Đạo Quân

Chương 394: Bại lộ




Chương 394: Bại lộ
Edit: Luna Huang
Hộ vệ theo ở ngoài xe lập tức chạy theo.
Thiếu nữ đi theo cũng nhảy xuống xe ngựa, đuổi theo, vẻ mặt đầy sốt ruột, hối hận không nên nói thật làm gì.
Mà khu vực chung quanh Đậu Hũ quán đều đã được Hô Diên Uy mua sạch, dùng làm sân bãi cho Đậu Hũ quán làm việc, phía trước có một ngõ nhỏ nối thẳng tới khu vực này, có người trông coi.
“Quý khách, xin hỏi tìm ai?” Người trông coi bước tới ngăn hỏi.
Bạch! Hạo Thanh Thanh không nói không rằng, nhấc chân lên chính là một cước, đạp hắn bay ra ngoài. . .  . . .
Trong rừng cây nhỏ, Viên Cương đang vỗ vỗ một cây trảm mã đao mới, đao này là được Hô Diên Uy lấy tới cho, cũng là hắn nhờ Hô Diên Uy làm giúp.
Lần trước sau khi đao bị gãy, hắn liền muốn có một thanh đao tốt hơn, lần này Hô Diên Uy tới chơi cũng thuận tiện đưa đao cho hắn luôn.
Thanh trảm mã đao này nhìn sơ liền biết không tầm thường, vũ khí phong cách cổ xưa, rất nặng, so với thanh đao cũ của hắn dùng đoán chừng nặng hơn gấp ba lần.
Sống đao càng rộng hơn một chút, tạo hình sóng đao là thân thể của ba con mãnh hổ thon dài, đầu đuôi nối liền nhau, phía đầu là một con bộ dáng leo lên há miệng gầm thét, giữa là một con bộ dáng đang tung 4 chân lao nhanh, tới gần chuôi đao thì là một con dạng nằm phục, tựa hồ như đang còn ngủ say.
Theo thuyết pháp của Hô Diên Uy, đao này tên gọi là “Tam Hống Đao”, khi lực lượng chém ra đầy đủ điều kiện mà nói, có thể phát ra âm thanh hổ gầm, căn cứ vào sức chém lớn nhỏ, có thể kích phát ra ba loại tiếng hổ gầm khác biệt, lúc xông pha chiến đấu trên chiến trường, rất có lực chấn nhiếp!
Hô Diên Vô Hận là võ tướng, trong nhà có cất giữ không ít binh khí tốt, thanh bảo đao này chính là một trong những thanh đao mà Hô Diên Vô Hận cất giữ, nghe nói Viên Cương muốn một thanh đao tốt, Hô Diên Vô Hận bảo Hô Diên Uy đem thanh đao này đưa tới cho.
“Thuận tay không? Ta cầm thử cảm giác quá nặng.” Hô Diên Uy thấy bộ dạng yêu thích không nỡ rời tay của Viên Cương, bèn hỏi thử.
Viên Cương nhìn đao gật đầu nói, “Đao tốt!”
Hai người đang còn trò chuyện, chợt bên ngoài có tiếng đánh nhau ồn ào truyền đến, ngay sau đó có tiếng còi ‘tuýt tuýt’ vang lên, là tín hiệu báo động của bên này, Viên Cương chợt quay đầu, lách mình xông ra ngoài trước tiên.

Hô Diên Uy tự nhiên cũng nghe được tiếng đánh nhau, đứng dậy cười ‘hắc hắc’ một tiếng, “Móa nó, đứa nào chán sống, dám chạy tới nơi này nháo sự?”
Xắn xắn kéo hai tay áo lên, bước nhanh đi ra, ý chí chiến đấu sục sôi.
Trong ngõ nhỏ, một đám người cầm côn dài, đang chặn ai đó, có mấy người đã bị đánh ngã lăn trên mặt đất.
Hạo Thanh Thanh đã gác kiếm lên trên cổ một tên người làm ở Đậu Hũ quán, ép hỏi Hô Diên Uy đang ở đâu, nơi này có nhiều gian trạch viện, nàng cũng không biết rõ là Hô Diên Uy đang ở chỗ nào.
Pháp sư đi theo Hô Diên Uy cũng đang đứng đó can ngăn, khuyên Hạo Thanh Thanh không nên làm loạn ở chỗ này.
Pháp sư tùy tùng của Hạo Thanh Thanh cũng vậy, cũng đang khuyên nàng đừng làm loạn, có người âm thầm cảnh cáo nàng, Thượng tướng quân Hô Diên Vô Hận rất coi trọng lão bản của Đậu Hũ quán này đó.
Thế nhưng Hạo Thanh Thanh căn bản không coi ra gì, vẫn làm theo ý mình, kiếm trong tay đã làm cổ của tên người làm kia chảy máu, mắt lạnh lẽo nhìn đám người chung quanh, cảnh cáo: “Nếu không nói, ta chặt đầu hắn!”
Bỗng nhiên đám người đang ngăn chặn tản ra hai bên, Viên Cương xách nghiêng trảm mã đao trên tay xuất hiện ở phía sau đám người.
Đang kê kiếm trên cổ tiểu nhị Hạo Thanh Thanh đưa mắt nhìn lại, thần sắc trong nháy mắt chợt ngưng trệ, môi anh đào khẽ há ra, mắt đầy vẻ khó có thể tin, nhìn chằm chằm vào Viên Cương.
Viên Cương nhìn thấy nàng ta, cũng có chút ngoài ý muốn, nhíu mày, thầm nghĩ không ổn, ánh mắt liếc thấy mấy cái huynh đệ bị đánh lật nằm trên đất, bèn nghiêng đầu ra hiệu, “Tất cả lui ra, không có chuyện của các ngươi.”
“Đứa nào ăn gan hùm mật báo, dám. . .” Vừa bước nhanh đi đến Hô Diên Uy mở miệng hô to gọi nhỏ, nhưng mà vừa nhìn thấy người hành hung là ai xong, đang hùng hổ nói chợt im bặt, vẻ mặt có chút run rẩy, bất quá sau khi nhìn thấy Viên Cương, thì lại lập tức có tự tin lại, hắn biết lão tử của hắn rất coi trọng Viên Cương, lúc này bèn thừa cơ nổi giận, chỉ vào Hạo Thanh Thanh, cả giận nói: “Ngươi làm cái gì đó?”
Hạo Thanh Thanh kiêu ngạo hất cằm thách thức, có điều vẫn rút kiếm đặt ở trên cổ tên người làm lại, thỉnh thoảng liếc nhìn Viên Cương, ánh mắt rất phức tạp.
Một đám người làm đều nghe được lời Viên Cương nói, nhao nhao rút về, hiện trường hỗn loạn lập tức yên tĩnh lại không ít.
“An huynh, đây là tiện nội*, từ nhỏ đã quen điêu ngoa, quen thói thích làm loạn, ngươi đừng để trong lòng.” Hô Diên Uy nhìn như là đang rất hào phóng cầu tình giúp cho lão bà của mình, thế nhưng kì thực là đang tiện thể mắng nàng. (* vợ)
Hạo Thanh Thanh lập tức nhe răng, lấy kiếm chỉ hắn, “Ai tiện rồi hả? Ngươi lặp lại lần nữa thử xem!” Nói xong bước nhanh tới, tính rút kiếm chém người.

“Ta cảnh cáo ngươi, chớ có làm loạn!” Hô Diên Uy ngoài miệng thì hô hào, nhưng người lại rất luống cuống, vội vã chui ra sau lưng Viên Cương tránh.
Đôi phu thê này, thật khiến cho người ta đau đầu!
Pháp sư tùy tùng của hai bên cũng đau đầu, không có khả năng để nàng ta làm gì Hô Diên Uy được, nhao nhao nhảy ra giữa hai người ngăn lại, cũng khuyên vị công chúa này hãy bớt giận.
Viên Cương hạ lưỡi đao xuống, cũng mặc kệ Hô Diên Uy ở sau lưng, quay người chậm rãi bước rời đi.
Trong ngõ nhỏ, một phen cự cãi nhau chưa xong, Hô Diên Uy la hét muốn trở về cáo trạng, tranh thủ leo tường chạy.
Sau đó pháp sư đi theo Hô Diên Uy cũng rời đi.
“Công chúa, chúng ta cũng trở về thôi.” Pháp sư tùy tùng bên này cũng khuyên.
Keng! Tra bảo kiếm vào bao lại, Hạo Thanh Thanh quay người, đi về phía gian tiểu viện mà Viên Cương vừa đi vào.
Một tên pháp sư tùy tùng bèn đưa tay ra ngăn cản, “Công chúa, chủ nhân nơi này không dễ chọc, sẽ làm cho Thượng tướng quân không cao hứng, chọc giận Thượng tướng quân, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không tiện nói đỡ cho đâu.”
Hạo Thanh Thanh nói: “Ngươi nghĩ nhiều, ta chỉ muốn hỏi chủ nhân nơi đây một chút, tên hỗn đản kia tới đây làm gì. . .”
Vọng Thư Uyển.com
Trong rừng cây nhỏ, Tam Hống Đao được gác ngang ở trên một cành cây, Viên Cương tựa một cánh tay trên đó, trầm mặc.
Hắn không nghĩ tới một công chúa như Hạo Thanh Thanh lại chạy đến nơi này, hắn biết, Hạo Thanh Thanh khẳng định đã nhận ra hắn.
Hắn cũng biết, khi thân phận bị bại lộ, nơi đây sợ là không nên ở lại lâu, cũng không biết Hạo Thanh Thanh có cho hắn có thời gian để thoát thân hay không.
Sau lưng có tiếng bước chân truyền đến, Hạo Thanh Thanh đi qua bên người hắn, dừng ở trước mặt hắn, từ từ xoay người lại, nhìn thẳng hắn, hỏi: “Ngươi chính là lão bản Đậu Hũ quán An Thái Bình?”

Viên Cương: “Đúng vậy!”
Hạo Thanh Thanh: “Sĩ tốt biên quân bị vu hãm, được tướng quân thưởng thức xá tội, ngươi thay tên đổi họ tới đây là muốn làm gì?”
Viên Cương: “Không hiểu ngươi đang nói cái gì, có phải người đã nhận nhầm người rồi không?”
Hạo Thanh Thanh: “Ngươi cho rằng làm mặt đỏ lên là ta sẽ không nhận ra ngươi sao? Điểm đặc thù của ngươi ai nhìn qua đều rất dễ nhận biết.”
Viên Cương trầm mặc.
Hạo Thanh Thanh chợt thăm thẳm nói một câu: “Ngươi ta gặp nhau hơi muộn một chút.”
Viên Cương vẫn trầm mặc.
Hạo Thanh Thanh: “Ta đã thành thân.”
Viên Cương: “Biết.”
Hạo Thanh Thanh: “Hết thảy đều tuân theo cấp bậc lễ nghĩa, đêm động phòng đó ta đã cùng Hô Diên Uy động phòng.”
Viên Cương lặng im, cũng không muốn nói cái gì, với hắn mà nói, chuyện này chẳng có liên quan gì đến hắn.
Hạo Thanh Thanh nhìn hắn chằm chằm một hồi, cuối cùng không có lại tiếp tục dây dưa những chuyện không thực tế kia nữa, “Chuyện trước kia đều đã đi qua, ta mặc kệ ngươi tiếp cận Hô Diên gia là có ý đồ gì, nể mặt tình cảm Ngưu Hữu Đạo mời ta ăn thịt kho tàu, ta cho ngươi thời gian ba ngày, trong vòng ba ngày, ngươi nhất định phải rời khỏi Tề kinh, nếu không đừng trách ta không khách khí!”
Viên Cương gật đầu, “Được!”
Hạo Thanh Thanh chuyển bước rời đi, lúc bước sượt qua người hắn, hơi dừng lại chút, nghiêng đầu nhìn gương mặt góc cạnh của hắn, nói: “Mặt đỏ lên nhìn thật khó coi.”
Nói xong bước nhanh chân rời đi, nháy mắt hốc mắt cũng đỏ lên, ngấn lệ, cũng có vài giọt nước mắt trượt xuống, cõi lòng giống như mất đi một thứ gì đó, lại nhấc tay áo lên hung hăng lau nước mắt.
Hết thảy những thứ này, Viên Cương là không có thấy được. . .  . . .
Thanh Sơn quận, Nhà Tranh.
Ngưu Hữu Đạo đang xách bình nước tưới hoa, là một chậu Mẫu Đơn màu đen, cũng không biết Thương Thục Thanh từ đâu lấy được, đem đặt ở trong tiểu viện của hắn.

Quản Phương Nghi ve vẩy quạt tròn lắc cái mông đi tới, đứng ở một bên nhìn ngắm chậu hoa kia, không có quấy rầy hắn.
“Có chuyện gì à?” Ngưu Hữu Đạo đặt bình nước xuống mở miệng hỏi.
Quản Phương Nghi tiến tới đưa cho một trang giấy, “Anh vương Hạo Chân muốn tục huyền, cưới muội muội của Thiệu Bình Ba, Thiệu Liễu Nhi.”
Ngưu Hữu Đạo nhận lấy trang giấy, nhìn xem nội dung ghi phía trên, sau khi xem xong, nhíu mày trầm tư, chợt cười khổ nói, “Tên này cũng để mắt tới Anh vương mà, xem ra đúng là anh hùng cùng chung chí hướng thật. Ai..! Lại 3 vạn con chiến mã, tên Thiệu Bình Ba này thật đúng là có thể giày vò mà, làm sao cũng không lật đổ hắn được. Xem ra, rất có thể cái chết của Anh vương phi là có liên quan đến Thiệu Bình Ba. Hạo Chân a Hạo Chân, nếu ngươi thật sự cưới nữ nhân này về, chỉ sợ hai nhi tử của ngươi liền nguy hiểm rồi.”
Quản Phương Nghi trừng mắt nhìn, “Ý ngươi nói là Thiệu Liễu Nhi sẽ giết nhi tử của Hạo Chân sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thiệu Liễu Nhi có thể giết hay không ta không biết, nhưng Thiệu Bình Ba là hạng người gì ta lại biết rõ, Hạo Chân không được ‘đại vị’ thì thôi, một khi lên ngôi*, tám chín phần mười Thiệu Bình Ba sẽ trừ khử hết nhi tử của vương phi tiền nhiệm, để trải đường cho dòng dõi của Thiệu Liễu Nhi.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi không phải nói Thiệu Liễu Nhi đã từng có nam nhân khác, đã không còn là hoàn bích chi thân đó sao? Sao không mật báo cho Hạo Chân biết, tiến hành ngăn cản hắn?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Hạo Vân Đồ đã đáp ứng, Hạo Chân có chỗ để cự tuyệt sao? Lại nói, có còn hoàn bích chi thân hay không, đối với một số người mà nói, ở một số thời điểm rất quan trọng, nhưng cũng có một số thời điểm chẳng quan trọng lắm, cưới vợ cũng chỉ là cưới lợi ích mà thôi, thời điểm nên giả bộ hồ đồ hoàn toàn có thể không coi ra gì, Thiệu Bình Ba đây là nhìn chuẩn mấy người kia muốn cái gì, hoàn toàn không có lo lắng, ta cần gì phải uổng công đi làm tiểu nhân bung bét chuyện này. Thiệu Liễu Nhi cũng chỉ là thân bất do kỷ, ta cũng không cần thiết đi giày vò nữ nhân kia làm gì, khiến cho nàng đáng thương, cũng chẳng có gì tốt cho ta cả.”
Quản Phương Nghi: “Ngươi có thể bỏ mặc cho 3 vạn con chiến mã kia đi Bắc Châu sao? Ngươi không muốn ngăn cản lại à?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta thật ra cũng muốn ngăn cản, nhưng dễ ngăn cản vậy sao? 3 vạn con chiến mã, có thể một đường thông suốt qua Triệu quốc, tất nhiên Thiệu Bình Ba đã giải quyết xong Triệu quốc rồi. Lúc vận chuyển nhóm chiến mã này, hắn há có thể không đề phòng người ta giở trò quỷ sao? Nói không chừng ở trong đó còn có cái bẫy rập gì đang chờ đợi nữa kìa. Bắc Châu cách xa Thanh Sơn quận, lại không xung đột lợi ích, Thiên Ngọc môn là sẽ không ném đầu lâu, vẩy nhiệt huyết vì loại chuyện này đâu, nếu như ngay cả Hàn quốc, cùng Yến quốc đều không ngăn cản được hắn, ngươi cảm thấy dựa vào đám Lưu Tiên tông là có thể cản được sao?”
… …
Sa mạc mênh mông, hoang vu vô cùng.
Một con Kim Sí từ trên trời sà xuống, một đám người đi trong sa mạc tạm ngừng nghỉ trên một cồn cát, Thiệu Bình Ba trùm bộ áo choàng trắng, dõi mắt về phía xa xa.
Thiệu Tam Tỉnh rút mật tín ra giải, đọc xong bước nhanh đến bên người Thiệu Bình Ba, vội vàng bẩm báo: “Đại công tử, phán đoán của ngài không sai, An Thái Bình kia quả nhiên có quan hệ với Ngưu Hữu Đạo. Lục Thánh Trung đã có hồi âm, nói tên An Thái Bình kia hẳn là tâm phúc ở bên người Ngưu Hữu Đạo, tên thật gọi là Viên Cương!”
Viên Cương? Thiệu Bình Ba biết bên người Ngưu Hữu Đạo có một người gọi như vậy, chỉ là không nghĩ tới người kia lại chính là Viên Cương. Mắt lạnh lẽo nhìn hắn, “Chính xác chứ?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Sẽ không có nhầm, Lục Thánh Trung nói, hắn từng rơi vào tay Viên Cương, rất quen thuộc, liếc mắt một cái liền nhận ra ngay.”
“Ngưu Hữu Đạo đã trở về Thanh Sơn quận, để một tên thủ hạ tâm phúc dễ bị bại lộ như vậy lưu lại để làm gì?” Thiệu Bình Ba hồ nghi, có chút không nghĩ ra.
(Luna: Và rồi nếu HC ngu ngốc hoặc không được giỏi, anh thịt kho sẽ nuốt luôn Tề quốc là chuyện sớm muộn)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.