Đạo Quân

Chương 484: Tiểu tử ngươi thật là không biết xấu hổ hả?




Chương 484: Tiểu tử ngươi thật là không biết xấu hổ hả?
Edit: Luna Huang
Đồ Hán không biết Trần Công hắn nói tới là ai, có ý gì, Triệu Hùng Ca bảo hắn không cần hỏi nhiều, hắn cũng không tiện nhiều lời, cứ như vậy lĩnh mệnh rời đi.
Không nên để cho Triệu Hùng Ca đợi lâu, Đồ Hán một đường khẩn cấp trở về lại Vạn Tượng thành, đi thẳng đến khách sạn Thiên Vận.
Đến lầu hai khách sạn, bị Viên Cương cản lại, lẫn nhau đều gặp mặt qua, đều biết nhau.
Viên Cương hỏi: “Chuyện gì?”
Đồ Hán: “Gặp Ngưu Hữu Đạo.”
Viên Cương: “Có chuyện gì Đạo gia đã nói rõ ràng với Thượng Thanh tông hết rồi.” Ngụ ý là, Thượng Thanh tông còn chưa tới phiên ngươi ra mặt nói cái gì.
Đồ Hán: “Không có ta, hắn đã sớm chết ở Thượng Thanh tông rồi, làm gì còn cơ hội để hắn oai phong lẫm liệt như hiện tại, còn bày vẻ tác phong đáng tởm này với ta. Ngươi đi nói cho hắn biết, liền nói là Đồ Hán tới, có gặp hay không tùy hắn.”
Viên Cương có chút ngoài ý muốn, không biết đệ tử này của Thượng Thanh tông còn có quan hệ gì khác với Ngưu Hữu Đạo, lạnh nhạt nói: “Chờ một lát.” Rồi quay người rời đi.
Không bao lâu sau, lại trở về, vẫy tay cái, ra hiệu đi theo ta, dẫn Đồ Hán đi vào gian phòng của Ngưu Hữu Đạo.
Trong phòng, Ngưu Hữu Đạo đang còn đau đầu, ngồi xếp bằng ở trên giường, Ngân nhi cũng bò lên trên giường, ngồi kế đó nắm lấy dây thắt lưng của hắn không thả.
Hắn không biết nữ nhân này đến tột cùng là muốn náo đến thế nào, cứ như hình với bóng với hắn như vậy, hắn căn bản không thể bí mật nói được cái gì, với lại chẳng lẽ còn muốn chung giường chung chăn gối luôn?
Cửa mở rồi đóng lại, Viên Cương dẫn Đồ Hán tiến đến, rồi ra canh giữ ở cửa ra vào.
Đồ Hán đi đến bên cạnh giường, rồi cứ đứng như thế, chỉ có một con mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo, không có bất cứ ý định chào hỏi cái gì.
Ngưu Hữu Đạo thả hai chân bước xuống giường, Ngân nhi lập tức đứng dậy, cùng đứng ở bên cạnh.
Giọng Đồ Hán khàn khàn, lời nói mang theo sự châm chọc: “Bây giờ giá đỡ cũng đã không nhỏ, nữ nhân bên cạnh cũng không ít, nghe nói cứ đổi hết người này đến người khác.”

Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, “Lời đồn dừng lại ở trí giả, mà ta cũng chẳng có phúc khí đó.”
Đồ Hán: “Ta cũng chẳng phải là trí giả gì.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nghe nói nếu không phải có ngươi, thì ta đã sớm chết ở Thượng Thanh tông rồi, chuyện năm đó hẳn là có ẩn tình gì khác chăng?”
Đồ Hán lặng yên một lúc, có một số chuyện đã không cần thiết nhắc lại, nhắc lại sẽ chỉ thêm phiền phức, “Ta liền thuận miệng nói thế thôi.”
Ngưu Hữu Đạo cười cười, còn ai có thể gây bất lợi cho chính mình nữa, đơn giản liền là những người kia, một cái quỳ kia của Đường Tố Tố đều đã qua, đúng là đã không còn tất yếu phải đi truy cứu, bèn mỉm cười nói: “Lão Đồ, nhiều năm không gặp, ngươi lần này cố ý chạy tới gặp ta, không phải chỉ vì thuận miệng tán gẫu một chút chứ? Ta tuyên bố trước, chuyện nào ra chuyện đó, Thượng Thanh tông là chuyện của Thượng Thanh tông, quan hệ giữa ta và ngươi là quan hệ giữa ta và ngươi, nếu ngươi đến đây là vì muốn biện hộ cho Thượng Thanh tông, thì không cần phải nói, ta tự có tính toán, ngươi nói nhiều cũng vô dụng, chuyện này cũng không tới phiên ngươi ra mặt. Còn nếu là đến để ôn chuyện, vậy tự nhiên là có rượu ngon chiêu đãi.”
Đồ Hán: “Có chuyện khác muốn nói, cho người không liên quan tránh đi một chút.” Độc nhãn nhìn chằm chằm Ngân nhi, lại liếc sang Viên Cương, rõ ràng là đang chỉ hai người này.
Đối với Ngưu Hữu Đạo mà nói, Viên Cương không cần thiết phải né tránh, hắn không có bí mật gì mà Viên Cương không thể biết, về phần Ngân nhi, có thể bảo nàng ta né tránh đi được mới là lạ.
Bèn lắc đầu nói: “Không cần thiết, có chuyện gì nói thẳng đi.”
Thấy hắn có thể yên tâm, Đồ Hán cũng liền không miễn cưỡng nữa, nói ra: “Có người muốn gặp ngươi, đi theo ta.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ai muốn gặp ta mà còn muốn để ta đích thân đi một chuyến nữa, bảo hắn tới đây không được sao?”
“Không được!” Đồ Hán từ chối ngay, rồi gằn từng chữ: “Triệu Hùng Ca!”
Rốt cuộc đã đến! Con ngươi Ngưu Hữu Đạo hơi co rút lại, hỏi “Gặp ở đâu?”
Nghe được cái tên này, trong lòng Viên Cương cũng hơi ‘rét’, đã nghe qua đại danh vị này từ lâu.
Đồ Hán: “Đi theo ta là được.”
. . .  . . .
Nguyệt Điệp phát sáng, trong gian phòng khách sạn, bốn người Đường Nghi, Tô Phá, La Nguyên Công, Đường Tố Tố đang ngồi đó, đều im lặng lặng yên.

Cả ngày hôm nay liên tiếp phát sinh đủ chuyện, khiến tâm tình mấy người nặng nề.
Vẫn là Đường Tố Tố phá vỡ trầm mặc, “Chuyện của ta không có gì hết, nghe ý tứ các ngươi nói là, Ngưu Hữu Đạo hoài nghi Triều Kính hủy trong sạch của chưởng môn?”
Đường Nghi vừa thẹn vừa giận: “Ta đã nói rồi, không có chuyện đó, ta với Triều Kính gặp nhau tổng cộng cũng chỉ có hai lần, một lần là lúc bị mang đi, một lần là lúc được thả ra, trong giữa lúc đó cũng không có bất kỳ tiếp xúc gì, còn bắt ta phải nói bao nhiêu lần nữa các ngươi mới chịu tin đây?”
Đường Tố Tố vỗ vỗ tay vịn cái ghế, “Chúng ta đương nhiên tin tưởng lời chưởng môn nói, thế nhưng mấu chốt là người ta tin tưởng sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy,  thì ngài dù sao cũng có danh phận phu thê với hắn, hắn có thể chịu đựng được sao? Chưởng môn cũng tự mình thừa nhận, thật sự đúng là bị Triều Kính nhốt riêng một mình. Loại chuyện này nếu trong lòng hắn có khúc mắc, có hoài nghi, có thể nói rõ ràng được sao? Ai có thể làm chứng cho chưởng môn được đây?”
Đường Nghi: “Việc này dừng lại ở đây, đừng nói nữa.” Lấy loại chuyện này ra làm chủ đề để nói, lại còn công nhiên thảo luận, da mặt nàng mỏng, chịu không được.
Đường Tố Tố tận tình khuyên bảo: “Ta biết nói loại chuyện này khiến chưởng môn ngài khó xử, thế nhưng chuyện này không thể coi thường, nói nhỏ cũng là chuyện vô cùng nhục nhã đối với hắn, nói lớn thì cũng là chuyện quan hệ đến toàn bộ tiền đồ của Thượng Thanh tông. Ngay từ lúc đầu ta đã không cho ngươi đến đây, ngươi nhất định phải thoát ly Bắc Châu chạy tới, bây giờ tốt rồi, Thượng Thanh tông đã không còn đường lui, ta cũng đã không thèm đếm xỉa gì đến quỳ xuống, ngài ngược lại lại đi lo lắng mặt mũi bản thân. Nghe lời ta, chuyện này chưởng môn nhất định phải tự chứng minh mình trong sạch.”
Đường Nghi xấu hổ nói: “Loại chuyện này nếu hắn không chịu tin, ta làm sao tự chứng minh trong sạch đây, chẳng lẽ lại muốn ta tự đi tiến cử ‘tấm chiếu’?”
La Nguyên Công cùng Tô Phá nhìn nhau, đều có chút xấu hổ, loại chuyện này cũng chỉ có Đường Tố Tố là dễ nói, còn hai người bọn họ là nam nhân không tiện xen vào.
Đường Tố Tố bộ dạng rủ mắt nhìn xuống đất nói: “Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ý ta muốn nói, chỉ cần chưởng môn bỏ được mặt mũi xuống, tự tiến cử ‘tấm chiếu’ cũng không phải là biện pháp gì lạ thường. Lại nói, vốn là phu thê, cái đó là chuyện đương nhiên, ai cũng không thể nói được cái gì. Thật sự có chuyện phu thê như thế, đó cũng là chuyện tốt.”
“Ta không thể làm được chuyện như vậy. . .”
Đường Nghi đang nói một nửa, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Nơi này hô tiến vào đi, một tên đệ tử đi vào hành lễ, sau đó bẩm báo, “Chưởng môn, đệ tử theo dõi khách sạn Thiên Vận truyền tin tức về, nói nhìn thấy Đồ Hán đi vào khách sạn Thiên Vận, sau đó lại thấy Đồ Hán với Ngưu Hữu Đạo cùng rời khỏi khách sạn, còn có một nữ nhân nắm y phục Ngưu Hữu Đạo đi theo nữa.”
Mấy người đang ngồi bàn chuyện quay mặt nhìn nhau, Đường Tố Tố nhìn chằm chằm Tô Phá, hỏi “Đồ Hán này có ý gì đây?”
Tô Phá đang suy tư, trong lòng hơi động đậy, mặt ngoài vẫn bình tĩnh nói: “Là như vậy, năm đó lúc giam lỏng Ngưu Hữu Đạo, trên cơ bản là do Đồ Hán một mực ‘đồng hành’, hai người có chút giao tình, nên ta bảo Đồ Hán đi tìm Ngưu Hữu Đạo năn nỉ thử một chút, không có chuyện gì, không cần ngạc nhiên, cũng đừng đi quấy nhiễu.”
La Nguyên Công: “Có hữu dụng không?”

Tô Phá: “Thử một chút cũng không sao mà.”
. . .  . . .
Bóng đêm thanh vắng, Đồ Hán dẫn Ngưu Hữu Đạo đi tới chỗ hẹn, nhưng không thấy Triệu Hùng Ca đâu, chỉ có mỗi con phi cầm kia.
Con phi cầm đang đậu ở trên tảng đá lớn quay đầu sang nhìn bọn hắn chằm chằm, dưới ánh trăng hai mắt sáng lấp lóe.
“Người đâu?” Ngưu Hữu Đạo vừa lên tiếng hỏi, liền đột ngột quay đầu lại.
Thấy một bóng người vút không bay đến, một hán tử bẩn thỉu hạ xuống đất, lưng đeo cái hồ lô rượu, tay xách một con lợn rừng đã bị đánh chết, rồi tiện tay ném con lợn rừng xuống chỗ cách đó không xa.
Phi cầm ‘úc’ một tiếng, bay nhảy xuống, song trảo dẫm lên con lợn rừng kia, cúi đầu mổ liền, mổ cho thi thể con lợn rừng da tróc thịt bong, còn có máu tươi chảy ra nữa, có thể thấy được là vừa mới chết không lâu, một màn này khiến cho Ngân nhi vô ý thức nép ra sau lưng Ngưu Hữu Đạo núp núp.
“Ngươi chính là Triệu Hùng Ca?” Ngưu Hữu Đạo lên tiếng hỏi, ánh mắt nhìn tới nhìn lui đánh giá thật kĩ.
“Không giống sao?” Triệu Hùng Ca mỉm cười, ánh mắt nhìn chăm chú vào Ngân nhi, “Thế mà còn mang theo người tới gặp ta, đó là ai?”
Vấn đề này thật đúng là khó trả lời, Ngưu Hữu Đạo than: “Ai, kệ nàng ta.”
Triệu Hùng Ca: “Nếu không nói, vậy liền bảo nàng ta tránh đi một chút.”
Ngân nhi lập tức duỗi hai tay ra, vội nắm lấy dây thắt lưng Ngưu Hữu Đạo kéo lại, rồi lắc đầu liên tục nói một tiếng, “Không!”
Ngưu Hữu Đạo cười khan nói: “Vậy được rồi.”
Triệu Hùng Ca lập tức tắt cười, nhìn chằm chằm Ngân nhi nói, “Ta bảo ngươi tránh đi!”
“Không!” Thái độ Ngân nhi rất kiên quyết.
Triệu Hùng Ca không nói hai lời, phất ống tay áo một cái, một cỗ cương phong thổi tới tập kích.
Ngưu Hữu Đạo giật mình, hai tay đẩy ra, dưới Càn Khôn Na Di, cương phong bị hóa thành kình phong thổi tản ra bốn phía, lực đạo cương mãnh cũng bị triệt tiêu hết.
Triệu Hùng Ca ‘ồ’ một tiếng, “Quả nhiên là có chút năng lực, khó trách dám phách lối, ta cũng phải thử đo xem cân lượng của ngươi mới được.”

“Tiền bối!” Ngưu Hữu Đạo vội vàng lên tiếng ngăn lại, hắn cũng là vì muốn tốt cho Triệu Hùng Ca thôi, thật sự chọc Yêu Vương này giận lên, sợ là Triệu Hùng Ca cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng mà Triệu Hùng Ca không quan tâm lời của hắn, run tay áo phất một chỉ chỉ thẳng ra, năng lượng như một đạo thương ảnh phóng tới.
Ngưu Hữu Đạo không nói hai lời, lách mình tránh liền, nếu đối phương muốn tự tìm phiền phức, hắn cũng lười quản, có lẽ nhân cơ hội này có thể thoát khỏi ả Yêu Vương này cũng không nhất định.
Ầm!
Một tiếng nổ vang vọng, Ngân nhi rốt cục buông thả dây thắt lưng ra, trực tiếp bị đánh bay, ngửa mặt lên trời cuồng phún ra một ngụm máu tươi, rớt văng xuống dưới núi.
Ngưu Hữu Đạo lách mình tránh đi quay đầu nhìn lại, liền trợn mắt há hốc mồm, còn tưởng rằng mình đã nhìn lầm.
Triệu Hùng Ca cũng ngẩn ngơ, không nghĩ rằng Ngưu Hữu Đạo lại mặc kệ nữ nhân này chết sống, càng không nghĩ tới nữ nhân này gần như không biết hoàn thủ.
Thân hình hắn lóe lên bắn tới, đuổi kịp bóng người bị đánh bay, lăng không thò tay túm lại được, chớp thoáng lại mang trở lại lên đỉnh núi, rồi cấp tốc xem xét thương thế.
Ngưu Hữu Đạo cũng cấp tốc bu lại, phát hiện mặt Ngân nhi đầy máu, đã ngất đi.
Chuyện này khiến hắn thấy choáng váng, thật hay giả vậy? Yêu Vương này tự nhiên lại không chịu nổi một kích như thế, chuyện đùa à?
“Ý. . . Là Yêu tu, hả? Thế mà không có pháp lực. . . May mắn năng lực kháng đòn của nhục thân cũng không tệ.” Triệu Hùng Ca lẩm bẩm, cấp tốc lấy ra một viên đan dược, nhét vào trong miệng Ngân nhi, thi pháp giúp nàng nuốt xuống, rồi ngẩng đầu lên quay sang hỏi Ngưu Hữu Đạo: “Tiểu tử ngươi thật là không biết xấu hổ hả? Ngươi có còn là nam nhân hay không vậy, bản thân ôm đầu chạy như chuột, để cho một nữ tử yếu ớt tới nhận lấy cái chết là sao?”
“Nàng ta là nữ tử yếu ớt á?” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào Ngân nhi hú lên quái dị, một bộ dạng giống như bị một cái thiên đại oan uổng lắm ý.
Triệu Hùng Ca: “Nàng không phải là nữ tử yếu ớt, chẳng lẽ ngươi là? Ngươi có thù với nàng cũng không cần phải mượn tay ta chứ? Ta không giết hạng người vô danh không cừu không oán!”
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo bị nói cho hết đường chống đỡ, không mò ra được ngọn nguồn Triệu Hùng Ca ra sao, lại không tiện thổ lộ thân phận thật của Ngân nhi.
Tóm lại, đầu hắn cũng đầy sương mù, không biết rõ tình huống, nếu không phải nữ nhân này một mực đi theo bên người hắn, hắn thậm chí hoài nghi có phải hay chăng đã bị người ta đánh tráo mất rồi không biết.
Triệu Hùng Ca vẫy tay cái, gọi Đồ Hán tới chiếu cố người trên tay chút.
Đồ Hán tới, hắn rảnh tay, đứng dậy hỏi: “Nữ nhân này là ai, sao lại khiến ngươi khó ra tay như vậy? Tiểu tử ngươi rất gian trá, không phải là muốn dẫn phiền toái gì lên trên người của ta đó chứ?”
Lần này không cần bảo Ngân nhi né tránh nữa, đã bị hắn trực tiếp đánh ngất đi.
Ngưu Hữu Đạo muốn nói lại thôi, cuối cùng khoát tay áo, “Việc này có nói ngươi cũng không rõ ràng được, ngươi đừng nên hỏi nữa, nói chính sự đi, gọi ta tới làm gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.