Đạo Quân

Chương 431: Không cam tâm




Chương 431: Không cam tâm
Edit: Luna Huang
Làm gì bây giờ? Lại có thể làm gì được giờ?
Trịnh Cửu Tiêu: “Chính hắn không chịu xuất hiện, chúng ta có thể làm gì được giờ? Chúng ta cũng không thể mù quáng chống lại Thiên Ngọc môn phải không? Chúng ta chống nổi sao? Lại nói, đoán chừng chuyện này ngay cả hắn cũng không có biện pháp, hắn có thể làm được gì Thiên Ngọc môn nào? Coi như chuyện triều đình sắc phong Thương Triều Tông là có liên quan đến hắn đi, thế nhưng có thể được gì chứ? Chẳng qua chỉ châm ngòi được một chút mâu thuẫn.”
Tuy nói là nói như vậy, nhưng ai cũng biết, ba phái bọn hắn là người theo phe Ngưu Hữu Đạo, những năm này Ngưu Hữu Đạo cũng không có bạc đãi ba phái, thậm chí chủ động trợ giúp rất nhiều tài vật, bây giờ đi theo Thiên Ngọc môn lật đổ Ngưu Hữu Đạo, về tình hay về lý đều có chút không thể nào nói nổi.
Hạ Hoa nhìn sang Phí Trường Lưu: “Phí huynh, ý của ngươi thế nào?”
Phí Trường Lưu hơi lặng yên, cuối cùng có chút chần chờ nói: “Tình huống như này, chúng ta cũng có khó xử của chúng ta, bản thân hắn không lên tiếng, cũng không để ý tới, vậy cũng không tới phiên chúng ta nhảy ra vạch mặt với Thiên Ngọc môn làm gì.”
Hạ Hoa khẽ gật đầu, “Nói có lý.”
Cứ như vậy, ba người ở trước mặt bàn luận, xác nhận thái độ của đối phương, thống nhất thái độ xong, an tâm.
Ba người lần này tụ hội, vốn là vì thế, muốn cùng tiến cùng thối, nếu không làm rõ thái độ của hai nhà khác, một mình làm chủ không khỏi quá mức đơn độc, dưới tiền đồ không rõ, bão đoàn lại mới có thể giảm bớt được bất an, lỡ như có chuyện gì, cũng có thể bàn giao với người trong môn.
Đã định xong phương hướng, chấm dứt bàn bạc, Phí Trường Lưu nói: “Chúng ta không nên đồng thời cùng rời đi quá lâu, nếu không dễ khiến Thiên Ngọc môn suy nghĩ nhiều, sẽ dễ gặp phải cản trở, mỗi người riêng mình trở về đi, tùy thời giữ liên lạc!”
“Được!” Hạ Hoa gật đầu đồng ý.
Trịnh Cửu Tiêu chắp tay với hai người, đang tính cáo từ, thì một con Kim Sí mang tin tức đã được dịch ra hạ xuống, một tên đệ tử cầm tin đem lại, “Chưởng môn.”
Hạ Hoa với Phí Trường Lưu nhìn nhau, cũng không tiện thăm dò tin tức riêng tư của môn phái người ta, bèn quay người cáo từ luôn.
Trịnh Cửu Tiêu cầm lấy tin xem xét, sắc mặt chợt biến, vội ngẩng đầu lên hô: “Hai vị, xin dừng bước!”

Hai người Hạ, Phí đã tụ tập với đệ tử bản phái, tính đi, chợt cùng quay đầu nhìn lại.
Trịnh Cửu Tiêu giơ tin lên nói, “Tin Ngưu Hữu Đạo gửi!”
Hai người Hạ, Phí từ xa nhìn nhau, lại bước nhanh trở về.
Cũng ngay tại lúc này, lần lượt lại có hai con Kim Sí hạ xuống trong đám đệ tử của hai phái.
Tiếp tin, hai người Hạ, Phí cũng chụm đầu xem xét, nhìn thấy trên thư viết: Lập tức tập kết đệ tử tinh nhuệ của bản phái, tiến về Trường Bình thành, hộ giá cho vương gia! Ký tên : Ngưu Hữu Đạo.
Hai người xem xong, cùng ngẩng đầu lên, nhìn nhau, lại cùng nhìn về phía Trịnh Cửu Tiêu mặt đang căng cứng lại.
Trịnh Cửu Tiêu rõ ràng rất xoắn xuýt, hỏi ý hai người, “Làm sao bây giờ?”
Hạ, Phí còn chưa kịp phát biểu ý nghĩ, đã có liên tiếp đệ tử của hai phái đem mật tín đã được dịch ra đưa đến.
Thấy sắc mặt hai người đang còn xem tin dần dần trở nên ngưng trọng, Trịnh Cửu Tiêu tựa hồ ý thức được cái gì, cũng mặc kệ cái gì riêng tư hay không riêng tư, trực tiếp tiến đến trước mặt hai người, dưới tình huống hai người không phản đối, thò đầu ra xem thử tin ở trên tay hai người một chút.
Sau khi xem xong, khẽ thở ra một hơi, nội dung trong tin của ba nhà đều giống nhau, còn tưởng rằng Ngưu Hữu Đạo chỉ phát cho mỗi mình hắn, hiện tại xem ra, tin này đều đồng thời phát cho ba nhà.
Lần này đến phiên Hạ Hoa ngẩng đầu lên hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Hai người Phí, Trịnh cũng muốn biết phải làm sao bây giờ, tin được gửi đến này, triệt để khiến ba người xoắn xuýt.
Trước đó còn có cớ để an ủi bản thân, nói chính Ngưu Hữu Đạo cũng không lên tiếng, bọn hắn không cần nhảy ra, bây giờ Ngưu Hữu Đạo đã lên tiếng, nhưng kết quả lại không phải là thứ bọn hắn muốn đối mặt nhất, nên nghe theo hay là không nên nghe theo bây giờ?
Điều khiến cho sắc mặt ba người căng cứng, chính là nội dung trong tin, không có ý muốn cùng bọn hắn thương lượng gì cả, giống như là trực tiếp ra lệnh vậy, trực tiếp lệnh cho bọn hắn đi chấp hành, không có chỗ thương lượng!
Trong phong thư này, lộ ra vẻ rất cường thế!

Ba phái cùng Ngưu Hữu Đạo đồng hành đến nay, chưa từng thấy qua Ngưu Hữu Đạo có thái độ cường thế với ba phái như vậy bao giờ.
. . .  . . .
Trường Bình thành, phủ nha, lại có Kim Sí giáng lâm, tin cấp báo lần nữa được đưa đến trên bàn của Phượng Lăng Ba.
Phượng Lăng Ba đang ngồi ở sau thư án, có chút không dám xem tin tức cấp báo, hắn bây giờ đã sứt đầu mẻ trán, hai mắt đã đỏ lên, nhưng coi như cũng còn chịu đựng được, khuôn mặt vẫn bình tĩnh, không có bạo phát ra.
Trước đó, còn chưa thể xác nhận vì sao một đám người Thiên Ngọc môn lại đột nhiên trở về Trường Bình thành, vì sao đột nhiên lại bảo hắn tạm dừng ra tay với Mông Sơn Minh, thì hiện tại, hắn đã có chút minh bạch.
Bành Hựu Tại dẫn theo một nhóm người khẩn cấp chạy tới Kim Châu bên kia, một đường trưng dụng ngựa trong dịch trạm ở Nam Châu, động tĩnh như vậy tự nhiên không gạt được hắn, người hiện tại đang lâm thời chủ trì Nam Châu này.
Ở dưới tình huống Nam Châu chưa triệt để ổn định, lại vừa mới tiếp nhận, còn chưa có bố trí thám tử ra bên ngoài Nam Châu, trước mắt chủ yếu vẫn chỉ nhằm vào nội bộ, cho nên chưa phát hiện ra phía Kim Châu bên kia đã tập kết đại quân. Thẳng đến khi biên quân trú đóng ở biên cảnh Nam Châu phái thám tử ra điều tra, mới truyền tin tức về, nói đại quân Kim Châu đã tiếp cận, hắn mới phát hiện ra có dị thường.
Tại thời điểm này, đại quân Kim Châu áp sát biên giới là có ý gì?
Đến tận đây, hắn rốt cuộc hiểu rõ tại sao Bành Hựu Tại lại khẩn cấp chạy tới Kim Châu.
Đột nhiên triều đình sắc phong Thương Triều Tông lên làm thứ sử Nam Châu!
Đột nhiên đại quân Kim Châu lại áp sát biên giới!
Lại có tin tức truyền về từ các nơi trú quân phía dưới, nói có mấy đệ tử ba phái, dù chưa cho phép, nhưng đã tự ý thoát ly điểm trú quân, một đường trưng dụng ngựa của dịch trạm. Những đệ tử của ba phái này tụ tập lại xong, lấy chưởng môn ba phái cầm đầu, một đường chạy thẳng về phía Trường Bình thành.
Dịch trạm bên dưới đều nằm ở trong lòng bàn tay hắn, tình huống ba phái công nhiên chạy tới như thế, không thể gạt được mắt hắn, tiến độ đi đường hắn đều nắm giữ.
Hiện tượng dị thường liên tiếp đột phát, Phượng Lăng Ba ý thức được không ổn, cũng ý thức được tại sao Thiên Ngọc môn lại hạ lệnh tạm hoãn ra tay với Thương Triều Tông bên kia.

Tin tức xấu theo nhau mà đến, khiến cho Phượng Lăng Ba bị áp lực cực lớn.
Trong lòng hắn rõ ràng, nếu nguyên nhân hắn lo lắng kia là thật mà nói, đối mặt với loại áp lực liên tiếp này, chỉ sợ Thiên Ngọc môn cũng không gánh được, dù cho Bành Hựu Tại là nhạc phụ của hắn, cũng rất không có khả năng cầm toàn bộ lợi ích của Thiên Ngọc môn ra để bảo toàn lợi ích của hắn.
Hắn nghĩ mãi vẫn không rõ, tại sao Thương Triều Tông lại có thể có năng lượng lớn như vậy?
Hành vi của ba phái Lưu Tiên tông khiến hắn liên tưởng đến trên người Ngưu Hữu Đạo, thật sự là do tên Ngưu Hữu Đạo kia xuất thủ sao? Ngưu Hữu Đạo có thể có năng lực lớn như thế sao?
Mấu chốt là hắn nghĩ mãi không ra, tại sao Kim Châu lại làm chuyện ngu xuẩn như thế?
Đồng dạng, cũng không nghĩ ra lý do triều đình Yến quốc sắc phong, trước đó còn cho rằng là đang muốn châm ngòi ly gián Nam Châu bên này, hiện tại xem ra, càng giống như là đang cùng Kim Châu bên kia phối hợp lẫn nhau, kẻ xướng người hoạ nâng Thương Triều Tông lên thượng vị, triều đình Yến quốc có thể tùy tiện giúp đỡ Thương Triều Tông như vậy sao?
Tên Ngưu Hữu Đạo chạy trốn kia rốt cục đã làm gì, đến tột cùng là làm sao làm được?
Rầm! Phượng Lăng Ba nện một quyền xuống bàn, hai mắt đỏ lên, cầm tin tức cấp bao trên bàn lên xem xét, lại là tin tức đệ tử ba phái một đường chạy tới, đã cách Trường Bình thành càng lúc càng gần.
Đột nhiên đứng dậy, xé nát tin tức cấp báo, ném vụn giấy bay tán loạn, hai tay chống xuống bàn, cúi đầu thở hồng hộc!
Chịu biệt khuất những năm này, mắt thấy đại quyền trong tay, lại sắp sửa biến mất, hắn không cam tâm.
Đây chính là toàn bộ Nam Châu luôn a!
Không phải là Quảng Nghĩa quận nho nhỏ năm đó kia!
Phượng Lăng Ba chống hai tay xuống bàn, lắc lắc đầu, mặt đầy vẻ không chịu nổi, hắn thật không cam tâm.
Chẳng lẽ chỉ ngồi nhìn chuyện xảy ra như vậy thôi sao?
Phượng Lăng Ba từ từ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên vẻ tàn khốc, kiên quyết dứt khoát lớn tiếng gọi: “Người đâu, tới đây!”
Ngoài cửa, một tên thủ hạ chạy vào, chắp tay nói: “Đại nhân!”
Phượng Lăng Ba trầm giọng nói: “Đi mời phu nhân đến đây một chuyến.”
“Vâng!” Thủ hạ lĩnh mệnh rời đi.

Không bao lâu sau, Bành Ngọc Lan đi vào, khổ người trông lớn hơn phụ nhân bình thường rất nhiều, Phượng Lăng Ba lại căn dằn thủ vệ ngoài cửa, không cho phép bất kỳ người nào đến gần.
Lại quay đầu lại, hai vợ chồng nhìn nhau im lặng.
Thần sắc Bành Ngọc Lan cũng tiều tụy đi không ít, những dị thường mà Phượng Lăng Ba cảm nhận được nàng cũng biết, cũng ý thức được nguy cơ đang tới gần, vận mệnh hai vợ chồng vốn là cùng vinh nhục, Phượng Lăng Ba tiếp nhận áp lực nàng cũng cảm động lây.
Nàng không nghĩ tới, thật sự không nghĩ tới, thế cục thế mà lại biến hóa nhanh như vậy, mới cao hứng được bao lâu cơ chứ?
“Ngọc Lan!” Phượng Lăng Ba đến sát cầm lấy hai tay của nàng gọi.
Bành Ngọc Lan cố nhịn hỏi: “Thế nào? Có phải lại có tin tức xấu nữa hả?”
Phượng Lăng Ba trầm giọng nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ nguy cơ giáng lâm, trước hết phải đoạn tuyệt hậu hoạn!”
Tiếng lòng Bành Ngọc Lan giật nhảy một cái, hỏi: “Ông muốn làm cái gì?”
Phượng Lăng Ba ghé sát miệng bên tai nàng, thì thầm nói: “Chỉ có khiến Thương Triều Tông không có cách nào tiếp chưởng được Nam Châu nữa, tâm huyết của chúng ta mới có thể bảo tồn.”
Mặc dù đã có suy đoán, nhưng nghe xong hai mắt Bành Ngọc Lan vẫn trừng lớn lên mấy phần, hai bàn tay nắm chặt lại bàn tay của hắn, vội vàng nói: “Không thể làm loạn, nếu không sẽ không cách nào bàn giao với phụ thân bên kia.”
Phượng Lăng Ba: “Quá lo lắng, chỉ cần ván đã đóng thuyền, phụ thân nàng nhiều lắm chỉ là trách phạt chúng ta một trận, chẳng lẽ còn có thể giết chúng ta hay sao?”
Bành Ngọc Lan lắc đầu: “Lăng Ba, ý của ông ta hiểu, thế nhưng ông có từng nghĩ tới Nhược Nam không vậy? Trước đó chúng ta làm những việc kia, đã khiến nó khó xử rồi, chẳng lẽ người làm phụ mẫu chúng ta, còn muốn tự tay biến nó thành quả phụ luôn hay sao? Thật muốn làm như vậy, sau này làm sao đối mặt nó đây?”
Phượng Lăng Ba: “Vậy nàng có từng nghĩ tới con cháu của nàng không? Trước đó chúng ta làm ra đủ mọi chuyện với Thương Triều Tông, Thương Triều Tông có thể không oán giận sao? Một khi để Thương Triều Tông lên cầm quyền, hắn há có thể buông tha cho chúng ta? Chúng ta không động thủ trước, đợi đến khi Thương Triều Tông động thủ, đến lúc đó, cái mất đi sợ rằng không chỉ là quyền lực, sợ rằng tính mệnh của cả nhà già trẻ, đều phải góp đi vào!”
Bành Ngọc Lan y nguyên vẫn lắc đầu: “Sẽ không đâu, còn có phụ thân ở đây, chúng ta cùng lắm thì tới Thiên Ngọc môn tị nạn, có Thiên Ngọc môn che chở, Thương Triều Tông sẽ không dám làm bậy, một nhà chúng ta vẫn có thể được bình an!”
Phượng Lăng Ba: “Hồ đồ! Ta nói một câu có hơi bất kính, phụ thân nàng có thể sống được bao lâu nữa? Nhiều nhất chỉ là có thể bảo vệ được thế hệ chúng ta! Người đi trà lạnh, sau khi Thương Triều Tông cầm quyền, hắn có rất nhiều biện pháp khiến Thiên Ngọc môn phải mở một con mắt nhắm lắm. Trong loạn thế này, người có thể an ổn một đời đã là không dễ, chỉ cần có thể nắm giữ Nam Châu, liền có khả năng bảo đảm cho con cháu chúng ta mấy đời phú quý an ổn. Nàng có nghĩ tới không, chỉ cần chúng ta còn sống, lại có bối cảnh Thiên Ngọc môn, Thương Triều Tông chỉ sợ ngày đêm đều sẽ lo lắng chúng ta ngóc đầu trở lại, tất nhiên sẽ nghĩ hết biện pháp xuống tay với chúng ta, muốn chấm dứt hậu hoạn! Chẳng lẽ nàng nhẫn tâm nhìn thấy mấy đứa cháu kia của nàng đầu rơi xuống đất? Chỉ cần chúng ta nắm giữ Nam Châu, còn sợ sau này Nhược Nam không tìm được người ưng ý khác hay sao?”
Nói đến mấy đứa cháu đáng yêu kia, như đâm trúng mềm yếu trong lòng Bành Ngọc Lan, Bành Ngọc Lan nuốt nước miếng khô khốc, có chút xoắn xuýt, cũng có chút do dự, y nguyên vẫn khó hạ quyết tâm, lắc đầu nói: “Nhược Nam như nào ta hiểu rõ, nó sẽ không bỏ mặc đâu, cũng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn Thương Triều Tông gặp nạn, nhất định nó sẽ ngăn trở!”
Phượng Lăng Ba: “Đây không phải là vấn đề, tùy tiện tìm cái lý do liền có thể đẩy nó ra, mấu chốt là những đệ tử Thiên Ngọc môn thủ vệ ở bên người Thương Triều Tông kia, việc này phải cần nàng phối hợp, chuyện còn lại cứ giao cho ta an bài.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.