Đạo Quân

Chương 472: Hành cung của Thương Tụng




Chương 472: Hành cung của Thương Tụng
Edit : Luna Huang
Viên Phương: “Đạo gia hiểu về trận pháp, vì sao chúng ta không bố trí trận pháp này ở ‘Nhà Tranh’ sơn trang nhỉ, như vậy thì sau này chúng ta chẳng phải là có thể kê cao gối ngủ không lo rồi phải không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không biết bày trận, hoàn toàn là người ngoại đạo.”
Viên Phương kinh ngạc: “Làm sao có thể? Đạo gia cứ nói đùa.”
Ngưu Hữu Đạo: “Biết nhìn với biết làm là hai chuyện khác nhau. Tựa như một ngôi nhà vậy, ngươi biết cửa ở đâu, rồi đi vào xem cách cục bố trí, biết sẽ đi như thế nào, biết từ chỗ nào vào phòng, chỗ nào lên lầu xuống lầu, nhưng nó không có nghĩa là ai cũng có thể làm được thợ xây, hay có thể xây được phòng ốc tốt như vậy. Biết nhìn biết nói thì dễ, chân chính đi làm, thì tuyệt đối không có dễ dàng như vậy. Nhất là người bố trí trận này, có thể chuyển núi tạo hồ nước để bố cục, này không phải là người bình thường có thể làm được, càng thêm nữa là có thể mượn được tinh thần lực để sử dụng, thật sự không đơn giản, chân chính là cao thủ trận pháp, ngay cả bóng lưng ta cũng khó mà theo kịp, không dám tự đại!”
“Ngươi coi như cũng tự biết lấy mình đó.” Quản Phương Nghi ngoài miệng thì trào phúng, nhưng trong lòng lại âm thầm chậc chậc.Nàng vốn dĩ coi Ngưu Hữu Đạo chỉ là am hiểu chơi thủ đoạn, không nghĩ tới thật đúng là cũng có chút thực học. Đạo lý rất đơn giản, nếu nơi đây thật sự dễ bị người ta xem thấu như vậy, thì cũng không chờ đến Ngưu Hữu Đạo tới đi dạo nhàn nhã như vậy, cũng không chỉ hai chữ ‘vận khí’ là có thể giải thích được, nếu có dịp đụng phải, lại không có năng lực khống chế, thì lấy ở đâu ra vận khí mà thành với chả công?
Một đường đi theo sau, Vân Cơ tận mắt thấy đủ loại, cũng âm thầm kinh ngạc, hỏi, “Chúng ta đây là đang đi ra ngoài hay là đang đi đâu vậy?”
Viên Phương quay đầu lại cười ha ha nói: “Đi tìm Thái Dương.”
“Thái Dương?” Vân Cơ ngạc nhiên, cho là mình đã nghe nhầm.
Quản Phương Nghi nhàn nhạt giải thích, “Chính là tìm trận nhãn, tìm tới trận nhãn*, mới có thể mở ra Sinh Môn rời đi.” (* mắt trận)”À!”
Vân Cơ gật đầu, đã hiểu.Một nhóm nháy mắt đi ra khỏi hẻm núi*, tình hình trước mắt lại biến đổi, đột ngột xuất hiện một tòa cung điện to lớn trước mắt mọi người, khiến mọi người có chút bất ngờ, lại quay đầu lại, hẻm núi ở sau lưng cũng đã biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn có một mảnh rừng núi.Cung điện này cơ bản đã bị tuế nguyệt bao phủ, rêu xanh phát sáng bám đầy, dây leo phát sáng cũng bò khắp, cả bức tường chỉ lộ ra một nửa, mái ngói cong vểnh lên, lộ rõ hình dáng một cung điện rộng rãi to lớn.
Không khí hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có hồ điệp phát sáng nhẹ nhàng bay lên bay xuống, ngay cả bóng dáng của một con Điệp La Sát cũng không có nhìn thấy.Đám người cứ thế đứng lẳng lặng nhìn một hồi, Vân Cơ chợt hoảng sợ nói: “Cái này chẳng lẽ chính là hành cung của hoàng đế Võ triều Thương Tụng mà trong truyền thuyết nói tới sao?”

Quản Phương Nghi chậc chậc ra tiếng, nói: “Trừ triều đó ra, sợ là chẳng có nhà thứ hai nào làm được.”
Viên Phương hết nhìn đông tới nhìn tây một hồi, chợt hỏi “Thái dương ở đâu?”
Viên Cương nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Cung điện này không phải chính là Thái Dương kia đó chứ?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, chính hắn cũng có chút không nghĩ tới, Độn Giáp ẩn mà không lộ, Chí Tôn trong Thập Can, Thái Dương ẩn tàng trong Thất Diệu, thế mà chính là tòa cung điện này.
Có điều ngẫm lại cũng không phải là không thể lý giải, nếu đây thật sự là trận pháp do Thương Tụng hay Ly Ca bố trí, thì lấy cung điện của chính mình bày ở vị trí chí tôn cũng là lẽ bình thường.Nói một cách khác, cả tòa cung điện này chính là trận nhãn của tòa đại trận này.”
Phải làm sao nữa bây giờ?” Quản Phương Nghi quay đầu lại hỏi Ngưu Hữu Đạo bước kế tiếp.
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, cẩn thận xem xét chung quanh một lượt xong, nhún người nhảy lên, mấy cái lên xuống, trực tiếp hạ xuống trước cửa một cái cung điện nguy nga.
Những người khác cũng bay tới, đi theo hắn vào bên trong cung điện, vừa đi vừa nhìn ngó chung quanh, khung cảnh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân của mấy người.Cung điện nguy nga đã bị vết tích của tuế nguyệt che phủ, lộ ra vẻ đìu hiu thê lương, nhưng vẫn như cũ, vẫn có thể khiến cho người ta cảm nhận được vẻ khí phái đã từng có của nó.”
Không phải có rất nhiều người muốn đi tìm hành cung này sao? Nếu đã tới, mọi người không muốn đi tham quan một vòng mở mang kiến thức một chút hử?”
Thấy cả đám đều bộ dạng cẩn thận, đi sát theo sau lưng mình, một tấc cũng không rời, Ngưu Hữu Đạo chợt cười lên tiếng trêu chọc.
Quản Phương Nghi mắng: “Là mạng quan trọng hay đi ngắm cảnh quan trọng? Đừng làm rộn, thời gian không còn nhiều lắm, trước khi Huyễn Giới phong bế, cần mau chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này đi, nhanh đi tìm trận nhãn, mở ra Sinh Môn đi.”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, ánh mắt nhìn lên mái vòm cao lớn ở phía trước, dẫn đám người đi tới trước chủ điện của cung điện.Không có bậc thang để leo lên, Ngưu Hữu Đạo bèn phi thân bay lên chủ điện, trực tiếp hạ xuống trên nóc điện, cũng là chỗ cao nhất trong toàn bộ cung điện.Ngắm nhìn bốn phía, rồi bấm ngón tay suy tính một trận, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo cuối cùng chú ý tới vị trí ở giữa hành cung, nơi đó có một tòa cung điện hình trụ tròn chiếm cứ, bèn phất tay chỉ chỉ, “Nếu như ta không tính sai, thì nơi đó chính là trận nhãn.”
Nói xong chính hắn phi thân bay tới trước trước, đám người cũng nhảy lên bay theo.

Lần lượt hạ xuống bên ngoài tòa cung điện có hình trụ tròn, lại phát hiện cả toà điện này không chỉ có một cánh cửa, trông có vẻ như kỳ quặc, cho nên không ai dám tự tiện xông vào.
Mà cấu trúc kết của cung điện này, thì rõ ràng khác với những cung điện khác, tựa hồ như được làm từ kim loại.
Ngưu Hữu Đạo dẫn đám người đi xung quanh nó một vòng, phát hiện có tám cái cánh cửa, thông ra tám hướng, đều có bậc thang, mỗi cánh cửa đều được đóng chặt, cũng không thấy có cửa sổ.
“Là Bát Quái!” Viên Cương nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, bật thốt ra.
Ngưu Hữu Đạo gật gật đầu, lại nhún người nhảy lên, hạ xuống trên nóc cung điện có dạng trụ tròn này, từ từ đánh giá bốn phía, bấm ngón tay suy tính phương vị, chờ một lúc sau, lại nhảy xuống một bên khác.
Đám người vội vàng chạy sang phía bên đó, cả đám có thể nói là theo sát đít Ngưu Hữu Đạo, cho tiền cũng không dám chạy loạn, cả đám đều còn nhớ rõ ràng ràng, trước đó đi theo sau, đột nhiên xuất hiện một màn hư không biến mất, cho nên rất dị ứng.
“Nghịch chuyển càn khôn !” Ngưu Hữu Đạo chỉ vào cánh cửa, có một cái đĩa khắc hoa văn gắn trên cánh cửa, nói.
Viên Cương lập tức nhảy lên bậc thang, đi tới trước cửa, nhìn chằm chằm cái dĩa có khắc hoa văn thật kỹ xong, 5 ngón tay nhấn đè lên trên, thử xoay chuyển nó một chút, cái dĩa chợt truyền ra tiếng động răng rắc khe khẽ. Xác nhận đích thật là có thể xoay chuyển, Viên Cương lập tức không do dự nữa, vặn mạnh cái dĩa trên cánh cửa răng rắc răng rắc.
Sau khi sắp xếp điều chỉnh hoa văn trên cái dĩa chỉnh tề lại xong, toàn bộ khung cửa giống như bị chấn động, ‘ầm’ một cái, cả cánh cửa hơi hé mở vào bên trong một chút.
Hai tay Viên Cương đè lên cánh cửa, đẩy từ từ, cánh cửa kim loại nặng nề phát ra tiếng ‘két két’ trầm muộn, từ từ mở rộng vào phía trong.
Viên Cương cất bước đi vào trước tiên, nhìn ngó một chút, rồi mới thò đầu ra ngoài cửa, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo đang chờ đợi ở bên ngoài.
Ngưu Hữu Đạo thấy ra hiệu cũng bước lên bậc thang, những người còn lại cũng tranh thủ thời gian đi theo, cẩn thận tiến vào bên trong cung điện trụ tròn.

Từ bên ngoài nhìn vào cung điện, không nhìn thấy có cửa sổ, nhưng vào bên trong điện, lại không thấy tối tăm như trong tưởng tượng, ở trên nóc có khảm nạm không ít tinh thạch, ánh sáng chiết xạ ra từ đó, tựa như có từng điểm sáng chiếu xuyên từ ngoài vào, chiếu lên tám cái trụ đồng cắm thẳng đứng trong điện, khiến cho tám cái trụ đồng được điêu khắc kín các đường hoa văn lộ ra vẻ âm u thần bí.
Coong! Ngưu Hữu Đạo chống kiếm xuống nền gõ một phát, một tiếng va chạm kim loại vang giòn, bèn cúi đầu xem xét, phát hiện mặt sàn được làm bằng kim loại, ở trên mặt sàn cũng có khắc đường vân.
Suy nghĩ trong nháy mắt trở về tới chỗ cổ mộ gặp nạn kia, một màn này ẩn ẩn có cảm giác như đã từng quen biết.
“Phát ngốc cái gì đó?” Quản Phương Nghi ‘uy’ một tiếng gọi hắn.Ngưu Hữu Đạo lấy lại tinh thần, dò xét bốn phía, phát hiện trong điện trống rỗng, cơ hồ không có vật gì khác, chỉ có tám cái trụ đồng này, cùng với một cái đình hình bát giác bị phong bế nằm ở chính giữa tám cái trụ đồng, cũng không biết bên trong đình này chứa thứ gì nữa.
Theo bước chân hắn đi tới, tiếng kiếm chống trên sàn phát ra âm thanh ‘cang cang’, có thể dùng để nghe ra hư thực ẩn dưới mặt sàn kim loại.
Đi vòng quanh tám cái trụ đồng một vòng, phát hiện, ở trên tám mặt của cái đình bát giác chính giữa, cũng có tám cái dĩa có khắc hoa văn, đối diện với tám hướng.
Lúc đi thêm một vòng nữa xong, Ngưu Hữu Đạo lại bấm ngón tay suy tính phương vị, cuối cùng dừng lại ở một cái vị trí, nhìn chằm chằm một cái đĩa có khắc hoa văn một lúc, mới từ từ nói: “Càn khôn quy vị!”
Viên Cương lập tức đi tới đó, bắt đầu chuyển động cái đĩa có khắc hoa văn kia, sau khi xoay chuyển cái đĩa cho hoa văn sắp xếp lại theo càn khôn quy vị xong, trong nháy mắt, toàn bộ cái đình bát giác đột nhiên vang lên tiếng “cạch cạch”, bắt đầu chuyển động, Viên Cương cảnh giác, nhanh chóng lùi về sau.
Ánh mắt mọi người đều cùng nhìn chằm chằm vào nó.
Đình bát giác xoay chầm chậm một vòng liền ngừng, rồi đột ngột nứt ra mấy khe hở, toàn bộ đình bát giác trông giống như hoa sen nở rộ vậy, chầm chậm mở xòe ra.
Hô! Một cơn kình phong từ trong cái đình đang nứt vỡ thổi ra xung quanh, khiến cho cả tòa cung điện như có cuồng phong gào thét, cả đám cảnh giác lui lại.
Oanh! Cả tòa cung điện chấn động, giống như bị sụt hạ xuống một khoảng, đám người đột nhiên cảm giác được, có một cỗ lực lượng mênh mông tối tăm đang chấn động khuếch tán.
Trong điện còn khá tốt, ở ngoài điện lại giống như là biển gầm vậy, tiếng ‘ầm ầm’ như gợn sóng khuếch tán, lan ra bốn phương tám hướng, khiến cho người ta có loại cảm giác, như trời long đất lở vậy.
Đám người lập tức chạy tới cửa quan sát, xem tình huống bên ngoài như thế nào, chỉ thấy các loại thực vật phát sáng bị cắt xé vỡ nát, bay trong không trung như bụi mù, cuồn cuộn trùng kích ra bốn phương tám hướng.
Chẳng biết tại sao lại xuất hiện dị tượng như thế này, Ngưu Hữu Đạo lách mình bay ra, nhanh chóng bay lượn lên trên nóc một tòa nhà tương đối cao, quan sát, những người còn lại cũng bay sát theo sau tới đó quan sát.

Lên trên cao, nhìn ra phương xa mới biết, vị trí bọn hắn đang đứng giống như là trung tâm của một vụ nổ lớn vậy, từng vòng bụi mù, hòa lẫn với thực vật phát sáng khuếch tán ra xung quanh, như sóng xung kích xé nát. Chỗ nào có sóng xung kích lướt qua, dây leo cùng rêu xanh, thực vật bám trên tường thành các loại, đều bị quét sạch sành sanh.
Toàn bộ hành cung giống như gặp phải một trận lũ quét, chỗ nào sóng xung kích đến, tường thành cung điện trong nháy mắt liền trở về lại diện mục như cũ, những thứ bám vào bị đánh bay hết thảy, trả lại hình dáng ban đầu cho cung điện.
Không chỉ có như vậy, sóng xung kích xông ra ngoài tường thành hành cung, lại tiếp tục gột rửa dãy núi, tựa hồ như muốn xé bỏ hết thảy tất cả ngụy trang vậy. Những nơi sóng xung kích mang theo khói bụi đi qua, dãy núi liền biến dạng, rừng núi nguyên bản cao ngất chợt biến mất, nguyên bản là dãy đất bằng phẳng chợt xuất hiện từng dãy núi.Khói bụi đi xa, dần dần biến mất, âm thanh ‘ầm ầm’ cũng dần dần nhỏ dần.
Bốn phía khôi phục lại yên tĩnh, chỉ là mặt đất, dãy núi bên ngoài, đã triệt để thay hình đổi dạng, hoàn toàn khác biệt so với địa thế nhìn thấy lúc ban đầu.
Nhìn toàn bộ tòa hành cung được rửa sạch, đổi mới hoàn toàn, rồi nhìn lại địa thế mặt đất ở bên ngoài hành cung, đám người câm nín.
Một lúc lâu sau, Quản Phương Nghi mới sững sờ hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngưu Hữu Đạo cau mày, chậm rãi nói: “Trận đã bị phá! Chắc là khôi phục lại địa hình ban đầu, trước khi đại trận cải biến, Sinh Môn chắc đã được mở ra, hẳn là có thể rời đi.”
Vân Cơ nhẫn nhịn thật lâu, mới thở ra một hơi, nói: “Vậy chúng ta liền đi thử chút, xem coi có thể đi ra ngoài được hay không.”
Đúng lúc này, một tiếng “ưm” thăm thẳm truyền đến, như tiếng của một người lười biếng vừa mới ngủ dậy vậy, mặc dù thanh âm không lớn, nhưng nơi đây rất an tĩnh, đám người y nguyên vẫn nghe rõ ràng ràng.
Cả đám cùng quay đầu nhìn lại, nhìn về phía tòa cung điện trụ tròn kia, cái thanh âm đó tựa hồ từ phía đó truyền đến, hình như là thanh âm của người.
Nhưng mà tất cả mọi người đều ở đây, không thiếu ai cả, Viên Cương chợt hỏi Viên Phương, “Triều Thắng Hoài đâu?”
Viên Phương sửng sốt một chút, chỉ tay về phía cung điện hình trụ đằng kia, nói “Vừa rồi nhất thời quên, đã bỏ hắn xuống.”
Viên Cương: “Đi tới mang đi.”
Viên Phương gật đầu, lập tức bay xuống nóc nhà, lướt thẳng đến toà cung điện trụ tròn kia.
Nhưng mà vừa tới trước cửa cung điện trụ tròn, Viên Phương đột nhiên dừng bước, đứng ở trước cửa, ngay sau đó, trong điện chợt có ánh sáng màu bạc thẩm thấu ra, thấy Viên Phương không biết là đang ngó chừng thứ gì, đang từ từ lui lại, tựa hồ không dám tiến vào.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.