Đạo Quân

Chương 373: Nhân tài hiếm có a!




Chương 373: Nhân tài hiếm có a!
Editor: Luna Huang
Lam Nhược Đình cười nói: “Đạo gia là người làm việc luôn ổn định, nếu nói đã lấy được chiến mã, theo nhu cầu của vương gia vậy chắc là sẽ không ít hơn 1 vạn con đâu.”
Thương Triều Tông liên tục gật đầu nói: “Đúng vậy!”
Mông Sơn Minh cũng khẽ gật đầu, “Cũng đúng. Vương gia, tập kết nhân mã chuẩn bị đi!”
“Được! Truyền lệnh xuống, đại quân tập kết!”
Phía sau thủ phủ quận, trong một tòa nhà trạch viện đối diện khác, một đám cao tầng Thiên Ngọc môn đồng loạt nhìn  Bành Hựu Tại, nhìn xem thư tín mà Bạch Diêu mang từ thủ phủ quận chỗ Thương Triều Tông dâng lên.
Bạch Diêu nói, Ngưu Hữu Đạo đã trở về, mà lại còn mang theo chiến mã trở về nữa!
Cũng bởi vậy, hấp dẫn mọi người cùng đồng thời nhìn chằm chằm Bành Hựu Tại.
Trên mặt Bành Hựu Tại không biết là có biểu cảm gì, sau khi xem qua mật tín xong, có chút trầm lặng, thuận tay chuyển mật tín cho vị kế bên, rồi buông tiếng thở dài, “Tất cả cùng nhìn xem một chút đi.”
Nội dung trong mật tín cũng không nhiều, đảo mắt một lượt liền có thể xem hết.
Đám người dần dần xem qua, rồi dần dần trầm mặc, có lẽ có người kinh ngạc đi.
Phong Ân Thái trong đó là duy nhất một người đứng vò đầu, huynh đệ kết bái của hắn, lão tam nhà hắn làm chuyện tốt.
Ánh mắt Bành Hựu Tại đảo qua đám người, đoán chừng tất cả mọi người ở đây cũng không ai nghĩ tới, mới ban ngày đi bắt giữ người của Ngưu Hữu Đạo, đến ban đêm cái liền nhận được tin tức của hắn, ngươi muốn trở về cũng được, thế nhưng không khỏi quá đúng dịp đi.
Trần Đình Tú chợt lên tiếng hỏi, “Phong sư đệ, ngươi tốt xấu gì trên danh nghĩa cũng là đại ca kết bái của hắn, ngươi ở bên cạnh hắn lâu như vậy, hắn đi xử lý chuyện chiến mã thế mà ngay cả một chút tiếng gió ngươi cũng không có nghe được sao?”
Phong Ân Thái buồn bực nói: “Không phải là ta không có nghe được một chút tiếng gió, mà là hắn căn bản không có tiết lộ cho ta chút gió nào hết.”
Trần Đình Tú: “Xử lý loại chuyện này, Thiên Ngọc môn ta rất là nguyện ý hiệp trợ hắn, hắn lại không cần, ngược lại đuổi người chúng ta mau chóng trở về, tên Ngưu Hữu Đạo này có ý gì? Hẳn là không tín nhiệm Thiên Ngọc môn chúng ta sao? Chẳng lẽ Thiên Ngọc môn ta còn có thể làm hỏng chuyện của chính mình không bằng?”

Phong Ân Thái cười khổ nói: “Có lẽ là do chúng ta bên này nhiều lần lật lọng, khiến cho hắn không dám tín nhiệm nữa đi.”
Trần Đình Tú nhíu mày, “Phong sư đệ, lời này của ngươi là ý gì, tại sao ta cảm giác là ngươi đang có ý kiến với quyết định của chưởng môn vậy hả?”
Phong Ân Thái: “Trần sư huynh, ngươi đừng có chụp mũ lung tung, ta cũng chỉ là đứng tại góc độ của hắn mà suy bụng ta ra bụng người mà thôi. . .”
“Được rồi, đều im hết đi.” Bành Hựu Tại lên tiếng cắt ngang, đứng dậy, than thở nói: “Vô thanh vô tức liền làm xong mọi chuyện, không thể không phục mà, đáng tiếc, không phải là đệ tử của Thiên Ngọc môn ta. Cũng tiếc những đệ tử trước đó tại Tề quốc, vì chuyện này mà bị hao tổn, sớm biết như thế, ngay từ đầu liền nên để cho tên này đến Tề quốc xử lý chuyện này cho rồi.”
Đám người im miệng không nói, việc này ai mà có thể nghĩ tới cơ chứ? Trước khi Ngưu Hữu Đạo đi, ai dám cam đoan hắn nhất định có thể thành công đâu, đây chẳng phải là do bên này đã thực sự hết cách, thêm nữa là muốn mưu đồ chuyện chia rượu, nên mới để cho tên kia đi đó a? Đối với chuyện này, tất cả mọi người đều lòng dạ biết rõ.
“Lấy được chiến mã là chuyện tốt, không thể để đến bên này rồi còn để xảy ra chuyện, chúng ta lại vừa khéo lại ở tại Thanh Sơn quận nữa, dưới mí mắt chúng ta lại để xảy ra chuyện, thì mặt mũi của chúng ta cũng khó coi, quay đầu muốn làm lại một nhóm chiến mã cũng khó khăn. Gọi mọi người tập trung lại nơi này, ta an bài một chút, chúng ta cũng nên đi tới nghênh đón một chút, nghênh đón đại công thần của chúng ta đi!” Bành Hựu Tại phất tay ra hiệu một chút.
Phong Ân Thái chắp tay nói: “Chưởng môn, còn người của hắn ở trên tay chúng ta thì sao, phải làm gì bây giờ?”
Nhắc đến chuyện này, Bành Hựu Tại cũng chỉ có thể lắc đầu cười khổ, bên này vẫn còn chưa bức đám Viên Phương giao bí phương ra.
Thiên Ngọc môn tốt xấu gì cũng tự xưng là danh môn chính phái, vì lợi ích mà sử dụng thủ đoạn đúng là không thể tránh khỏi, thế nhưng, ở trước mắt bao người, bất chấp cưỡng ép đi làm mà nói, vậy thì quả thực là không thể nào nói nổi, đã nói là cho mười ngày thời gian rồi, nên hiện tại vẫn còn chưa có bức đám hòa thượng kia khai ra bí phương.
Bây giờ lại đi bức bách, cũng đã không có ý nghĩa gì.
“Dù sao chiến mã còn chưa tới, chờ xác nhận lại đã rồi thả đi thôi!” Bành Hựu Tại cuối cùng cho quyết định.
Phong Ân Thái: “Chưởng môn, việc này có thể làm cho Ngưu Hữu Đạo bên kia trở mặt hay không?”
Bành Hựu Tại: “Ngươi suy nghĩ nhiều, tiểu tử kia là người thông minh, còn cần Thiên Ngọc môn ta che mưa che gió cho hắn, nếu không sẽ không nhượng phần lợi ích lớn cho chúng ta, không đến mức vì chút chuyện không có tổn thất gì này đi trở mặt, bằng nội tình trước mắt của hắn, ngươi bảo hắn thử trở mặt xem chút coi!”
Rất nhanh, người vài phái tập kết, tính cả lượng lớn nhân mã của Thương Triều Tông, chạy ra phía bờ biển ngay trong đêm.
Động tĩnh quy mô lớn như thế, có muốn giấu cũng không giấu được, cũng kinh động đến thám tử đang ẩn nấp ở Thanh Sơn quận của các phương khác,ngay trong đêm, có tin tức  nhao nhao phát ra . . .  . . .

Thuyền ở trong sóng lắc lư, mấy con Kim Sí đến từ Thanh Sơn quận xuyên phá bầu trời đêm lần lượt hạ xuống, Thanh Sơn quận bên kia rốt cục đã có thể liên lạc được với bên này.
Ngồi dựa vào ghế, bên cạnh ngọn đèn, Ngưu Hữu Đạo một tay cầm một phần mật tín nhìn xem, xong ném sang một bên rồi hừ lạnh, “Thiên Ngọc môn này đúng là tặc tâm không chết mà!”
Quản Phương Nghi nhặt lên, nhìn qua về sau, cũng bực tức, “Tình huống gì đây! Trở về Thanh Sơn quận có được hay không vậy? Ngươi cũng đừng có lừa ta đó!”Người nơi này còn chưa tới, Thanh Sơn quận bên kia liền bắt đầu nháo nhào lên, sao nàng không lo lắng cho được.
Ngưu Hữu Đạo hất cằm hướng về phía ngoài cửa sổ, chế nhạo nói: “Thật sự không muốn đi mà nói, ta cũng không miễn cưỡng, hiện tại xuống thuyền vẫn còn kịp!”
Rầm! Quản Phương Nghi vỗ bàn một cái, trừng mắt lên nói: “Ngươi có ý tứ gì, xuống vẫn còn kịp? Hại lão nương đắc tội Hiểu Nguyệt các cho đã, ngươi bây giờ ngược lại muốn đuổi lão nương đi, lợi dụng xong muốn qua cầu rút ván có phải không?”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy ngươi còn ở đó dông dài cái gì, chỉ hỏi ngươi một câu, có đi theo ta hay là không?”
Rầm! Quản Phương Nghi lại vỗ bàn một cái, “Lão nương xem tâm tình rồi lại nói!” Quay người uốn éo cái mông rời đi.
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu nói thầm, “Nghe nói trước kia có rất nhiều nam nhân coi nàng như là nữ thần bợ lấy, cái này là cần phải có bao nhiêu nam nhân mắt bị mù không biết.”
Công Tôn Bố ở bên nghe buồn cười. . .  . . .
Bờ biển, bến tàu, có trọng binh trấn giữ, tinh kỳ phấp phới, gió biển lồng lộng.
Sát bờ rất trống trải, tất cả thuyền lớn thuyền nhỏ, toàn bộ đều đã bị thanh không, chuẩn bị là nơi cho ngựa cập bờ.
Thương Thục Thanh, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng đứng ở trên bến, thỉnh thoảng nhìn ra xa xa bốn phía mặt biển, Ngưu Hữu Đạo cũng không có nói là về từ phía nào.
Lôi Tông Khang cùng Ngô Tam Lưỡng đi lui đi tới bồi hồi, Thương Thục Thanh thì là đứng lẳng lặng đó quan sát mặt biển, một đôi mắt sáng đang còn mong đợi, tay áo tung bay theo gió, sóng dập dờn vỗ ở dưới chân.
Về phần những người khác, hoặc là nghỉ ngơi ở trong dịch trạm trên bến tàu, hoặc là ở trong khách sạn, hoặc là chờ ở trong nhà kho chứa hàng.

Ngưu Hữu Đạo không nói thời gian cụ thể, chỉ nói hôm nay sẽ tới, một đám người đã đến nơi này từ nửa đêm trước chờ đợi, kết quả chờ cho đến hừng đông còn chưa thấy được bóng người, lại đợi thêm nửa buổi sáng, vẫn còn không thấy ai, quỷ mới biết giờ nào hắn đến, cuối cùng đều lục tục ngo ngoe đi tìm địa phương ngồi chờ, miễn cho toàn bộ đứng ở trên bến tàu phơi nắng.
Lôi Tông Khang nhìn mặt trời đã lên cao, đi đến bên cạnh Thương Thục Thanh nói: “Quận chúa, mặt trời đã lên cao, không bằng ngươi về phòng nghỉ ngơi trước đi, thuyền tới ta sẽ lập tức gọi ngươi.”
Một đêm chưa ngủ nghỉ, lại bôn ba đường dài, mặt mày Thương Thục Thanh đầy vẻ mỏi mệt, bất quá tinh thần lại không tệ, lắc lắc vầng trán, “Ta không sao, không có mệt.” Đôi mắt sáng tiếp tục dò xét trên mặt biển, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại một phía.
Nhìn thấy trên mặt biển có một người bay lượn đến, chính là một tên đệ tử Lưu Tiên tông được phái đi ra biển thăm dò, người đến bay lên bến, lớn tiếng nói: “Thuyền tới.”
Thương Thục Thanh vội hỏi: “Tới từ phía nào vậy?”
Người đến chỉ chỉ về phía Tây Nam.
Thương Thục Thanh lập tức quay sang hướng Tây Nam, trông ra phía xa xa,  cái gì cũng không nhìn thấy.
Tùng tùng tùng tùng. . .
Tiếng trống bỗng nhiên vang lên rầm rộ trên bên tàu, phát tín hiệu.
Rất nhanh, người trong dịch trạm, trong khách sạn, trong kho hàng, nhao nhao chạy ra, Thương Triều Tông mang áo choàng, một đường chạy nhanh ra bến tàu, hỏi: “Thuyền ở đâu?”
“Còn cách một đoạn, hiện tại chưa thể nhìn thấy được.” Có người đáp lại một câu, rồi chỉ về một cái phương hướng.
Cao tầng ba phái không nhanh không chậm đi ra, cao tầng Thiên Ngọc môn cũng tới, Lam Nhược Đình, Mông Sơn Minh cũng ngồi trên xe lăn đi tới, đều đứng ở trên bến tàu nhìn ra xa.
Thương Triều Tông quay đầu lại quát: “Đốt khói!”
Vài tiếng phừng phực, trên mấy toà lầu cao canh gác đơn giản, có vài chậu than được đốt cháy, một làn khói đặc dâng lên, phiêu lãng theo gió, là dùng để chỉ dẫn phương hướng cho thuyền đi tới.
Không bao lâu, trên mặt biển lộ ra một mảnh bóng buồm, rõ ràng có thật nhiều thuyền đang đi vào.
Theo thuyền càng lúc càng đến gần, đã có thể thấy rõ từng chiếc từng chiếc thuyền lớn, chỉ là cái quy mô kia, rợp một mảng thuyền lớn ùn ùn chạy về phía bên này.
Cảnh tượng hùng vĩ như vậy, có rất ít người được chứng kiến qua.
Bành Hựu Tại lên tiếng hỏi, “Vương gia, ngươi bàn giao Ngưu Hữu Đạo xử lý bao nhiêu con chiến mã vậy?”

Thương Triều Tông: “1 vạn con!”
Mông Sơn Minh ngồi trên xe lăn nói: “Nhìn quy mô này, sợ là có đến bốn năm trăm chiếc thuyền lớn, 1 vạn con chiến mã, hình như cũng không cần dùng đến nhiều thuyền lớn như vậy a.”
Lam Nhược Đình nói: “Đạo gia làm việc ổn thỏa, có lẽ là tàu tiếp tế đi theo để phòng bất trắc đi.”
Đám người khẽ gật đầu, ngẫm lại cũng đúng, theo lý thuyết, mang 1 vạn con chiến mã ra thôi đã đủ khó rồi, rất không có khả năng tự mình tìm phiền toái cho mình làm gì.
Nói xác thực, không phải là do phiền phức, tốn thời gian hay công sức, mà là do làm càng nhiều chiến mã, thì động tĩnh cũng là càng lớn, mang ý nghĩa là phong hiểm cũng càng lớn theo.
Bất quá sau khi nhìn thấy đội tàu khổng lồ này tới gần, khí thế kia làm cho đám người tựa hồ thanh tỉnh lại không ít.
Không được thấy và tận mắt thấy là hai cái cảm giác trái ngược, giờ khắc này, mọi người mới hiểu rõ, để làm ra đội tàu lớn như vậy, lại muốn mang ra khỏi Tề quốc, muốn giấu diếm bao con mắt của người khác, trước trước sau sau cần phải hao tốn biết bao lớn tâm huyết cùng tinh lực để mà chuẩn bị, nội chỉ xử lý những chiếc thuyền này không thôi, liền đã rất là ghê gớm rồi.
Một đám cao tầng Thiên Ngọc môn, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trước kia nhận được tin tức, nghe nói trên đường Ngưu Hữu Đạo lề mà lề mề, lại vu vạ ở Tề kinh, chậm chạp không có hành động, mọi người còn tưởng tưởng, cũng có chỉ trích nữa.
Giờ này, khắc này, bọn hắn tự cho là mình đã minh bạch, Ngưu Hữu Đạo một mực tại đó lề mà lề mề, không phải là không có nguyên nhân, không biết dưới đáy ngầm đã làm ra biết bao nhiêu chuẩn bị kín đáo lại kỹ càng.
Hiện tại không còn ai sẽ lại cho rằng Ngưu Hữu Đạo đang lãng phí thời gian, các vị cao tầng Thiên Ngọc môn ước lượng trong lòng một chút liền lòng dạ biết rõ, việc này nếu đổi cho Thiên Ngọc môn đến làm nói, muốn trong thời gian ngắn như Ngưu Hữu Đạo, lặng yên không một tiếng động đặt mua một đội tàu khổng lồ như vậy, khả năng thành dường như rất nhỏ, năng lực song phương lập tức phân cao thấp liền!
Lần này, bọn hắn thật là tâm phục khẩu phục!
Phong Ân Thái trợn mắt hốc mồm, nằm mơ cũng không nghĩ tới, Ngưu Hữu Đạo thế mà tại dưới mí mắt hắn, làm ra cái chiến trận lớn như vậy, thế mà hắn lại không biết chút xíu nào.
Bành Hựu Tại khẽ thở ra một hơi, thở dài: “Tên Ngưu Hữu Đạo này, là nhân tài hiếm có a!”
Mông Sơn Minh khẽ gật đầu, “Bành chưởng môn nói đúng,  gián điệp tình báo của các quốc gia không phải mù lòa, chỉ bằng đội tàu này, liền đã không biết hắn phải bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, cùng bốc lên bao lớn phong hiểm. Ta hiện tại xem như minh bạch, tại vì sao hắn lại muốn chặt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài rồi, thật sự là không thể để xảy ra sai lầm a! Việc này, thật đã quá làm khó hắn!”
Trong khi đang nhìn chăm chú, Thương Triều Tông với Lam Nhược Đình nghe được cũng đều động dung.
Trước mắt nhìn thấy, bên tai nghe được, khiến cái mũi Thương Thục Thanh có chút chua xót, hốc mắt đỏ lên.
(Luna: T_T đau lòng cho anh thịt kho quá đi, đội tàu là tâm huyết của anh thịt kho nha ta có biết không.)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.