Đạo Quân

Chương 470: Họa địa vi lao




Chương 470: Họa địa vi lao 
Edit: Luna Huang – có bài hát tựa y chang, mọi người có thể vào youtube tìm nghe nhé
(*Hoa Địa Vi Lao*: Tương truyền, thời thượng cổ, người ta vẽ một vòng tròn trên đất, bắt người phạm tội đứng vào trong đó để trừng phạt, ngày nay, nó được hiểu là dùng để cách ly giam giữ một ai đó với thế giới bên ngoài.)
Đã tìm ra được y phục trên người, vậy những vật dụng khác chắc là cũng nằm ở gần đó, quả vậy, không đầy một lát sau, Viên Phương lại là kêu lên, “Có cây kiếm nè!”
Mấy người cùng quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Viên Phương lại móc ra được một thanh kiếm bị vùi lấp một nửa từ trên mặt đất đầy dây leo, rủ rủ bùn đất với mớ dây leo bám vào.
Đám người bèn lại đi qua vây xem, Vân Cơ đưa tay tiếp kiếm, thi pháp chấn hết bùn bẩn bám trên thân kiếm, lộ ra hình dạng chân thực ban đầu.
Là một thanh bảo kiếm, được chế tạo rất tinh xảo, trên thân kiếm có đường vân như lông vũ xinh đẹp phủ kín, dưới ánh sáng kỳ huyễn lấp lánh.
“Thiên Vũ Kiếm! Bảo kiểm truyền thừa của lịch đại chưởng môn Vạn Thú môn, không sai, đây chính là kiếm của Chu Xích Thành.” Vân Cơ xúc động, vừa nhìn kiếm vừa nhìn y phục rách rưới ở trên tay xác nhận.
Mấy người nhìn lại chỗ tìm được y phục, rồi nhìn lại chỗ bảo kiếm thất lạc, cách nằm xa nhau khoảng chừng mười mấy trượng, chắc hẳn chủ nhân của hai kiện đồ vật này đã gặp phải điều gì ngoài ý muốn, cho nên quần áo với bảo kiếm trên người mới bị tách ra. Từ góc độ khác mà nói, có lẽ Chu Xích Thành có thể đúng là bị chết tại nơi này.
Còn Vạn Thú Linh Châu đâu? Mấy người cũng không có nói nhiều, tiếp tục triển khai tìm kiếm.
Tìm tới tìm lui, đều cẩn thận đem mỗi một khối đất ở phụ cận tìm thật kỹ, cũng không có phát hiện ra những di vật nào khác của Chu Xích Thành, cũng không ai biết năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Viên Cương đi tới chỗ tìm được y phục, vạch đám dây leo ra, bốc nắm đất lên xem xét, lại đưa lên mũi hít hà, sau đó từ từ đứng dậy, nhìn chằm chằm mặt hồ ở phía trước.
Ngưu Hữu Đạo đi tới, đứng bên cạnh hỏi thăm, “Có phát hiện gì sao?”
Viên Cương chìa bùn đất trong lòng bàn tay ra, “Không có phát hiện gì, thời gian quá lâu, lại ở lộ thiên, bên bờ hồ lại ẩm ướt, rất dễ mục nát, cho dù có thi hài, sợ cũng đã sớm hóa thành bụi đất. Theo lý thuyết, y phục hẳn là mặc ở trên người, giả sử người thật sự ngã ở chỗ này, thì có khi đồ vật đã bị rơi xuống hồ rồi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, chợt bên cạnh có bóng người lướt qua, Vân Cơ tung người nhảy xuống hồ, bọt nước còn chưa kịp bắn lên, đã chui vào trong nước luôn rồi.
Ngưu Hữu Đạo, Viên Cương quay nhìn nhau, Viên Phương cùng Quản Phương Nghi đi tới, bốn người đứng một thành một hàng ven hồ nhìn ngó.

Mặt hồ lấp loáng sóng nước, in bóng ngân hà, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên, ánh mắt từ mặt hồ lướt lên tinh không, tựa hồ lại lâm vào trong suy tư.
Soạt! Bóng Vân Cơ lần nữa vọt ra khỏi mặt nước, đám người quay đầu nhìn sang chỗ Vân Cơ rơi xuống đất, thấy trên người nàng không dính giọt nước nào, còn trên tay thì đang cầm một viên hạt châu màu vàng kim, kích cỡ tương đương quả trứng gà.
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Cái này là Vạn Thú Linh Châu sao?”
Vân Cơ đã không khống chế nổi cảm xúc của mình, hưng phấn đến nỗi tay cầm đồ vật có chút run run, không có trả lời hắn, một tay nâng hạt châu màu vàng kim lên, bắt đầu rót pháp lực vào trong đó.
Sát na, mặt ngoài hạt châu màu vàng kim tựa hồ toát ra quang hoa*, là huyết quang*, khiến cho ánh mắt của tất cả mọi người đều cùng nhìn chằm chằm vào. (* vầng hào quang bao quanh, *ánh sáng màu huyết)
Trong huyết quang ấy, dần dần có từng sợi huyết vân phiêu đãng, tràn ngập huyết quang, trông rất xinh đẹp, cực kỳ kỳ huyễn.
Viên Phương chợt dùng sức lắc lắc đầu, hai tay bưng lấy cái đầu, tựa hồ có chút khó chịu.
Ngưu Hữu Đạo quay sang liếc hắn một cái, tay lập tức bắt lấy chuôi kiếm, nhìn chằm chằm về phía Vân Cơ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ cảnh giác đề phòng.
Nhưng mà Vân Cơ tựa hồ cũng bị ảnh hưởng, nhắm mắt lại dùng sức lắc đầu, rồi cấp tốc thu hồi pháp lực đang truyền vào hạt châu, huyết quang tràn ngập huyết vân cũng biến mất, hạt châu trong tay nàng cũng lần nữa trở lại như lúc đầu, an tĩnh, không có gì khác lạ nữa.
Trong ánh mắt mọi người đầy vẻ kinh nghi, chợt Vân Cơ ngửa mặt lên trời cười ha ha, hai tay nâng hạt châu lên ôm ở trước ngực, tựa như xem nó thành tim gan bảo bối vậy, vui mừng nói “Là nó, không sai, chính là nó, bỏ ra tâm huyết nhiều năm như vậy, rốt cuộc ta cũng đã tìm ra được nó.”
Quản Phương Nghi khẽ dùng cùi chỏ đụng vào người Ngưu Hữu Đạo một cái, rồi cho tay vào trong ống tay áo, nắm lấy phù triện, đồng thời cho Ngưu Hữu Đạo một cái ánh mắt.
Ngưu Hữu Đạo minh bạch ý tứ của nàng ta, ý là bảo bối đang ở trước mắt, có muốn cướp hay không đây.
Có điều Ngưu Hữu Đạo vẫn khẽ lắc đầu, Quản Phương Nghi lườm hắn trắng mắt, rút tay ra khỏi ống tay áo.
Sau khi Vân Cơ dừng cười, đột nhiên xốc khăn che mặt lên, trực tiếp nhét hạt kim châu vào trong miệng, một ngụm nuốt xuống luôn, cất giữ, sau đó liếc nhìn Quản Phương Nghi một chút, nhất là nhìn chỗ ống tay áo của Quản Phương Nghi, ánh mắt hơi có thâm ý.

Sau đó dời ánh mắt lên trên mặt Ngưu Hữu Đạo, “Đa tạ đã trợ giúp, đồ vật ta đã tìm được rồi, ngươi yên tâm, ta nói sẽ giữ lời, tuyệt đối sẽ không thổ lộ chuyện giữa ngươi với Vạn Thú môn ra ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo cười nói: “Tiền bối nói như thể tình cảm lắm, tiền bối ngài đang giữ chí bảo của Vạn Thú môn, còn dám đi nói lung tung sao?”
Vân Cơ: “Vậy liền không nói nữa, nhanh chóng rời khỏi địa phương quỷ quái này đi.”
Ngưu Hữu Đạo ngắm nhìn bốn phía một chút, nói “Có người bày trận rất kỳ lạ ở đây, rất có thể hành cung của Thương Tụng ở ngay tại chỗ này, tiền bối không muốn tìm thử sao?”
Vân Cơ: “Thời gian không đợi người, có trận pháp quấy nhiễu, không ai biết lúc nào mới có thể tìm được. Coi như tìm được thì như thế nào? Còn chưa thấy hành cung thì đã gặp phải đại trận rồi, trong hành cung đó có phải là đất lành hay không cũng đáng để suy nghĩ, chúng ta đối với thứ gọi là hành cung kia một chút nội tình cũng không biết, mạo muội dính vào cũng chưa chắc là chuyện tốt. Nếu như thời gian Huyễn Giới đóng lại đến, chúng ta có thể không ra được. Nếu đã biết chỗ rồi, chỉ cần nhớ kỹ địa điểm này, không cần phải nóng lòng nhất thời, đợi có thực lực, lúc nào đến cũng được. Ngươi cũng không muốn ngây ngốc ở đây mười năm chứ nhỉ?”
Nàng lấy được đồ vật muốn lấy, đã vừa lòng thỏa ý, sẽ không tùy tiện tiếp tục đi mạo hiểm nữa.
Ngưu Hữu Đạo: “Chúng ta đã bị đại trận khốn trụ, làm sao ra ngoài đây?”
Vân Cơ: “Ta có thể độn địa, phía trên đi không được, có thể chui xuống dưới đất chạy khỏi đây. Có điều tu vi của ta có hạn, mỗi lần thâm nhập xuống dưới đất chỉ có thể mang theo một người, ta sẽ đi mấy chuyến, các ngươi lựa chọn đi, ai sẽ theo ta ra ngoài trước?”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu qua hai bên, cười hỏi: “Các ngươi ai muốn đi cùng tiền bối trước?”
Viên Cương không lên tiếng, Quản Phương Nghi với Viên Phương cùng lúc lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo lại nhìn Vân Cơ, mỉm cười nói: “Không an toàn! Xuống dưới đất, nếu như tiền bối muốn làm trò gì mà nói, chúng ta xem như rắc rối to.”
Vân Cơ: “Vậy ta cũng không thể hao phí thời gian bồi các ngươi ở trong này a?”
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay đưa ra ra hiệu xin mời, “Ta muốn giữ lại cũng không giữ lại được, tiền bối có thể tự tiện rời đi.”
“Đây là các ngươi tự tìm, đừng oán ta.” Vân Cơ quay đầu bước đi, thu thập bảo kiếm cùng y phục rách trên đất, tìm một chỗ, vỗ ra một chưởng, tạo một cái hố trên mặt đất, rồi đặt hai kiện đồ vật vào đó chôn lại.

Làm cái mộ giản dị chôn y phục với di vật, cũng không lưu lại danh tính, Vân Cơ quỳ gối trước mộ chôn y phục với di vật, hốc mắt ửng đỏ, tự lẩm bẩm: “Thanh nhi đã tới chậm. . .  . . .” Nơi xa, mấy người cũng không nghe rõ nàng nói cái gì, chỉ thấy nàng cúi người, dập đầu lạy ba lạy rồi đứng lên, quay người bước đi mấy bước, chợt xoay người cắm đầu xuống đất, cả người bỗng dưng chui vào lòng đất biến mất, mặt đất lồi lên rồi lắng lại, trông rất thần kỳ.
“Thanh bảo kiếm kia có lẽ còn đáng giá chút tiền, chúng ta có nên móc nó ra hay không nhỉ?” Viên Phương chợt nhẹ nhàng lên tiếng nhắc nhở mọi người.
Quản Phương Nghi nghe vậy nổi giận, rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao tên Hùng Yêu này cần nên đánh, “Ngươi nghĩ cái gì thế? Nghĩ người ta vì niệm tình cũ, nên không mang ra bên ngoài lập mộ hả? Điên, bởi vì không tiện mang ra ngoài, ở cửa ra vào có người Vạn Thú môn trấn giữ, mang theo bảo kiếm truyền thừa của Vạn Thú môn ra ngoài rất dễ dàng bị lộ, ngươi còn muốn tham cái này, có phải đã chán sống rồi hay không? Lại nói, trước mắt ngay cả ra ngoài được hay không đã là vấn đề, ngươi còn đi nhớ thương cái này?”
Viên Phương co rụt đầu lại, cười gượng.
Quản Phương Nghi quay đầu lại trách cứ Ngưu Hữu Đạo: “Nàng ta có biện pháp mang chúng ta ra ngoài, vì sao tuỳ tiện thả nàng ta đi như vậy? Không phải ngươi giỏi chơi thủ đoạn sao? Vì sao không nghĩ cách bắt bí nàng?”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Vân Hoan dù sao cũng là huynh đệ kết bái của ta, nàng ta chưa từng bất nhân, ta há lại có thể bất nghĩa, tùy nàng ta đi thôi.”
“Không nghĩ tới ngươi cũng có lúc cổ hủ như thế.” Quản Phương Nghi khinh bỉ, bực tức trong người, “Hiện tại chúng ta bị vây ở chỗ này phải làm sao bây giờ? Thời gian mở kết thúc, Huyễn Giới đóng lại, lão nương chẳng phải đã bị ngươi hố chết.”
Nàng là người thích chưng diện, vừa nghĩ tới bản thân sắp sửa biến thành bà lão bẩn thỉu, có chút không rét mà run.
Mà bẩn thỉu cũng chỉ là thứ yếu, thuộc tính đồ vật nơi này khác biệt so với bên ngoài, không thích hợp cho người bên ngoài ăn uống, cũng giống như Điệp La Sát ở nơi đây khó mà sinh tồn khi ở bên ngoài vậy. Tu vi của mọi người còn chưa đạt tới tình trạng có thể siêu thoát khỏi cơ thể máu thịt như trong truyền thuyết được, cơ thể máu thịt không ăn không uống, ai có thể chịu nổi cái 10 năm?
Ngưu Hữu Đạo không để ý nàng ta bực tức, vẫn đang dò xét hoàn cảnh bốn phía.
Viên Cương lên tiếng nói: “Đạo gia, ngươi là người trong nghề, cái trò xiếc ‘họa địa vi lao’ này chắc hẳn không có làm khó được ngươi đi, có phải trong lòng ngươi đã có nắm được gì rồi phải không?” Nói vậy ngụ ý là, cho nên ngươi mới thả cho Vân Cơ rời đi.
Quản Phương Nghi nghe vậy dựng lỗ tai lên, Viên Phương lập tức ôm hi vọng.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Dù sao cũng ở địa phương khác biệt, không dám chắc lắm, có điều cũng đã có chút manh mối, ta còn phải xem xét lại một chút.”
Quản Phương Nghi lại lên tinh thần, “Vậy thì xem nhanh lên a, đừng nói ngươi muốn kéo tới lúc Huyễn Giới đóng lại thật?”
“Địa thế thấp, không cách nào quan sát tốt được.” Ngưu Hữu Đạo chỉ một ngọn núi phía xa ven hồ nói, “Đi lên đó xem thử một chút.”
Không biết nói gì hết, mấy người bèn lập tức đi theo hắn, lên xuống mấy cái về sau, bốn người đã hạ xuống được đỉnh ngọn núi kia, đã có thể nhìn được đại khái thế núi ở phụ cận.

Quan sát bốn phía một trận, rồi Ngưu Hữu Đạo chống kiếm đứng ngắm nhìn bầu trời, chân mày hơi nhíu lại, hình như có gì đó chưa hiểu.
Quản Phương Nghi với Viên Phương cũng nhìn khắp bốn phía, cả buổi cũng nhìn không ra được trò gì, bởi vậy đều quan sát phản ứng của hắn, thần sắc của hắn biến hóa dẫn tới nỗi lòng của hai người cũng biến hóa theo.
Nhìn tinh không một hồi không thấy gì, ánh mắt Ngưu Hữu Đạo lại rơi vào trên hồ nước, nhìn chăm chú một trận, không bao lâu, đầu lông mày dần dần giãn ra, trầm ngâm thì thầm mấy câu,  “Âm Dương thuận nghịch diệu nan cùng, nhị chí hoàn quy nhất Cửu Cung. Nhược năng liễu đạt Âm Dương lý, thiên địa đô lai nhất chưởng trung.” Nói xong quay đầu lại hỏi Viên Cương, “Có bảo ngươi học thuộc lòng cái này, ngươi vẫn còn nhớ rõ chứ?”
(Dịch nghĩa:
Âm Dương xuôi ngược diệu vô cùng.
Hai Chí xoay vần trải chín cung.(Đông chí và Hạ Chí) 
Nếu hiểu âm dương, cùng lý lẽ.
Thu cả trời đất trong bàn tay.) 
Viên Cương gật đầu: “Nhớ rõ, đây là « Yên Ba Điếu Tẩu Ca* ».” (*một dạng bói toán)
Hai người Quản, Viên quay mặt nhìn nhau, nghe rõ nhưng chẳng hiểu được hai người đang còn nói cái gì cả.
Ngưu Hữu Đạo cầm kiếm nâng lên, chỉ về phía mặt hồ, “Nhìn kỹ, trên mặt hồ có phải có sáu điểm phát sáng đúng không.”
Ba người lập tức mở to hai mắt ra nhìn lại, đáy nước có thực vật phát sáng, khắp nơi đều có ánh sáng, đâu chỉ có mỗi sáu điểm phát sáng.
Nhưng mà đã được nhắc nhở, cẩn thận phân biệt kỹ lại, ba người đều đã tìm ra được điểm khác nhau, trong hồ đúng là có sáu vị trí phát sáng không giống những chỗ khác, ánh sáng hình như là hình ảnh phản chiếu từ ánh sao trên trời, mà không phải là ánh sáng từ cây rong rêu trong đáy hồ, nếu không phải được nhắc nhở mà nói, rất dễ coi như giống nhau, khó mà phân biệt được.
Viên Cương: “Có người động tay động chân ở trong hồ, chỗ sáu vị trí đó có bỏ thứ gì nhằm ngăn cản thực vật phát sáng sinh trưởng, tạo ra sáu cái khu vực tối, bởi vậy có thể phản chiếu lại ánh sao.”
Hai người Quản, Viên bừng tỉnh đại ngộ, khẽ gật đầu, biểu thị tán thành.
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nhìn lại xem sáu nơi có ánh sao này được bố trí như cái gì.”
Viên Cương kiếp trước nhiều năm đi theo Ngưu Hữu Đạo làm như vậy, mặc dù không thông, nhưng thường xuyên tai nghe mắt thấy, bị nhiễm, nhiều ít cũng bị ảnh hưởng đôi chút, cũng biết một vài thứ cơ sở, thêm được chỉ bảo tường tận nữa, lúc này bèn ‘a’ lên một tiếng, “Vị trí bố trí có điểm giống như Thất Diệu*, các vị trí Thái Âm cùng các loại đều có, duy chỉ có Thái Dương là không thấy đâu.”
(* “thất diệu” cũng một dạng bói toán chiêm tinh, 7 ngôi sao trong chòm Bắc Đẩu tượng trưng cho : Mặt trời – thái dương, mặt trăng- thái âm và 5 sao, kim, mộc, thủy, hỏa, thổ hợp thành) 
 p/s : Bạn nào muốn quan sát thiên văn thì cài phần mềm Stellarium (tại https://stellarium.org/vi/ ) vào máy tính xem offline. hoặc xem online tại web https://stellarium-web.org/



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.