Đạo Quân

Chương 370: Có thể dùng làm tượng bày ở trong miếu




Chương 370: Có thể dùng làm tượng bày ở trong miếu
Edit: Luna Huang
Tề kinh, bầu không khí đang trong trạng thái ăn mừng, từ đầu đường đến cuối ngõ, khắp nơi đều có giăng đèn kết hoa.
Đậu Hũ quán cũng không ngoại lệ, tới tận đêm hôm khuya khoắt vẫn còn đang bận rộn, chuẩn bị cung ứng đậu hủ cho tiệc hỉ ngày mai. Từ ngày mai bắt đầu sẽ cung ứng miễn phí ba ngày, số lượng cung ứng miễn phí này chắc chắn sẽ rất lớn, những bình dân bình thường không có tiền không ăn nổi kia đoán chừng sẽ chạy thẳng đến chen ăn.
“Kỳ thật địa điểm cung ứng đồ ăn miễn phí cho tiệc vui ngày mai có rất nhiều, theo ta được biết, trong cung lúc này đang còn gấp gáp làm số lượng lớn bánh mì, ngày mai sẽ đem tới điểm bố thí kia phân phát. Còn có, phía Ngọc vương phủ bên kia ngày mai cũng sẽ dựng lều bạt cung ứng miễn phí đồ ăn, rất nhiều nhà quyền quý nhà cũng muốn hưởng ứng. Chỉ cần bỏ xuống mặt mũi chạy tới, toàn bộ bách tính kinh thành mấy ngày này cơ bản có thể ăn uống chùa một trận.”
Cao chưởng quỹ vừa rót rượu giúp Viên Cương vừa nói nói.
Hắn hôm nay cũng không có quay về nhà, chuẩn bị ở lại nơi này mấy ngày đó, mấy ngày đó khẳng định sẽ phải rất bận rộn, hai người vừa bàn tính xem cần cung ứng miễn phí đậu hũ bao nhiêu, một bên vừa nhìn xem người làm ở hậu viện bận rộn.
Viên Cương: “Số lượng vẫn là nên nhiều thêm một chút đi.”
Cao chưởng quỹ than thở nói: “Đông gia, ta biết ngươi thiện tâm, thế nhưng là sợ có lòng tốt nhưng lại thành chuyện xấu a! Ngài nghĩ coi, người có thể chạy tới đây ăn phần lớn đều là người cùng khổ, có ít người ăn không hết, thế nhưng vẫn là muốn lấy về, cũng ước gì lĩnh nhiều một chút về để giành, để về nhà từ từ ăn. Ngày mai người quan phủ cũng bận rộn, sẽ không phái người trông giữ hộ cho đậu hủ quán chúng ta, chúng ta cũng không biết rõ người nào đã nhận, người nào chưa có nhận, kinh thành có nhiều người như vậy, ai mà nhận cho xuể đây?”
“Đông gia, đậu hũ này của chúng ta không thể giống như bánh bột ngô các loại kia, không thể để lâu, rất dễ bị biến chất, cho nên không thể tăng lượng cung ứng, nhất định phải khống chế số lượng, nếu không quay đầu một đám người ăn xong đau bụng mà nói, trong ngày đại hỉ này, việc này xem như lớn chuyện luôn! Người ta không cảm tạ hảo tâm của chúng ta cũng không nói, chiêu bài Đậu Hũ quán của chúng ta chắc cũng muốn bị nện.”
“Đông gia, nói một câu không dễ nghe, thế cục bây giờ đã thay đổi, trước kia Thượng tướng quân bảo trì trung lập, tất cả mọi người đều muốn lôi kéo Thượng tướng quân, tối thiểu là không ai nguyện ý đắc tội Thượng tướng quân, nhìn mặt mũi phủ tướng quân không ai dám đụng đến chúng ta. Sau này thì đã không nhất định, có ít người đang lo không bắt được nhược điểm để lấy ra làm văn chương, chút việc nhỏ cũng có thể làm cho thành đại sự, ngươi nói xem, đến lúc đó phía trên là nên xử trí theo quy định hay là làm trái lại luật đây? Chỉ sợ ngay cả tam thiếu gia, về sau ở tại kinh thành này cũng phải thu liễm lại một chút, phủ tướng quân bên kia cũng đã căn dặn chúng ta cần phải cẩn thận.”
Viên Cương nghĩ nghĩ, rồi khẽ gật đầu: “Cao chưởng quỹ nói có lý, liền theo ngươi nói đi xử lý đi! Đúng rồi, việc bao tửu lâu khao mọi người vào ngay mai đã làm xong chưa?”
Cao chưởng quỹ cười nói: “Hoàn hảo, tất cả đều đã làm xong, đông gia không cần lo lắng, cứ việc đi phủ tướng quân uống rượu mừng là được, bên này ta sẽ nhìn xem cho.”
Viên Cương bình tĩnh nói: “Ta sẽ không đi phủ tướng quân uống rượu mừng, ta ở chỗ này bồi mọi người cũng được rồi.”

Cao chưởng quỹ ai ôi nói: “Rượu mừng kia cũng không phải người nào cũng có tư cách đi uống, người có thể đi tới đó uống, đại biểu chính là có thân phận và địa vị, kinh thành này biết bao nhiêu đại hộ nhân gia muốn đi, cũng chỉ có thể là ở bên ngoài trông mong nhìn xem. Đến lúc đó, người tụ tập ở bên kia không phải phú thì quý, cơ hội lộ mặt này cũng không phải ai cũng có được. Mấy vị công tử nhà tướng quân đều có giao hảo với đông gia, đều gọi đông gia là huynh đệ, đến lúc đó để cho mọi người nhìn xem, sau này đông gia đi lại ở kinh thành này coi như cũng có chút mặt mũi. Chính miệng Tra quản gia bàn giao, bảo ta gọi ngươi đi tới uống rượu mừng đó, phần mặt mũi đó, tâm ý đó, đông gia ngài không thể không lĩnh cái tình này đi.”
Viên Cương: “Chính bởi là vì người đi tới đó không phú thì quý, cho nên đó mới không phải nơi ta nên đi, ta ở chỗ này chiêu đãi người phía dưới giúp tam thiếu gia cũng được vậy.”
Bên này làm ra chuyện bao tửu lâu, chính là vì hắn không muốn đi uống rượu mừng gì đó, sợ bị người chỗ Hạo Thanh Thanh bên kia nhận ra.
Cao chưởng quỹ chỉ hỏi một câu, “Bằng giao tình giữa ngài với tam thiếu gia, thiếu gia đại hôn, ngài lại không đi thích hợp sao? Về tình hay về lý, đều không nói qua được a!”
“. . .  . . .” Viên Cương trầm mặc, sau đó lại hỏi, “Bên kia điểm danh Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên, bảo ta cùng mang bọn hắn theo tới uống rượu mừng, chuyện này rốt cuộc là sao?”
Cao chưởng quỹ cười khổ: “Đông gia, ngươi cũng đã hỏi ta bao nhiêu lần rồi, ta thật sự là không biết, ta cũng buồn bực việc này, thế nhưng đây chính là chính miệng Tra quản gia nói. . .  . . .”
Bạch Vân gian, lúc nửa đêm, bình thường cửa chính người tới người lui cơ hồ ngày đêm không đóng bất chợt “Đông” một tiếng đóng sập lại.
Trưởng công chúa đại hôn, từ hôm nay, tất cả nơi chốn ô uế bụi bẩn ở trong kinh thành, đều phải đóng cửa ngừng kinh doanh ba ngày.
Đứng ở trên lầu cao Tô Chiếu cùng Tần Miên nhìn xem từng chiếc đèn màu trong đại sảnh bị dập tắt, nhìn xem các cô nương thu lại bộ mặt đầy tươi cười tự phần mình rời đi, chỉ còn một số người đang quét dọn.
Hai người cũng quay người lại, biến mất ở chô sâu trong hành lang, về đến hậu viện, Tô Chiếu ngẩng đầu nhìn lên tinh không, chợt mở miệng hỏi, “Ngươi nói coi, nếu phái người ở Thanh Sơn quận bên kia đi truy tung Kim Sí, có thể tìm tới chỗ Ngưu Hữu Đạo đang ở hay không đây?”
Tần Miên cười khổ, “Ở Thanh Sơn quận bên kia đầy chuyện liên quan đến công vụ và quân vụ, không biết có bao nhiêu Kim Sí bay tới bay lui, ai biết con nào dùng để liên hệ Ngưu Hữu Đạo chứ, muốn truy tung mà nói, phải phái ra bao nhiêu phi cầm cỡ lớn mới có thể được? Lại gióng trống khua chiêng như vậy, muốn không bị phát hiện cũng khó, lại có thể làm được cái gì. Lại nói, nói không chừng Ngưu Hữu Đạo đã về tới Thanh Sơn quận rồi cũng nên.”
Tô Chiếu cũng chỉ là nói nói như vậy mà thôi, cứ để Ngưu Hữu Đạo trốn thoát ở dưới mí mắt như thế, thuần túy là nuốt không trôi được cơn tức này.
“Đông gia, dù sao mấy ngày nay cũng được thanh tịnh, có muốn cho người đi mời An Thái Bình tới đây hầu ngài một chút không?” Tần Miên chợt lên tiếng trêu chọc.
Khuôn mặt Tô Chiếu hơi nóng lên, lườm nàng ta một cái. . .  . . .

Ngày kế tiếp, phủ Hô Diên Thượng tướng quân phi thường náo nhiệt, trưởng công chúa bước vào cửa Hô Diên gia, không náo nhiệt mới là lạ, nghi thức phô trương kia là không bàn cãi rồi.
Viên Cương dẫn theo hai vị cụt chân thiếu tay lộ diện, thẳng đến đèn hoa thắp lên, tiệc cưới bắt đầu, ba người mới tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống.
Viên Cương không muốn xen lẫn cùng một chỗ với những người không phú thì quý kia, theo yêu cầu của hắn, Hô Diên gia tựa hồ cũng lý giải tính cách hắn, bèn an bài cho hắn ngồi ở trong một sân nhỏ khá là xa lánh.
Nguyên Đại Hồ và Cốc Hữu Niên thiếu chân cụt tay cũng vui vẻ làm như vậy, thật sự đều cảm giác nơi này không phải là nơi bọn hắn nên tới, đều cảm thấy trốn ở trong góc thì tốt hơn.
Chờ đến khi sân nhỏ bên này lần lượt được ngồi đầy, phát hiện đều là một vài người mặc chiến giáp, ba người mới biết được, người ngồi ở trong này uống rượu mừng đều là một chút tướng lĩnh thuộc Kiêu Kỵ quân.
Ba người Viên Cương không có mặc chiến giáp lại tỏ ra khá là gây chú ý.
“Mặt đỏ thẫm cùng với hai lão đầu thiếu tay cụt chân kia là ai?”
“Mặt đỏ thẫm trước kia cũng không có đỏ, chính là lão bản của Đậu Hũ quán, thiếu tay cụt chân là người canh cửa quét rác ở bên ngoài Đậu Hũ quán kia.”
“Tình huống gì đây? Ngay cả tên canh cổng quét rác của Đậu Hũ quán cũng chạy tới đây?”
“Ai! Ngươi quản nhiều như vậy làm gì, rõ ràng bắt mắt như vậy còn có thể vào được, khẳng định là có nguyên nhân.”
Sau khi bắt đầu mở tiệc về sau, một đám hán tử trong quân ngũ dần dần buông thả, hiện trường huyên náo lên, nâng ly cạn chén hô tới quát lui ầm ĩ.
Viên Cương cùng với Nguyên Đại Hồ, Cốc Hữu Niên cùng điệu thấp, ngồi trong góc ăn ăn uống uống.
“Thượng tướng quân tới.”

Hiện trường chợt vang lên liên tiếp vài tiếng hô gọi, tất cả mọi người đều để ly rượu xuống, có người mau đội mũ giáp lên, chiến giáp ma xát ào ào vang lên, toàn bộ người tại hiện trường trên cơ bản đều đứng lên.
Hô Diên Vô Hận dẫn theo mấy tên tùy tùng cùng bước vào, ánh mắt không giận tự uy đảo qua đám người.
“Chúc mừng Thượng tướng quân, chúc mừng Thượng tướng quân!”
Cả đám người toàn bộ chắp tay trước mặt, lớn tiếng chúc mừng, liên tiếp không ngừng.
Hô Diên Vô Hận đưa tay lên, hiện trường lập tức im lặng xuống, bàn tay hắn lại nhấn nhấn xuống dưới, toàn bộ chư tướng lại ào ào ngồi xuống, từng cái ngồi thẳng tắp đó không nhúc nhích.
Khí thế kỷ luật nghiêm minh này, khiến cho ánh mắt Viên Cương nhìn thấy nội tâm có chút rung động.
Tra Hổ nhìn về hướng Viên Cương bên này xì xào, thì thầm bên tai Hô Diên Vô Hận mấy câu gì đó.
Hô Diên Vô Hận liếc mắt nhìn đến, cũng đi tới, đi tới bàn Viên Cương, đứng ở trước mặt Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên, khiến hai người rất khẩn trương.
Hô Diên Vô Hận đưa tay ra bên cạnh, lập tức có người cầm ly rượu đã được rót đầy đặt ở trên tay hắn.
“Hai vị lớn tuổi hơn ta, tòng quân cũng sớm hơn ta, hai vị có thể tới uống tiệc rượu mừng này, ta cao hứng vạn phần, trước kính hai vị một ly!” Hô Diên Vô Hận hai tay nâng ly ra hiệu uống.
Tình huống gì đây? Chư tướng đồng loạt nhìn về phía bên này, từng người đều kinh nghi bất định.
Đừng nói những người khác, Viên Cương cũng kinh ngạc nốt, không biết tình huống này là sao.
Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên luống cuống tay chân đứng dậy, miệng vội nói không dám, không dám.
“Ta uống trước rồi nói tiếp!” Hô Diên Vô Hận ngửa đầu nốc cạn, nghiêng đáy ly cho hai người nhìn.
Hai người vội tranh thủ thời gian bưng ly rượu lên, lắp bắp nói câu chúc mừng Đại tướng quân, sau đó vội uống xuống, Nguyên Đại Hồ uống nhanh quá, bị sặc, liên tục ho khan.

Ánh mắt Hô Diên Vô Hận lại rơi vào trên mặt Viên Cương, hỏi một câu, “Mặt làm sao lại đỏ lên?”
“Luyện công bị.” Viên Cương đáp thật.
“Có thể dùng làm tượng bày ở trong miếu được luôn rồi đó.” Hô Diên Vô Hận trêu chọc một câu, liền không tiếp tục để ý hắn nữa, xoay người đi qua, lại yêu cầu thêm ly rượu, bưng ly lên nhìn đám người chung quanh.
Đám người nhao nhao bưng ly rượu đứng lên.
“Chư vị, đều là huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử, ta cũng không cùng chư vị quanh co lòng vòng nữa, ta không muốn để lão tam nhà ta lại mơ mơ hồ hồ không có lý tưởng được nữa, cho nên, ít ngày tới ta muốn ném nó vào Kiêu Kỵ quân rèn luyện, nguyên nhân trong đó có vài người đã hiểu, cũng có vài người chưa hiểu rõ, tóm lại, chỉ một câu, nếu ai khách khí với nó thì chính là đang hại nó. Còn có, hôm nay mọi người là đến để uống rượu mừng, không nói đến quân quy, có thể uống thoải mái, cạn!” Một tiếng cuối cùng giọng âm vang hữu lực, Hô Diên Vô Hận lần nữa uống trước.
Đám người lập tức cùng nâng ly uống cạn.
Thả ly rượu xuống, Hô Diên Vô Hận bước nhanh chân rời đi, long hành hổ bộ* bước xuyên qua đám người, lúc bước xuyên qua, mắt không chớp, thanh âm trầm bồng nói: “Người tại triều đình, thân bất do kỷ, bên ngoài còn có một số khách nhân cần phải tiếp, không tiện đắc tội, tiếc là không có thuật phân thân, đành phải lãnh đạm huynh đệ của chính mình. Thịt rượu bao no, ta không bồi được, uống xong đừng có mượn rượu làm càn, tự mình thành thà thành thật lăn trở về, nghe rõ!” Nói xong phất ống tay áo một cái.
“Vâng!” Đám người cùng hô lên hưởng ứng, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Sau đó, Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên liền trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, đều lẫn nhau nghe ngóng xem bọn hắn là ai, thế mà có thể khiến Thượng tướng quân đơn độc mời rượu.
Hiện tại không ai lại dám tiếp tục khinh thị hai người, tướng lĩnh ngồi cùng bàn nhịn không được hỏi: “Nguyên lai hai vị cũng là xuất thân quân ngũ, không biết trước đây hai vị thuộc chi nhân mã nào?”
Nguyên Đại Hồ cùng Cốc Hữu Niên không muốn nhắc tới, song bị nhiều người liên tiếp hỏi hỏi, lại không tiện nói dối, cuối cùng nhỏ nhẹ nói ra ba chữ, Hắc Phong kỵ!
Kết quả, Viên Cương phát hiện, ánh mắt của chư tướng khi nhìn hai người này đều thay đổi, từng người đều nổi lên lòng tôn kính!
Rồi xong, đằng sau đó một đống người chạy tới mời rượu!
Trận mời rượu này khiến hai lão đầu uống cho khóc luôn, cũng triệt để say mèm, làm sao trở về nhà cũng không biết nữa.
Vài ngày sau, hiểu rõ ‘Hắc Phong kỵ’ là cái gì rồi, hai cái lão đầu bị Viên Cương lôi kéo ra ngoài thành, hỗ trợ hắn huấn luyện đám người Đậu Hũ quán kia. . .  . . .
(Luna: Chỉ nhỏ nhẹ nói ra ba chữ nhưng lại như sấm sét đập vào lòng người. Ta muốn được như thế, ta có thể như thế, ta sẽ biến mình trở thành như thế)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.