Đạo Quân

Chương 385: Tây Viện đại vương




Chương 385: Tây Viện đại vương
Edit: Luna Huang
So sánh trọn vẹn nửa canh giờ sau, Ngọc Thương mới ngửa mặt lên trời thở ra một hơi, “Chi tiết đều đối xứng, không sai, hẳn là vật đó.”
Độc Cô Tĩnh: “Cái thằng kia xảo trá, sẽ có làm giả gì hay không?”
Ngọc Thương lắc đầu: “Không nhiều người thấy qua vật này, không có phương pháp, không dễ làm giả, hẳn là đồ thật.”
Độc Cô Tĩnh trầm ngâm nói: “Sư phụ, theo ta thấy, cũng không phải là không có khả năng làm giả.”
Ngọc Thương: “Lý do.”
Độc Cô Tĩnh: “Thương Triều Tông! Đồ vật này vốn là tiên tổ Thương gia luyện chế, Thương Triều Tông là hậu duệ Thương Tụng, nói không chừng trên tay liền có bản vẽ của thứ này.”
Ngọc Thương lắc đầu: “Một mạch hệ của Thương Triều Tông kia bất quá chỉ là huyết mạch chi thứ của Thương Tụng truyền xuống, trực hệ trên cơ bản đã bị đuổi tận giết tuyệt, tổ tiên hắn về sau cũng lấy cờ hiệu Thương thị đánh xuống, mới quật khởi thành lập được Yến quốc. Vật này trước kia được bảo tồn trong trọng địa hoàng cung Võ triều, chỉ có trực hệ Thương thị tiếp chưởng hoàng quyền mới có thể nhìn thấy, dù là tổ tiên của Thương Triều Tông thì cũng khó có cơ hội nhìn thấy được, chỉ có thể nói là có khả năng, nhưng là khả năng này có tỷ lệ cực nhỏ. Mặt khác, phía trên này còn có ghi lại một cái phương pháp khác để tra xét thật giả, chỉ cần vật thật tới tay, ta liền có biện pháp xem xét thật giả. Nói một chút về đàm luận đi, điều kiện là gì?”
Độc Cô Tĩnh: “Thứ nhất, hi vọng xóa bỏ ân oán với chúng ta, không được đi tìm hắn gây phiền phức nữa.”
Ngọc Thương gật đầu: “Lúc hắn đưa ra yêu cầu đàm phán, điều này chính là chuyện trong dự liệu, vật này đối với chúng ta mà nói, cực kỳ trọng yếu, chỉ cần hắn chịu giao ra, một chút tổn thất đó có thể không so đo, tạm thời có thể buông tha cho hắn.”
Độc Cô Tĩnh: “Thứ hai, hắn hi vọng ba người chủ tớ Lệnh Hồ Thu từ bây giờ được thoát ly khỏi chúng ta, về sau chúng ta cũng không thể đi tìm chủ tớ bọn hắn gây phiền phức.”
Ngọc Thương hơi lặng yên chút, hỏi: “Lệnh Hồ Thu đã khai rồi sao?”
Độc Cô Tĩnh: “Vẫn là như cũ, không nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo là sẽ không chịu nói cái gì, nhưng thấy phòng thủ canh phòng rất nghiêm mật, người của chúng ta cũng không tìm thấy được cơ hội hạ thủ.”
Ngọc Thương: “Người có liên quan đến Lệnh Hồ Thu đều đã ‘quét dọn’ sạch sẽ rồi sao?”

Độc Cô Tĩnh: “Có thể ‘quét dọn’ đều đã ‘quét dọn’ sạch sẽ, hiện tại vấn đề là, Lệnh Hồ Thu có khả năng biết Tô Chiếu là người của chúng ta, mà Tô Chiếu là đệ tử của Bạch trưởng lão, lại là chất nữ* của Bạch trưởng lão nữa, Bạch gia đời đời đều là trung thần, động vào mà nói, sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với những trưởng lão khác, lại thêm liên lụy tới Bắc Châu, không tiện động Tô Chiếu. Còn có, Lệnh Hồ Thu biết chúng ta muốn tìm cái gì.”
Ngọc Thương: “Chỉ cần không biết đồ vật đã ở trong tay chúng ta, cũng không biết thứ này có tác dụng gì với chúng ta, hắn biết chúng ta muốn tìm cái gì cũng không quan trọng, người muốn tìm cái này có nhiều đi. Chỉ là việc hắn biết thân phận Tô Chiếu có hơi chút phiền toái, chờ xử lý xong chuyện này rồi quyết định tiếp, quay đầu ngươi nói chuyện này cho Bạch trưởng lão nghe, để chính hắn nhìn xem mà tự xử lý.”
“Vâng.” Độc Cô Tĩnh dạ, “Thứ ba, hắn muốn 1000 vạn kim tệ!”
“Ha ha, lòng tham cũng không nhỏ!” Ngọc Thương cười lạnh vài tiếng, hỏi: “Còn gì nữa không?”
Độc Cô Tĩnh: “Còn có một cái, đó chính là về sau không được loạn động người của hắn, chí ít là không thể động người mà ai cũng đều biết rõ là người của hắn. Liền bốn cái điều kiện này, một khi giao dịch thành công, nếu chúng ta dám hủy giao kèo, hắn sẽ cho tất cả mọi người điều biết là đồ vật ở trên tay chúng ta, dùng cái này làm thẻ bài đàm phán. Hiển nhiên hắn cũng là đang dùng cái này để cảnh cáo chúng ta không nên hành động thiếu suy nghĩ.”
Ngọc Thương: “Điều kiện này có chỗ trống có thể thao tác, có thể đáp ứng hắn.”
Độc Cô Tĩnh hỏi: “Thật cho hắn 1000 vạn kim tệ sao?”
Ngọc Thương khép quyển sổ trên bàn lại, “Đàm phán nha, hắn ra giá trên trời, chúng ta ở đây cũng nên trả giá, không thể để hắn muốn bao nhiêu liền là bấy nhiêu được.”
Độc Cô Tĩnh: “Vậy giờ cho người đi tới đàm phán luôn sao?”
Ngọc Thương lắc đầu: “Không vội, trước xem ý kiến của Bạch trưởng lão bên kia đã, cần hiểu rõ lá bài tẩy của mình trước mới dễ đàm phán.”
“Vâng!” Độc Cô Tĩnh dạ.
“Ai…!” Nhìn xem bản in trên tay, Ngọc Thương khẽ than thở một tiếng: “Ra cái nan đề cho chúng ta a, ngươi nói ta nên giết hay là không nên giết đây? Tiểu tử này không đơn giản, tuổi còn trẻ liền đã có thủ đoạn như vậy, khiến cho chúng ta khắp nơi đều bị động, giữ lại sớm muộn gì cũng là tên đại phiền toái.”
Độc Cô Tĩnh minh bạch ý tứ của sư phụ, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo sẽ chơi chiêu này, quả quyết từ bỏ ‘trọng bảo’, chủ động cho bên này thấy đồ vật ở trên tay của mình, lại muốn chủ động giao cho bên này nữa, lấy lui làm tiến, hiện tại ngược lại khiến cho bên này lưỡng nan. Giết hắn, đồ vật liền sẽ trở nên ‘nóng phỏng tay’, rất khó lấy lại được, không giết, cầm lấy đồ vật liền bị hắn nắm đằng cán uy hiếp.
Ngày kế tiếp, trong đình các, tiếng đàn du dương.
Độc Cô Tĩnh đi vào, lần nữa bẩm báo: “Sư phụ, Bạch trưởng lão nói hết thảy đều nghe ngài quyết định, bất quá nghe ý tứ trong lời hắn nói, vẫn là hi vọng ngài có thể thủ hạ lưu tình, cho Tô Chiếu một cơ hội.”,

Tiếng đàn chợt im bặt, Ngọc Thương buông tay, lạnh nhạt nói: “Quy củ hắn không phải không biết, quyết định của ta tự nhiên là một lần đoạn tuyệt hậu hoạn, hắn nói gì?”
Độc Cô Tĩnh: “Hắn nói, Lệnh Hồ Thu không ngốc, chưa hẳn đã thổ lộ ra bí mật này. Thứ yếu, hắn sẽ có biện pháp giữ nghiêm bí mật này, sẽ không để cho Tô Chiếu xảy ra vấn đề gì liên lụy đến những mặt khác, thật sự có vấn đề gì mà nói, hắn sẽ kịp thời chặt đứt hết thảy, nếu cần, hắn sẽ đích thân xử lý Tô Chiếu!”
Ngọc Thương: “Vậy hắn phải hiểu, nếu  thân thể của Tô Chiếu không sạch sẽ mà nói, tiền đồ sẽ bị hủy, nội bộ của chúng ta cũng không dám để người có chứa tai họa ngầm lên ngồi ở vị trí cao.”
Độc Cô Tĩnh: “Hắn có thể chỉ là muốn bảo đảm mỗi tính mệnh của Tô Chiếu mà thôi, hắn nói, Tô Chiếu thân chỉ là nữ nhi, không trông cậy vào nàng có thể có triển vọng gì lớn. Ý tứ là, chỉ cần có thể bảo trụ được tính mệnh của Tô Chiếu là được, tiền đồ của Tô Chiếu đã không còn cần thiết.”
Ngọc Thương: “Ngươi nói cho hắn biết, hắn muốn đảm bảo là phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Mau chóng an bài chuyện đàm phán đi! Trước tiên nắm đồ vật vào tay, ổn định Ngưu Hữu Đạo đã, về sau lại nghĩ biện pháp tìm cơ hội trừng trị hắn.”
“Vâng !” Độc Cô Tĩnh dạ.
. . .  . . .
Đường cũ đón mặt trời mới mọc, mấy chục kỵ sĩ hộ tống hai chiếc xe ngựa phi nhanh.
Đẩy mở màn xe, Thiệu Bình Ba lộ mặt bên cửa sổ, nhìn ra núi non xanh xanh lồng lộng thức tỉnh dưới ánh ban mai phía xa xa.
Dù đang là độ tuổi thanh niên trai tráng, đầu tóc một nửa lại là bạc trắng, mặt có vẻ như đang suy tư, trong lúc xe xóc nảy, ngẫu nhiên đưa khăn tay che miệng ho khan mấy tiếng.
Lần này, hắn là bí mật rời đi.
Mà Đại Thiền sơn cũng phái ra rất nhiều cao thủ tinh nhuệ bảo hộ hắn, thậm chí xuất động hai tên cao thủ đỉnh cao rất hiếm khi xuất hiện của Đại Thiền sơn đi theo hộ vệ, thật sự là chuyện của Thiệu Bình Ba quan hệ rất lớn đến toàn bộ lợi ích của Bắc Châu và Đại Thiền sơn.
Hắn đem tình thế khó xử cùng nguy hiểm của Bắc Châu bày ra trước mặt Đại Thiền sơn, Đại Thiền sơn cũng mất đi sự lựa chọn, muốn bảo trụ lợi ích Đại Thiền sơn, cũng chỉ có thể đi phối hợp hắn, cũng đặt hi vọng lên trên người hắn, hi vọng hắn có thể hóa giải nguy cơ Bắc Châu sắp sửa sẽ gặp phải, chí ít bản thân Đại Thiền sơn cũng không có năng lực làm chuyện đó.

Thấy hắn lại đang ho khan, Thiệu Tam Tỉnh cùng ngồi chung trong xe nhích tới, vỗ vỗ phía sau lưng giúp hắn, thấp giọng nói: “Đại công tử, Tô tiểu thư còn chưa biết là ngài cũng đi, có muốn báo trước cho Tô tiểu thư một tiếng hay không?”
Thiệu Bình Ba nhẹ nhàng khoát tay, “Không cần, ta không yên lòng với người của nàng  phía bên kia, tạm thời không cần tiết lộ hành tung của ta. Chuyện đó, nàng có hồi đáp gì không?”
Thiệu Tam Tỉnh: “Dạ có, đang còn tiến hành.”
. . .  . . .
Thảo nguyên mênh mông, ven hồ có vài căn lều vải to lớn, phụ cận có đàn dê bò quanh quẩn.
Anh vương Hạo Chân, ngồi tĩnh tọa thả câu bên hồ, một tay cầm cần, một tay vân vê một khối đá, nhìn như là đang câu cá, nhưng lực chú ý tựa hồ cũng không có đặt ở trên việc câu cá.
Có mấy trăm kỵ từ đằng xa ‘ù ù’ phi nhanh đến, khiến hắn quay đầu lại quan sát.
Lượng lớn nhân mã bị hộ vệ bên này ngăn lại, chỉ có mấy người phi vào, người cầm đầu một thân mặc áo bào màu tím, thân thể khôi ngô, khuôn mặt như góc cạnh rõ ràng, tóc dài thả ra sau lưng, trên đầu có cái buộc tóc màu hoàng kim, dưới ánh mặt trời óng ánh rực rỡ rất nổi bật.
Thấy là người này đến, Hạo Chân đứng dậy, chắp tay với hán tử áo bào tím cưỡi ngựa đi đầu vừa tới gần: “Hoàng thúc, sao ngài lại tới đây?”
Người tới chính là Tây Viện đại vương Hạo Vân Thắng.
“Hiền chất thật là có nhã hứng nha!” Hạo Vân Thắng cười nhạt nói, xoay người nhảy xuống ngay lập tức, một cái chân dị thường rất dễ nhìn thấy, từ bàn chân đến đầu gối, đều có một bộ khung kim loại bọc lấy che chở, lúc bước đi hơi khập khiễng.
“Dù sao cũng không có việc gì.” Hạo Chân vui cười hớn hở đáp.
Hạo Vân Thắng đi đến bên cạnh thùng gỗ nhìn nhìn vào trong, chỉ có nước với nước, bên trong ngay cả một còn cá cũng không có.
Ánh mắt hắn quét qua mặt hồ, đột nhiên lại cúi người, bắt lấy cần câu nằm trên mặt đất, dùng sức kéo một cái, một con cá to khoảng nửa cánh tay bị hắn giật bay lên khỏi mặt nước, từ không rớt xuống, đập trên đất búng búng nhảy nhót.
Lại quăng cần câu ra, Hạo Vân Thắng nói: “Hiền chất thật không biết câu cá mà.”
Hạo Chân thành tâm chắp tay nói: “Không bằng được hoàng thúc ạ.” Quay đầu chỉ chỉ con cá kia, nói với thủ hạ: “Giết rồi cho vào nồi, vừa vặn dùng để khoản đãi hoàng thúc một bữa.”
Rồi quay người lại đưa tay ra mời Hạo Vân Thắng: “Hoàng thúc đường xa đến, chắc hẳn cũng đã mệt, trước vào trong trướng nghỉ ngơi một chút.”

Hạo Vân Thắng ngắm nhìn bốn phía một lượt, rồi khập khiễng xoay người, Hạo Chân cùng bước đi theo.
Hai người cùng vào trong trướng, Hạo Vân Thắng phất tay ra hiệu cho người không liên quan lui xuống, rồi đi thẳng tới ghế chủ vị ngồi xuống.
Hạo Chân cười cười, tự mình rót cho hắn chén trà, “Hoàng thúc tới chỗ này là có công vụ gì sao?”
Hạo Vân Thắng hỏi: “Chương Hành Thụy của Tây Viện ta đâu rồi?”
Hạo Chân: “Hắn à, không có ở bên cạnh ta, đi chỗ Lục thúc phía Tây kiểm kê tài sản hoàng thất rồi.”
Vẻ mặt Hạo Vân Thắng trầm xuống, “Ta làm sao nghe nói là hắn đã xảy ra chuyện rồi?”
Hạo Chân kinh ngạc: “Làm sao có thể?”
“Ngươi bớt giả bộ hồ đồ với ta, ta có hỏi qua, hắn căn bản không có ở chỗ Lão Lục bên kia, giao người ra đi.” Hạo Vân Thắng vỗ một chưởng xuống bàn.
Hạo Chân lộ ra vẻ khó có thể tin, “Hoàng thúc, làm sao có thể không ở đó được?”
Hạo Vân Thắng đứng dậy, cả giận nói: “Người làm việc dưới trướng ngươi, chẳng lẽ các ngươi không có thư từ lui tới sao? Người có ở đó hay không chẳng lẽ ngươi còn không rõ ràng?”
Hạo Chân bận bịu khoát tay: “Hoàng thúc bớt giận, ta đích xác không rõ tình huống của hắn lắm. Lần này ra làm việc ngài cũng biết, là làm việc đắc tội với người, trước khi đi hoàng thúc đưa tiễn cũng đã nói, trong ký ức ta y nguyên vẫn còn như mới, ngài bảo ta nhắm một con mắt, mở một con mắt, ta đây đích thật cũng làm y như lời hoàng thúc nói. Chương Hành Thụy là người của hoàng thúc, hắn một mực không truyền tin cho ta, ta còn tưởng rằng đó là ý tứ của hoàng thúc ấy, cũng không tiện đi hỏi nhiều, cũng không tiện quản thúc, chỉ cần hắn quay đầu có thể cho ta được cái bàn giao ổn là được, ta thật sự không biết tình huống hiện tại của hắn là như thế nào thật.”
“. . .  . . .” Hạo Vân Thắng ngưng nghẹn câm nín, bị chận cho không biết nói gì.
Tây Viện quản lý sự vật của hoàng tộc, các loại gia sản hoàng tộc cũng là về hắn quản lý, trong đó sao có thể không có chút vấn đề nào, tra ra chuyện là hắn phải gánh trách nhiệm, thật sự là hắn có ám hiệu cho đối phương nhắm một con mắt, mở một con mắt.
Trước đó hắn còn cho rằng Hạo Chân chọn người của hắn là cố ý muốn làm tay chân, hiện tại nghe hắn nói kiểu này, ngược lại là có thể là hắn đã hiểu lầm thật, chủ yếu là vị này cũng luôn luôn không dính vào mấy chuyện tùm lum như này.
“Ngươi thật không biết?” Hạo Vân Thắng hồ nghi hỏi lại.
Hạo Chân bất đắc dĩ nói: “Hoàng thúc, ta thật không biết! Làm sao lại không thấy người được, hôm qua ta còn nhận được ý chỉ của bệ hạ, trên ý chỉ rõ ràng còn có nói tới chuyện của Chương Hành Thụy mà.”
Hạo Vân Thắng hơi giật mình, hỏi: “Bệ hạ ý chỉ cho Chương Hành Thụy á? Nói cái gì?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.