Đạo Quân

Chương 390: Hạo Chân hẳn là nên cảm tạ ta




Chương 390: Hạo Chân hẳn là nên cảm tạ ta
Edit: Luna Huang
Viên Cương mặc dù chưa thấy qua Thiệu Bình Ba, nhưng một tiếng “Thiệu công tử” với hắn mà nói, cũng đã đủ để gây nên cảnh giác, “Thiệu công tử” lại quen biết Tô Chiếu là ai? Rất dễ dàng khiến người biết nội tình của nàng liên tưởng.
Tần Miên đến gần Tô Chiếu, dùng ánh mắt đầy trách cứ hỏi thăm.
Thiệu Bình Ba đi theo sau cũng không phải mù lòa, cũng nhìn thấy Viên Cương đang ngồi ngay ngắn ở trong phòng dùng trà, có chút hiếu kỳ đánh giá hán tử mặt đỏ này một chút.
Chợt lại cấp tốc quét mắt nhìn quanh gian phòng Tô Chiếu, hắn vẫn là lần đầu tiên tới đây, căn cứ bày biện trong phòng mà phán đoán, đây chắc chắn là khuê phòng của Tô Chiếu không sai.
Nam nhân có thể xuất hiện tại khuê phòng của Tô Chiếu, làm hắn có chút kinh ngạc với thân phận của người này.
Thiệu Bình Ba hơi gật đầu ra hiệu chào hỏi với Viên Cương, lại tiếp tục quay sang Tô Chiếu cười nói: “Chiếu tỷ.”
Một tiếng ‘Chiếu tỷ’ này, khiến Viên Cương từ từ đứng lên, cơ hồ đã xác nhận ra thân phận của đối phương, trong lòng giật mình không ít, tên kia thế mà chạy tới nơi này, kẻ có thể khiến cho Đạo gia nói rất nguy hiểm, đủ để làm hắn cảnh giác cao độ lên.
Hắn có thể nhìn ra, trên mặt đối phương có đeo mặt nạ để che giấu chân dung.
Tô Chiếu cười cười có chút xấu hổ, nàng nhất quán xưng hô Thiệu Bình Ba là “Bình Ba”, giờ đang ở ngay trước mặt Viên Cương, lại là không tiện gọi như thế, sợ bại lộ thân phận Thiệu Bình Ba.
Viên Cương ở chỗ này, nàng cũng không tiện nói cái gì, chỉ có thể nói với Viên Cương trước: “An tiên sinh, ta có khách cần chiêu đãi, liền không tiễn được.”
Ngụ ý cũng là như đang nói, ngươi cũng thấy đấy, đó không phải là Tây Viện đại vương, ngươi có thể đi được chưa?

Lý do và lấy cớ bị phá vỡ, trong lòng cũng nắm chắc, Viên Cương khẽ gật đầu, “Cáo từ!”
Thiệu Bình Ba cũng rất khách khí chắp tay đáp lễ.
Đưa mắt nhìn Viên Cương rời đi rồi, Tần Miên cũng chủ động lui xuống, “Đông gia, Thiệu công tử, các ngươi trò chuyện, phía trước còn có khách nhân cần ta chiêu đãi.”
“Làm phiền.” Thiệu Bình Ba khách khí một tiếng.
Lúc Tần Miên ra ngoài, cũng đóng cửa lại.
Lúc này, Tô Chiếu mới an thần chút, ánh mắt rơi trên mái tóc Thiệu Bình Ba, kinh nghi bất định hỏi: “Tóc của ngươi làm sao lại bạc trắng thành thế này vậy?”
Chuyện thương tâm, Thiệu Bình Ba không muốn nói thêm, hỏi lại: “Vừa rồi hán tử mặt đỏ kia là…?”
Tô Chiếu một câu hời hợt cho qua, “Đối tượng phía trên phát triển.”
Thiệu Bình Ba nhàn nhạt “à” một tiếng, trước đó trên mặt Tô Chiếu còn xuất hiện chút xấu hổ, còn có, tại sao đối tượng phát triển này còn lưu lại đối mặt hắn, cái này không bình thường.
Đối với loại người như hắn, tư duy dị thường nhạy bén, một chút dị dạng rất dễ làm cho hắn cảnh giác, ở ngay trước mặt hắn, dưới mí mắt của hắn, một số chuyện rất khó mà giấu diếm được ánh mắt của hắn.
Bất quá hắn cũng không nói thêm cái gì, hắn biết rõ, chuyện muốn cố ý giấu diếm hắn, có hỏi nhiều cũng không có ý nghĩa.
Nhưng mà có một số chuyện, cũng cần hỏi cho rõ ràng, “Đám chiến mã kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại rơi vào tay Ngưu Hữu Đạo? Là do bên ta xảy ra vấn đề, hay là bên tỷ xảy ra vấn đề? Có phải là do tỷ gây sự với Ngưu Hữu Đạo, khiến Ngưu Hữu Đạo nhận ra sự tồn tại của tỷ?” Liên tiếp đặt ra câu hỏi, cũng chú ý đến phản ứng của đối phương.

Tô Chiếu cười khổ: “Ngươi hiểu lầm, thuần túy là xảy ra ngoài ý muốn, là do Quỷ Mẫu Hãm Âm sơn phản bội, chẳng ai ngờ Ngưu Hữu Đạo thế mà có cấu kết với Quỷ Mẫu. . .” Nàng kể lại đại khái những chuyện đã trải qua.
Nghe nói ngay cả Hiểu Nguyệt các xuất thủ đều để cho Ngưu Hữu Đạo tránh thoát một kiếp, chạy mất, Thiệu Bình Ba thở dài: “Ta đã nói sớm với tỷ, Ngưu Hữu Đạo hẳn là đã sớm biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu, tỷ thật là. . .” Hắn thật sự cũng không biết nên nói đối phương cái gì cho phải, sự tình đã phát sinh rồi, lại chỉ trích cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, chỉ có thể nói đến thế rồi thôi.
Ngược lại còn an ủi: “Bất quá cũng tốt, ra chuyện như vậy, phía trên của tỷ hẳn là sẽ không buông tha cho hắn, cũng coi như bớt việc.”
Ai ngờ Tô Chiếu một mặt đầy khổ sở nói: “Thái độ của phía trên làm ta không rõ ràng.”
Thiệu Bình Ba cảnh giác, hỏi: “Là sao?”
Tô Chiếu: “Phía trên phát xuống cảnh cáo, nói bất kỳ người nào không được phép loạn động Ngưu Hữu Đạo, kẻ trái lệnh, giết!”
“Khụ khụ. . .” Thiệu Bình Ba sửng sốt, chợt ho khan liên tục, khom người lại ho khan, mặt cũng ho đỏ cả lên, lấy từ trong tay áo ra cái khăn tay, che miệng lại ho.
Tô Chiếu cấp tốc tiến lên điều hòa khí tức cho hắn, đợi đến khi hắn bỏ khăn tay ra, nhìn thấy phía trên nhiễm một vùng đỏ thẫm, mới giật mình hỏi: “Ngươi có chuyện gì vậy? Còn chưa khỏi sao?”
“Không có việc gì, không có việc gì.” Thiệu Bình Ba khoát tay áo, đi đến một cái ghế bên cạnh, ngồi xuống, nhắm mắt đợi cho hơi thở đều đặn lại rồi, vẻ mặt lại căng thẳng lên.
Hắn cho rằng xảy ra chuyện như vậy, Hiểu Nguyệt các chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Ngưu Hữu Đạo, ai ngờ Hiểu Nguyệt các thế mà lại phát ra chỉ lệnh gần như là bảo hộ Ngưu Hữu Đạo như vậy.
Loại sự tình không hợp với lẽ thường này, tuyệt đối sẽ không phát sinh vô duyên vô cớ, hắn tin tưởng, phía sau chuyện này nhất định là do Ngưu Hữu Đạo giở trò quỷ gì rồi.
Mấu chốt là, trên tay hắn không có nhiều thẻ bài để đối phó Ngưu Hữu Đạo, Bắc Châu với Nam Châu, có thể nói là một bắc một nam, ở giữa lại cách một Yến quốc rộng lớn, muốn trực tiếp xuất binh tiến đánh là không thực tế. Mà ở tại tu hành giới, hắn cũng không có  thế lực gì có thể đối phó được Ngưu Hữu Đạo, Đại Thiền sơn thì trình độ nào đó mà nói, là đang còn kiềm chế hắn, không cho hắn vọng động, vừa mới đó hắn còn tưởng rằng, Ngưu Hữu Đạo chọc tới cái đại phiền toái Hiểu Nguyệt các này, sẽ rất khó mà thoát thân, ai ngờ mọi chuyện xoay chuyển quá nhanh, mà lại xoay chuyển triệt để như vậy nữa chứ.

Bây giờ ngay cả Hiểu Nguyệt các cũng đã dừng tay, khiến cho hắn có phần bị đả kích, Ngưu Hữu Đạo và Hiểu Nguyệt các rõ ràng là đã đạt thành một loại ước định nào đó rồi.
Ngưu Hữu Đạo thân ở Tề kinh, liên tiếp giải trừ nguy cơ, đào thoát khỏi Hiểu Nguyệt các truy sát, còn cướp đi chiến mã của hắn, bây giờ lại giải quyết được Hiểu Nguyệt các, đủ loại hành vi khiến ngay cả hắn cũng đều cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, chậm rãi mở hai mắt ra, ngửa mặt lên trời buông tiếng thở dài, “Người này quá nguy hiểm, quả thật là kình địch của Thiệu mỗ!”
Lúc nói ra lời này, trong lòng lại có một chút bi thương, ở dưới tình huống thế lực của hắn không có cách nào áp chế được Ngưu Hữu Đạo, hắn phát hiện mình đối mặt với Ngưu Hữu Đạo có cái cực kỳ to lớn khoảng cách, hắn không phải là người tu hành giới, không cho người trong tu hành được chỗ tốt mà nói, không ai nguyện ý cùng hắn lui tới, không giống như Ngưu Hữu Đạo, có thể vượt ngang lưỡng giới để liên hệ.
“Người này xác thực rất nguy hiểm.” Thần sắc Tô Chiếu ngưng trọng gật đầu, biểu thị đồng ý, “Bất quá ngươi cũng đừng quá lo lắng, chuyện chiến mã, phía trên vẫn sẽ nghĩ biện pháp giúp ngươi, chuyện này dù sao cũng là do chúng ta xử lý không tốt, để lộ ra ngoài, thái độ của phía trên vẫn là luôn ủng hộ ngươi.”
“Chuyện chiến mã ta đã giải quyết xong rồi.”
“Giải quyết rồi?”
“Ta lần này đến Tề kinh chính là vì việc này, ta đã gặp được Hạo Vân Đồ, hắn đã đáp ứng cho ta mang 3 vạn con chiến mã xuất cảnh.”
“Vậy ngươi làm sao mang về?”
“Ta cũng đã gặp được Triệu hoàng Hải Vô Cực, có Hải Vô Cực hỗ trợ, 3 vạn con chiến mã sẽ được thông suốt quá cảnh qua Triệu quốc.”
“. . .  . . .” Tô Chiếu câm nín, cũng có thể nói là giật cả mình, giật mình vì năng lực của vị này, thế mà lặng yên không một tiếng động giải quyết xong triều đình của hai nước, tốc độ còn rất nhanh gọn.
Nàng rót chén trà đặt xuống trước mặt hắn, “Lần này là chúng ta đã tạo thêm phiền toái cho ngươi rồi.”
“Tỷ đã giúp ta đủ nhiều rồi.” Thiệu Bình Ba bưng chén trà lên hớp một ngụm thấm giọng, giảm bớt đau họng, rồi đặt chén trà xuống nói tiếp: “Còn có một chuyện nữa cần tỷ giúp ta, Liễu Nhi ở tại Tề kinh không quen dân tình, chỗ này ta cũng không có thế lực nào có thể trợ giúp cho nó, sau khi nó đến đây về sau, tỷ cố gắng dưới tình huống không ảnh hưởng gì hỗ trợ chiếu cố nó một hai với.”
Tô Chiếu kinh ngạc, “Liễu Nhi cũng tới Tề kinh rồi?”
Thiệu Bình Ba lắc đầu: “Còn chưa, có điều cũng sắp rồi, ta đã hướng Hạo Vân Đồ cầu hôn, không bao lâu sau, Liễu Nhi liền sẽ được gả tới đây.”
Tô Chiếu kinh ngạc, “Ngươi muốn gả Liễu Nhi cho Hạo Vân Đồ làm phi tử ư? Cái này. . . hậu cung Hạo Vân Đồ giai nhân mỹ lệ như mây, ngươi làm vậy để Liễu Nhi làm sao chịu nổi?”

Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói:  “Tỷ hiểu lầm, là gả cho Hạo Chân, Hạo Chân tục huyền!”
“. . .  . . .” Tô Chiếu ngưng nghẹn câm nín, phía trên cũng coi như bỏ ra rất nhiều sức để ủng hộ vị này, chuyện không rõ ràng nguyên do cũng sẽ nghĩ biện pháp làm giúp hắn, lần trước khiến cho tổ chức phải bỏ ra cái giá lớn như vậy, tổ chức cũng không nói cái gì, hiện tại rốt cục mới hiểu được nguyên nhân vị này muốn giết chết vương phi của Hạo Chân.
Chính là bởi vì hiểu được, mới nhịn không được có chút giận sôi: “Ngươi điên rồi sao, Hạo Vân Đồ không ngốc, chân trước Anh vương phi vừa bị ám sát, chân sau ngươi liền đem muội muội tới gả, chỉ sợ muốn không nghi ngờ là ngươi làm cũng khó.”
Thiệu Bình Ba: “Ta đây là bởi vì thấy nhỉ tử của hắn mất vợ, mới mở miệng cầu hôn, nếu cứ muốn hoài nghi ta, ta cũng không có cách nào. Không có chứng cớ, dù có hoài nghi thì thế nào? Coi như biết là do ta làm thì sao nào? Tỷ yên tâm đi, thân là đế vương, là sẽ không đi phân biệt thị phi đúng sai đâu, sẽ chỉ xem đối phương có lợi gì cho hắn hay là không thôi, thời điểm nên nhắm một con mắt, mở một con mắt còn thực tế hơn so với chúng ta nhiều, lo lắng của tỷ là việc dư thừa. Kết quả ra sao tỷ cũng thấy được đó, Hạo Vân Đồ đã đáp ứng cọc hôn sự này.”
Tô Chiếu: “Hạo Chân thì sao?”
Thiệu Bình Ba: “Hạo Vân Đồ đều đã đáp ứng, Hạo Chân có chỗ để cự tuyệt sao? Hắn dám cự tuyệt sao? So với các vị hoàng tử khác mà nói, Hạo Chân hắn cũng không được Hạo Vân Đồ coi trọng bằng, Hạo Vân Đồ chính là hùng chủ, chỉ coi trọng nhi tử mà chính mình thưởng thức, thấy có năng lực, biểu hiện của Hạo Chân quá mức bình thường, vẫn luôn không quá lọt vào mắt Hạo Vân Đồ, từ việc chỉ định thê tử cho Hạo Chân liền có thể nhìn ra, xuất thân tiểu quan lại, nhà mẹ đẻ lại không có thế lực nào, Hạo Vân Đồ căn bản không đối có trông cậy vào Hạo Chân cái gì, cũng không cho Hạo Chân cái hi vọng gì, chỉ hi vọng Hạo Chân biết an phận chút mà thôi.”
Tô Chiếu lắc đầu: “Ta không tin ngươi gả Liễu Nhi cho Hạo Chân là vì nhìn thấy hắn an phận không thôi?”
“An phận thôi?” Thiệu Bình Ba cười ha ha lắc đầu, “Cây cao là phải chịu gió lớn, Hạo Vân Đồ chính là hùng chủ, hiện tại lại chính là thời điểm trẻ trung khoẻ mạnh, toàn bộ Tề quốc đều phải cúi đầu xưng thần, có thể hô phong hoán vũ, đám nhi tử kia của hắn có ai chịu nổi được uy phong của hắn? Các hoàng tử giằng co tưởng rằng là đang cạnh tranh lẫn nhau, song nói cho cùng đều là đang tranh quyền lực trong tay của Hạo Vân Đồ, thật tình không biết, sư tử vương chưa đến lúc tuổi già suy yếu, chưa đến lúc vô lực là không thể nào uỷ quyền.”
“Chiếu tỷ, tỷ cho rằng Hạo Chân là loại lương thiện sao? Hắn là loại người lặng yên không tiếng động tích súc lực lượng, tiến có thể công, lui có thể thủ, đây mới thật sự là người thông minh, hắn biết rõ vẫn chưa tới thời điểm phát lực. Vị phu nhân của Hạo Chân kia, là không thể giúp gì cho Hạo Chân, còn Liễu Nhi thì không giống, sau lưng nó là ta, người ca ca này, cưới Liễu Nhi, liền mang ý nghĩa có thể quấn lấy được một phương thế cục, đến mức độ nào đó, liền có thể ảnh hưởng tới ý nghĩ hay cách cục của Hạo Vân Đồ. Phu nhân hắn chết, Hạo Chân hẳn là nên cảm tạ ta mới đúng, ta đã giúp hắn làm chuyện hắn không dám làm.”
Tô Chiếu âm thầm có loại cảm giác hãi hùng khiếp vía, răng ngà cắn cắn môi, “Có chuyện không biết có nên nói ra hay không.”
Thiệu Bình Ba: “Cứ nói đừng ngại.”
Tô Chiếu do dự một chút nói: “Có phải ngươi đã quên rồi hay không, Liễu Nhi cùng với Đàm Diệu Hiển kia, giống như đã không phải còn là hoàn bích chi thân*, gả cho Hạo Chân, Hạo Chân có thể biết được hay không?” (* còn trinh)
Thiệu Bình Ba: “Quá lo lắng, ta chỉ có một muội muội như vậy, ta sẽ không bạc đãi nó, chỉ cần ta biểu hiện ra là Liễu Nhi có lực ảnh hưởng lớn với ta, sau này Hạo Chân nhất định sẽ thiện đãi Liễu Nhi rất tốt. Còn một chút tì vết kia, cũng rất dễ dàng giải quyết, ta sẽ nghĩ biện pháp giúp Liễu Nhi che giấu thật tốt, sẽ không để cho trong lòng Hạo Chân có khúc mắc gì.”
Luna: Anh thịt kho ghê thiệt, mấy cái ta lo ổng điều giải thích thỏa đáng hết, giờ xem ra ta mới là kẻ lo bò trắng răng



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.