Chương 416: Ngưu Hữu Đạo đã không thấy đâu!
Edit: Luna Huang
Chủ và khách đến thăm đều đứng đó quan sát lẫn nhau.
Nam nhân móc từ trong tay áo ra một trang giấy, mở ra, phía trên rõ ràng là chân dung của Ngưu Hữu Đạo, đem so với Ngưu Hữu Đạo một chút, rồi quay sang nữ nhân bên cạnh hơi khẽ gật đầu, cung kính nói, “Là hắn.”
Ngưu Hữu Đạo nhìn vệt in ở phía sau trang giấy, đại khái biết đây là bức vẽ chân dung, không khỏi lộ ra vẻ hứng thú, hỏi: “Hai vị là ai, muốn gặp ta làm gì?”
Thanh âm của nữ nhân trong trẻo, tự giới thiệu bản thân: “Bản cung gọi là Chu Thanh.”
Ngưu Hữu Đạo cùng Quản Phương Nghi quay sang nhìn nhau, nhịn không được lần nữa dò xét nữ nhân này từ trên xuống dưới một phen, Ngưu Hữu Đạo có chút chần chờ nói: “Bản cung? Chu Thanh? Tha thứ cho tại hạ cô lậu quả văn*, có thể nói rõ một chút nữa được hay không?” (* ít học không biết)
Nam nhân hỗ trợ giới thiệu lại: “Vị này là quý phi nương nương.”
Nữ nhân lại tự bổ sung, “Thứ sử Nam Châu Chu Thủ Hiền là phụ thân của bản cung.”
“À!” Ngưu Hữu Đạo rốt cục có phản ứng lại, hóa ra người này là phi tử của hoàng đế, nhi nữ của Chu Thủ Hiền, hắn đại khái đoán ra được người này tới đây để làm gì, ánh mắt lại nhìn sang người nam nhân, hỏi: “Còn ngươi đây là…?”
Nam nhân nói: “Trung xa phủ lệnh, Ca Miễu Thủy!”
“À!” Ngưu Hữu Đạo gật đầu, chưa từng thấy người này, nhưng có nghe nói qua về người này, là thái giám thân cận bên người Yến hoàng Thương Kiến Hùng, thời điểm Thương Triều Tông tiến đánh Thanh Sơn quận, hình như chính là người này đại biểu cho triều đình đến đàm phán thì phải, bèn hỏi lại: “Ngươi là đồ đệ của tổng quản đại nội Điền Ngữ đúng không?”
“Đúng vậy!” Ca Miễu Thủy xác nhận.
Ngưu Hữu Đạo: “Ta làm sao biết các ngươi có phải là thật không?”
Ca Miễu Thủy ném ra một tấm lệnh bài, Ngưu Hữu Đạo chộp lấy, đưa lên nhìn qua một chút, rồi ném trả lại, sau đó đưa tay ra nói: “Hai vị khách quý, mời ngồi!”
Chỉ có Chu Thanh ngồi xuống, Ca Miễu Thủy tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, đứng vòng tay ở bên cạnh Chu Thanh.
Chu Thanh lấy ra một khối ngọc bội, để lên bàn, đẩy sang cho Ngưu Hữu Đạo ngồi ở đối diện, “Có người nhờ bản cung thay mặt vấn an pháp sư, nói pháp sư nhìn thấy vật này liền biết là của ai.”
Ánh mắt của Ngưu Hữu Đạo trước tiên dừng ở mấy đầu ngón tay của nữ nhân này một chút, phát hiện tay của nữ nhân này thật xinh đẹp, hay là lần đầu thấy nữ nhân có bàn tay xinh đẹp như vậy, chỉ lộ ra một chút liền để cho người ta khắc sâu ấn tượng. Đằng sau mời dời lực chú ý lên trên ngọc bội, cầm lên nhìn một chút, cười gật đầu.
Hắn cũng có một khối ngọc bội giống cái này y như đúc, đặt bên nhau mà nói, hẳn là một đôi.
Như lời đối phương nói, nhìn thấy ngọc bội này là hắn đã đoán ra được người muốn vấn an là ai, gật đầu nói: “Làm phiền quý phi nương nương thay ta vấn an Lưu quý phi.” Vừa nói vừa đẩy ngọc bội trả lại.
Người hắn gọi là Lưu quý phi kia, chính là mẫu thân của phi tử Ngọc vương Tề quốc, Thương Tuyết, lúc ở tại Tề quốc, vì chuyện nhờ hắn giảng hòa, Thương Tuyết cho hắn một kiện tín vật, để hắn dễ liên hệ với người ở bên Yến Kinh này hơn, tín vật chính là một khối ngọc bội, cùng một đôi với khối ngọc bội này.
Nhìn thấy khối ngọc bội này, hắn càng xác nhận được ý đồ đến đây của đối phương.
Chu Thanh nói: “Chắc hẳn pháp sư đã biết ý đồ đến đây của bản cung rồi đi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Đại khái đoán ra được một chút.”
Chu Thanh: “Công chúa đưa tin nói cho bên này, nói pháp sư lúc ở tại Tề kinh đã đáp ứng nàng, sẽ ra sức giúp bệ hạ và Dung Bình quận vương giảng hòa, tận lực giúp cho hai bá chất* bọn họ tránh khỏi xung đột, không biết có có chuyện này hay không?”(* bác cháu)
Ngưu Hữu Đạo mân mê cái cằm, phát hiện vấn đề tưởng chừng phức tạp này lại rất đơn giản, tín vật của Lưu quý phi, nhưng Lưu quý phi không đến, ngược lại đưa cho Chu quý phi đem đến, hiển nhiên là do chiến sự lần này sẽ liên lụy tới Chu Thủ Hiền phụ thân của Chu quý phi. Cũng có thể lý giải, một khi Chu Thủ Hiền chiến bại, Thương Kiến Hùng với triều đình là không có khả năng ra gánh trách nhiệm, khẳng định phải có người đi ra gánh trách nhiệm, mà người đi ra gánh trách nhiệm chiến bại đó, cũng chỉ có thể là Chu Thủ Hiền. Có thể tưởng tượng, một quý phi khi bị biến thành nữ nhi của tội thần, thì khoảng thời gian trong cung của vị Chu quý phi sau này, e rằng sẽ không còn được dễ chịu nữa, giữa cha và con có mối quan hệ nương tựa vào nhau.
Chỉ là nhìn tình huống này, thì thấy dù sau lưng Chu Thủ Hiền có quốc lực của cả một nước, vậy mà tựa hồ vẫn không có lòng tin với trận chiến này.
Mà ở bên kia Thương Tuyết liên tục gửi thư cầu hắn can thiệp, ở bên này Chu quý phi lại tới gặp, có thể thấy được, hai nữ nhân này rất cần việc giảng hòa này.
Hắn tin tưởng, vị Chu quý phi này đã được Yến hoàng Thương Kiến Hùng cho phép mới đến đây, nếu không đường đường là một vị quý phi, nào có dễ dàng được xuất cung như vậy, huống chi còn được đích thân Trung xa phủ lệnh đi cùng đến đây, không có Thương Kiến Hùng cho phép mới là lạ.
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Quả thực là có chuyện này.”
Chu Thanh mỉm cười, “Pháp sư có thể nhớ được là tốt rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhớ mà, không quên được, chỉ là chuyện này ta cũng bất lực.”
Chu Thanh: “Có thể lọt vào mắt Tề hoàng, pháp sư cần gì phải khiêm tốn. Thế cục bên này một mực được triều đình để ý, căn cứ theo triều đình phán đoán, pháp sư có lực ảnh hưởng rất lớn với Dung Bình quận vương, chỉ cần pháp sư nguyện ý khuyên bảo, trận chiến này sẽ rất khó nổ ra. Không nói tới chuyện chiến sự nổ ra sinh linh bị đồ thán, bách tính gặp tai nạn, thì dù sao bệ hạ cũng là thúc bá với Dung Bình quận vương, huống chi chiến sự mà nổ ra, kẻ được lợi lớn nhất không phải là Dung Bình quận vương, mà chính là Thiên Ngọc môn, hà tất đi làm chuyện ngu xuẩn chém giết người thân như vậy, để cho người ngoài khoái chí có phải không nào?”
Ngưu Hữu Đạo âm thầm buồn cười, hiện tại mới biết là người thân à, lúc trước là ai làm cho Thương Triều Tông cùng đường mạt lộ nhỉ?
Hắn hơi lắc đầu nói: “Nếu quý phi nương nương biết Thiên Ngọc môn, vậy chắc cũng phải biết rằng 5 quận hạ Nam Châu cũng không phải do vương gia chi phối, trong 5 quận, vương gia chỉ nắm giữ có 2 quận, 60 vạn nhân mã, trên tay vương gia cũng chỉ nắm có 20 vạn thôi.”
Chu Thanh: “Chỉ cần vương gia tránh chiến, mặc kệ là Thiên Ngọc môn, hay là ba tên nghịch tặc Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong kia, đều không đủ cân lượng!”
Ngưu Hữu Đạo nhiều hứng thú hỏi: “Dung Bình quận vương có lực uy hiếp lớn như vậy sao?”
Chu Thanh: “Phụ thân ta từng làm thuộc hạ dưới trướng Mông Sơn Minh, biết Mông Sơn Minh là một đại danh tướng, không phải là chỉ là hư danh, uy phong của Ninh vương, đều là nhờ sự trợ giúp của Mông Sơn Minh. Vốn cho rằng Mông soái đã sớm qua đời, không nghĩ tới một mực ẩn cư, lần này lại rời núi đi theo Dung Bình quận vương. Nếu không nói tới cái này, chỉ luận binh lực, ba tên nghịch tặc kia nếu vẫn muốn chiến mà nói, nếu bớt đi 20 vạn nhân mã của Dung Bình quận vương, thì áp lực lên phụ thân ta cũng sẽ giảm bớt đi rất nhiều.”
Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm khái, mới ngắn ngủi mấy năm thời gian, từ lúc hoảng hốt rời đi Yến Kinh như chó nhà có tang, giờ đây Thương Triều Tông đã có thực lực bức bách Thương Kiến Hùng phải buông mặt mũi xuống rồi.
Đương nhiên, cũng không phải là Thương Kiến Hùng e ngại binh lực 5 quận, thật sự là do loạn trong giặc ngoài nên Thương Kiến Hùng không dám dồn toàn lực cả nước đi đại chiến, nếu không phải vậy, Thương Triều Tông cũng không dám đánh một trận, Thiên Ngọc môn thuần túy cũng là chui cái chỗ trống này.
Mà sở dĩ Thương Kiến Hùng có thể chịu buông phần mặt mũi này xuống, cũng thật sự là do một khi mất đi Nam Châu, sẽ khiến bách tính Yến quốc nhìn hắn như thế nào? Để vị hoàng đế như hắn làm sao chịu nổi? Người khác sẽ cho rằng Thương Kiến Hùng hắn chính là kẻ vô năng.
Chu Thanh tiếp tục nói: “Thiên Ngọc môn bên kia cũng không cần lo lắng, chỉ cần Dung Bình quận vương tránh chiến, một khi chiến sự gây bất lợi cho Thiên Ngọc môn, vậy đó cũng chính là tử kỳ của Thiên Ngọc môn đến, bệ hạ sẽ phát động tam đại phái, xóa xổ Thiên Ngọc môn khỏi lãnh thổ Yến quốc ngay!”
Điểm này thì Ngưu Hữu Đạo tin, một khi Thiên Ngọc môn mở chiến sự mà thất bại, liền mang ý nghĩa là Thiên Ngọc môn không thể khống chế được Nam Châu, không có thực lực khống chế Nam Châu, mặc kệ trước đó Thiên Ngọc môn đã nói cái gì với tam đại phái, đều sẽ bị tam đại phái thanh tràng, ngươi chơi không đổi được còn chơi cái gì nữa mà chơi?
“Mà bệ hạ cũng sẽ không bạc đãi Dung Bình quận vương, sẽ tấn thăng quận vương lên làm thân vương, 5 quận hạ Nam Châu đều tăng hết cho Vương gia làm đất phong!”
Ngưu Hữu Đạo nghe xong, cười khổ lắc đầu, “Chuyện này ta thật sự bất lực.”
Đứng một bên Ca Miễu Thủy lên tiếng nói: “Bệ hạ nói, Nam Châu thà chia cho người trong nhà, cũng không chia cho ngoại tặc, nếu Dung Bình quận vương như còn nhớ mối hận năm đó, bệ hạ có thể nhượng bộ tiếp, có thể lấy toàn bộ đất Nam Châu tặng cho vương gia làm đất phong!”
Lời này hiển nhiên là có ý nói, chỉ cần Thương Triều Tông tránh chiến, Thương Triều Tông không cần đánh, Nam Châu cũng sẽ là của Thương Triều Tông.
Nhưng Ngưu Hữu Đạo lại nghe ra trong đó có dụng tâm hiểm ác, lông mày bỗng hơi nhúc nhích, “Nương nương, công công, nói một hồi lâu, triều đình tựa hồ vẫn còn chưa hiểu rõ được tình huống, mọi chuyện căn bản không phải như các ngươi nghĩ như vậy.”
Chu Thanh đang ngồi ngay ngắn chợt thân thể hơi nghiêng về phía trước, nói “Xin rửa tai lắng nghe.”
Ngưu Hữu Đạo: “Dung Bình quận vương đã bị Thiên Ngọc môn khống chế lại rồi, binh quyền trên tay cũng đã bị Thiên Ngọc môn cô lập, bây giờ người trực tiếp điều khiển binh mã 5 quận chính là Phượng Lăng Ba.”
Nói đến đây cái, hắn hiện tại mới phản ứng lại được, vì cái gì Thiên Ngọc môn không tiếc nổi lên nội chiến trong nội bộ trước đó cũng phải làm như vậy, hóa ra là vì sớm phòng bị một số khả năng có thể xảy ra, muốn ngăn hậu hoạn. Có thể thấy được, vì muốn nắm giữ Nam Châu, Thiên Ngọc môn chân chính chịu bỏ ra tâm tư mưu đồ.
“Cái gì?” Chu Thanh giật nảy cả mình.
Ca Miễu Thủy trầm giọng nói: “Điều này làm sao có thể? Coi như Dung Bình quận vương không thấy rõ, Mông Sơn Minh há lại để cho vương gia tuỳ tiện tách khỏi binh quyền, đường đường Mông soái, há có thể không biết tầm quan trọng của binh quyền hay sao?”
“Mọi chuyện đã như vậy rồi!” Ngưu Hữu Đạo rất khẳng định gật đầu, hắn đương nhiên sẽ không nói đây là do hắn đề nghị thuận thế mà làm theo, kiểu một người muốn đánh, một người muốn bị đánh!
Chu Thanh lập tức một mặt đầy hoảng sợ.
Thần sắc của Ca Miễu Thủy cũng đại biến, hắn biết nếu chuyện này là thật, vậy trận chiến này là không cách nào tránh khỏi rồi. Ngẫm lại các loại nhân tố trong ngoài, khả năng Thiên Ngọc môn đỡ Phượng Lăng Ba lên đích thật là rất lớn.
Ngưu Hữu Đạo bỗng nói: “Nếu Dung Bình quận vương xảy ra chuyện gì mà nói, ta cũng không dễ chịu hơn, ta chỗ này có một kế, muốn cùng hai vị thương nghị, có lẽ mọi chuyện còn có thể cứu vãn.”
Quản Phương Nghi liếc hắn một cái, không biết tên này lại muốn nổi lên chủ ý xấu xa gì đây.
Chu Thanh có chút thất thố, vội nói: “Mời nói!”
Song phương mưu đồ bí mật một phen xong, Ca Miễu Thủy cùng Chu quý phi cũng không có ở lâu, vội vàng rời đi.
Lần này đến cũng không phải không có thu hoạch gì, chí ít là biết được tình cảnh của Thương Triều Tông, biết chủ tướng của quân địch là ai. . . . . .
Lưu Tiên tông, Phù Vân tông, Linh Tú sơn, đệ tử cả ba phái, cùng một ngày toàn bộ di chuyển đi.
Ngay sau khi ba phái rời đi không lâu, Ngưu Hữu Đạo cũng dẫn người một nhà lặng yên biến mất ở trong núi rừng. . . . . .
Tại nơi Thiên Ngọc môn tọa lạc, Mai Lâm Thịnh, Ngô Thiên Đãng, Triệu Hưng Phong vội vã rời khỏi trung tâm chỉ huy tạm thời, tiến lên phía trước, dưới sự hộ tống của đệ Thiên Ngọc môn, mấy người bí mật tiến về các chi bộ.
Sau đó Bành Hựu Tại cũng dẫn một đám cao tầng Thiên Ngọc môn đi ra khỏi trung tâm chỉ huy.
Lúc đang bước đi trên bậc thang đường núi, có đệ tử bước nhanh đến bẩm báo, “Đám người quận chúa Thương Thục Thanh, còn có đệ tử ba phái Lưu Tiên tông, Phù Vân tông cùng Linh Tú sơn đang trên đường đuổi tới.”
“Tốt!” Bành Hựu Tại dừng bước, quay người, đối mặt với chư vị trưởng lão, trầm giọng nói: “Tạm thời không nên đánh rắn động cỏ, chờ người tới, bất kể là ai, chỉ cần Ngưu Hữu Đạo vừa đến, lập tức bí mật bắt cả đám lại! Tiểu tử này là xảo trá nhất, cũng là đứa bản tọa không yên lòng nhất, trước khi chiến sự nổ ra, cần phải không chế hắn lại trước, không để nó sinh ra biến số.”
Mọi người đều khẽ gật đầu, chỉ cần không chế được đại cục, còn cần cùng Ngưu Hữu Đạo đàm luận lợi ích chia rượu nữa sao? Ngay cả người cũng đã bị bắt lại, xem ngươi còn thế nào đàm luận.
Sắc mặt Phong Ân Thái nặng nề, khẽ thở dài một hơi, bất đắc dĩ.
Nhưng mà lúc đám người đi vào đại điện chính, lại có đệ tử chạy tới cấp báo: “Bẩm chưởng môn, Ngưu Hữu Đạo đã không thấy đâu!”
Còn chưa kịp ngồi xuống, Bành Hựu Tại giật mình, giận dữ mắng mỏ: “Không thấy đâu? Ý gì?”
Đệ tử nói: “Người phái đi theo dõi sơn trang bên kia bỗng nhiên phát hiện, trong sơn trang tựa hồ không có động tĩnh gì, sau đó đi qua tra xét thử, kết quả phát hiện trong sơn trang đã trống trơn, không có một bóng người, không biết Ngưu Hữu Đạo cùng những người bên cạnh hắn đã đi đâu, toàn bộ đã biến mất.”