Đạo Quân

Chương 466: Vạn Thú Linh Châu




Chương 466: Vạn Thú Linh Châu
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi cũng không có cùng trải qua đoạn thời gian Viên Cương thường xuyên đánh Viên Phương tơi bời kia, cho nên lần này nhìn thấy vậy thì cảm giác hết sức đột ngột, cũng rất kinh ngạc khó hiểu, Viên Phương rõ ràng là một thành viên tâm phúc ở trong đội, bình thường cũng nhu thuận nghe lời, bảo gì làm đó, không có công lao thì cũng cũng có khổ lao, hà cớ gì lại bị ngược đãi đến mức như vậy?
Ngược lại, Vân Cơ nhìn về phía Viên Phương đang bị đánh, ánh mắt toát ra vẻ suy tư, tựa hồ đã đoán ra được chút gì đó.
Cũng chỉ là tùy tiện đánh cho một trận rồi thôi, mặc dù ra tay có chút nặng, nhưng Viên Cương tốt xấu cũng biết thu tay lại.
Viên Phương nằm co ở trong góc từ từ buông hai tay đang ôm đầu ra, thấy Viên Cương bỏ đi, mới nhẹ nhàng thở ra, đưa tay lau lau máu mũi, bưng lấy khuôn mặt sưng chù vù đứng dậy, trốn ở một bên than thở, nhìn cũng không thấy có ý kiến gì.
Quản Phương Nghi thấy vậy có chút không chịu nổi, dù sao Viên Phương cũng thường xuyên làm đồ ăn ngon cho nàng, xem như cũng là người có mối quan hệ tương đối tốt với nàng trong số những người bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, bèn bước lên trước, giọng có chút như muốn can thiệp chuyện bất bình, hỏi thăm: “Hà cớ gì lại đánh ngươi?”
Viên Phương rất bất đắc dĩ nói, “Không phải Đạo gia đã nói rồi a, là nhìn ta không vừa mắt ý.”
Quản Phương Nghi trừng mắt lên, “Liền chỉ vì như thế?”
Có lý do này còn chưa đủ sao? Viên Phương oán thầm, lau máu mũi, một bộ dạng đã nhận mệnh, Quản Phương Nghi thấy không quen, còn hắn đã thành thói quen.
Quản Phương Nghi một bộ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nổi giận nói: “Ngươi liền cam tâm để tùy ý bị khi dễ như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nghe được, quay đầu lại nói, “Ta nói này Hồng Nương, đừng có mà đi châm ngòi ly gián ở trong nội bộ chúng ta.”

Quản Phương Nghi lập tức quay người lại đi tới, chỉ vào ba người Triều Thắng Hoài đang nằm hôn mê trên mặt đất, “Ngươi còn có mặt mũi nói ta? Ta hỏi ngươi, có phải ngươi đã sớm biết nội tình của ba người bọn hắn rồi phải không, cũng đã sớm biết ba người bọn hắn có ý đồ làm hại chúng ta có phải không?”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, gật đầu nói: “Đúng!”
Quản Phương Nghi nổi giận, “Vậy ngươi còn lôi kéo chúng ta nhảy vào hố nữa? Hiện tại làm ra chuyện lớn như vậy, phải kết thúc như thế nào đây?”
Ngưu Hữu Đạo nhún vai xem thường, “Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, chí ít hiện tại đã hiểu rõ vì sao bọn hắn lại muốn xuống tay với chúng ta.”
Quản Phương Nghi phẫn nộ nói: “Chỉ vì muốn biết rõ cái này, ngươi liền kéo chúng ta mạo hiểm lớn như vậy, biết rõ là cái hố, cũng kéo chúng ta cùng nhảy xuống luôn sao?”
Ngưu Hữu Đạo một tay chống kiếm, một tay giang ra, “Sự thật chứng minh, phán đoán của ta là đúng, Vạn Thú môn căn bản không biết ba người bọn hắn muốn xuống tay với chúng ta, cũng không biết sự hiện hữu của chúng ta, cho nên chúng ta rất an toàn, chỉ cần vòng qua khu bên này, đi đến lối ra, Vạn Thú môn cũng không biết chuyện này có liên quan đến chúng ta, có thể thoải mái rời đi.”
Tình huống cụ thể ra sao, Viên Cương đã cạy được từ trong miệng của ba người Triều Thắng Hoài rồi, biết ba người này đã giấu giếm Vạn Thú môn để làm ra chuyện này, về phán đoán hắn lâm thời đưa ra, quả quyết để Điệp La Sát xử lý hết những đệ tử Vạn Thú môn khác, cũng là đúng, đám đệ tử Vạn Thú môn biết rõ tình hình đều đã chết hết rồi.
“. . .  . . .” Quản Phương Nghi còn chưa biết Viên Cương đã thẩm vấn được những gì, được biết vẫn có thể an toàn rời đi, thì ngây ngẩn cả người.
Ngưu Hữu Đạo quay sang nhìn Vân Cơ, hiện tại mối nguy hiểm chân chính là ở trên người nữ nhân này, trước mắt quan hệ kết bái của hắn với Vân Hoan còn chưa đáng tin cậy, một khi nữ nhân này tiết lộ chân tướng ra cho Vạn Thú môn biết, một Vạn Thú môn có chân ở Phiếu Miểu các, cũng không phải là một Thiên Ngọc môn có thể so sánh, đây chính là một trong số ít những môn phái đỉnh cấp trong thiên hạ, Hiểu Nguyệt các cũng không bằng được, căn bản không phải với thực lực trước mắt của Ngưu Hữu Đạo hắn là có thể đối kháng.
Vân Cơ tựa hồ đã đoán ra được tâm tư của hắn, lạnh nhạt nói: “Xử lý xong rồi sao? Xong rồi liền đi thôi.”
Ngưu Hữu Đạo quay người qua, chống kiếm đi tới, “Tiền bối, không cần thiết lại chạy lung tung nữa, đã an toàn, có thể đi đường vòng rời đi rồi.”

Vân Cơ: “Không muốn giúp ta nữa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta chưa từng nói đồng ý với tiền bối, đồ vật tiền bối muốn trao đổi cũng chưa có cho ta, nên cũng không tính là nuốt lời a?”
Vân Cơ: “Giao dịch này có thể tiếp tục.”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không cần thiết, lại dông dài ở đây nữa quá nguy hiểm, rời khỏi càng sớm càng an toàn hơn, hao phí thời gian hồi sau xong việc lại không còn người nào ở đây, chỉ còn mấy người chúng ta, lúc đó rời đi lại dễ khiến cho người Vạn Thú môn đang trấn giữ cửa ra vào càng hoài nghi hơn. Tiền bối, ta không biết di hài của người nào đáng giá cho tiền bối coi trọng như vậy, lại không tiếc mạo hiểm tới đây, nhưng đối với chúng ta mà nói, không đáng. Huyễn cảnh xinh đẹp nơi này chúng ta cũng đã thưởng thức qua, nếu tiền bối muốn tiếp tục tìm kiếm, mời tiền bối tự nhiên, còn chúng ta, xin phép không phụng bồi được nữa.”
Đối với phía Ngưu Hữu Đạo bên này mà nói, vụ bạo lực đánh đập Viên Phương tơi bời vừa rồi kia đã cấp tốc quên hết, vô luận là Viên Cương, hay là Quản Phương Nghi, thậm chí là cả Viên Phương đang sưng mặt sưng mũi, cũng đều cùng nhìn chằm chằm vào Vân Cơ, chỉ cần không ngốc đều biết, nếu không có cách gì ước thúc miệng của nữ nhân này lại, thì hậu hoạn sẽ vô cùng tận.
Gặp phải uy hiếp từ bên ngoài, tâm tư mấy người lại cấp tốc tụ lại thành một khối.
Vân Cơ: “Không được, không có sự trợ giúp của các ngươi, ta không cách nào tự do tìm kiếm tại vùng rừng rậm cổ lão này được, tiến độ tìm kiếm quá chậm. Nếu ngươi muốn rời khỏi, ta cũng không ngăn cản ngươi, để hắn lại cho ta.” Đưa tay ra chỉ hướng Viên Cương.
Ngưu Hữu Đạo quay đầu nhìn lại, lại quay đầu, rồi lắc đầu, “Ta không có khả năng ném huynh đệ của mình đi cùng ngươi mạo hiểm.”
Vân Cơ: “Chẳng lẽ nhi tử của ta không phải là huynh đệ của ngươi sao? Ngươi liền không thể giúp đỡ một lần à?”
“Giúp đỡ người khác cũng phải phân tình huống đã.” Ngưu Hữu Đạo nhấc kiếm chắp tay, vẫn không có đáp ứng, “Tiền bối xin cứ tự nhiên, chúng ta không phụng bồi.” Nói rồi quay người, tính rời đi luôn.

Vân Cơ trầm giọng nói: “Nếu các ngươi bỏ rơi ta, ta chưa chắc có thể quản được miệng của mình, lỡ gặp phải người của Vạn Thú môn, khả năng ta căng thẳng quá, liền sẽ nói ra hết những chuyện không nên nói.”
Ngưu Hữu Đạo dừng chân, lạnh nhạt liếc xéo, “Ngươi đang uy hiếp ta?”
Viên Cương, Quản Phương Nghi, Viên Phương đều toát ra ánh mắt bất thiện, nhìn chằm chằm vào Vân Cơ.
Vân Cơ liếc nhìn mấy người một chút, nói “Muốn động thủ sao? Không nói trước ai thắng ai thua, đánh nhau tạo ra động tĩnh hấp dẫn người Vạn Thú môn chạy tới mà nói, ta nghĩ đây cũng không phải là điều các ngươi hi vọng nhìn thấy a?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trong lòng ta luôn trường tồn hai chữ ‘Đạo nghĩa’, cũng hi vọng ngươi xem mặt mũi Vân Hoan con của ngươi mà thu liễm lại, không nên ép ta.”
Vừa nghe được lời này, Quản Phương Nghi cùng Viên Phương kinh ngạc, rốt cục đã đoán ra được nữ nhân này là ai. Còn Viên Cương thì trước đó đã âm thầm biết được thân phận của Vân Cơ từ trong miệng của Ngưu Hữu Đạo rồi.
Có mấy lời cũng chỉ có Viên Cương mở miệng hỏi, Ngưu Hữu Đạo mới có thể tùy tiện nói cho biết.
Vân Cơ: “Không phải là ta muốn làm khó dễ ngươi, Điệp Mộng Huyễn Giới mười năm mới mở ra một lần, khoảng cách thời gian quá dài, tiếp tục dông dài như vậy nữa, ta cũng không chịu nổi. Thật vất vả gặp được các ngươi, nhìn thấy có biện pháp, cũng coi như là cơ duyên tạo hóa của ta. Ngưu Hữu Đạo, giúp ta lần này, ta cam đoan với ngươi, những gì ta nhìn thấy tuyệt đối sẽ không tiết lộ ra ngoài nửa chữ, sau này nếu ngươi có chuyện gì cần ta hỗ trợ, nếu ta có thể làm được, thì ta nhất định sẽ không ngồi yên không để ý đến, như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đã dám lấy chuyện này ra uy hiếp ta, làm sao để ta có thể tin tưởng được cam đoan của ngươi?”
Vân Cơ hất hất cái cằm về phía Viên Phương, “Vừa rồi vô duyên vô cớ đánh hắn một trận, chắc là bởi vì ba tên kia biết nguyên hình của hắn là Kim Vương Hùng, mới nhắm vào hắn, để rồi náo ra chuyện lớn như hôm nay phải không?”
Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương nhìn nhau, nữ nhân này làm sao biết được? Bọn hắn cũng là mới vừa rồi mới hiểu rõ là chuyện gì thôi.
Kim Vương Hùng? Quản Phương Nghi quay sang nhìn Viên Phương, kinh ngạc, nàng biết Viên Phương là Hùng Yêu, nhưng cũng không biết bản tôn của Viên Phương chính là Kim Vương Hùng.
Trên thực tế, Viên Phương đã không còn là một trụ trì Nam Sơn tự không hiểu thế giới tu hành hung hiểm như trước kia, bây giờ, đối với bất kỳ người nào hắn cũng không dám tuỳ tiện tiết lộ nội tình của bản thân nữa, cho nên Quản Phương Nghi cũng không biết được.

“. . .  . . .” Viên Phương nghe vậy cũng kinh ngạc, thậm chí là hơi có khẩn trương.
“Xem ra là ta đã đoán đúng. Biết được nội tình của hắn cũng không chỉ có ba tên này thôi, các ngươi đã bị người ta để mắt tới. . .” Vân Cơ đem tình huống bản thân gặp được khi đi thuê trạch viện kể lại, cuối cùng bổ sung thêm một câu: “Người kia đã được đám Hầu Kình Thiên theo dõi, chỉ cần ngươi giúp ta, sau khi rời khỏi đây, ta có thể bắt người giao lại cho ngươi xử lý.”
Lúc này Quản Phương Nghi mới thật sự hiểu thông, trách không được Ngưu Hữu Đạo nhìn Viên Phương không vừa mắt, mà đánh cho một trận tơi bời, tai họa là do bản thân Viên Phương gây nên, hết lần này tới lần khác Viên Phương còn đứng đó bày ra một bộ dạng vô tội, đây không phải là muốn tìm kích thích a.
Ngưu Hữu Đạo hơi híp mắt lại, mạch suy nghĩ xoay chuyển một lúc sau, hỏi tiếp: “Làm sao ngươi biết tên ‘Chu Giang’ kia là giả?”
Vân Cơ: “Tổ tiên Chu Giang chính là Chu Xích Thành, là người đảm nhiệm chức chưởng môn của Vạn Thú môn trước đó, năm đó kỳ thật ta cũng là người của Vạn Thú môn, là linh sủng của Chu Xích Thành. Trăm năm trước, Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra, ta đi theo Chu Xích Thành tiến vào, Chu Xích Thành cũng muốn tìm tới hành cung của Thương Tụng, nên mang theo ta đi vào nơi đây. Kết quả tự nhiên gặp phải nguy hiểm, tao ngộ Điệp La Sát vây công, lúc ấy pháp lực của ta thấp, hóa thân cũng chỉ là một hài đồng, bởi vì ta có thiên phú thuật độn thổ, nên Chu Xích Thành để cho ta đào thoát trước.”
“Sau khi ta trở về Vạn Thú môn về sau, Chu Xích Thành lại vẫn chưa trở về. Theo việc Chu Xích Thành biến mất lâu không về, nội bộ Vạn Thú môn vì tranh giành lợi ích nên cách cục đã dần dần xuất hiện biến hóa, bởi vì ta trường kỳ náo loạn, bắt Vạn Thú môn đi tìm Chu Xích Thành, ta nói chưa xác nhận được Chu Xích Thành đã chết, thì những người khác không thể tiếp nhận chức chưởng môn được, vì thế đã đắc tội một ít người, ảnh hưởng tới lợi ích của một số người, cuối cùng ta bị trục xuất ra khỏi Vạn Thú môn.”
“Trên thực tế, xa xa không chỉ là trục xuất ta ra khỏi Vạn Thú môn đơn giản như vậy, dù sao ta cũng là linh sủng Chu Xích Thành, thời điểm ở Vạn Thú môn có mấy người không tiện đụng đến ta, đợi ta vừa rời khỏi Vạn Thú môn rồi, liền lập tức tao ngộ ám sát, nếu không phải ta am hiểu thuật độn thổ, sớm đã mất mạng. Sau đó ta vì muốn sống, nên cũng chỉ có thể là đi ẩn cư, đợi cho lớn lên, bộ dạng thay đổi, ta mới dám lộ diện đi ra ngoài, sau đó thì đặt chân tại Độ Vân sơn.”
“Đằng sau, mỗi lần Điệp Mộng Huyễn Giới mở ra, ta đều sẽ tiến vào tìm kiếm di hài của Chu Xích Thành, tiện thể đến trông nom hậu nhân của Chu Xích Thành một chút, cho nên hậu nhân của Chu Xích Thành ta đều biết hết, có người tới giả mạo Chu Giang, ta há lại có thể không biết được sao?”
Thì ra là thế, mấy người nghe xong đều có chút cảm khái, không nghĩ tới trên người nữ nhân này lại còn có cái cố sự này.
Ngưu Hữu Đạo thử hỏi: “Trăm năm qua, ngươi nhiều lần mạo hiểm chạy đến nơi này, vẻn vẹn chỉ vì tìm được di hài của chủ cũ sao?”
Có tình có nghĩa thì hắn tin, chỉ là liều lĩnh ngay cả thế lực mình kinh doanh đều mặc kệ mà chạy tới đây mạo hiểm như vậy, không khỏi hơi quá đi, chưa chắc phương thức biểu đạt tình nghĩa nhất định phải là như vậy. Huống chi đối phương mở miệng ngậm miệng đều xưng hô chủ cũ là “Chu Xích Thành”, nếu thật sự có tình cảm, quan tâm như biểu hiện trên mặt như vậy mà nói, đi gọi thẳng tên chủ cũ ra như vậy, tựa hồ có chút bất kính, cho nên hắn có chút hoài nghi.
Vân Cơ: “Ngươi nói không sai. Tìm kiếm di hài của Chu Xích Thành, để bày tỏ tình cảm năm đó cố nhiên cũng chỉ là một phương diện, phương diện khác chính là vì tín vật truyền thừa của Vạn Thú môn vẫn còn ở trên người Chu Xích Thành, cũng chính là tín vật chưởng môn của Vạn Thú môn. Người tiếp chưởng chức chưởng môn kế sau cũng không có tín vật này, nên tín vật này hẳn là vẫn còn nằm ở trên di hài của Chu Xích Thành.”
Mắt Quản Phương Nghi sáng lên, chợt thốt ra một câu, “Là Vạn Thú Linh Châu?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.