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, thì có người lại khẩn trương không thôi, Thần Bình chịu hết nổi, chạy đi tìm hắn trước tiên, gặp hắn ở trong phòng nhỏ trong núi.
Triều Thắng Hoài mặc dù là tôn tử Triều Kính, nhưng địa vị và tư lịch cũng có hạn, còn chưa có tư cách có tiểu viện riêng, có một gian phòng ốc để ở đã coi như là được ưu đãi lắm rồi.
Thần Bình vừa vào cửa, Triều Thắng Hoài lập tức đi ra ngoài cửa nhìn giáo dác bốn phía, rồi mới cấp tốc lui vào trong phòng, không cho Thần Bình sắc mặt gì tốt, đè ép giọng quát mắng khiển trách: “Tụ Linh sơn xảy ra chuyện, lúc này ngươi chạy tới đây làm cái gì?”
Thần Bình ôm lấy cánh tay hắn, “Sư huynh, huynh thành thật nói cho ta biết, chuyện tối hôm qua có phải do huynh làm hay không?” Vừa hỏi vẻ mặt vừa đầy lo sợ.
“Làm làm cái đầu ngươi, ngươi đang nói ma quỷ gì vậy hả?” Triều Thắng Hoài vung tay hất tay hắn ra, một mặt đầy phẫn nộ, “Lời này có thể đi nói lung tung được sao?”
Thần Bình gấp rồi, “Năm cái Chỉ Linh kia là sao? Năm con Hắc Ngọc Điêu lạc đường kia, một khi bị truy tra ra, ta không thoát khỏi bị liên quan.”
Triều Thắng Hoài biết hắn sợ hãi, đưa hai tay nắm hai vai hắn giữ cho hắn bình tĩnh, thấp giọng rỉ tai nói: “Ngươi yên tâm, chuyện này đã qua, năm con phi cầm đi lạc mất kia đã tìm ra rồi, đã chết, thi thể cũng đã được tông môn tìm được, sẽ không lại truy tra cái gì nữa, có tra thì cũng chỉ tra nguyên nhân cái chết thôi.”
Tin tức Thần Bình không được linh thông bằng hắn, nghe vậy bèn ngạc nhiên hỏi lại: “Là thật?”

Triều Thắng Hoài trừng hắn, “Ta lừa ngươi làm gì? Chuyện lớn như vậy, có thể che giấu được sao? Ngươi không tin cứ trở về chờ đợi đi, không được bao lâu Tụ Linh sơn các ngươi sẽ truyền ra ngoài. Sư đệ, ngươi yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, hại ngươi mà nói, ta có chỗ tốt gì? Ngược lại còn phải bị không may theo luôn ấy chứ.”
Nghe hắn nói kiểu này, nỗi lòng lo lắng của Thần Bình ít nhiều cũng đã giảm bớt đôi chút, lại thử hỏi: “Sư huynh, chuyện tối ngày hôm qua là huynh làm hả?”
Triều Thắng Hoài thề thốt phủ nhận, “Nói bậy bạ gì đó! Ta mượn mấy con Hắc Ngọc Điêu, vốn chỉ là muốn tìm cơ hội lấy ra sử dụng ở trước mặt người khác để lấy ‘le’, ai ngờ lại xảy ra chuyện như vậy, hại kế hoạch của ta ‘bán muối’ luôn. Nói thật, đột nhiên xảy ra chuyện như vậy, ta cũng thật bất ngờ. Mà ngươi nha, sau khi trở về cần phải cẩn thận một chút, hôm qua phi cầm ở Linh Hóa cốc bên kia xảy ra chuyện, đến đêm thì phi cầm Tụ Linh sơn lại cũng xảy ra chuyện, nói không chừng mấy con phi cầm này thật đúng là bị truyền nhiễm ôn dịch gì đó ấy, không thể không đề phòng, bản thân ngươi khi làm việc cũng cần phải lưu tâm thêm một chút, nên cô lập cách ly, đừng để đến thời điểm ngươi đang làm nhiệm vụ lại nháo ra chuyện thì xong.”
Hắn không có khả năng nói ra chân tướng chuyện này được.
Thần Bình đối với lời nói của hắn nửa tin nửa ngờ, cứ như vậy bị đuổi đi.
Thần Bình vừa đi không bao lâu sau, Cao Lam lại tới.
“Ngươi muốn chết phải không? Hiện tại còn dám chạy đến đây tìm ta?” Triều Thắng Hoài vừa gặp mặt liền mắng.
Cao Lam là sợ hãi thật sự, hắn biết, chuyện tối hôm qua khẳng định là có liên quan đến việc hắn bỏ thuốc.
Vừa vào nhà liền đóng cửa lại, kéo Triều Thắng Hoài đến một góc khuất, hỏi “Sư huynh, không phải huynh nói lượng thuốc rất nhẹ, không có chết sao? Nếu không phải huynh nói như vậy, ta nào dám lắm, tự nhiên ra phiền phức như vậy là sao? Tại sao có thể như vậy?”
Về chuyện liều lượng thuốc này, Triều Thắng Hoài còn tính lát nữa đi hỏi lại Ngưu Hữu Đạo mới được, Ngưu Hữu Đạo nói với hắn lượng thuốc nhẹ sẽ không chết, nhưng ở đây chẳng phải là có hai con đã bị chết đó sao.
Có điều nói đi thì nói lại, trước khi động thủ hắn cũng đã bắt mấy con động vật nhỏ thí nghiệm qua rồi, nếu không có nắm chắc, hắn cũng sẽ không mạo muội động thủ.
Suy nghĩ lại chút, hai con bị chết kia hẳn không phải là do thuốc độc chết, có lẽ là bị sốc thuốc, rồi nhảy xuống vách núi lại không kịp vỗ cánh bay lên lại, nên mới bị ngã chết.
“Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai, ngươi cho rằng ta muốn như vậy hay sao? Sư đệ, việc này nát ở trong bụng nghe không, đừng có đi nói lại với bất kỳ người nào, nếu không ngươi cũng gánh không nổi trách nhiệm đó đâu.”
“Sư huynh, ta không đi nói với ai khác có hữu dụng không? Bị điều tra ra thì chính là tội chết a!”

“Sư đệ, sự tình đã như vậy rồi, điều chúng ta có thể làm, là làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Sự đệ yên tâm, chỉ cần ngươi không thừa nhận, không ai có thể tra ra được chân tướng. Vẫn là câu nói kia, ngươi xảy ra chuyện ta cũng chẳng được tốt hơn, cho nên ngươi yên tâm, việc này ta sẽ không đứng ở ngoài nhìn, ta sẽ tìm người nghĩ cách bãi bình, tuyệt đối sẽ không để sự tình liên lụy tới ngươi. Sư đệ, đừng trách ta không có nhắc nhở ngươi trước, tốt nhất kín cái miệng lại, coi như ngươi nói ra ta, ta cũng sẽ không thừa nhận, ta có người phía trên hỗ trợ nói chuyện, đến lúc đó còn không biết là ai xui xẻo đâu. Chỉ cần ngươi có thể ổn định, mọi chuyện liền có thể đi qua, sau khi xong chuyện này, chúng ta chính là người ngồi trên cùng một cái thuyền, bằng không, sẽ trở thành kẻ thù. . .  . . .”
Phí hết một phen miệng lưỡi, rốt cuộc đuổi được Cao Lam đi.
Triều Thắng Hoài cũng không có nhàn rỗi, Triều hệ bên này cũng không ước thúc gì hắn nhiều, nên lại lặng lẽ chạy đi tìm Ngưu Hữu Đạo . . .  . . .
“Đạo gia, treo cờ.”
Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trong phòng tĩnh dưỡng tinh thần, Viên Cương gõ cửa đi vào, thấp giọng thông báo cho biết.
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt ra, mỉm cười, “Đòi nợ tới rồi. Năng lực làm việc của tiểu tử này ta vẫn rất tán thưởng nha, đáng tiếc. Bảo Hồng Nương tới đây một chuyến.”
Viên Cương quay người đi ra.
Đợi đến khi Ngưu Hữu Đạo chậm rãi đi ra cửa phòng, Quản Phương Nghi cũng chậm rãi đi tới, từ xa xa đã lao nhao, “Đạo gia, có gì phân phó ạ?”
Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng đó, đợi nàng đến gần, mỉm cười toe toe nói: “Cho mượn ít tiền xài chút.”
Mượn tiền? Quản Phương Nghi lập tức thay đổi sắc mặt, một bộ miễn bàn, hai tay ôm khoanh ở trước ngực, quay đầu qua cười lạnh nói: “Không có tiền! Uổng cho ta nghĩ tốt cho ngươi, một đại nam nhân không có việc gì liền đưa tay ra đòi tiền một nữ nhân, còn biết xấu hổ hay không vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Trước đó không phải đã cho ngươi không ít a.”
“Trước đó?” Quản Phương Nghi vui vẻ, “Ngươi cũng biết là trước đó a? Không sai, đúng là ngươi có cho ta ít tiền, thế nhưng ngươi cũng đồng thời ném tới một đống người để cho ta nuôi, còn người này không thể bạc đãi, người kia không thể bạc đãi, còn có bản thân ngươi nữa, linh đan cho ngươi dùng tu luyện tiêu tốn một đống, những cái này không phải đều là dùng tiền của ta mua chắc?”
Ngưu Hữu Đạo vẫn như cũ cười ha ha nói: “Vậy cũng không có dùng nhiều tiền đến như vậy đi.”

Quản Phương Nghi vẫn là không đáp ứng, “Ngươi cũng nói là ngươi cho ta, đã cho ta rồi, còn có đạo lý lấy lại hay sao? Ở trong tay lão nương chính là của lão nương, không cho!”
“Ngươi nhìn ngươi đi, làm như cái thần giữ của không bằng. Ta đã nói rồi, mượn, là mượn, quay đầu sẽ trả lại ngươi.”
“Không cho mượn.”
“Trả lại cho gấp đôi.”
“Nói còn êm tai hơn cả hát, khi nào có thể trả lại còn chưa biết, bày đặt không biết xấu hổ trả lại gấp đôi, bớt vẽ bánh cho lão nương.”
“Không cho mượn thật à?”
“Không cho là không cho.”
“Nếu ngươi không cho mượn thật, vậy ta đi tìm Vạn Thú môn mượn vậy.”
“Ha ha!” Quản Phương Nghi trêu tức phất tay, “Đi đi đi, nếu có thể mượn được của Vạn Thú môn, cần gì tìm ta mượn? Đi thôi, mau đi đi, tốt nhất có thể mượn nhiều nhiều chút.”
Ngưu Hữu Đạo khoan thai chậm rãi ‘ai da’ một tiếng, “Quên nói với ngươi, sau khi Văn Tâm Chiếu đánh ngươi hai cái tát, Cừu Sơn có tìm tới ta, hắn vì muốn dàn xếp ổn thỏa, cầm 100 vạn kim tệ tới cho ta, loại tiền không có cốt khí này ta nào thèm nhận, vì nhất thời hồ đồ, ta thế mà từ chối mất. Cũng được, giờ ta đi tìm Cừu Sơn đòi lại vậy.” Nói rồi xách kiếm lên làm như muốn đi đòi lại thật vậy.
Quản Phương Nghi lập tức không cười được nữa, sắc mặt hơi biến đổi nói, “Dừng lại!”
Ngưu Hữu Đạo còn chưa có bắt đầu cất bước đi, mới nhấc kiếm lên lại chống xuống ở trước người, nói “Có gì chỉ giáo hử?”
Quản Phương Nghi răng ngà cắn môi, “Cừu Sơn cầm 100 vạn kim tệ ra giàn xếp chuyện Văn Tâm Chiếu đánh ta hai bàn tay thật sao?”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Ta còn có thể dùng loại chuyện này đi gạt ngươi được sao, thế này, ngươi đi cùng ta luôn đi, để cho ngươi đối mặt làm chứng, được không?”
Quản Phương Nghi có chút hận nghiến răng, sau khi đi theo tên này về sau, một mực bị tên này nắm thóp, tên khốn kiếp này luôn có biện pháp ép nàng thỏa hiệp, thật sự là nuốt không trôi cục ức này, thế nhưng lại không thể làm gì được hắn, hận nghiến răng nghiến lợi nói: “Nói đi, muốn bao nhiêu!”
Ngưu Hữu Đạo dựng thẳng một ngón trỏ, “Không nhiều, 100 vạn kim tệ!”

Quản Phương Nghi trừng hai mắt lên, “100 vạn kim tệ có thể chôn sống được cả ngươi, còn nói không nhiều? Vậy bao nhiêu mới gọi là nhiều? Họ Ngưu, lão nương phát hiện ngươi dùng tiền có phải đầu óc hỏng luôn rồi phải không, vừa ra tay cái là mười vạn trăm vạn, coi tiền là nhặt được hay sao?”
Ngưu Hữu Đạo ngoắc ngoắc ngón tay, “Đừng nói nhiều, nhanh cho ta.”
Quản Phương Nghi uất hận quay người đi, cũng không biết tránh Ngưu Hữu Đạo lần mò cái gì, tóm lại lúc quay người lại, đập thẳng vào mặt Ngưu Hữu Đạo một tấm ngân phiếu có định mức của Thiên Hạ Tiền Trang, nói “Cầm lấy rồi đi chết đi!”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay chặn lại, cầm lấy tờ ngân phiếu trong tay, lật qua lật lại nhìn xem một chút, chính là tờ ngân phiếu có định mức 100 vạn kim tệ của Thiên Hạ Tiền Trang, cũng không có khác biệt gì với 100 vạn kim phiếu, bằng tờ ngân phiếu định mức này có thể tùy thời cầm tới tiền trang các nơi trên thiên hạ lấy tiền.
Ngưu Hữu Đạo tươi cười hớn hở cất vào trong ống tay áo, “Cho ta sớm đi chẳng phải xong sao, để phí hết một phen miệng lưỡi làm gì.”
“Cho?” Quản Phương Nghi dữ tợn nói: “Cầm đầu lưỡi vuốt lại cho thẳng rồi nói, là mượn, mượn còn phải trả lại gấp đôi!”
“Đúng đúng đúng, là mượn, trả lại gấp đôi, cám ơn.” Ngưu Hữu Đạo tươi cười hớn hở cảm ơn, xong chống kiếm đi xuống bậc thềm.
“Lão nương ở tại Phù Phương viên nhiều năm, từ trước đến nay đều là nam nhân cho ta tiền, gặp phải cái thứ ăn bám như ngươi lấy của lão nương, lão nương xui xẻo đen đủi tám đời. . .” Quản Phương Nghi mắng theo sau lưng hắn một trận.
Ngưu Hữu Đạo vẫn quay lưng về phía nàng khoát tay áo chào, căn bản không xem ra gì. . .  . . .
Khe núi, hai người một trong sáng một trong tối lần nữa gặp mặt.
Song phương vừa đối đáp, Triều Thắng Hoài lập tức nói: “Năm con Hắc Ngọc Điêu, đã giao hết cho người của ngươi, ngươi tuyệt đối đừng nói là ngươi chưa nhận được.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi yên tâm, ta người này chưa bao giờ quỵt nợ, làm không tệ đó, đã nhận được rồi.”
Triều Thắng Hoài: “Tiền đâu?”
Ngưu Hữu Đạo yên lặng quan sát bốn phía một lượt, rồi vo tâm ngân phiếu định mức thành một cục, làm bộ động tác như lơ đãng, nháy mắt bắn cục ngân phiếu ra ngoài, chui vào trong cái hốc ở phía sau gốc tử đằng rủ xuống trên núi đá.
Chờ một chút, giọng Triều Thắng Hoài vang lên với ngữ khí tỏ ra không đúng: “Mới 100 vạn? Không phải đã nói một con 100 vạn sao? Ta đưa cho ngươi tới năm con lận.”
Ngưu Hữu Đạo: “Gấp cái gì, không để ngươi bị lỗ được, chỉ là trên người không có mang nhiều tiền mặt như vậy thôi, ai không không chẳng có việc gì đi mang trên người một đống tiền như vậy làm gì cho mệt phải không? Yên tâm, quay đầu sẽ an bài người liên hệ với ngươi, một đồng một xu cũng sẽ không có thiếu ngươi.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.