Đạo Quân

Chương 478: Nắm lấy không thả




Chương 478: Nắm lấy không thả
Editor: Luna Huang
Dưới bầu trời đầy sao, Ngưu Hữu Đạo phát hiện yêu khí dị chủng ở trong cơ thể đối phương đã được hóa giải không sai biệt lắm, mới từ từ thả tay xuống.
Cũng không có cách nào hóa giải sạch sẽ hoàn toàn được, Ngưu Hữu Đạo cũng có nghĩ tới thử nghiệm hóa giải triệt để giúp nàng, thế nhưng vô dụng. Thân thể Thánh La Sát giống như là suối nguồn của chính yêu khí dị chủng vậy, hóa giải xong sẽ lại tiếp tục từ từ tuôn ra, tựa như màn sương mù mới đầu hiện nhàn nhạt, cuối cùng từ từ lại tràn ngập khắp cả gian phòng.
Ngưu Hữu Đạo cũng xác định đã không có biện pháp nào nữa mới buông tay, từ từ lui về phía sau hai bước, đứng nhìn nữ nhân đối diện từ trên xuống dưới.
Thánh La Sát cũng chầm chậm buông tay xuống, đã không còn là bộ dáng Yêu Vương kia, tưởng chừng như là hai người khác biệt.
Xương cứng như ngân giáp trên dưới toàn thân đã biến mất, da thịt kiều nộn như dương chi ngọc diệp. Không còn là đôi tai nhọn, một đầu tóc bạc như thủy ngân biến thành làn tóc dài đen nhánh mượt mà, một khuôn mặt Điệp La Sát đầy hoa văn bạc tà mị biến thành khuôn mặt của người bình thường, thanh thuần động lòng người, đôi mắt sáng to, bờ môi đáng yêu.
Răng nanh chìa ra ngoài miệng đã mất, móng vuốt bén nhọn cũng biến thành tay chân người bình thường, xương cứng bao bọc bên ngoài cũng biến mất, biến thành một nữ nhân chân chính, trần truồng đứng đó, thân thể thon mượt thướt tha, không một mảnh vải.
Phần ngực cùng hạ thể không còn giáp cứng che lại, khiến cho người nhìn thấy đỏ mặt.
Thứ duy nhất còn lại, chính là đôi cánh tản ra ánh bạc kia, khiến cho thân thể mềm mại mê người kia càng trông như thánh nữ, khiến cho người ta không thể nổi lên ý nghĩ xâm phạm.
Trước đó, bộ dáng hung hãn tà mị, bây giờ lại là tràn đầy thanh thuần, dưới ánh sáng bạc từ hai cánh, cho người ta cảm giác đầy thánh khiết.
Thánh La Sát chớp chớp đôi mắt sáng tròn to, tựa hồ như đang rất ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo đang còn nhìn nàng, cho người ta một loại cảm giác không diễn tả ra được bằng lời.
Viên Cương lướt lên lướt xuống thân thể nữ nhân trước mắt, nhìn kỹ, mặc dù cũng kinh ngạc với sự biến hóa hình dạng của đối phương, nhưng tâm hắn cũng không có tà niệm, tay chỉa xéo cây đao, lòng chỉ có cảnh giác, mặc kệ Thánh La Sát có phải là nữ nhân đang trần truồng hay không, hắn vẫn cứ… nhìn chằm chằm.
Với hắn mà nói, cũng không phải là chưa từng gặp qua nữ nhân, đang đứng trước lựa chọn sinh tử, có xinh đẹp hơn nữa, có gợi cảm mê người đi nữa, cũng chỉ là ‘yêu ma’.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo cũng không có tà niệm, dù sao ở tại thời điểm này, có đẹp hơn nữa cũng chẳng thể có hứng thú. Nhưng hắn nghĩ tương đối nhiều, cho nên vẫn có chút xấu hổ, vội tranh thủ nghiêng đầu qua một bên, một bộ chớ nhìn sợ phi lễ, sợ chọc giận người ta, rồi bị người ta một quyền đấm chết thì toi, vị Yêu Vương này thật sự là không thể trêu vào được.
Nhìn sang Viên Cương, thấy hắn giống như là đang nhìn một bộ ‘hồng phấn khô lâu’* vậy, Ngưu Hữu Đạo bèn ho “khụ khụ” hai tiếng nhắc nhở, Viên Cương đang nhìn đầy cảnh giác, lúc này mới hơi quay đầu đi chỗ khác, có điều vẫn dựng lỗ tai lên duy trì cảnh giới.

“Cái kia. . .” Ngưu Hữu Đạo mở miệng, tính nói, lại không biết nên xưng hô với đối phương như thế nào cho phải, xưng hô là Thánh La Sát hay Yêu Vương, hình như có chút không ổn, đành phải sửa lời, nói: “Tiền bối, thật sự là vô ý mạo phạm. . .  . . .”
Đang nói ánh sáng bạc đột nhiên biến mất, lại chọc tới hai đại nam nhân cùng quay đầu nhìn lại.
Hai cánh ở sau lưng Thánh La Sát đột nhiên thu vào, co sát vào người biến mất, dáng vẻ trần truồng kia càng thêm mê người, đi chân trần bước đến trước mặt Ngưu Hữu Đạo, thò tay ra níu lấy y phục của Ngưu Hữu Đạo.
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo im lặng, nội tâm cẩn thận, đề phòng cao độ, nhưng nhìn bộ dạng của đối phương, hình như không có ác ý, có chút không hiểu rõ nàng ta có ý gì, bèn nói “Tiền bối, trước đó thật sự chỉ là hiểu lầm, thật sự là vô ý mạo phạm. . .  . . .”
Hắn liên mồm giải thích một hồi, nhưng vô dụng, cũng không biết đối phương có nghe hiểu được không, tóm lại là cứ nắm lấy y phục của hắn không thả, bày ra dáng vẻ trông mong nhìn xem hắn, bộ dạng như của một con nhóc đáng thương.
Ngưu Hữu Đạo có loại cảm giác nửa ngày nói nhảm một mình, Thánh La Sát một câu cũng không nói, chỉ đứng nhìn hắn như vậy, không nói gì, có vẻ như không phải là đang nghe hắn nói, mà là đang…nhìn hắn nói chuyện.
Viên Cương tay nắm chặt Tam Hống Đao, cũng không dám có hành động thiếu suy nghĩ.
Tình huống gì đây! Không có chơi kiểu này a, Ngưu Hữu Đạo thật sự không hiểu, do dự mãi, mới thử hỏi, “Nếu tiền bối không còn phân phó gì khác, không dám phiền nhiễu thanh tịnh của tiền bối, chúng ta có thể đi được rồi chưa?”
Thánh La Sát vẫn không có đáp lại, Ngưu Hữu Đạo khá là buồn bực, ngươi thả cho chúng ta đi, hay là không thả, ngươi cứ việc nói một câu a!
Ba người cứ duy trì nguyên tư thế đứng yên im lặng như vậy hồi lâu.
Cuối cùng, Ngưu Hữu Đạo thật sự hết cách, lại không nhìn ra thái độ của đối phương là gì, bèn thử chắp tay nói, “Cáo từ. . .”
Rồi từ từ bước lui về phía sau vài bước, vừa bước vừa nhìn mặt đối phương, xem phản ứng, thăm dò thái độ của đối phương.
Gặp quỷ chính là, hắn bước đi một bước, Thánh La Sát liền đi theo một bước, tóm lại cứ nắm lấy y phục của hắn không buông, kiểu như hắn đi đâu, nàng ta liền sẽ đi theo đó vậy.
Viên Cương từ trước đến nay luôn bày ra vẻ mặt không cảm tình, lần này cũng không nhịn được co quắp một chút.
Đây là chuyện gì? Ngưu Hữu Đạo nhỏ mồ hôi hột, “Tiền bối, còn xin chỉ rõ.”

Chỉ rõ cái gì cũng không có, chỉ có một Thánh La Sát đang trông mong nhìn hắn.
“Ngươi rốt cuộc là muốn như thế nào?” Viên Cương trầm giọng lên tiếng, hắn không giống như Ngưu Hữu Đạo, lời nói tương đối trực tiếp thẳng.
Hắn vừa mới mở miệng, cộng thêm khí tức trên người hắn nữa, Thánh La Sát hình như có chút e sợ hắn, tay nắm chặt tay áo Ngưu Hữu Đạo không thả, cả người yếu ớt trốn ở phía sau lưng Ngưu Hữu Đạo, núp.
“. . .  . . .” Viên Cương nghẹn họng nhìn trân trối, người oánh một quyền có thể khai sơn liệt địa, vậy mà ở đó giả đò yếu đuối á?
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo cũng không biết nói gì, cùng Viên Cương đối mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lấp lóe, từ từ quay người lại, cả gan, đường đường chính chính đối mặt với Thánh La Sát, hỏi: “Ngươi là ai?”
Thánh La Sát rốt cục có phản ứng, lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Ngươi tên gì?”
Thánh La Sát y nguyên vẫn lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Viên Cương như hội ý một chút, rồi quay đầu lại, đưa tay ra nắm lấy tay áo đang bị nàng níu giữ, thử rút nó ra khỏi tay người ta.
Thánh La Sát lập tức đưa cả hai tay lên túm lại, níu thật chặt, đứng đó lắc đầu trông rất tội nghiệp, không chịu buông ra.
C-rốp! Ngưu Hữu Đạo quay quay cánh tay, trước tiên bẻ lại cánh tay bị trật khớp, nếu cứ để vậy quả thực cũng hơi khó chịu, sau đó nâng cao tinh thần đi thăm dò.
Một hồi lâu sau, Ngưu Hữu Đạo với Viên Cương mới hiểu rõ được đôi chút, Thánh La Sát trước đó đầu não hình như có chút suy nghĩ không rõ, còn Thánh La Sát hiện tại, thì giống như một tờ giấy trắng vậy, kiểu như cái gì cũng đều không rõ.
Hỏi nàng có phải là đã giết Vân Cơ rồi hay không, nàng cũng không biết, một mặt đầy mờ mịt.
Nhưng nhìn ra, Điệp La Sát ở bốn phía chung quanh tựa hồ vẫn rất cung kính với Thánh La Sát này như cũ, nếu không được triệu hoán, thì cũng không dám vọng động.

Cuối cùng, Viên Cương cũng nhích tới gần, hỏi: “Đạo gia, tại sao có thể như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không giải thích rõ ràng được, có điều, hai đại nam nhân đứng sát bên cạnh một nữ nhân trần trùng trục, thật sự có chút bất nhã, ‘Thánh La Sát tờ giấy trắng’ có vẻ như không xem ra gì, nhưng hắn không thể coi không ra gì được, bèn đưa tay cởi áo khoác dài của mình xuống.
Thánh La Sát tựa hồ sợ hắn chạy mất, thấy hắn vừa cởi áo khoác xuống, tay lập tức thả ra thay đổi mục tiêu, bắt lấy áo trong của Ngưu Hữu Đạo.
Ngươi cứ nắm lấy ta không thả là sao? Ngưu Hữu Đạo rất bất đắc dĩ, không biết vị Yêu Vương này ngu thật, hay là đang còn giả vờ ngu nữa, dù sao hắn cũng không dám làm bậy, đành bất đắc dĩ tung áo khoác khoác lên trên người cho Thánh La Sát.
Hai tay Thánh La Sát nắm lấy y phục hắn không thả, phủ áo khoác lên cũng không có cách nào mặc được.
“Trước tiên mặc cái này vào có được không?” Ngưu Hữu Đạo chỉ chỉ y phục trên người mình, rồi vừa chỉ chỉ cái áo khoác trên người nàng.
Thánh La Sát nháy mắt cười xán lạn, ngây thơ hồn nhiên hết sức, nhẹ gật đầu, phối hợp với chỉ dẫn của Ngưu Hữu Đạo, cho hai cái cánh tay xuyên vào trong tay áo, còn bày ra một bộ dang rất hứng thú, tươi mới, rất ngạc nhiên.
Ngưu Hữu Đạo giúp nàng mặc gọn gàng, buộc đai lưng, miễn cho xuân quang một mực lộ ra ngoài.
“Tiền bối, ta mặc kệ ngươi là ngốc thật, hay là giả vờ, chúng ta thật sự cần phải rời đi.” Ngưu Hữu Đạo rất chân thành nói với nàng.
Thế nhưng vô dụng, ngươi nói kệ ngươi, mình ngươi nghe, chân thành đối với Thánh La Sát cũng chẳng có chút ảnh hưởng nào.
Dù sao thì, ngươi đi ta cũng đi, cũng nắm lấy không thả, thành như cái đuôi vậy. . .  . . .
Trong núi rừng, Viên Phương và Quản Phương Nghi quay trở về, lén lén lút lút, trốn ở trong rừng nhìn sang hành cung bên này tìm kiếm, phát hiện đám Điệp La Sát lớn đó vẫn còn vây quanh bên kia y nguyên.
Thật sự trở về rồi, thật sự mà gặp phải Thánh La Sát, đừng nói Viên Phương, ngay chính Quản Phương Nghi cũng trở nên khẩn trương.
“A…!”
Trong hành cung đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài trong trẻo.
Trong đám Điệp La Sát đang tụ tập bốn phía, chợt có mấy con Huyết La Sát bay về phía trên tường thành hành cung, ánh sáng trên cánh chiếu rọi xuống, trên đầu tường hiện ra ba bóng người.
“Là Đạo gia, mấy người Đạo gia thật sự còn sống.” Viên Phương mừng rỡ chỉ về phía đó.

Hai người đứng lên rời khỏi chỗ ẩn núp, Quản Phương Nghi thi pháp, lớn tiếng nói: “Đạo gia!”
Trên tường thành, Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương nghe gọi, quay đầu nhìn lại.
Y phục trên người hai người cũng đã đổi, Thánh La Sát cũng đổi lại một bộ y phục của nữ nhân.
Nói đến chuyện vì sao đổi y phục, thực ra cũng là bất đắc dĩ, hai người không có khả năng mãi dây dưa với Thánh La Sát như vậy được, cuối cùng thực sự hết cách, Ngưu Hữu Đạo bèn xé rách y phục xong liền chạy, tối thiểu cũng phải kiểm tra xem ý đồ chân thực của Thánh La Sát là gì mới được.
Kết quả, Thánh La Sát lập tức mọc ra một đôi cánh, đuổi theo.
Càng làm cho Ngưu Hữu Đạo im lặng nhất là, một đám Điệp La Sát kia cũng đi theo, một đám đó đi theo kiểu này, hắn làm sao rời khỏi Huyễn Giới mà không bị chú ý đây? Căn bản là chẳng có cách nào ra ngoài được.
Cuối cùng đành chịu, cũng chỉ có thể dừng chạy trốn, tận tình khuyên bảo câu thông  cùng Thánh La Sát, thật sự là không thể bỏ rơi nổi, động thủ, cũng không dám luôn.
Kết quả sau khi câu thông, là lại trở về trong hành cung, vác Triều Thắng Hoài mang đi theo.
Trong quá trình về tìm lại Triều Thắng Hoài, thì tiện thể đi chuyến tới hậu cung, nhìn xem coi có y phục nào mặc được hay không.
Tìm y phục cũng là do chơi dại, áo khoác của Ngưu Hữu Đạo đã khoác cho Thánh La Sát, nhưng không ngờ Thánh La Sát vừa mở cánh ra cái, lập tức xuyên thủng áo khoác. Ngưu Hữu Đạo không còn áo khoác nào khác, Viên Cương cũng hai tay để trần, vậy là Thánh La Sát liền phải mặc một cái áo khoác rách rất ‘mát mẻ’, như vậy không thể nào ra ngoài gặp người ta được.
Mới đi tìm kiếm thử, kết quả phát hiện ở trong hậu cung quả thực có cất giữ không ít quần áo, đều là y phục tốt, chất lượng thượng thừa, chế tác tinh xảo, mềm mại, mặc dù đã cất giữ mấy trăm năm rồi,  y nguyên vẫn mặc được không có vấn đề gì.
Rất nhanh, Quản Phương Nghi cùng Viên Cương bay lượn lên trên đầu tường, mỗi bên đứng ở một đầu tường thành trên hành cung gặp lại.
Dưới ánh sao, Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, một tay chống kiếm, một tay vuốt vuốt một viên kim châu, là Vạn Thú Linh Châu.
Quản Phương Nghi gặp lại hắn, hốc mắt đỏ lên, xúc động mém chút nữa chạy lên trước ôm lấy hắn, cuối cùng lại khắc chế lại, cả người run run kích động có chút nói không nên lời.
Ngưu Hữu Đạo cũng thật bất ngờ, không nghĩ tới dưới đòn uy lực của Thánh La Sát, thế mà nữ nhân này còn có thể sống sót được, cũng không nghĩ tới, hai người còn có thể chạy trở về, hắn đang tính chuẩn bị phát động Điệp La Sát đi ra tìm thử một chút.
“Đạo gia, Viên gia!” Viên Phương khoa tay múa chân cười ha ha gọi, vui vẻ, chỉ cần hai vị này còn đây, trong lòng hắn liền nắm chắc, tin tưởng có thể còn sống rời đi.
Kích động qua đi, Viên Phương với Quản Phương Nghi cũng phát hiện ra, hiện trường có nhiều hơn một người, ngoại trừ Triều Thắng Hoài vẫn đang còn hôn mê ra, còn có một nữ nhân bộ dáng ‘thiên chân vô tà’* nữa, tay còn đang một mực đang nắm lấy y phục của Ngưu Hữu Đạo không buông, khiến cho người ta nhìn không hiểu. (*thiện lương không chút xấu xa)
Ngưu Hữu Đạo thuận theo ánh mắt của hai người quay đầu nhìn lại, trong lòng cũng thở dài một tiếng, hắn cũng rất bất đắc dĩ, vị này cứ nắm lấy không thả a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.