Đạo Quân

Chương 509: Chết quang vinh




Chương 509: Chết quang vinh
Edit: Luna Huang
Trần Đình Tú sửng sốt một chút, ngẫm lại cũng đúng, bằng thế lực của Văn Tâm Chiếu làm sao có thể giết không nổi một Hồng Nương, xem ra bản thân hắn đột nhiên xông vào nói chuyện này đúng là có hơi chút đường đột, thì ra đuổi hắn đi là để cho Đỗ Vân Tang nhìn.
Hắn bèn bận bịu giải thích: “Là do tại hạ lỗ mãng, lúc ấy cũng là không có cách nào khác, tại hạ nào có tài đức gì hẹn gặp được phu nhân, bèn chỉ có thể mạo muội tìm tới cửa.”
Lão giả hiền lành: “Không cần nhiều lời, có đi hay không.”
Trần Đình Tú bận bịu cười nói: “Phu nhân hẹn mời, chỗ nào không dám đi, tự nhiên là đi.”
“Ngươi ta không tiện đi cùng một chỗ, ngươi tự đi tới đó đi thôi.” Lão giả hiền lành nói xong liền đi, Trần Đình Tú bước nhanh đuổi theo, còn muốn đưa tiễn, ai ngờ lại bị lão giả cho một câu ngăn lại, “Không cần tiễn, dễ dàng bị người ta chú ý.”
Trần Đình Tú đành phải dừng bước, chắp tay dõi mắt nhìn theo đối phương đi ra cửa.
Xong quay đầu lại, trong lòng đã có cảm giác như ‘trùng điệp núi sông ngờ hết lối,
Âm u hoa liễu lại một thôn’ *, ý cười đã lan ra đầy mặt, nội tâm thoải mái.
Có Văn Tâm Chiếu xuất thủ thu thập Ngưu Hữu Đạo mà nói, Ngưu Hữu Đạo đâu còn có mạng, về phần Hồng Nương, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo chết rồi, Thiên Ngọc môn thu thập một Hồng Nương trả cho Văn Tâm Chiếu một cái công đạo còn chả dễ ợt?
Một bên không tiện tự tay giết chết Ngưu Hữu Đạo, một bên không tiện tự tay giết chết Hồng Nương, kết hợp lại thật đúng là ăn nhịp với nhau, tự Trần Đình Tú cũng bội phục diệu chiêu này của bản thân, lắc đầu, có chút hài hước tự nói: “Ngưu Hữu Đạo a Ngưu Hữu Đạo, chỉ sợ có nằm mơ ngươi cũng chẳng ngờ rằng, bản thân ngươi sẽ có ngày sẽ bị chết ở trong cuộc tranh giành tình nhân của hai nữ nhân a? Tuyển nhận dạng thủ hạ gì không tốt, hết lần này tới lần khác thu ả ‘phò’, ham mê này của ngươi thực sự khiến cho người ta không dám lấy lòng. Hồng Nương Tề kinh, ha ha, quả nhiên là danh bất hư truyền!”
Thấy hắn vui vẻ, mấy tên đệ tử tiến tới góp vui, hắn lúc này bèn phân phó: “Hai người đi theo ta một chuyến, còn những người khác ở lại canh chừng.”
Sau đó, một nhóm ba người đi ra ngoài, thẳng đến cửa sơn môn.
Vừa ra khỏi sơn môn, Trần Đình Tú nhịn không được khẽ giật mình, chỉ thấy cách đó không xa, ở trên một ngọn cây, Văn Tâm Chiếu đang phiêu phiêu đứng trên đó, váy tay áo bồng bềnh, có vẻ như đang chờ hắn.
Không phải là sợ người ta nhìn thấy sao? Làm sao lại chờ ở chỗ này?
Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng cũng không dám do dự, tranh thủ thời gian bay lượn tới, đứng ở dưới tàng cây nhìn lên tươi cười rạng rỡ, chắp tay hướng lên trên chào: “Đỗ phu nhân!”

Văn Tâm Chiếu cao cao tại thượng, cụp mắt xuống nhìn xem thường.
Dưới tàng cây trong rừng, lão giả hiền lành chậm rãi đi ra, đi đến trước mặt Trần Đình Tú.
Trần Đình Tú lại chắp tay, nói “Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh. . .” Tiếng nói chợt im bặt.
Từ trong tay áo lão giả hiền lành, một đạo hàn quang lóe ra, trực tiếp xuyên qua trái tim Trần Đình Tú, thấu từ trước xuyên ra sau lưng, máu tươi tuôn theo ra.
“Ngươi. . .” Trần Đình Tú trợn tròn mắt, từ từ cúi đầu nhìn về chỗ ngực mình.
Một thanh tiểu phi kiếm ngắn lượn quanh ở trên không trung một vòng rồi quay về, vạch ra một đạo hàn quang xẹt qua, lại kéo theo một dòng máu từ cổ Trần Đình Tú tuôn ra, kéo thân thể Trần Đình Tú xoay nửa vòng ngã lăn xuống đất. Nằm trên mặt đất co quắp, trợn to mắt nhìn lão giả hiền lành ở trước mắt, ánh mắt lại khó khăn nhìn về phía Văn Tâm Chiếu đang đứng ở trên ngọn cây miệt thị nhìn hắn.
Hắn không rõ, thật sự nghĩ mãi mà không rõ, tại sao lại muốn giết hắn? Lại còn trực tiếp động thủ giết hắn ở ngay trước cửa Vạn Thú môn nữa!
Hàn quang lóe lên, lão giả hiền lành vung tay áo quét qua, phi kiếm đã về lại trong tay áo, diệt một người dễ như trở bàn tay, thậm chí còn không cho Trần Đình Tú có thời gian phản ứng luôn.
“Sư phụ!” Hai tên đệ tử đi theo sợ ngây người, một hồi sau mới hét lên kinh hãi, trơ mắt đứng nhìn Trần Đình Tú ngã xuống, dưới ánh mắt nhìn soi mói của lão giả hiền lành kia, cũng không dám bước tới gần.
Trên ngọn cây, Văn Tâm Chiếu cụp mắt nhìn xuống, nếu không phải vì cho sư huynh một công đạo, thu thập thứ như này căn bản không cần nàng phải hiện thân.
Nàng thu thập ở ngay trước cửa nhà Vạn Thú môn thì sao, còn trông đợi nàng sẽ bồi Trần Đình Tú đi xa ra chút nữa hay sao? Nàng căn bản lười nhác chơi cùng Trần Đình Tú, không động thủ ở trong Vạn Thú môn là cho Vạn Thú môn mặt mũi. Còn Thiên Ngọc môn cái gì đó, đối với nàng mà nói, là cái thá gì? Chỉ là một tên trưởng lão Thiên Ngọc môn, giết thì đã giết, còn muốn thế nào? Thiên Ngọc môn dám chạy đến Thiên Hành tông hưng sư vấn tội sao?
Nàng lắc mình một cái bay đi, hạ xuống bên ngoài cửa Vạn Thú môn, rồi dạo bước chậm rãi đi vào, không có một chút che đậy gì hết, vẻ mặt không biểu cảm.
Đệ tử thủ vệ Vạn Thú môn cũng bị một màn này làm cho ngây người, hai tên đệ tử ở hai bên cửa ra vào cùng từ từ quay đầu lại, đưa mắt nhìn theo Văn Tâm Chiếu đang bước đi vào, á khẩu không nói nên lời.
Lão giả hiền lành xác nhận Trần Đình Tú đã chết rồi, cũng lắc mình lướt đi, bước theo Văn Tâm Chiếu rời đi.
“Sư phụ!” Hai tên đệ tử Thiên Ngọc môn đã quỳ xuống ở bên người Trần Đình Tú, ôm lấy thi thể hắn kêu trời than đất.

Việc này nói lớn cũng không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ, chí ít động tĩnh nó nhấc lên sẽ là không có nhỏ.
Văn Tâm Chiếu hiển nhiên lòng dạ biết rõ điều đó, về tới chỗ khách viện đặt chân, tới tìm Đỗ Vân Tang, thấy hắn đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa ở trên tràng kỷ trong các.
Đỗ Vân Tang biết là ai tới, không có mở mắt.
Văn Tâm Chiếu lẳng lặng nhìn hắn một lúc, nói khẽ: “Tên Thiên Ngọc môn kia, đã bị giết ở ngoài cửa sơn môn Vạn Thú môn, có điều có người nhìn thấy được, có thể sẽ có chút phiền phức.”
Đỗ Vân Tang y nguyên vẫn không có mở mắt ra, chậm rãi nói: “Phiền phức của muội chính là phiền phức của ta, muội có phiền phức cứ để ta chặn lại, đi nghỉ ngơi đi.”
Khóe miệng Văn Tâm Chiếu hơi nhỉnh lên chút đường cong, từ nhỏ đến lớn, nàng liền ưa thích sư huynh nói những lời tương tự như này với nàng, liền “Ừ” một tiếng, rồi cứ như vậy nhẹ nhàng thoải mái rời đi. . .  . . .
“Ngươi nói cái gì?”
Trong chính điện, Tây Hải Đường đang còn tiếp khách đột nhiên đứng bật dậy, có chút không thể tin được thốt lên.
Khách quý đang ngồi hai bên cũng vô cùng ngạc nhiên đứng dậy, quay mặt nhìn nhau.
Người đến đây thông báo chính là Triều Kính, hắn dở khóc dở cười nói: “Chưởng môn, không có nhầm, đệ tử ngoài sơn môn tận mắt nhìn thấy, bây giờ đệ tử Thiên Ngọc môn đã nâng thi thể đến bên ngoài kêu oan, yêu cầu Vạn Thú môn chúng ta cho giải thích.”
Khuôn mặt Tây Hải Đường đen lại, trầm giọng nói: “Nữ nhân điên kia làm cái quỷ gì vậy?”
Trước đó đánh người, bên này xem mặt mũi Thiên Hành tông đã hỗ trợ hòa giải, bây giờ lại công nhiên đi giết khách nhân của Vạn Thú môn nữa, bảo Vạn Thú môn làm sao giải thích với khách nhân bây giờ?
Thiên Ngọc môn dù có không ‘tuổi’, thì ngươi cũng không thể động thủ ở ngay trước cửa nhà ta a? Truyền đi ra ngoài tính là cái gì?
Hắn chỉ thiếu chút nữa là nói ra luôn, ngươi muốn giết không thể mang ra xa một chút hay sao? Lại làm ngay tại trước cửa Vạn Thú môn, uống lộn thuốc rồi sao?
Triều Kính than thở một tiếng, hắn nào biết được nữ nhân điên kia muốn làm cái quỷ gì.

“Mấy vị, xin lỗi, có chút việc cần phải đi xử lý.” Tây Hải Đường chắp tay với khách nhân ở đây xin lỗi.
Mấy người cùng chắp tay lại, hoặc nói hiểu được, hoặc nói xin cứ tự nhiên.
Tây Hải Đường bước nhanh chân đi ra, dẫn người đi, cũng sai người khác tiễn khách.
Nhanh chân đi ra ngoài điện, ra tới sát ria sân bãi trống trải bên ngoài, nhìn về hướng cửa ra vào, chỉ thấy ở trên một chỗ bình đài cao cao, nằm ở giữa bậc thang đi lên trên sườn núi, có hai hàng đệ tử Thiên Ngọc môn đầu buộc khăn trắng đứng đấy, giữa hai hàng người có đặt một bộ thi thể được phủ vải trắng, hiển nhiên chính là thi thể của vị trưởng lão Thiên Ngọc môn kia.
Tây Hải Đường có chút đau đầu, không thể chỉ vì Thiên Ngọc môn mà đi trở mặt với Thiên Hành tông được, nhưng dù sao vị này cũng đang làm khách tại Vạn Thú môn, lại bị giết chết ở ngay trước cửa ra vào nhà ngươi, mà hung thủ giết người vẫn đang còn ở trong nhà ngươi nữa, ngươi không cho người ta cái bàn giao là không được, nếu không truyền đi ra ngoài, để người trong thiên hạ nói ngươi như thế nào?
Nhân ngôn rất là đáng sợ, cái gọi là danh môn chính phái, chẳng qua cũng chỉ là vì hai chữ thể diện.
Người sống một đời, là phàm nhân cũng tốt, là tu sĩ cũng được, phàm là người tự xưng ta là đường đường chính chính, có kẻ nào không cần mặt mũi thể diện.
Đương nhiên, người không biết xấu hổ cũng có không ít, thế nhưng Vạn Thú môn có thể đi làm loại người không biết xấu hổ kia sao?
Vị Trần trưởng lão này, bản thân hắn còn dự định cho nó ‘hóng gió’ đợi lâu một chút, kết quả đợi lâu tới mức người ta từ một người sống sờ sờ đã biến thành một bộ thi thể, nằm ‘hong gió’ ở đây chờ hắn tới gặp, đúng là hóng chờ đến ngỏm thật luôn.
Tình cảnh này, thật sự khiến Tây Hải Đường nín lặng, sớm biết như thế liền đã sớm đi gặp hắn cho rồi, nói không chừng người ta sẽ không gặp phải chuyện này.
Được rồi! Tây Hải Đường tạm thời không đi gặp mấy tên đệ tử Thiên Ngọc môn ở phía dưới kia, chuyển hướng đi, trực tiếp đi tìm gặp người Thiên Hành tông đòi cái bàn giao.
Nhanh chóng chạy tới chỗ khách viện Thiên Hành tông đặt chân, một đường chạy thẳng tới, gặp được Đỗ Vân Tang đang đứng chắp tay trong một chỗ đình đài lầu các nằm chính giữa viện.
“Đỗ Vân Tang, phu nhân ngươi làm chuyện tốt rồi.” Tây Hải Đường còn chưa đi tới, đã mở miệng hỏi tội từ cách xa, sau lưng còn mang theo một đám người.
Đỗ Vân Tang quay người lại, đợi cho Tây Hải Đường mang khuôn mặt âm trầm bước đến trước mặt, mới không nhanh không chậm nói: “Chuyện gì khiến Tây Hải huynh tức tới mức hổn hển như vậy?”
Tây Hải Đường: “Ngươi đang giả bộ hồ đồ với ta phải không? Đệ tử bản phái tận mắt nhìn thấy, phu nhân ngươi dẫn khách nhân của bản phái ra ngoài sơn môn rồi giết chết người ta, chẳng lẽ ngươi tính không cho ta một câu giải thích nào sao?”
Đỗ Vân Tang ‘à’ một tiếng, xem thường nói: “Cái thứ đồ không biết trời cao đất rộng mà thôi, giết liền giết, có cái gì mà phải hốt hoảng lên như thế.”
“Đó là khách nhân của Vạn Thú môn ta, Thiên Hành tông ngươi muốn làm gì? Có phải muốn hôm nào đệ tử Vạn Thú môn ta cũng đi Thiên Hành tông ngươi giết thử mấy người có phải không?”
“Ngươi tốt nhất nên đi làm cho rõ ràng chuyện gì đã xảy ra trước đi đã.”

“Làm cho rõ ràng, được, vậy ngươi tốt nhất hiện tại nói cho ta rõ, vì sao người ta khiêng thi thể đi tìm ta đòi bàn giao kia!”
“Cái đám chết tiệt, dám chạy đến nơi này lấy chuyện Hồng Nương Tề kinh ra sỉ nhục bản tọa, ngươi nói ta có nên giết hay là không? Nếu không phải cho Vạn Thú môn mặt mũi, ta đã trực tiếp động thủ ở trong Vạn Thú môn rồi. Tây Hải huynh, Vạn Thú môn ngươi thật đúng là chẳng có tí ngạo khí nào, người nào cũng có thể mời đến được sao, ta hiện tại đang hoài nghi, có phải Vạn Thú môn ngươi cố ý an bài đám đó tới tìm ta gây phiền phức.”
“Lời không thể nói lung tung được. . . Hắn thật sự chạy tới lấy chuyện Hồng Nương Tề kinh ra sỉ nhục ngươi?”
“Ta không rảnh đôi co với ngươi cái này, tự ngươi đi tìm người Thiên Ngọc môn hỏi đi.”
Nơi này vừa đuổi đám người Tây Hải Đường đi, lại có người tìm tới cửa, lần này có thể nói là khí thế rất hùng hổ.
Ba vị chưởng môn Tiêu Dao cung, Tử Kim động, Linh Kiếm sơn, cùng nhau mang người đi vào, tìm Đỗ Vân Tang đòi cái bàn giao.
Trần Đình Tú xét cho cùng vẫn là tu sĩ Yến quốc, tuy không phải là người của ba phái, nhưng trình độ nào đó mà nói, cũng coi như là người ba phái, tại địa phương khác chết thì cũng thôi đi, ân ân oán oán cũng không biết đâu mà lần. Mấu chốt là chưởng môn ba phái đều ở đây cả, Trần Đình Tú bị người ta giết chết ngay tại dưới mí mắt bọn hắn là làm sao, đây là muốn đánh mặt bọn hắn phải không?
Người một nhà bị giết chết ở ngay trước mắt, không rên một tiếng là không thể nào nói nổi, không muốn đắc tội Thiên Hành tông cũng phải lộ cái mặt ra đòi cái bàn giao, nếu không là không có cách nào bàn giao lại với những tu sĩ hiệu mệnh cho bọn hắn ở trong cảnh nội Yến quốc.
Trần Đình Tú chết cũng coi như là chết quang vinh, tu sĩ cảnh nội Yến quốc chết, đích xác rất hiếm khi kinh động chưởng môn tam đại phái đến, Thiên Ngọc môn từ khai tông lập phái đến nay cũng chưa được ‘hưởng thụ’ qua ‘đãi ngộ’ như này.
Nhưng mà Đỗ Vân Tang cũng lấy lý do y nãy, chắn lại miệng chưởng môn ba phái, làm bọn hắn quả thực là không còn lời để nói, chạy tới cửa lấy chuyện Hồng Nương Tề kinh ra sỉ nhục chưởng môn Thiên Hành tông, đây không phải là muốn chết hả? Người ta là thân phận gì, ngươi là thân phận gì?
Nếu đổi lại bọn hắn, cũng không có khả năng tiếp nhận chuyện như vậy, đổi bọn hắn, thật có khả năng đã động thủ ngay tại chỗ luôn rồi.
Chuyện cứ như vậy, cũng không biết có phải là do trong lòng Văn Tâm Chiếu vần còn có tức khí hay sao ấy, cố ý chọc cho Đỗ Vân Tang một cái phiền phức không lớn không nhỏ như vậy, nhưng Đỗ Vân Tang cũng ra mặt gánh cho nàng, có mưa gió cũng ngăn cản giúp nàng, để nàng tùy hứng một phen.
Thế là đám đệ tử Thiên Ngọc môn đang ở Vạn Thú môn gặp phải áp lực cực lớn, mấy đại môn phái gọi bọn hắn đến hỏi tình huống, phần lớn đều không biết rõ tình hình, chỉ có mấy người cá biệt hiểu rõ tình hình, nhưng nào dám nói ra là bọn hắn muốn lợi dụng Thiên Hành tông để đối phó Ngưu Hữu Đạo, đây không phải là ‘mời gọi’ phiền toái đến cho Thiên Ngọc môn bọn hắn hay sao, khi trở về có còn muốn lăn lộn nữa hay không vậy?
Người tam đại phái Tiêu Dao cung các loại ở chỗ này, tập trung đến để giúp tu sĩ Yến quốc bọn hắn nói chuyện, cũng không muốn khiến cho tu sĩ Yến quốc khó xử, đồng thời cũng hi vọng Thiên Ngọc môn bên này chịu dàn xếp ổn thỏa. Ở dưới tình huống có người tam đại phái bên này ám chỉ, Thiên Ngọc môn có người nhả ra, khai là hình như Trần Đình Tú là có đi tìm Văn Tâm Chiếu nói chuyện về Hồng Nương  gì đó.
Thế là kẻ giết người vô tội, Thiên Hành tông không có chuyện gì, ở dưới sự ‘ca hát đệm xướng’ của tam đại phái, Thiên Ngọc môn cũng không có chuyện gì, toàn bộ trách nhiệm để cho người chết khiêng, cho bản thân Trần Đình Tú tự gánh, chết đáng đời.
Vạn Thú môn xem như bị xui xẻo, khách nhân chết phía bên bọn hắn ít nhiều cũng có trách nhiệm, thực hiện cái gọi là “có tình có lý”, lấy ra 100 vạn kim tệ, đưa cho Thiên Ngọc môn, để bày tỏ áy náy.
Dù sao Thiên Ngọc môn cũng đã chịu không truy cứu nữa. 
(*Tạm dịch nghĩa: Núi cùng  nước tận  ngờ hết lối, bóng liễu  hoa tươi  lại một làng). Ý của văn cảnh này là: giữa cảnh núi non trùng điệp, sông ngòi chằng chịt, tưởng như không còn đường đi nữa, thì bỗng nhiên ở ngay trước mắt lại phát hiện thấy trong bóng râm của rặng liễu xanh mát có khóm hoa tươi đẹp rực rỡ sắc màu và còn có một thôn trang thanh bình, yên ả )



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.