Đạo Quân

Chương 514: Đêm trăng




Chương 514: Đêm trăng
Edit: Luna Huang
Chặt một đống củi đem lại, hố sâu cũng đào xong xuôi, một trong hai tên đi theo hộ tống Triều Thắng Hoài chạy tới, cười nói với đám người: “Chư vị sư huynh sư đệ, nơi này để hai người chúng ta tiếp tục làm cho, Triều sư huynh mời chư vị đi sang bên kia một chuyến, có mấy lời muốn bàn giao với chư vị.” Đưa tay chỉ lưng núi phía sau.
Đám người quay mặt nhìn nhau, có người sắc mặt không vui, bất quá cũng đều đi qua.
Chỉ là trên đường đi có người nhỏ giọng sỉ vả, “Ỷ vào gia gia của hắn chạy tới đây khoa tay múa chân, cái thứ đồ…!”
Cũng có người nho nhỏ phụ họa theo mấy câu, có vẻ đều không ưa hành vi này của Triều Thắng Hoài.
Vị sư huynh dẫn đầu trái lại buông tiếng thở dài nói, “Đừng nói nhiều nữa, coi như người ta cũng là có lòng đến giúp đỡ đi, chỉ là chỗ dựa người ta có hơi lớn một chút.”
Đợi những người này đi tới phía sau lưng núi rồi, hai người đang đứng cạnh hố sâu nhìn nhau, cấp tốc động thủ, vác mấy con Hắc Ngọc Điêu đang đặt nằm ở trên mặt đất chạy đi.
Hắc Ngọc Điêu là một loại phi cầm cỡ lớn tương đối thường thấy, cũng là một trong những loại phi cầm cự hình mà trong Vạn Thú môn có số lượng lớn nhất, nói một cách khác, chính là cái loại rẻ tiền nhất ở trên thị trường kia, nhưng có rẻ thì giá trị cũng lên tới cả ngàn vạn.
Hai người cũng không có chạy đi quá xa, vác Hắc Ngọc Điêu chạy thẳng tới khe núi phụ cận rồi giấu ở trong đó, chạy qua chạy lại mấy lượt, cấp tốc giấu được 5 con.
Lúc về lại bên cạnh hố sâu, lại nhanh chóng ném đống củi khô chồng chất xuống hố, tiếp sau lại ném mấy con phi cầm đã chết còn lại vào trong hố.
Xong xuôi, thổi lửa đốt đuốc ném đuốc cháy vào trong hố sâu, liên tục đốt đuốc, liên tục ném vào, rất nhanh trong hố nổi lên ánh lửa hừng hực .
Nhìn thấy có khói mù bốc lên phía bên kia, Triều Thắng Hoài đang ở bên này ê a dông dài cũng kết thúc, một đám người lại quay trở về, tiến đến bên cạnh hố sâu xem xét, chỉ thấy trong hố ngọn lửa đang thiêu đốt,  thiêu cháy thi thể phi cầm chồng chất. Trong không khí mới đầu còn có mùi thơm của thịt nướng, hồi sau đó là mùi thịt cháy khét lẹt, cả đám phải tránh xa hố sâu ra thêm một chút.
Sắc trời cũng đã tối hẳn, ánh lửa trong hố sâu cũng từ từ dần tắt, tro tàn trong hố lúc sáng lúc tối, một đám người bắt đầu ủi lớp đất bùn bên cạnh hố lấp hố lại.
Mọi chuyện hoàn tất, cả đám quay trở về, Triều Thắng Hoài thì mang hai người đi theo tách ra khỏi đám đệ tử Linh Hóa cốc, nói lý do là muốn đi tới Vạn Tượng thành.

Có điều ba người cũng không có đi xa, tới một chỗ nào đó né một lúc, Triều Thắng Hoài ở trong bóng tối âm u nói với hai tên sư đệ: “Năm bộ thi thể tách ra kia, lại đi lấy ném ra xa thêm một chút, ném tản ra.”
Một tên sư đệ kỳ quái nói: “Sư huynh, chúng ta đây là đang làm gì vậy?”
Tên còn lại cũng kỳ quái, đi giấu thi thể để làm gì, chết rồi còn dùng gì được nữa?
Triều Thắng Hoài nào dám nói cho bọn hắn biết chân tướng, nói ra còn không biết sẽ hù bọn hắn chết luôn không chừng, chuyện này càng ít người biết chân tướng thì càng tốt, bèn chỉ bảo hai người im miệng, cứ làm theo là được.
Hai người đành phải ‘ờ’ một tiếng rồi làm theo.
Hai người chạy đi chấp hành, Triều Thắng Hoài cũng chạy, chạy trở về lại Vạn Thú môn, trực tiếp chạy thẳng tới chỗ Tụ Linh sơn bên kia, tìm gặp một tên đồng bọn đã có hẹn trước, cũng là một đệ tử của Tụ Linh sơn, tên là Thần Bình, người sau đã tới chỗ hẹn trước chờ hắn được một lúc.
Vừa thấy mặt, Triều Thắng Hoài liền hỏi: “Sau nửa đêm hôm nay là tới lượt người làm nhiệm vụ trực ban phải không?”
“Vâng ạ, không phải sư huynh đã hỏi rồi sao?” Thần Bình kinh ngạc.
Triều Thắng Hoài lén lén lút lút quan sát bốn phía một lượt, rồi lấy từ trong tay áo ra 5 cái ‘Chỉ Linh’, nhìn giống như chiếc nhẫn vậy, chỉ là ở trên mặt nhẫn có đính một cái linh đang* nho nhỏ, trên linh đang có cái lưỡi móc cài lại, tránh cho linh đang rung phát ra âm thanh. Gỡ lưỡi móc ra, rung ‘Chỉ Linh’ cái là có thể tạo ra âm thanh ‘đinh linh’. (*chuông tròn nhỏ)
Thanh âm dù không lớn, nhưng lực xuyên thấu rất mạnh.
Thứ này bình thường đeo trên tay giống như là đeo chiếc nhẫn vậy, dùng để điều khiển khống chế phi cầm, rung linh đang về hướng nào, thì phi cầm liền sẽ bay về hướng đó.
Chất liệu làm Chỉ Linh rất là cứng rắn, có thể so với chất liệu làm bảo kiếm thượng đẳng luôn, không dễ dàng bị tổn hại, mỗi một chiếc được chế tạo ra, đều có thể đi theo suốt cả đời một con phi cầm.
Chỉ Linh nhìn thì đơn giản, nhưng trên đời này sẽ không có hai cái linh đang nào có thể tạo ra được âm thanh giống nhau, chắc chắn sẽ có khác biệt rất nhỏ, cho dù từ tay của một thợ thủ công tạo ra cũng sẽ là như vậy. Mà mỗi một cái Chỉ Linh sau khi được chế tạo ra xong, liền sẽ đi theo một con phi cầm cố định, chỉ cần con phi cầm đó không có bị gì ngoài ý muốn, thì sẽ không thể sử dụng chỉ linh đó cho con phi cầm khác được, vì khi thuần hóa, nó sẽ đi theo con phi cầm này từ nhỏ cho đến lớn, để cho nó nghe quen thuộc tiếng linh đang này, nghe quanh năm suốt tháng, tiếng linh đang đó sẽ in sâu vào trong tiềm thức của nó, để sau khi được thuần hóa ra, phi cầm sẽ phản ứng với tiếng linh đang này theo phản xạ tiềm thức, như vậy mỗi khi điều khiển, mới có thể thuận tiện như ý muốn.
Thời điểm Vạn Thú môn bán phi cầm cự hình ra ngoài, thì Chỉ Linh sẽ được tính như là tặng phẩm đi kèm, để cho khách nhân mua về cũng thuận tiện khống chế hơn.

Tiếp nhận 5 cái Chỉ Linh, Thần Bình có chút kinh ngạc, hỏi “Sư huynh, cái này là sao?”
Triều Thắng Hoài xích tới khoác vai, ghé sát vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, “Đêm nay trong lúc ngươi đang làm nhiệm vụ, ngươi đi lấy 5 cái Chỉ Linh Hắc Ngọc Điêu ở trong Ưng Sào* ra, đổi lấy 5 cái này. . .  . . .” (* hang nuôi chim)
Nghe rõ là làm gì xong, Thần Bình sợ hãi chấn kinh, “Cái này. . . sư huynh, cái này không thể được đâu, phi cầm ở trong Ưng Sào mỗi sáng sớm đều phải thả ra ngoài cho hoạt động, nếu lén đổi xong, quay đầu lại không thể khống chế được 5 con Hắc Ngọc Điêu đó mà nói, tất nhiên sẽ bị tra xét kỹ, một khi tra ra 5 cái Chỉ Linh này có vấn đề, sư đệ ta lại là người làm nhiệm vụ trực đêm đó, thì khó tránh khỏi bị phạt tội. Không được, không được, sư huynh, thật sự là không được đâu.”
Triều Thắng Hoài khẽ trầm giọng nghiêm nghị nói: “Ta sẽ đi hại ngươi hay sao? Hại ngươi rồi, tra ra được đến trên đầu ngươi, ngươi có thể lôi ta ra ngoài, ta sẽ tự tìm phiền phức cho mình sao? Ngươi yên tâm, không cần đợi tới sáng sớm ngày mai, ngươi liền sẽ phát hiện việc này không thể tra, bao ngươi vô sự. . .  . . .”
Một phen thuyết phục, cộng thêm uy bức lợi dụ, hai người cuối cùng cũng tách ra rời đi.
Đằng sau đó, Triều Thắng Hoài lại đi tới một chỗ rừng núi khác, cùng một tên đệ tử Tụ Linh sơn, gọi là Cao Lam gặp mặt.
Vừa gặp liền nhét một cái bình sứ nhỏ vào trong tay đối phương, đồng thời cũng kề vai sát cánh thì thầm một trận.
Cao Lam nghe xong thấp thỏm lo âu, “Sư huynh, đây là thứ gì? Chẳng lẽ hôm nay chuyện ở Linh Hóa cốc bên kia là do ngươi. . .”
“Đánh rắm, ngươi nghĩ cái gì thế? Ta là người có thể làm loại chuyện đó sao?” Triều Thắng Hoài vờ tức giận, lại lập tức dụ dỗ: “Ngươi yên tâm, đây không phải là độc dược gì, ngươi cứ làm theo lời ta bảo, tuyệt đối không độc chết bất cứ thứ gì.”
Cao Lam liên tục cự tuyệt, “Không được không được, sư huynh, cái này tuyệt đối không được, ta quyết không thể làm loại chuyện này!”
“Ngươi giỡn mặt với ta có phải không. . .” Triều Thắng Hoài nổi giận.
Cuối cùng hai người cũng tách ra rời đi, Cao Lam thỉnh thoảng sờ sờ cái bình sứ nhỏ giấu ở bên hông, nội tâm đau thương. . .  . . .
Trăng sáng vằng vặc chiếu sáng khắp mặt đất bao la.

Trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng một mình, nhắm mắt chờ đợi, lặng lẽ cô lãnh, ngón tay giữa của bàn tay đặt lên trên chuôi kiếm nhẹ nhàng nhịp nhịp.
Chợt có một con Kim Sí xà vào trong đình viện, không lâu sau Viên Cương từ trong bóng tối bước đi ra dưới ánh trăng, đến bên người Ngưu Hữu Đạo, “Đạo gia, đã lặp đi lặp lại xác nhận, nhân thủ Ngũ Lương sơn bên kia đã chuẩn bị xong xuôi mấy địa điểm tiếp nhận rồi, chỉ còn chờ bên này nữa thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy thì cứ chờ đi, thành bại ngay tại đêm nay.”
Viên Cương: “Tên kia đến cùng có làm được không vậy? Loại chuyện này chỉ có một lần cơ hội, một khi thất thủ, về sau xem như không còn cơ hội nào, còn sẽ đưa tới phiền phức nữa, thật sự là có chút mạo hiểm.”
“Mạo hiểm?” Ngưu Hữu Đạo hừ lạnh, mắt không chớp, bình bình tĩnh tĩnh nói: ” Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được, lúc cần xuất thủ thì liền xuất thủ, đơn giản cũng chỉ là có thêm ra vài gò đất hoang ở bên ngoài núi xanh mà thôi, không đến cuối cùng, còn không biết là sẽ chôn ai, chờ xem đi.”
Viên Cương ngẩng đầu lên nhìn trăng.
. . .  . . .
Trăng sáng lên cao, trên một ngọn núi đá trụi lủi không có một ngọn cỏ, có rất nhiều hang động được mở ra trên vách núi.
Nơi đây chính là Ưng Sào của Tụ Linh sơn, trong mỗi một hang động, đều có nuôi một con phi cầm hình thể to lớn.
Những con ở đây có khác biệt với những con chưa được thuần hóa tốt bị nhốt ở trong lồng ở Linh Hóa cốc bên kia, phi cầm ở đây đều đã được thuần hóa tốt rồi, biết tuân thủ, biết nghe lời, nên không cần phải nhốt.
Ở phía sau mỗi cái hang động, đều có đường hầm cho người đi ra đi vào, trong cả tòa núi, từ trên xuống dưới, có thể nói khắp nơi đều có đường hầm, cho đệ tử phụ trách nơi đây ra vào chăm sóc.
Trong một cái sơn động trên núi, ở cửa hang đột nhiên một con Nguyệt Điệp bay vòng ba vòng.
Dưới núi, trong rừng, cũng cấp tốc xuất hiện tín hiệu y như vậy.
Không bao lâu sau, Triều Thắng Hoài xuất hiện tại Tụ Linh sơn bên này, lại là ngẫu nhiên đi ngang qua, đến gần chân núi thì mở miệng chào hỏi với tên đệ tử thủ vệ bên này, rất nhiệt tình bắt tay bắt chân nói vài câu vui vẻ, sau đó liền nói có việc xin cáo từ.
Đi đến một chỗ hẻo lánh, ở trong tay áo có một cục giấy rơi xuống lòng bàn tay, cấp tốc mở ra nhìn, thấy trong cục giấy có bộc lấy 5 chiếc Chỉ Linh, tay liền nắm chặt, bước nhanh rời đi.
Đến một cái đình ở trên đỉnh núi, dưới ánh trăng ngước nhìn Tụ Linh sơn ở phía trước một chút, rồi Triều Thắng Hoài ngồi xuống, lấy bầu rượu mang theo bên người ra, đưa lên miệng chậm rãi uống, Nguyệt Điệp được thả bay vòng vòng ở phía ngoài đình, giả chiếu sáng cũng như là phát ra tín hiệu với Tụ Linh sơn bên kia .
Trong đình, trông hắn rất có vài phần hương vị mượn rượu tiêu sầu, cũng đích thực là mượn rượu tiêu sầu thật.

Hơn 20 con phi cầm cỡ lớn, mỗi con trị giá cao thấp không đồng nhất, tính ra cũng cỡ 3 cái ức* kim tệ có, toàn bộ lại đều chết ở trên tay hắn,(* 1 ức (tq)= 10k vạn(100 triệu); (vn) 1 ức = 10 triệu)
Hắn biết rõ, một khi chuyện bị bại lộ thì ý vị như thế nào, đó chính là tội chết, gia gia hắn cũng không bảo vệ được tính mệnh của hắn, không khéo còn muốn tự tay làm thịt hắn luôn nữa.
Nhưng hắn rõ ràng hơn bản thân hắn đụng phải cái gì, giống như ma đưa quỷ dẫn lối, từng bước từng bước, khiến hắn bất tri bất giác làm theo, khi muốn quay đầu lại, thì phát hiện bản thân đã rơi vào một vòng xoáy khổng lồ, làm thế nào cũng không bò ra được.
Hiện tại điều duy nhất hắn có thể làm, chính là tranh thủ thời gian để cho Ngưu Hữu Đạo rời đi, như lời Ngưu Hữu Đạo nói, sau khi được chuyện hắn cũng nắm được nhược điểm Ngưu Hữu Đạo, như thế hắn cũng có thể được an toàn.
Với hắn mà nói, là tính mệnh hơn 20 con phi cầm kia quan trọng, hay là tính mệnh của hắn quan trọng, không khó đưa ra lựa chọn.
. . .  . . .
Trong địa lao, Thiệu Tam Tỉnh xách hộp cơm đi vào, ngồi xổm ở bên ngoài hàng song sắt, tách hộp cơm ra từng ô, rồi nhét vào khe trống dưới lồng giam, nói với Thiệu Bình Ba đang đứng nhìn ngọn đèn dầu, đưa lưng về phía này: “Đại công tử, ăn chút gì đi.”
Thiệu Bình Ba quay người rảo bước đi đến, nghiêng đầu nhìn về phía tu sĩ đang ngồi xếp bằng canh giữ cuối hành lang, tới gần hàng song sắt, thấp giọng hỏi: “Ngươi có thể liên hệ được với bên ngoài không?”
Thiệu Tam Tỉnh thấp giọng đáp: “Chỉ cho phép lão nô ra ngoài lấy thức ăn hay các loại vật dụng chăn nệm y phục cho công tử, có hai tên tu sĩ đi theo kèm, không cách nào liên lạc được với bên ngoài. Bất quá lúc Đại nhân hỏi Chung tiên sinh tình huống, ngược lại hỏi được một sự kiện, sở dĩ bên đó biết Đại công tử ám sát Ngưu Hữu Đạo, là bởi vì lúc người Đại Thiền sơn đi Vạn Tượng thành điều tra tình huống Điệp Mộng Huyễn Giới, ngẫu nhiên nghe được đệ tử Vạn Thú môn nói chuyện với nhau nên mới biết được.”
“Ngẫu nhiên nghe được? Hừ hừ, những tên đệ tử Vạn Thú môn kia hẳn là người Ngưu Hữu Đạo cố ý an bài. . .” Thiệu Bình Ba nói đến đây cái, ánh mắt chợt lấp loé không yên nói: “Theo tác phong nhất quán của Vạn Thú môn, người Vạn Thú môn làm sao lại đi tham gia vào loại chuyện này? Trong tin Lục Thánh Trung truyền về, cái tên đệ tử Vạn Thú môn hắn lợi dụng gọi là gì ấy nhỉ?”
Thiệu Tam Tỉnh suy nghĩ một chút, nói: “Là tôn tử của trưởng lão Vạn Thú môn Triều Kính, Triều Thắng Hoài!”
“Tôn tử của trưởng lão. . . Không tốt!” Thiệu Bình Ba sa sầm mặt lại, “Người này một là không có xuất thủ, hoặc là có xuất thủ rồi thất bại, nếu như thất bại, lại không nghe Thiên Ngọc môn có đề cập gì đến việc Ngưu Hữu Đạo thân đang ở Vạn Thú môn lại không có bất kỳ truy cứu gì, lại từ việc người Vạn Thú môn phối hợp với Ngưu Hữu Đạo tiết lộ tin tức cho Đại Thiền sơn nghe, xem ra Triều Thắng Hoài này rất có thể đã rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo khống chế. Có người có bối cảnh như thế này ở trong nội bộ Vạn Thú môn làm nội ứng, rất là bất lợi cho ta!”
Thanh âm của hắn đột nhiên to lên, “Đi, lập tức đi mời Chung trưởng lão đến đây, ta có chuyện quan trọng cần thông báo.”
Trong lao, một tên tu sĩ Đại Thiền sơn đang trông coi ở một đường hành lang bị kinh động, đứng dậy, đi tới.
Thiệu Tam Tỉnh quay đầu lại liếc nhìn, thấp giọng nhắc nhở: “Đại công tử, việc này tiền căn hậu quả không có cách nào giải thích rõ ràng với Đại Thiền sơn a!”
Thiệu Bình Ba phẫn nộ quát: “Nhanh đi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.