Đạo Quân

Chương 408: Trở về




Chương 408: Trở về
Edit: Luna Huang
Ăn chuột? Con mắt Thiệu Đăng Vân mở to lên mấy phần, Nguyễn Thị lại có thể làm ra loại chuyện như vậy sao? Hắn có chút không tin, nhưng mẫu tử Nguyễn Thị đã chết rồi, đối phương tựa hồ cũng không cần thiết thêm thắt vào làm gì.
Hô hấp của hắn có chút gấp rút, “Có chuyện như vậy sao, sao khi ta sau trở về, vì sao ngươi không có nói cho ta biết?”
Thiệu Bình Ba y nguyên vẫn đưa lưng về phía hắn, “Nói với ngài? Nói với ngài thế nào? Đâu phải con chưa từng nói với ngài về Nguyễn Thị? Nguyễn Thị chỉ một câu ‘xem như là con của mình mà quản giáo’, lau nước mắt tủi thân nói  ‘mẹ kế khó làm’, nói cái gì ‘không quản giáo chúng ta cũng có người nói, quản giáo chúng ta nghiêm cũng bị người ta nói. Nghe thế, ngài cũng rất tán thành, triệt để uỷ quyền, đưa nội trạch cho bà ta cai quản. Con nói cho ngài biết có hữu dụng không? Bị ủy khuất không chỉ một lần, mấy lần cũng đã nói với ngài, nhưng Nguyễn Thị nói con nói láo, bọn hạ nhân cũng nhao nhao ra làm chứng, cũng đều nói con nói láo, thế là ngài cũng cho rằng con không học điều tốt, đang cố ý nói láo, ngài quên lúc ấy ngài đã dùng gia pháp giáo huấn con như thế nào sao? Lúc mẫu thân còn sống, ngài sẽ không đối xử với con như vậy.”
“Lần đó, sau khi ngài trở về, con hi vọng có người nói cho ngài biết, nhưng mà không có một ai nói cho ngài biết huynh muội chúng con đã trải qua cái gì cả. Nguyễn thị là chủ mẫu Thiệu gia, ngài sủng ái bà ta có thừa, coi như bà ta có làm sai chút gì đó, ngài biết xong sẽ bỏ bà ta sao? Sẽ không, sau đó bà ta vẫn là chủ mẫu của Thiệu gia, bọn hạ nhân ai dám đắc tội bà ta, ai dám đi nói cho ngài biết chúng con đã trải qua cái gì?”
“Chẳng lẽ ngài không có phát hiện ra sao? Sau khi mẫu thân mất, những hạ nhân hầu hạ bên cạnh mẫu thân khi bà còn sống, từng người từng người đều bị Nguyễn Thị tìm lý do đá ra ngoài, cả Thiệu phủ còn có thể tìm ra được một tên hạ nhân nào mà do mẫu thân con lưu lại sao? Không có người giúp chúng con nói chuyện. Nguyễn Thị nói con sai rồi, tất cả mọi người liền đều nói con sai rồi, ngài cũng liền cho là con đã sai.”
“Từ lần kém chút bị chết tại hầm ngầm kia về sau, con xem như đã triệt để minh bạch, không có thực lực lại muốn tiếp tục náo loạn, thì ngày nào đó bị chết cũng không biết làm sao lại chết. Trước khi mẫu thân lâm chung, có căn dặn con chiếu cố tốt cho muội muội, cho nên, con nhất định phải cố sống sót. Thế là về sau, ở trước mặt Nguyễn Thị con tỏ ra yếu thế, trước mặt Nguyễn thị con nhẫn nhục, chịu đựng sống tạm qua ngày, khắp nơi nịnh nọt bà ta, kỳ thật ứng phó ả ngu xuẩn kia cũng không khó, chỉ là ngay từ đầu tâm tính của con chưa chấp nhận thôi. Rốt cục, đợi đến lúc con có được thực lực, có được cơ hội, ngài đoán xem con đã làm cái gì?”
“Chuyện thứ nhất con làm, chính là gạt bỏ vây cánh bên ngoại Nguyễn Thị, tất cả thành viên trong gia tộc Nguyễn Thị ở bên ngoài Thiệu phủ, đều bị quét sạch không còn một mống, con nhốt toàn bộ bọn hắn vào trong hầm ngầm mà con đã tỉ mỉ chế tạo trước, sau đó lại thả vào đó không biết bao nhiêu là chuột cực đói, để những con chuột đó gặm toàn bộ bọn hắn thành bạch cốt. Đằng sau đó lại giả bộ tra ra được nơi phát sinh vụ án, rồi cho chính Nguyễn Thị tự đi nhặt hài cốt người nhà, kỳ thật Nguyễn Thị vừa nhìn xem liền biết  là do con làm, nhưng bà ta không dám nói ra nguyên nhân hoài nghi con, không dám nói ra chuyện huynh muội chúng con cũng đã từng chịu đựng qua ‘đãi ngộ’ tương tự như vậy.”
“Từ ngày đó trở đi, con thấy được trong mắt Nguyễn Thị có sự sợ hãi, thái độ đối với huynh muội con bắt đầu có chuyển biến. Nhưng con không có buông tha cho bà ta, con sẽ không cho bà ta có cơ hội phản công, trước chém sạch sẽ viện thủ bên ngoài, không có ngoại viện, Nguyễn thị chẳng là cái thá gì, sau đó lập tức tiến hành thanh tẩy nội bộ Thiệu gia. Một hồi ra ngoài làm việc, gặp sự cố chết hết một nhóm, tiếp theo thiết kế một vụ trộm cắp liên luỵ rất rộng, lại xử lý thêm một nhóm, số lượng còn lại không nhiều, đằng sau lại từ từ tiến hành thanh lý dần.”
“Sau đó, ba mẫu tử bọn hắn liền một mực bị khống chế, làm việc phải nhìn sắc mặt của con. Lúc đầu, nể mặt mũi của phụ thân, con chỉ muốn cho bọn hắn chịu đủ dày vò, cũng không muốn giết bọn hắn, ai ngờ bọn hắn lại dám ra tay trước, con không có cách nào khác, chỉ có thể giải quyết bọn hắn triệt để!”
Nghe đến đó, nước mắt Thiệu Đăng Vân đã tuôn ra đầy mặt, đã hiểu, rốt cuộc đã hiểu rõ, năm đó nội bộ Thiệu gia xảy ra những nhiễu loạn kia là chuyện gì.

“Phụ thân, năm đó Liễu Nhi tuổi còn nhỏ, không biết rõ chuyện xảy ra, chuyện hầm ngầm, ngài đừng có nói lại cho nó biết, đừng cho nó biết trong hầm ngầm nó đã ăn qua thứ gì. Con xin phép cáo lui trước!” Thiệu Bình Ba nói xong bước đi, khi nói những lời này, từ đầu tới cuối đều quay lưng, không có quay lại.
Thiệu Đăng Vân khóc “rức rức” nức nở, liên tục nện tay vào cây cột, “Dương Song, những chuyện này, năm đó ngươi không có một chút phát giác nào sao?”
Dương Song cũng đứng đó rơi lệ, “Lão gia, nhiều ít cũng có chút phát giác, thế nhưng lão gia giao quyền lớn nội trạch cho phu nhân, chuyện trong nhà đều do phu nhân cai quản, hạ nhân nào không hợp ý, đều bị phu nhân đuổi đi, không ai dám nói thật với lão nô cả. Phu nhân lại là chủ mẫu, lão nô là hạ nhân, chuyện không có chứng cớ, bảo lão nô làm sao nói? Lão nô cũng chỉ có thể tận lực che chở cho đại công tử cùng tiểu thư một chút, miễn cho có người quá phận, nếu không có như vậy, đoán chừng trong trận thanh tẩy nội bộ kia, đại công tử cũng đã không dung tha cho lão nô. Còn chuyện hầm ngầm, lão nô thật sự không biết, năm đó, lão gia đi theo Ninh vương cứu giá, lão nô cũng dẫn vài gia đinh trong nhà đi theo, lão gia cũng biết mà, lúc ấy lão nô không có ở nhà, nếu có ở nhà mà nói, phu nhân chắc cũng không dám làm quá phận như vậy đâu.”
“Lão thiên a! Ta đây đã làm ra cái gì nghiệt a!” Thiệu Đăng Vân gào khóc, liên tục đập đầu vào cây cột.
Ngoài viện, Thiệu Bình Ba bắt gặp Chung Dương Húc đang đi đến, lập tức chào.
Chung Dương Húc hỏi: “Nghe nói vừa rồi phải kéo Liễu Nhi đi, hai cha con bọn hắn chỉ trích ngươi vì chuyện xuất giá kia sao?” Hắn nghe nói bèn chạy đến đây, đang tính chuẩn bị khuyên nhủ Thiệu Đăng Vân, dù sao cách làm của Thiệu Bình Ba cũng phù hợp với lợi ích của Đại Thiền sơn.
Thiệu Bình Ba: “Không sao, bọn họ có thể sẽ nghĩ thông suốt, sẽ suy nghĩ vì đại cục. Ngược lại vấn đề an toàn của Liễu Nhi gần đây, còn xin làm phiền Đại Thiền sơn giám sát chặt chẽ thêm, ta lo lắng Yến quốc, hoặc có thể là Hàn quốc, sẽ phái người tới phá hổng thông gia.”
Chung Dương Húc: “Cái này thì ngươi yên tâm, sau khi nhận được tin tức của ngươi, Đại Thiền sơn liền đã tăng thêm nhân thủ, sẽ không để cho muội muội của ngươi xảy ra chuyện gì.”
. . .  . . .
Thanh Sơn quận, một con phi cầm cỡ lớn bay vào, xoay quanh trên không trung Nhà Tranh sơn trang, tu sĩ ở chung quanh lập tức tăng cao cảnh giác.
Ngưu Hữu Đạo với Quản Phương Nghi cũng bị kinh động, lần lượt lộ diện, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm.

Phi cầm cỡ lớn lượn vòng hạ thấp độ cao, lúc cách mặt đất mấy trượng, thì có một người nhảy xuống, phi cầm lại vỗ cánh bay lên không, cấp tốc đi xa.
Quản Phương Nghi không biết người vừa tới là ai, chỉ thấy trên mặt Ngưu Hữu Đạo lộ ra ý cười, bước đi tới, đám Đoàn Hổ cũng đi tới, thế là nàng cũng vội đi theo, xem coi rốt cục là ai.
Người vừa tới không phải là ai khác, chính là Viên Cương.
Trong lúc bước tới Viên Cương, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn theo con phi cầm cỡ lớn kia bay đi xa.
“Viên gia!” Đám Đoàn Hổ nhao nhao tới gần Viên Cương chào hỏi.
Vừa nghe được xưng hô, Quản Phương Nghi liền bừng tỉnh đại ngộ, đại khái đã biết được người này là ai, ở chỗ này cũng có nghe nói qua, biết có một người gọi là Viên Cương, nhưng một mực chưa từng thấy qua.
Ngược lại Hứa lão lục bước tới, kéo kéo tay áo của nàng, thấp giọng nói: “Đại tỷ, đó là lão bản Đậu Hũ quán ở Tề kinh, An Thái Bình, ta có thấy qua.”
Phù Phương viên làm mua bán, nhận biết người khác được xem là một chuyện rất quan trọng, sau khi Đậu Hũ quán nổi danh ở Tề kinh, Phù Phương viên lập tức cho người đi qua nhìn, Hứa lão lục có thấy qua cũng không có chút kỳ quái nào .
“. . .  . . .” Quản Phương Nghi ngạc nhiên, cấp tốc nhìn thật kỹ Viên Cương, An Thái Bình chính là Viên Cương ở nơi này? An Thái Bình được Hô Diên gia coi trọng, là gian tế Ngưu Hữu Đạo an bài sao?
Không cần suy nghĩ nhiều, nàng cũng đoán được, cái gì mà biên quân bị vu hãm rồi được Hô Diên Vô Hận giải tội danh, khẳng định toàn là giả.
Viên Cương khẽ gật đầu hỏi thăm lại với đám Đoàn Hổ, rồi tiếp tục nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, gọi: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo ừ, chưa nhìn hắn, giơ cái cằm lên một cái, hỏi “Người đưa ngươi về là ai?”
Viên Cương cũng liếc nhìn phía không trung, “Ta cũng không biết là ai.”
Ngưu Hữu Đạo từ từ cúi xuống nhìn hắn, mặt mũi tràn đầy không hiểu, “Ngươi tuyệt đối đừng có nói là, người có thể khống chế phi cầm như vậy lại rảnh đến nhàm chán tùy tiện cho người đi ‘quá giang’, ngươi có ‘mị lực’ lớn như vậy sao?”
Viên Cương: “Là Vệ quốc Huyền Vi đưa ta đến Vô Biên các, rồi không biết từ chỗ nào an bài một con phi cầm đưa tiễn ta về đây.”
Lúc Huyền Vi mời hắn đi Vệ quốc, đúng lúc ấy Viên Cương cũng không biết nên đi đâu, quả thực có chút tâm động.
Nhưng mà trong lòng hắn rõ ràng, người ta là thừa tướng một nước, sẽ không vô duyên vô cớ đưa ra lời mời, khẳng định là có mưu đồ, một khi có chuyện, đối diện với mấy người chơi đùa lợi ích này, bản thân hắn chưa hẳn có thể ứng phó được, rất có thể sẽ gây phiền toái cho Đạo gia.
Nghĩ thông điểm đó, hắn cự tuyệt.
Trên thực tế, Huyền Vi chẳng những là nhìn trúng Viên Cương, mà còn nổi lên tâm tư, muốn lợi dụng Viên Cương lôi kéo Ngưu Hữu Đạo đi Vệ quốc nữa.
Viên Cương cự tuyệt, Huyền Vi mặc dù cảm thấy đáng tiếc, có điều đã làm chuyện tốt thì làm đến cùng, tiễn phật tiễn đến tây phương, lại quay về Vô Biên các, chở Viên Cương đến Vô Biên các, rồi an bài một con phi cầm khác, đưa Viên Cương trở về. Bản thân Huyền Vi không có khả năng tự mình đưa tiễn Viên Cương đến tận Thanh Sơn quận xa xôi như vậy được, nàng là thừa tướng một nước, trên tay có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, quỹ thời gian phân phối trước đó đều đã có kế hoạch trước cả rồi.
Lúc song phương tạm biệt ở Vô Biên các, hai bên đều cho nhau lời mời, mời lần sau nếu có rảnh thì đi tới chỗ của mình chơi, có cơ hội bày tỏ tình hữu nghị.
Huyền Vi cố ý nói với Viên Cương, gọi Ngưu Hữu Đạo cùng đi.
“Vệ quốc Huyền Vi?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, cái tên này vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, hồ nghi hỏi: “Ngươi nói không phải là nữ thừa tướng của Vệ quốc kia đó chứ?”
Viên Cương: “Chính là nàng ta, trùng hợp gặp phải, bên người nàng ta còn có cao thủ đệ nhất Đan Bảng, Tây Môn Tình Không nữa.”

Đám người nghe được kinh ngạc, quay mặt nhìn nhau, loại người có thân phận như Huyền Vi này, người bình thường muốn gặp cũng không thể gặp được, đừng nói chi tới chuyện ngẫu nhiên gặp phải.
Ngưu Hữu Đạo tự nhiên có kỳ quái, “Ngươi làm sao lại gặp được nàng ta?”
Viên Cương: “Chuyện này nói ra rất dài dòng.” Có một số chuyện hắn không muốn nói ra ở trước mặt quá nhiều người.
“Dài dòng vậy thì hồi sau từ từ nói.” Ngưu Hữu Đạo liếc trên dưới hắn một cái, hỏi “Mặt làm sao lại đỏ lên?”
Viên Cương kéo tay áo lên, lộ ra cánh tay cũng đỏ, “Toàn thân đều đỏ, để nói sau.”
Ngưu Hữu Đạo ‘ờ’, không hàn huyên nhiều nữa, phất tay, “Đi tắm một cái trước đi.”
Viên Cương quay người rời đi.
Quản Phương Nghi lại chìa quạt tròn trên tay ra, hơi ngăn Viên Cương lại, biết rõ còn cố giả đò chào hỏi: “Lạ mặt vô cùng, xưng hô thế nào?”
Viên Cương lặng lẽ liếc xuống, đưa tay hất cất tay nàng ra, không thèm để ý, một câu cũng không có nói, đeo thanh đại đao bước nhanh rời đi.
Quản Phương Nghi có chút trợn tròn mắt, chợt tức giận nói: “Cái người gì a, có còn biết chút cấp bậc lễ nghĩa nào không vậy?”
Ngưu Hữu Đạo hiểu, chợt bật cười một tiếng, Viên Cương trở về, hắn chân chính như trút được gánh nặng, khẽ thở ra, trở về liền tốt.
Mấy người Đoàn Hổ cũng bật cười ha ha, Quản Phương Nghi không biết tính cách của Viên Cương, bọn hắn thì lại biết rõ, với Viên Cương mà chơi bộ dạng nữ nhân đáng yêu kia là vô dụng, Viên Cương không ăn bộ này.
Không bao lâu sau, Viên Phương nghe nói, cũng chạy tới, cố ý chạy tới thăm hỏi Viên Cương, sau đó lại chạy ra sơn trang, sai người đi chuẩn bị rượu thịt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.