Đạo Quân

Chương 482: Giống như đang dắt chó vậy




Chương 482: Giống như đang dắt chó vậy
Edit: Luna Huang
Nghe hắn nói kiểu này, Quản Phương Nghi ngẫm lại cũng đúng, chiêu bài của Vạn Thú môn trên tu hành giới bày ra đó, dưới tình huống bình thường có lẽ sẽ không có chuyện nói không giữ lời, nếu không phải đã nhận phải áp lực gì đó, đích xác là rất không có khả năng nói mà không làm.
Nàng cũng quay sang nhìn về hướng Trần bá vừa đi xa, đã nhận ra lời Ngưu Hữu Đạo nói có ý chỉ cái gì. . .  . . .
Vạn Thú môn, ngoài sơn môn, có mấy trăm tên đệ tử Thượng Thanh tông đứng tụ tập, Đường Tố Tố đứng ở phía trước nhất dẫn đội, trên mặt có vẻ rất bi phẫn.
Nhưng bi phẫn thì cũng làm được gì, ở cửa ra vào người ta cũng chỉ để có hai tên tiểu đệ tử làm nhiệm vụ trông coi sơn môn với thông bẩm lên trên, ngay cả một chút nhân thủ cũng không có gia tăng thêm, nhưng Thượng Thanh tông dù có nhiều người cũng chỉ như vậy, không dám vượt qua cổng sơn môn một bước, trông khi người ta lại còn bắt chưởng môn của Thượng Thanh tông nữa.
Trong lòng Đường Tố Tố bi phẫn như thế nào là có thể nghĩ, nhớ năm đó, Thượng Thanh tông cũng có một chân tại Phiếu Miễu các, địa vị cùng ngang hàng với Vạn Thú môn, nhưng giờ đây lại rơi xuống đến tình cảnh như vậy, ngẫm lại mà cảm thấy thê lương.
Một đám đệ tử Thượng Thanh tông cũng chết lặng, ở trước mặt Vạn Thú môn, ngay cả dũng khí tức giận cũng chẳng có, có không ít người trước khi tụ tập đến, thậm chí còn sợ chọc giận Vạn Thú môn, sợ bị náo cho không chịu nổi.
Mặt trời dần dần tà, cuối con đường núi có một đoàn người đang đi tới.
Có người quát lên, “Trưởng lão, mấy người chưởng môn bọn họ đang đi ra.”
Đám người cùng quay sang, nhìn vào phía bên trong cổng sơn môn thăm dò.
Đám Đường Nghi bị bắt giữ đang còn đi ra, có bao nhiêu người bị bắt đều được thả ra hết, một người cũng không thiếu, còn có đệ tử Vạn Thú môn đang cùng đi ra theo nữa.
Một nhóm ra cổng, đệ tử Vạn Thú môn chắp tay cười nói tiễn đưa: “Đường chưởng môn, là một sự hiểu lầm, thật sự có lỗi, đây là một chút tâm ý chưởng môn bản phái xin gửi để bày tỏ một chút áy náy.” Vừa nói vừa lấy ra một xấp kim phiếu, cỡ 100 vạn kim tệ, xem như chịu nhận lỗi.
Số tiền kia đối với Thượng Thanh tông mà nói cũng không ít, nhưng Đường Nghi lạnh lùng liếc mắt, hừ lạnh nói: “Không cần!”
Nghèo hơn nữa cũng không trở thành một kẻ nghèo không có cốt khí, nàng quay đầu vung tay, dẫn một đám người Thượng Thanh tông bước nhanh chân rời đi.
Khuôn mặt Tô Phá cùng La Nguyên Công căng chành bành ra, lần này thật sự là mất hết mặt mũi được rồi.

“Vậy liền không tiễn a.” Đệ tử Vạn Thú môn đi theo tiễn biệt tươi cười hớn hở, cúi xuống nhìn sấp kim phiếu trong tay một chút, cười nhạo nói, giọng tràn đầy sự khinh thường đối với Thượng Thanh tông, xong cũng xoay người trở về phục mệnh.
Đi ra xa một chút, Đường Tố Tố quan sát Đường Nghi trên dưới một chút, hỏi: “Vạn Thú môn không có làm gì chưởng môn chứ?”
Đường Nghi: “Không có việc gì, chỉ là giam giữ chúng ta hỏi hỏi một chút.”
. . .  . . .
Giữa những dãy núi như thần tiên cảnh, phòng ốc liên miên, muôn hình vạn trạng, không hổ là một trong số ít những đại phái trong thiên hạ.
Trong đình đài lầu các, có hai tên lão giả đang dạo bước đi ra ngoài, một người chính là Triều Kính, một lão giả khác sau lưng đeo kiếm, khí vũ hiên ngang, thì là cao thủ Đan Bảng xếp hạng thứ sáu, Vu Chiếu Hành. Triều Kính đại biểu cho Vạn Thú môn đi tiễn khách, Vu Chiếu Hành chính là vị khách đó.
Một đường bồi tiếp chuyện, Triều Kính luôn mang theo vẻ mặt mỉm cười, trong lòng lại chẳng có thống khoái chút nào, bị chưởng môn mắng cho máu chó phun đầy đầu, có thể thống khoái được mới là lạ.
Sở dĩ ở tại Huyễn Giới hắn bắt người Thượng Thanh tông lại, đích thật là bởi vì sắc đẹp của Đường Nghi đã để hắn động tà niệm.
Sau khi bắt trở về, tạm thời còn chưa kịp hưởng thụ, La Sát triều giết chết nhiều người như vậy, hắn phải đi báo cáo cho tông môn một công đạo đã. Sau đó càng không có nghĩ tới, là Thượng Thanh tông lại dốc toàn bộ lực lượng chạy tới tham gia Linh Thú hội, cũng không rõ là khâu nào lại để lộ tin tức, để cho đám người Thượng Thanh tông chạy tới chặn trước cửa Vạn Thú môn đòi người.
Chưởng môn Tây Hải Đường lập tức gọi hắn tới, hỏi hắn có phải đã bắt người rồi hay không?
Triều Kính thèm nhỏ dãi sắc đẹp của Đường Nghi, thịt đến miệng sao có thể dễ dàng buông tha, ngay từ đầu còn không thừa nhận, nói là không có bắt.
Kết quả được rồi, ngày kế tiếp, Vu Chiếu Hành lại chạy tới, gặp mặt Tây Hải Đường, xin nhờ Tây Hải Đường cho một chút thể diện, thả người ra, Vu Chiếu Hành cùng Tây Hải Đường trước kia chính là bằng hữu quen biết nhau.
Tây Hải Đường nói không có chuyện này, nhưng mà lão bằng hữu ngôn từ chuẩn xác, nói rằng có người tận mắt nhìn thấy đám người Đường Nghi bị Triều Kính bắt đi ở trong Huyễn Giới, không có khả năng có lầm lẫn.
Vu Chiếu Hành sẽ không tự nhiên vì chuyện này mà cố ý chạy tới nói hươu nói vượn với mình, Tây Hải Đường ý thức được vị sư đệ kia của hắn đang có chuyện gì giấu giếm hắn, bèn lần nữa gọi Triều Kính tới, nói ta chỉ hỏi lại một lần cuối cùng, đến tột cùng là có bắt người hay không?
Đối mặt với áp lực như vậy, thấy mình đã chọc giận chưởng môn sư huynh, Triều Kính đành phải thừa nhận, có điều cũng tìm ra một đống lý do, nói cái gì hoài nghi Thượng Thanh tông có vấn đề có gì gì đó.

Có vấn đề hay không có vấn đề gì đó, Tây Hải Đường vừa nhìn thấy những người Thượng Thanh tông khác bị cách ly chung, riêng Đường Nghi thì lại giam giữ đơn độc liền hiểu, người sư đệ này của hắn là thứ gì hắn biết rất rõ.
Hồi sau hắn lại hỏi Triều Kính đã động vào Đường Nghi hay chưa, nếu như đã động, vậy thì mặt mũi Vu Chiếu Hành hắn đã không có khả năng cho nữa rồi, có chút thanh danh là không thể để truyền ra ngoài, chỉ có thể diệt khẩu.
Triều Kính nói chưa động đậy gì, lúc này Tây Hải Đường mới cho hắn một chầu thóa mạ.
Muốn tìm hoan cũng không nhìn xem một chút đây là lúc nào, Vạn Thú môn đang còn tổ chức Linh thú đại hội, mời tu sĩ khắp thiên hạ đến cổ động, ngươi lại đem chưởng môn của môn phái đến đây cổ động ra chà đạp, việc này một khi truyền ra ngoài, Vạn Thú môn có còn biết xấu hổ hay không, có phải muốn ta xử trí ngươi hay không hả?
Có điều Tây Hải Đường cũng không có lập tức thả người Thượng Thanh tông ra, chuyện đã xảy ra, diễn trò thì cũng phải diễn cho nguyên bộ, không thôi xảy ra chuyện như vậy cũng không tiện bàn giao với bên ngoài.
Hắn bèn nói với Vu Chiếu Hành, nói Huyễn Giới xuất hiện La Sát triều, bên này chết trên trăm tên đệ tử, mà người Thượng Thanh tông lại vừa vặn có mặt ở tại hiện trường, có một số chuyện cần phải hỏi thăm xác minh một chút, đại loại như vậy.
Hắn đã nói như vậy, liên lụy tới trên trăm mạng người, Vu Chiếu Hành đành phải ngồi chờ tin tức.
Thế là Vạn Thú môn làm bộ thẩm vấn một chút, nể mặt mũi Vu Chiếu Hành, cũng không dám làm loạn gì với Thượng Thanh tông, thẳng đến vừa nãy, mới thả người.
Tiễn khách xuống đến dưới chân núi, trước khi chia tay Vu Chiếu Hành, Triều Kính cười hỏi thăm thử, “Không nghĩ tới Vu huynh còn có giao tình với Thượng Thanh tông nữa.”
“Ha ha, cũng không nói tới có giao tình gì, trước kia từng có nhận qua nhân tình của người đời trước Thượng Thanh tông, vừa vặn biết được tin tức, nếu như ngồi yên không lý đến, thì nội tâm khó có thể bình an được.”
“A, thì ra là thế.”
“Triều huynh, sau này còn gặp lại, xin cáo từ.”
“Sau này còn gặp lại!” Triều Kính chắp tay đưa tiễn.
Đợi thân ảnh người đi xa rồi, mặt Triều Kính đen lại, thịt còn chưa được ăn, ngược lại đã rước lấy một thân bẩn, thầm mắng một tiếng xúi quẩy.
Lúc này, có một tên đệ tử đi vào, bẩm báo: “Sư phụ, Thắng Hoài trở về, người bình thường không có việc gì.”

Triều Kính ngạc nhiên quay đầu hỏi lại, “Nó còn sống?”
“Vâng! Hắn nói lúc chuyện xảy ra, dưới tình thế cấp bách hắn chui vào một cái hang động, nên may mắn tránh thoát được một kiếp. Nhìn bộ dạng của hắn, hình như cũng có chút sợ tới gặp ngài.”
“Lập tức bảo nó lăn tới gặp ta.”
. . .  . . .
Trong khách sạn Thiên Vận, Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trên ghế trước cửa sổ, tay bưng chén trà.
Viên Cương mở cửa, Đường Nghi bước vào, đi theo phía sau là Tô Phá với La Nguyên Công, Đường Tố Tố vẫn tránh mặt không chịu gặp bên này.
Ba người đi tới, đứng ở trước mặt Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không có ngẩng đầu, bộ dạng cúi đầu rũ mắt xuống, từ từ hớp chén trà, thong dong tự tại.
Quản Phương Nghi đứng một bên nhìn chằm chằm Đường Nghi dò xét trên dưới, tựa hồ như muốn nhìn ra chút đầu mối gì đó.
Mấy người Đường Nghi cũng đang đánh giá Ngưu Hữu Đạo, ba người rất ngạc nhiên. Theo lời Vạn Thú môn nói, dưới La Sát triều Vạn Thú môn bị chết hơn một trăm người, thế mà vị này lại không có việc gì, thế mà còn hoàn hảo trở về, thật sự là để cho bọn hắn cảm thấy kinh ngạc, đồng thời cũng càng thêm nhận thức được, vị này bất phàm.
Càng hấp dẫn sự chú ý của ba người hơn là, có nữ nhân khí chất thiên chân vô tà* đang đứng ở phía sau Ngưu Hữu Đạo, một đôi mắt sáng mở to chớp chớp, vẻ mặt đầy ngây thơ.
Điều khiến ba người kỳ quái là, nữ nhân này giống như đang dắt chó vậy, cứ nắm lấy thắt lưng của Ngưu Hữu Đạo không thả.
Kỳ thật Ngưu Hữu Đạo thong dong tự tại là đang còn ra vẻ, có thể thong dong tự tại được mới là lạ, ở trong Huyễn Giới khó chịu hai ba ngày, vừa về đến liền muốn đi tắm một cái cho mát, đây là thói quen trong cuộc sống thường ngày của hắn. Ai ngờ vị Yêu Vương này cứ nắm mãi không thả, dù có vào trong bồn tắm ngâm cũng muốn đi theo luôn.
Ngưu Hữu Đạo như muốn phát điên, thế nhưng cùng vị này giảng đạo lý căn bản là không thể nào thông, Ngưu Hữu Đạo bị nàng đánh bại, hoàn toàn chịu phục nàng, ta không tắm nữa là được phải không?
“Ngươi tránh thoát được La Sát triều hử?” Đường Nghi hỏi thăm.
Chân mày Ngưu Hữu Đạo hơi động, “Ngươi đã nói với Vạn Thú môn chuyện La Sát triều với chuyện của ta?”
Đường Nghi vội nói: “Ngươi yên tâm, ta nghe được mấy tên đệ tử Vạn Thú môn nói cái gì ba người đi cùng các ngươi là kẻ thù gì đó của các ngươi, nào còn dám nhắc tới ngươi, chúng ta một chữ cũng không có lộ ra.”
Ngưu Hữu Đạo cúi đầu xuống uống trà tiếp, không lên tiếng.

Một bên Quản Phương Nghi thử hỏi: “Đường chưởng môn, Triều Kính kia không làm loạn gì với ngươi chứ?”
Đường Nghi: “Còn tốt, chỉ mang chúng ta đi hỏi hỏi một chút, cũng không có làm loạn gì.”
“Còn tốt?” Ngưu Hữu Đạo cười khẩy, “Ta nói này Đường đại chưởng môn, ngươi có khả năng còn chưa biết vì sao Triều Kính lại muốn bắt các ngươi đi?”
Đường Nghi nghi hoặc, “Chẳng lẽ không phải bởi vì chuyện La Sát triều sao?”
Ngưu Hữu Đạo liếc mắt nhìn, lãnh đạm nói: “Ngươi động não nghiêm túc ngẫm lại coi, Vạn Thú môn tổ chức Linh thú đại hội, chính là thời điểm nên hữu lễ thiết đãi khách khứa, dưới tình huống không có chứng cớ, có thể bắt đi chưởng môn một phái sao? Triều Kính kia là hạng người háo sắc, người ta là nhìn trúng tư sắc của ngươi mới xuống tay í, ngươi thế mà còn cảm thấy còn tốt? Ừ, thật tốt, hóa ra ngươi không để ý.”
Lời này vừa nói ra, Tô Phá cùng La Nguyên Công nghe xong quay mặt nhìn nhau, có một số chuyện hiện ngẫm lại mà sợ, cũng quay sang đánh giá Đường Nghi, bởi vì Đường Nghi là bị tách riêng ra giam giữ, có phát sinh chuyện gì hay không, bọn hắn cũng không biết.
Sắc mặt Đường Nghi biến đổi, vội vàng nói: “Ta đúng là bị giam giữ đơn độc, nhưng tuyệt đối không có phát sinh cái chuyện ngươi nghĩ kia, ta là trong sạch.”
Ngưu Hữu Đạo xùy một tiếng nói: “Ngươi có phải trong sạch hay không liên can gì đến ta à?”
Đường Nghi gấp rồi, “Ngươi không nên ngậm máu phun người, nếu ngươi không tin, ta có thể chứng minh.”
“Cần phải chứng minh với ta sao? Ta chỉ muốn biết, vì cái gì bọn hắn lại thả ngươi, có phải đã có người nào đó ra mặt xin tha giúp ngươi phải không?” Ngưu Hữu Đạo quay qua nhìn thẳng nàng hỏi.
Khuôn mặt Đường Nghi chợt đỏ bừng, hai bàn tay nắm chặt đến trắng bệch, đối với nàng mà nói, nàng cảm thấy Ngưu Hữu Đạo đang còn vũ nhục nàng, Ngưu Hữu Đạo không chịu cho nàng giải thích, nàng càng không thể giải thích rõ ràng được.
Tô Phá: “Không có người nào cầu tình cả, nhất định phải nói có người, thì cũng chỉ là do Đường trưởng lão đã mang theo đệ tử Thượng Thanh tông đến tạo áp lực cho Vạn Thú môn thôi.”
Ngưu Hữu Đạo bật cười ha ha, “Ngươi thật đúng là coi trọng Thượng Thanh tông của các ngươi, liền chỉ các ngươi mà có thể tạo được áp lực cho Vạn Thú môn luôn?”
Hai người Tô, La nhìn nhau, ngẫm lại cũng đúng, La Nguyên Công nói: “Nhưng đích xác là không có ai cầu tình cho chúng ta cả.”
Ngưu Hữu Đạo đặt chén trà xuống, đứng dậy, đang tính dạo bước để suy nghĩ về chuyện này, thế nhưng vừa nhỏm dậy bước rời khỏi cái ghế, Ngân nhi đang lôi kéo thắt lưng của hắn không kịp đuổi theo, hắn bèn bị túm giật ngược lại.
Ngưu Hữu Đạo không thể đi ra, quay đầu lại nhìn, sắp sửa phát khóc, thực sự là chịu hết nổi, liên tục cúi đầu chắp tay cầu xin Ngân nhi, “Ta nói này cô nãi nãi*, không chơi ngược người khác kiểu này nha, ngươi chơi như vậy đến khi nào nữa, ta cầu ngươi, giơ cao đánh khẽ, buông tha cho ta có được hay không?” (*bà cô)
Ngân nhi nắm lấy dây thắt lưng của hắn, bước vòng qua cái ghế đi tới, rất chân thành lắc đầu, vẫn không chịu thả, mặt tỏ ra tội nghiệp nhìn hắn.
Ngưu Hữu Đạo triệt để phục nàng, hai vai gục xuống, hết cách, chộp lấy chén trà nâng ngang đầu nóc cạn, ngay cả lá trà cũng một ngụm nuốt vào trong bụng luôn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.