Đạo Quân

Chương 487: Hủy bỏ Linh Thú hội




Chương 487: Hủy bỏ Linh Thú hội
Edit: Luna Huang
Đối với Lục Thánh Trung mà nói, gặp lại khuôn mặt quen thuộc này, phải gọi là quá thảng thốt không kịp chuẩn bị, trái tim lạnh đến rét run.
Nhưng hắn y nguyên vẫn duy trì vẻ bình tĩnh, ôm một tia hi vọng, giả bộ như không biết, tiếp tục bay lượn đi.
“Lục huynh, gặp lại vì sao làm như không quen biết vậy?” Ngưu Hữu Đạo thi pháp cất giọng gọi vang theo.
Trần bá từ trong rừng hiện thân, trực tiếp ngăn cản hướng đi của Lục Thánh Trung, bức Lục Thánh Trung hạ xuống.
Từ tốc độ phản ứng của đối phương, Lục Thánh Trung vừa nhìn một cái liền biết bản thân không phải là đối thủ của người ta, mà tiếng gọi ‘Lục huynh’ kia cũng đã chứng minh rằng Ngưu Hữu Đạo hoàn toàn có chuẩn bị, đến đây chính là vì hắn, là hắn tự chui đầu vào lưới, có chạy tiếp cũng không thoát.
Hắn sở dĩ liên tiếp phản bội, là bởi vì hắn ‘thức thời’.
Lần này y nguyên vẫn thức thời, Ngưu Hữu Đạo tự thân xuất mã, há có thể dung cho hắn chạy trốn? Cho nên hắn không có làm chuyện vùng vẫy vô vị lại không có ý nghĩa kia mà chịu tội.
Đứng ở trên ngọn cây đối diện với Trần bá mặt mày lạnh tanh, Lục Thánh Trung từ từ quay đầu lại, nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo đang ngồi hững hờ chăm sóc đống lửa ở trên sườn núi.
Nhún người nhảy lên, lách mình bay tới hạ xuống bên cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống, ngồi đối diện Ngưu Hữu Đạo cách đống lửa, đưa tay lên kéo lớp ngụy trang trên mặt xuống, cười khổ, “Đạo gia, thật là trùng hợp.”
Cho tới bây giờ hắn há có thể không rõ, đoạn đối đáp hắn nghe được trong khách sạn kia chính là nói cho hắn nghe, vì muốn đánh cỏ động rắn, bức hắn chạy ra khỏi Vạn Tượng thành, bởi vì ở trong Vạn Tượng thành không tiện động thủ. Chân chính để hắn cảm thấy đáng sợ là, đối phương thế mà đoán chắc hắn sẽ chạy về hướng này sau khi ra khỏi thành, liền ngồi ở chỗ này chờ hắn đến, điều này có ý vị là người ta đã bóp chuẩn suy nghĩ của hắn.
“Đúng là trùng hợp thật.” Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu, “Lâu không thấy tin tức của ngươi, cho là ngươi đã chết ở trong tay Thiệu Bình Ba rồi, không ngờ có thể gặp lại ngươi ở đây. Dù sao cũng là người quen biết cũ, đã tới sao không ghé xuống chào hỏi chút, thiệt là không có ý tứ quá đi.”
Lục Thánh Trung: “Ngươi làm sao phát hiện được ta?  Bởi Triều Thắng Hoài sao?”
Ngưu Hữu Đạo đưa tay qua một phía, vẫy tay, Hầu Kình Thiên từ trong rừng đi ra lộ diện.

Gặp lại người sau, Lục Thánh Trung triệt để câm nín, thật lâu mới quay đầu lại, buồn bực hỏi một câu: “Bọn hắn là người của ngươi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Xem như thế đi. Chu Giang, ha ha, nơi này cũng có thể đụng vào, ngươi thật sự có đủ xui xẻo.”
Lục Thánh Trung ngửa mặt lên trời thở dài: “Chỉ có thể nói là vận khí của ta không tốt.”
Ngưu Hữu Đạo: “Lấy ở đâu ra nhiều vận khí như vậy, coi như không có chuyện này, ngươi cho rằng sai khiến Triều Thắng Hoài đối phó ta, là ngươi liền có thể tránh được rồi? Kỳ thật trong lòng ngươi đã có ý thức đó, cảm thấy Triều Thắng Hoài chưa chắc có thể là đối thủ của ta, bởi vậy mới giả mạo Chu Giang, bồi thêm chiêu nữa, nếu ngươi thật sự có nắm chắc, thì cần gì phải vẽ vời ra cho thêm chuyện. Ngươi cho rằng Triều Thắng Hoài có thất thủ, ta cũng không biết được ngươi là ai, cũng không thể đoán được là kẻ nào đang giở trò quỷ hay sao? Không nói có thể câu được ngươi đi ra, chỉ cần ngươi còn ở tại Vạn Tượng thành, ngươi có tin hay không, ta có thể tùy thời khiến cho Vạn Thú môn phong tỏa Vạn Tượng thành một trận, sau đó giống như sàng vậy sàng ngươi lọt ra, có đủ biện pháp để ép ngươi ra ngoài, ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy nổi?”
Ném nhánh cây trong tay vào trong đống lửa, nói tiếp “Vấn đề ở tại bản thân ngươi, cũng đừng có trách cái gì vận khí. Nói một chút đi, Thiệu Bình Ba cho ngươi bao lớn dũng khí, ngươi lại dám đơn thương độc mã tới tìm ta gây chuyện.”
“Ta cũng không có cách, ta hoài nghi ta đã trúng độc ‘Khổ Thần Đan’ của Hiểu Nguyệt các . . .  . . .” Lục Thánh Trung làm vẻ mặt khổ sở đem chuyện đã xảy ra cùng với nguyên nhân bất đắc dĩ phải làm vậy nói ra.
Ngưu Hữu Đạo: “Thì ra là thế, đúng là khó khăn cho ngươi rồi.”
Lục Thánh Trung: “Nếu ngươi có biện pháp giúp ta giải độc, ta có thể trở về bên cạnh Thiệu Bình Ba làm mật thám cho ngươi, lấy công chuộc tội.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ngươi đã động thủ với ta, rồi lại còn có thể mạnh khỏe trở về, mà Thiệu Bình Ba còn có thể dễ dàng tin tưởng ngươi được nữa sao? Từ lúc hắn để cho ngươi đơn thương độc mã xuất thủ, liền đã coi ngươi là con rơi rồi. Nếu ta là ngươi, ngay từ đầu liền trực tiếp đi tìm ta nói rõ, mà không phải đợi đến khi chuyện đã làm xong, đã thất thủ rồi mới đi bàn cái gì giải cái gì dược, giải dược đó ta chắc là có thể lấy được từ Hiểu Nguyệt các bên kia, chỉ là ngươi không cảm thấy, hiện tại mới đi nói cái này đã hơi trễ sao?”
Nghe nói hắn có thể lấy được giải dược, Lục Thánh Trung lập tức tỉnh táo tinh thần: “Coi như ta không thể trở về chỗ Thiệu Bình Ba bên kia, ta còn có thể giúp ngươi xử lý những chuyện khác. Ngươi tự mình chạy tới đây chờ ta, chẳng lẽ không phải là bởi vì còn có chỗ thương lượng sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi tiếp ta một chưởng, nếu như còn có thể sống xót rời đi nơi này, thì có thể trở về Vạn Tượng thành tìm ta.”
“. . .  . . .” Lục Thánh Trung ngạc nhiên.
Hai người đối mắt, cách ánh lửa , đột nhiên, thân hình hai người gần như đồng thời khẽ động, song song nhào vào trong đống lửa, ‘bạch’, ánh lửa bắn ra bốn phía.
Trong tiếng ‘bạch’, thân ảnh Ngưu Hữu Đạo từ trong ánh lửa đi ra, thần sắc bình tĩnh.

Lục Thánh Trung lảo đảo, liên tiếp bước lùi xuống dốc núi phía sau, khóe miệng sặc máu, có chút khó có thể tin nhìn lại Ngưu Hữu Đạo, không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo tu luyện sau hắn mà đến nay tu vi đã vượt qua hắn. Càng làm cho hắn giật mình, chính là một chưởng hắn đánh lên tay Ngưu Hữu Đạo đã dốc hết toàn lực, vậy mà cảm giác như đánh không có sức.
Càng lớn hơn nữa chính là phản ứng ở trong cơ thể hắn, trong cơ thể hắn có hai cổ lực đạo cực nóng cùng cực lạnh đang còn giày vò, khiến cho hắn phải liều mạng thi pháp chống cự.
Ngưu Hữu Đạo ở trên cao nhìn xuống hắn, lẩm bẩm: “Đáng tiếc.” Rồi thân hình nhoáng lên, bay lượn rời đi, thật đúng là bỏ mặc kệ Lục Thánh Trung.
Trần bá cùng đám người Hầu Kình Thiên ở bốn phía trong rừng cũng nhao nhao hiện thân, bay lượn đi theo.
Lục Thánh Trung từ từ quay người khoanh chân ngồi xuống, thi pháp hóa giải lực đạo cổ quái trong cơ thể, gương mặt nửa trắng, nửa đỏ, một bên tóc có sương lạnh hiện lên.
Trong rừng cách đó không xa, có một nam tử lách mình bay tới, hạ xuống trước mặt Lục Thánh Trung.
Lục Thánh Trung giương mắt lên nhìn, thần sắc run rẩy, nhận ra là đồng môn, trong con mắt hiện lên tuyệt vọng, muốn giãy dụa đứng lên, quay đầu lại liều mạng gào thét: “Đạo gia. . .  . . .”
“Chưởng môn có lệnh, thanh lý môn hộ, phản đồ giết không tha!”
Nam tử dứt lời, rút kiếm ra khỏi vỏ, một đạo hàn quang chém một cái đầu bay lên.
Hơi thu thập một chút, nam tử nhặt cái thủ cấp* lên rồi bay lượn rời đi, thủ cấp này cần phải đưa về sư môn. (*đầu lâu)
Lấy thủ cấp lĩnh công chỉ là thứ yếu, trọng yếu là Ngũ Lương sơn muốn cho những người khác trong môn nhìn vào, nhằm răn đe.
Ngũ Lương sơn muốn để cho mọi người biết, đây chính là hạ tràng của phản đồ, một khi làm phản đồ, cho dù là chạy trốn tới chân trời góc biển, Ngũ Lương sơn cũng sẽ truy sát đến cùng.
Ngưu Hữu Đạo có thể tự mình chạy tới chờ đợi, đích thật là cũng quý tài, muốn lưu Lục Thánh Trung lại đợi sau này có tác dụng khác.

Trước khi bắt, cũng cho người đi thông tri cho người Ngũ Lương sơn đồn trú ở bên này biết, để bọn hắn mang Lục Thánh Trung đi thẩm vấn.
Chuyện nội bộ Ngũ Lương sơn chính Ngũ Lương sơn rõ ràng hơn, Lục Thánh Trung có tiết lộ cơ mật của Ngũ Lương sơn hay không, cần chính Ngũ Lương sơn tự chọn lọc thẩm vấn thì sâu xác hơn.
Nhưng mà người Ngũ Lương sơn chạy tới nơi này về sau, cáo tri lại với Ngưu Hữu Đạo rằng, chưởng môn Công Tôn Bố sớm đã hạ pháp chỉ thanh lý môn hộ cho đệ tử các nơi rồi, tuyệt đối không được buông tha!
Ngưu Hữu Đạo không thể không nghiêm túc cân nhắc lại việc này, hắn cố nhiên quý tài, nhưng Ngũ Lương sơn bây giờ là ánh mắt và lỗ tai của hắn, có lẽ đích xác là cần một lần cảnh cáo.
Cân nhắc hai cái, tựa hồ tính mệnh Lục Thánh Trung cũng không có trọng yếu như vậy, hắn chỉ có thể ai thán một tiếng ‘đáng tiếc’. . .  . . .
Trời đã sáng, vừa về tới khách sạn, Quản Phương Nghi liền theo Ngưu Hữu Đạo vào trong phòng, vừa vào liền nói: “Linh thú đại hội bị hủy bỏ rồi.”
Đang đặt cất bảo kiếm Ngưu Hữu Đạo quay đầu ngạc nhiên nói, “Hủy bỏ? Vì sao?”
Quản Phương Nghi: “Hứa lão lục vừa phát hiện bố cáo người Vạn Thú môn dán ở trong thành, đọc xong liền lập tức trở về bẩm báo, ở trên bố cáo không có nói nguyên nhân bị hủy bỏ, chỉ biểu thị là thật có lỗi với các quý khách bốn phương đến thăm quan, nói mỗi tu sĩ lúc rời khỏi thành có thể lĩnh 100 kim tệ, nói là để bày tỏ áy náy. Hứa lão lục nghe người bên ngoài nghị luận với nhau, rằng Điệp Mộng Huyễn Giới xuất hiện dị thường, cửa ra vào Huyễn Giới thế mà không bị phong bế như thời hạn, vẫn để mở. Trong nghị luận, người ta đoán chừng việc hủy bỏ Linh thú đại hội là có liên quan đến chuyện này.”
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, nhìn chằm chằm nàng, sau đó từ từ quay đầu nhìn sang Ngân nhi đang ngủ say trên giường.
Sở dĩ nàng ngủ say, là do Ngưu Hữu Đạo âm thầm động tay động chân, bằng không thì chết sống cũng muốn đi theo.
Quản Phương Nghi tựa hồ cũng có cùng suy đoán, nhẹ giọng hỏi: “Chẳng lẽ mở ra sinh môn đại trận kia, cũng chính thức mở ra luôn cửa ra vào Huyễn Giới? Nếu thật như vậy, chẳng lẽ về sau nàng ta có thể tùy thời ra vào Huyễn Giới rồi?”
Ngưu Hữu Đạo không có cách nào xác nhận, quay đầu lại hỏi: “Đã đi xác nhận cửa ra vào Huyễn Giới thật sự không có bị phong bế rồi chưa? Bảo Hứa lão lục đi xem thử chút đi.”
Quản Phương Nghi: “Đã bảo Hứa lão lục đi xác minh rồi.”
Ngưu Hữu Đạo ở trong phòng đi qua đi lại bồi hồi.
Đang lặng yên chờ được một lúc, Quản Phương Nghi lại nói: “Cố nín nhịn cái chuyện kia cũng không là vấn đề, nhưng không làm rõ được ta cũng ăn ngủ không yên, nếu ngươi không có ý kiến gì mà nói, ta chuẩn đi bị tìm Trần bá nói chuyện. Đã nhiều năm như vậy, hắn chưa từng làm ra chuyện gì có lỗi với ta, còn nhiều lần liều mạng cứu ta, không cần biết hắn là ai, ta cũng không có ý định làm khó hắn.”
Cũng không cần nàng tìm, nàng vừa ra khỏi cửa bên này, Trần bá liền chủ động tìm tới nàng.
Trở về gian phòng của mình, Quản Phương Nghi cười hỏi: “Có chuyện gì?”

Trần bá rất bình tĩnh, trực tiếp nói thẳng vào điểm chính: “Năm đó thụ thương gặp được ngươi, đích thật là cố ý sắp đạt, có người muốn ta ở bên cạnh bảo hộ ngươi, ta cũng không có làm bất cứ chuyện gì có lỗi với ngươi, cũng không có can thiệp vào bất cứ chuyện gì của ngươi. Ngươi biết, ta từ trước tới nay không hỏi đến chuyện kinh doanh của Phù Phương viên. Nhiệm vụ của ta, là không để cho ngươi bị nguy hiểm đến tính mạng, chỉ thế thôi, cho nên ngươi đại khái có thể yên tâm, ta không có ác ý.”
Triệu Hùng Ca đã thông khí với bên này rồi, hắn cũng biết bản thân đã bị bại lộ.
“Nhiệm vụ của ngươi?” Ánh mắt Quản Phương Nghi lấp lóe, nói ra được đến tình trạng này, cũng không có gì hay ho mà phải che giấu, nàng chỉ quan tâm đến một điểm, “Là ai bảo ngươi đến bảo hộ ta ?”
Trần bá lắc đầu, “Đừng có hỏi, ta cũng sẽ không nói.”
Quản Phương Nghi cười ha ha ha, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trên mặt ý cười  mỉa mai, “Ta đời này cũng không có nữ nhân duyên, nữ nhân trên cơ bản đều muốn đâm cột sống ta, tuyệt đối không có chuyện có nữ nhân nào có hảo tâm như thế đối với ta. Trần bá, đến tột cùng là nam nhân nào, thần bí như vậy, đã có tình nghĩa với ta như thế, vì sao lại có thể ngồi nhìn ta cùng nam nhân khác thân mật được?”
Trần bá: “Nguyên nhân trong đó ta cũng không rõ ràng, mới đầu, ta cũng muốn ngăn cản ngươi lui tới với nam nhân khác, nhưng hắn lại ngăn trở ta, hắn nói hắn không có tư cách ngăn cản ngươi lui tới với nam nhân khác, chỉ cần ngươi cao hứng liền tốt, những mặt khác không trọng yếu.”
Còn có người như vậy? Quản Phương Nghi thầm nhủ trong lòng, cau mày, mặt mũi tràn đầy hồ nghi, nghĩ lui nghĩ tới cũng không nghĩ ra là ai, nàng ngược lại cũng có mấy đối tượng hoài nghi, thế nhưng nghĩ thế nào thì đó cũng không thể là người của Ma giáo được.
Nàng vẫn là không nhịn được hỏi: “Là người của Ma giáo?”
Trần bá lắc đầu: “Không biết, ngươi không cần hỏi, ta sẽ không nói. Nếu ngươi cảm thấy ta không thích hợp tiếp tục lưu lại, ta có thể rời đi. Có điều ta cảm thấy ta hẳn là nên lưu lại, ta lưu lại đối với ngươi chỉ có chỗ tốt, không có chỗ gì xấu.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi là người của Ma giáo?”
Trần bá: “Đã từng là, nhưng sớm đã thoát ly Ma giáo.”
Nói hồi lâu, những gì không nên nói một chữ hắn cũng đều không có lộ ra, lượn quanh một vòng tương đương như chưa từng nói gì.
Một phen vấn đáp, Quản Phương Nghi không có đạt được bất luận tin tức hữu dụng gì, trong lòng treo lơ lửng một cái bí ẩn to lớn.
Về phần Trần bá đi hay ở, Quản Phương Nghi nhất thời cũng khó có thể cho ra quyết định.
Có điều mọi chuyện làm rõ ra cũng có chỗ tốt, coi như có giữ hắn lại, về sau có chuyện gì cũng là cần nên giấu diếm hắn.
(Luna: T_T anh Lục thế mà đi rồi, muốn bỏ truyện quá)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.