Đạo Quân

Chương 403: Khống chế hạt hoàng.




Chương 403: Khống chế hạt hoàng.
Edit: Luna Huang
Người không râu cũng đã nhìn thấy, hai người quay lại nhìn nhau, không biết người đang bay tới là ai, nhưng hai người biết, người đang bay tới này tuyệt đối không đơn giản.
Thông thường, loại phi cầm có hình thể khổng lồ như vậy không phải người bình thường là có thể sử dụng nổi, càng không phải nói đến sử dụng loại phi cầm gọi là “Thải Vân” này nữa, chủng loại này vừa hiếm, giá cả lại càng đắt đỏ.
Mù lòa không nhìn thấy gì cả, đang còn cố ngửi ngửi, nghe ngóng.
Hai người cưỡi trên con phi cầm xinh đẹp hiển nhiên cũng đã chú ý tới phi cầm bên này, cũng bay tới, quan sát mấy người phía bên này một chút, lại lách qua, rồi cũng bay quanh, nhưng giữ một khoảng cách với bên này .
Người không râu nghiêng đầu khẽ hỏi, “Người nào vậy, ngươi biết không?”
Người có râu trầm giọng nói: “Đã thấy qua, là vị nữ tướng công của Vệ quốc kia.”
“A!” Người không râu giật mình, “Nàng ta làm sao từ Vệ quốc lại chạy qua tới tận đây, còn thoải mái như vậy, Vệ quốc không sợ nàng ta xảy ra chuyện gì sao?”
Người có râu nói: “Ngươi chưa nghe nói qua bên người nàng ta có người nào hộ vệ sao? Với thân phận của nàng, lại có thể chạy đến nơi này, tám chín phần mười là tới bái phỏng các chủ Vô Biên các Lam Minh đi!”
Người không râu cấp tốc nhìn về phía nam tử đang đứng cạnh nữ tử ăn mặc giả nam kia, lần nữa giật mình nói: “Đệ nhất cao thủ Đan Bảng Tây Môn Tình Không ư?”
Người có râu khẽ gật đầu: “Đúng vậy, tên bên cạnh nàng chính là người đó, có hắn đi theo hộ vệ, đủ thắng qua thiên quân vạn mã, khắp thiên hạ, người dám động đến chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, chỗ nào nàng ta cũng có thể đi.”
Người không râu: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Không biết bọn hắn có nhúng tay vào hay không nữa?”
Người có râu: “Với thân phận của bọn hắn, chắc hẳn sẽ không vô duyên vô cớ nhúng tay vào chuyện của người khác đâu, chúng ta cứ nhìn tình huống rồi quyết định sau.”
Nam nữ cưỡi trên phi cầm xinh đẹp cũng đang đánh giá tình hình ở phía dưới.
Nữ nhân hiếu kỳ hỏi: “Sa hạt chồng chất thành núi như vậy, là có chuyện gì?”
Nam nhân nhíu mày, lắc đầu: “Chưa từng nghe nói, cũng chưa từng nhìn thấy qua, ta cũng không biết.” Chợt nghiêng đầu, ánh mắt nhìn về phía phương xa, thấy thấp thoáng bóng dáng con hạt hoàng khổng lồ kia đang vọt tới.
Nữ nhân ngẩn mắt lên, nhìn về phía con phi cầm đang còn bay quanh trên không trung ở phía bên kia, hỏi: “Ba kẻ kia là ai, phải chăng chuyện này có liên quan đến bọn hắn?”

Nam nhân cũng ngẩn mắt lên, liếc tới, “Không rõ nữa, giữa ban ngày ban mặt ăn mặc lén lén lút lút, còn mang cả mặt nạ, xem ra cũng không phải là hạng người tốt lành gì, chắc là mấy thể loại người không dám lộ ra ngoài ánh sáng ấy. Có thể sử dụng phi cầm, hẳn là người tương đối có lai lịch bối cảnh.”
Trên phi cầm ba người cùng cưỡi, người có râu và người không râu cũng đang ngó về phía chỗ có bão cát cuồn cuộn chạy đến, động tĩnh lớn như vậy, không muốn chú ý tới cũng khó.
Đợi đến khi nhìn thấy rõ là cái gì về sau, người có râu cùng người không râu nhìn nhau thất thanh la lên, “Hạt hoàng!”
Hai người chân chính là bị chấn kinh, chẳng lẽ tên Viên Cương kia còn có thể triệu hoán cả loại hạt hoàng xưa nay hiếm thấy luôn sao?
“Hạt hoàng? Đâu? Chỗ nào?” Mù lòa nghiêng tai lắng nghe, tinh thần phấn chấn hỏi.
Người không râu đáp, “Phía bên phải đối diện ngươi, ta nói này, ngươi có nhìn thấy được sao?”
Mù lòa: “Ngửi mùi cũng tốt mà.”
Hai người lần nữa nhìn nhau, cũng đúng, để cho mù lòa ghi nhớ lại mùi của nó cũng tốt, lỡ như ngày nào muốn đi tìm hạt hoàng, nói không chừng còn có thể phát huy được tác dụng.
“Vấn đề hiện tại là, nếu như bọn hắn cứ một mực trốn tránh không chịu ra như thế này, mấy con sa hạt từ bốn phương tám hướng sẽ tiếp tục chạy đến tụ tập, làm ra động tĩnh lớn như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có nhiều người kéo tới xem náo nhiệt, không nói tới việc có thể sẽ có người quen của đối phương chạy tới nhúng tay vào hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục dây dưa như vậy nữa, thân phận của chúng ta sẽ rất dễ bị bại lộ.”
Người có râu nhìn chằm chằm vào con hạt hoàng đang cấp tốc chạy đến, càng lúc càng gần, bèn ngưng trọng nói.
Mù lòa nghiêng đầu vểnh tai nghe, người không râu cúi đầu trầm ngâm, cái này đúng thật là phiền phức, hắn cũng mất tâm tư muốn thưởng thức hạt hoàng hiếm thấy kia. . .  . . .
Trong lòng ‘núi sa hạt’, Viên Cương cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tựa hồ động tĩnh công kích đã đình chỉ.
Nhưng hiện tại hắn cũng không dám tùy tiện rời khỏi ‘thành lũy’ này, không biết tình huống bên ngoài, không biết đó có phải là kế dụ địch của đối phương hay không?
“Khụ khụ. . .”
Trong ngực, Tô Chiếu lại ho khan, trong miệng phát ra thanh âm rất nhỏ, nỉ non gọi, “Viên Cương. . .”
Núi sa hạt dày đặc sa hạt chồng chất, hiện tại ở bên trong đã không còn nhìn thấy được chút ánh sáng nào, Viên Cương cũng không thấy rõ được tình huống của Tô Chiếu ở trong ngực, có điều vẫn nghe được âm thanh, bèn cúi đầu nói: “Cố nhịn thêm một chút, chờ đến khi sa hạt đến đủ nhiều, đến lúc sư phụ ngươi không tìm được chỗ đặt chân nữa, pháp lực tiêu hao không chịu nổi, tất nhiên sẽ phải rời khỏi, ta sẽ lập tức dẫn ngươi đi chữa thương ngay.”
Tô Chiếu lại thì thào gọi: “Viên Cương.”

Nàng tựa hồ muốn bảo hắn nghe nàng nói.
Viên Cương lập tức đáp lời, “Ngươi nói đi, ta có thể nghe được.”
Tô Chiếu: “Tô Chiếu, chiếu* là minh*, ngụ ý là ‘Bạch’*, viết đảo ngược lại thành tên của muội, Bạch Tô mới chính là tên thật của muội, muội gọi là Bạch Tô, nhớ kỹ, muội gọi là Bạch. . .” Thanh âm phát ra càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng triệt để không có. (* chiếu rọi – * rõ ràng -* minh bạch)
Viên Cương giật mình, quát gọi, “Tô Chiếu! Bạch Tô. . .”
Không có tiếng trả lời, Viên Cương lập tức ngồi xuống, ôm nàng đặt nằm ở trên hai chân của mình, đưa tay ra thăm dò hơi thở của Tô Chiếu, trên cổ còn có mạch đập, nhưng đã rất yếu ớt, Tô Chiếu đã rơi vào hôn mê.
Ở trong tâm trí của hắn, Tô Chiếu là một tu sĩ có thực lực không kém, hẳn là phải chịu đựng tốt hơn hắn mới đúng, hắn cùng người có râu liều mạng mấy hiệp, cùng lắm chỉ bị một chút vết thương nhẹ, cho nên hắn nghĩ rằng, Tô Chiếu chỉ bị một kích, chắc hẳn thương thế cũng sẽ không có nghiêm trọng bao nhiêu.
Hiện tại, mới kinh hãi phát hiện, thương thế của Tô Chiếu còn nghiêm trọng hơn hắn nghĩ rất nhiều, tổn thương tới mức có thể làm cho một người tu sĩ rơi vào hôn mê, thương thế phải nghiêm trọng đến cỡ nào.
Đã đến nước này, hắn không thèm để ý tới bên ngoài có thể là kế dụ địch của đối phương nữa, cũng không đoái hoài tới việc chui ra ngoài có thể sẽ bị nguy hiểm hay không, cứu sống Tô Chiếu mới là quan trọng nhất.
Hắn lại ôm Tô Chiếu đứng dậy, đang tính phát ra tiếng rống, truyền lại tâm tình của mình cho đám sa hạt, để đám sa hạt mở ‘thành lũy phòng ngự’ này ra, cho hắn đi ra ngoài.
Chợt bên ngoài có tiếng ”rào rào’ truyền đến, hắn có thể nghe được âm thanh xao động của rất nhiều con sa hạt.
Có mấy tia sáng từ bên ngoài chui vào, nhờ tia sáng, hắn thấy được hai cái càng to lớn đâm vào trong thành lũy bằng sa hạt này, kích thước của mỗi cái càng bằng rất nhiều sa hạt cộng lại.
Viên Cương nhìn thấy mà giật cả mình, thứ gì đây? Nhìn tựa hồ như cặp càng của một con sa hạt, có sa hạt lớn như vậy sao?
Trước mắt, rất nhiều sa hạt đã bị gạt ra, có một thứ lại chui vào, là một con quái vật khổng lồ.
Mượn nhờ tia sáng chiếu vào, Viên Cương đã thấy rõ, thứ vừa chui vào chính là đầu của một con sa hạt, to như cái nhà, quả thực là khiến hắn giật cả mình.
Mấy tia sáng giống từng luồng ánh sáng, chiếu vào trong thành lũy sa hạt, chiếu lên bắp thịt rắn chắc của Viên Cương, trên người hắn nhuốm đầy máu, tay vừa cầm đao, vừa ôm một người, tóc dài xõa xuống vai.
Trước mặt là miệng của con sa hạt to lớn, tưởng chừng như chỉ cần nó há ra là có thể nuốt chửng luôn cả hắn vậy, nhưng con hạt hoàng tựa hồ như chỉ là đang ngửi ngửi mùi trên người của hắn.

Cảnh tượng một lớn một nhỏ giằng co như thế, hình ảnh đó cảm giác cực kỳ ma huyễn*, nhất là còn có mấy tia sáng chiếu xuyên qua thân hình gồ ghề của hạt hoàng phụ trợ nữa. (*huyền ảo ma thuật)
Thấy nó vô hại, Viên Cương ổn định lại tâm thần, giọng chắc nịch rõ ràng nói với Hạt Hoàng: “Vô Biên các!”
Hắn tin tưởng, con quái vật lớn như vậy, chắc phải sống ở trong sa mạc này rất lâu, nhất định sẽ biết Vô Biên các ở đâu.
Hai cái càng to lớn động đậy, người hạ thấp, nhìn giống như là đang xúc, rồi cắm càng vào trong cát, cắm ở trước mặt Viên Cương.
Chớp mắt Viên Cương hiểu được ý của đối phương, bèn vội ôm Tô Chiếu leo lên, coi cái càng như là cái thang, thuận theo cái càng leo lên, nhảy lên cái đầu to lớn của hạt hoàng, rồi đứng trên đó.
Hạt Hoàng rút đôi càng ra, rồi nâng lên che ở trên đỉnh đầu, nhìn trông giống như là đang ôm lấy đầu vậy, che chắn cho Viên Cương đang đứng ở phía trên, vừa động thân cái, chớp mắt nhấc cả đống sa hạt ở chung quanh lên theo.
Theo nó đứng thẳng dậy, Viên Cương nhìn thấy rất nhiều sa hạt ở bốn phía bị hất bay, bản thân hắn cũng một lần nữa xuất hiện ở ngoài sáng. . .  . . .
Không trung, hai người trên lưng con phi cầm cỡ lớn đang bay quanh, bốn con mắt cùng nhìn thấy con hạt hoàng xông lại, rồi đâm đầu vào trong đám sa hạt đang chất chồng, rồi lại tận mắt nhìn thấy hạt hoàng đứng thẳng lên. (* đứng thẳng chân theo kiểu bò cạp chứ không phải người nha)
Sa hạt chất chồng bị hất bay, cũng có không ít con vẫn còn nằm ở trên người hạt hoàng, có con hoặc bị treo lơ lửng, hoặc đang còn leo lên người hạt hoàng.
Hạt hoàng mở cặp càng đang che ở trên đỉnh đầu ra, lộ ra Viên Cương đang ôm một người đứng sừng sừng trên đó.
Nữ nhân ở trên phi cầm xinh đẹp kinh ngạc chỉ, “Nhìn kìa, trên đỉnh đầu hạt hoàng có người đứng trên đó!”
Nam nhân bỗng nhiên híp mắt lại, nhìn chằm chằm.
Người có râu cũng đưa tay chỉ về phía đỉnh đầu hạt hoàng, ra hiệu cho người không râu mau nhìn xem.
Có nhiều thứ hắn cũng muốn cho người đi theo nhìn thấy, ít nhiều gì khi trở về cũng dễ bàn giao hơn, tiện thể chứng minh không phải là hắn không tận lực, mà đích xác là có nguyên nhân.
Tình cảnh trước mắt hoàn toàn có thể chứng minh rằng hắn không có lừa gạt, không có nói bậy, mục tiêu đích thật là được sa hạt bảo hộ.
Người không râu khẽ gật đầu, trong mắt có vẻ kinh nghi bất định.
Mù lòa kích động, nhếch mũi hít hà, đang ngửi mùi ở trong không khí.
Viên Cương cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía không trung, mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm mấy người ở trên hai con phi cầm đang lượn quanh trên đỉnh đầu, trên mặt của hắn, trên lồng ngực rắn chắc, đều có vết máu, cái quần dài thì bị rách nát te tua.
Núi sa hạt chồng chất bắt đầu sụp đổ, kết quả, chỗ đỉnh đầu hạt hoàng hắn đứng ôm người, chính là nơi cao nhất, nhìn trông giống như hắn đang đứng ở trên đỉnh ngọn núi vậy.
Hạt hoàng quay người, cái đuôi gai to lớn lay động kịch liệt một trận, tạo ra tiếng ‘ông ông’, chợt nhấc mấy cái chân lên, vọt nhanh trong sa mạc, đụng bay không ít sa hạt chắn đường.

Chân dài cẳng dài, cộng thêm động tác mau lẹ, hạt hoàng bước một phát là đi được một khoảng rất dài, bởi vì hình thể khổng lồ, nên nhìn hơi có vẻ vụng về, nhưng trên thực tế, tốc độ bò chạy của nó rất nhanh.
Viên Cương đứng sừng sững trên đỉnh đầu hạt hoàng, nhấp nhô theo từng bước bò chạy của nó, như là lướt gió, tóc dài sau lưng bay phần phật, ôm Tô Chiếu nằm ngang trong ngực.
Trên mặt cát, đại quân sa hạt cũng bắt đầu vọt nhanh đuổi theo hạt hoàng, tuy không có cách đuổi kịp tốc độ của hạt hoàng, nhưng y nguyên vẫn tiếp tục đuổi theo.
Nơi xa, sa hạt đang lục tục chạy tới ngừng lại, rồi cũng bắt đầu thay đổi phương hướng, chạy đuổi theo hạt hoàng, khiến người ta có cảm giác, là bên người hạt hoàng khi nào cũng có rất nhiều sa hạt đi theo.
Người có râu trầm giọng nói: “Không thể để cho nó chạy, động thủ!”
Phi cầm lập tức chở ba người nhanh chóng đuổi theo.
Nam nhân trên phi cầm xinh đẹp hỏi: “Tướng công, chúng ta nên trở về, hay là nên tiếp tục đi theo sau nhìn xem đây?”
Thật ra hắn cũng muốn đi xem, có điều vẫn phải hỏi ý kiến vị ở bên cạnh này một chút.
Nữ nhân nói: “Kỳ quan khó gặp, đi mở mang kiến thức một chút cũng không sao.”
Phi cầm xinh đẹp lập tức điều chỉnh phương hướng, đuổi theo.
Rất nhanh, hai người liền minh bạch, ba người cưỡi trên phi cầm kia là đang đuổi giết hai người đứng ở trên đỉnh đầu hạt hoàng.
Một cái lao xuống, trên lưng phi cầm, người có râu và người không râu cùng lúc huy kiếm, song song cùng bổ ra kiếm khí lăng lệ, công kích về phía Viên Cương đang đứng ở trên đỉnh đầu hạt hoàng phía dưới.
Viên Cương đang tính tránh né, lại phát hiện có chút dư thừa.
Đôi mắt của hạt hoàng chợt lóe sáng, tựa hồ nó đã có kinh nghiệm ứng đối những công kích này, biết cái gì là uy hiếp, một đôi càng to như hai tấm khiên lớn che lại đỉnh đầu, dù sao một đôi càng to này không phải dùng để bò, nhàn rỗi cũng không có việc gì, lần nữa che Viên Cương lại.
Bang bang!
Hai tiếng va chạm, hai đạo kiếm khí lăng lệ hung hăng bổ lên trên cái càng.
Kiếm cương sụp đổ, cái càng y nguyên còn đó, cứng chắc không bị hư hao chút nào, phía trên nhiều lắm chỉ để lại hai vệt trăng trắng mà thôi.
Người có râu với người không râu giật mình, không nghĩ tới hạt hoàng thế mà chống đỡ công kích giúp cho Viên Cương.
Càng khiến cho hai người giật mình hơn chính là, cử động của cái đuôi như cột trụ kia của con hạt hoàng, lại bất ngờ nhắm vào con phi cầm đang lao xuống, quất tới, kéo theo cuồng phong gào thét.
tô chiếu



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.