Chương 367 : Vòng xoáy
Edit: Luna Huang
Ra khỏi khoang thuyền, Ngưu Hữu Đạo gọi Công Tôn Bố theo, đi tới đầu thuyền, nhìn thấy ở đầu thuyền có một người cuộn chân nửa ngồi nửa dựa nhìn ngắm bầu trời đầy sao, nhìn vô biên vô tận tinh tú đến sững sờ xuất thần, chính là Quản Phương Nghi, váy áo gió thổi bồng bềnh.
Ngưu Hữu Đạo không nghĩ tới nàng lại ở đây.
Nghe được động tĩnh, Quản Phương Nghi quay đầu lại nhìn, đột ngột hỏi một câu, “Nhà của ta ở đâu?”
Ngưu Hữu Đạo không có trả lời nàng vấn đề này, hỏi Công Tôn Bố: “Thân phận của những người ở trên đội tàu bị bắt lại kia đã tra rõ chưa? Là người Hiểu Nguyệt các sao?”
Công Tôn Bố: “Không ai thừa nhận chính mình là người Hiểu Nguyệt các cả, bất quá thân phận bối cảnh bên ngoài đều không giống nhau, rất phức tạp. Dám tổ chức một đám người có bối cảnh phức tạp đi làm chuyện này, không bài trừ là dùng để che dấu thân phận Hiểu Nguyệt các.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không chịu nói thì cũng đừng lãng phí thời gian với những con tép này, giữ lại còn lãng phí lương thực, truyền lệnh cho tất cả đội tàu, toàn bộ chặt hết!”
“A. . .” Công Tôn Bố khẽ giật mình, hỏi: “Ba trăm người, giết hết toàn bộ sao?Có muốn giữ lại một ít quay đầu cẩn thận kiểm tra lại hay không, nói không chừng có thể tra ra được cái gì đó.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật là người Hiểu Nguyệt các, Hiểu Nguyệt các tồn tại nhiều năm qua có thể không để lộ ngọn nguồn, tất nhiên sẽ có một bộ biện pháp đề phòng. Chúng ta bây giờ không nên có động tác gì, chờ đến bọn hắn phát hiện đội tàu đã bị cướp, thượng tuyến của những người này đều sẽ bị chặt đứt, có giữ lại cũng không có tác dụng gì, toàn bộ chặt, tiễn đưa theo Hắc Mẫu Đơn đi!”
Một câu cuối cùng, khiến Công Tôn Bố không còn chần chờ nữa, chắp tay nói: “Vâng!”
Ngưu Hữu Đạo lại bồi thêm một câu, “Đừng để cho thi thể trôi lung tung ở trên biển làm bại lộ, toàn bộ chặt thành thịt vụn cho cá ăn đi! Bảo Đoàn Hổ tới gặp ta.”
Chặt toàn bộ 300 người thành thịt vụn? Khóe miệng Quản Phương Nghi co quắp một chút, lại quay đầu nhìn tới.
“Vâng!” Công Tôn Bố dạ, rời đi.
Không bao lâu, Đoàn Hổ đến, mấy ngày nay tâm tình của hắn rất kém.
Ngưu Hữu Đạo: “Đoàn Hổ, tuy nói người chết như đèn tắt, thế nhưng khó tránh khỏi còn lưu lại tiếc nuối thế gian, có chút thị thị phi phi vẫn là cần phải chấm dứt. Khi nàng còn sống, có ít chuyện thương tâm nàng không muốn nhiều lời, ta cũng không muốn hỏi nhiều. Chồng trước của Hắc Mẫu Đơn, nam nhân vứt bỏ Hắc Mẫu Đơn chạy đi hưởng phúc kia. Còn có, Hắc Mẫu Đơn từng đã nói với ta một việc, nói rằng nàng từng bị biến thành đồ chơi của nam nhân nào đó, từng chịu đựng khuất nhục to lớn đến nỗi nghĩ lại mà kinh, thiếu chút nữa phải bỏ mạng, việc này ngươi hẳn là có biết đi. Nói cho ta biết, hai người kia là ai, ở đâu?”
Đang cúi đầu Đoàn Hổ từ từ ngẩng đầu, nhìn xem bóng lưng hắn đứng sừng sững ở đầu thuyền đối mặt bao la biển trời tinh tú . . . . . .
Trong màn đêm, trong hồ, một con thuyền tự do phiêu đãng, trong thuyền không thấy có đèn đuốc.
Rèm châu nửa cuốn, nhờ ánh trăng có thể nhìn thấy Tần Miên đang ngồi ở phía trước cửa sổ, bưng chén trà chậm rãi uống.
Nước trong hồ nổi lên gợn sóng, một thân ảnh chui lên thuyền, sờ soạng tiến vào khoang thuyền, nhẹ nhàng ngồi ở đối diện Tần Miên, chính là Ngụy Trừ!
Tần Miên chấp ấm, rót cho hắn chén trà.
Ngụy Trừ cám ơn.
Tần Miên hỏi: “Kim vương, Ngọc vương bên kia đều đã bàn giao xong hết chưa?”
“Đều đã bàn giao rõ ràng.” Ngụy Trừ gật đầu, thân thể hơi nghiêng về phía trước nói: “Ta không rõ, ta đang ở chỗ này thật tốt, tự nhiên đem ta chuyển đi chỗ khác thích hợp sao?”
Tần Miên: “Chuyển ngươi đi chỗ khác tự nhiên là có nguyên nhân, lần này là các chủ đích thân chỉ tên ngươi, muốn điều động ngươi đến bên cạnh hắn, ta đoán chừng các chủ đối muốn có động tác gì với bên này, bên người cần một người biết rõ bên này như ngươi sẽ dễ quyết định hơn.”
Ngụy Trừ kinh ngạc nói: “Điều ta đến bên người các chủ ư?”
Tần Miên gật đầu, “Sau này ngươi chính là người bên cạnh các chủ, ngươi ta tương giao nhiều năm, ta tự nhận những năm này không có cái làm gì có lỗi với Ngụy huynh, mong rằng sau này Ngụy huynh ở bên người các chủ nói ngọt giúp ta nhiều hơn.”
“Không dám, nói quá lời rồi.” Ngụy Trừ lập tức mở miệng khiêm tốn, trên mặt lại khó có thể che giấu được sự hưng phấn, bất quá rất nhanh lại lộ ra vẻ hơi khó xử, bưng chén trà chậm rãi uống vào mấy ngụm, xong hỏi: “Sắp có động tác gì vậy, có tổn thương tới muội muội ta với Ngọc vương hay không?”
Tần Miên: “Không nên hỏi thì đừng hỏi, ta cũng không biết. Thật có hành động gì, thì ngươi đến bên người các chủ, liền sẽ biết hơn ta nhiều, cũng không cần đi hỏi ta.”
Ngụy Trừ ngẫm lại cũng đúng.
“Hai vị vương gia bên kia còn có lời gì muốn nhắn nhủ hay không, đừng để người tiếp nhận sau khó làm việc.”
“Cũng không có gì, một chút hạng mục quan trọng ta đều đã báo cáo lên rồi, còn có một số chuyện nhà, người tiếp nhận có biết hay không cũng không quan trọng. . .”
Dưới ánh trăng, trong thuyền, hai người mặt đối mặt an tường trò chuyện.
Trò chuyện được một lúc, Ngụy Trừ chợt cảm giác mình thân thể mơ hồ hơi tê tê, lỗ mũi tựa hồ có chất lỏng gì đang chảy ra, đưa tay lên lau, chùi đi, chợt thấy trên ngón tay tràn đầy vết máu.
Ngụy Trừ giật mình, đột nhiên đứng lên, chỉ hướng đối diện, “Ngươi. . .” Thân thể chợt lay động một trận.
Soạt! Đụng lật ngã cái ghế, lảo đảo chạy ra ngoài, thân thể chợt run lên từng chập, bước đi lảo đảo, khó mà bảo trì cân bằng.
Còn chưa kịp chạy ra khỏi khoang thuyền, thân thể chợt cứng nhắc, cúi đầu nhìn về chỗ trái tim mình, một đoạn sáng loáng từ chính trái tim mình xuyên ra, máu tươi tí tách.
“Vì cái gì?” Mặt Ngụy Trừ đầy khổ sở, gian nan hỏi.
Hắn nằm mơ đều không có nghĩ đến, Tần Miên thế mà lại ra tay giết hắn, bởi vì hắn biết rất rõ ràng vị trí của mình quan trọng bao nhiêu, chỉ cần hắn chú ý cẩn thận chút, có động ai cũng không có khả năng động đến trên đầu của hắn, theo lý thuyết hắn hẳn là đối tượng được cực lực bảo vệ mới đúng.
“Ngụy huynh, ngươi ta quen biết nhiều năm, ta cũng không muốn làm như vậy, thế nhưng phía trên nói, ngươi quá quan trọng, quan trọng đến mức không cho phép có bất kỳ sai lầm gì, một chút xíu sai lầm cũng không được phép có, cho nên ngươi không thể tiếp tục lộ diện ở cái thế giới này nữa, biện pháp ổn thỏa nhất chính là để cho ngươi hoàn toàn biến mất.” Tần Miên đứng ở sau lưng hắn nhỏ giọng thì thầm vài câu, sau đó rút kiếm thối lui.
Ngụy Trừ ‘ưm’ cái liền ngã trên mặt đất, co quắp nhìn chằm chằm Tần Miên đang nhìn xuống, hắn không rõ, hắn nghĩ mãi mà vẫn không rõ.
Bởi vì hắn không biết Lệnh Hồ Thu là người Hiểu Nguyệt các, cũng không biết việc bảo hắn giả chết có quan hệ đến Lệnh Hồ Thu, dưới sự bức bách của Ngưu Hữu Đạo, quyết định của cao tầng Hiểu Nguyệt các xuất hiện lỗ thủng, bây giờ cần phải có người gánh chịu trách nhiệm, chỉ có thể bắt tính mệnh của hắn tới chắn lỗ thủng.
Mà Tần Miên ở trên cao nhìn xuống lại biết nhân quả trong đó, Ngưu Hữu Đạo rất có thể là đã trốn ra khỏi Tề quốc, không thể giết chết Ngưu Hữu Đạo tại Tề quốc, cũng chỉ có thể là giết chết Ngụy Trừ để chấm dứt hậu hoạn. . .
Bạch Vân gian, khuê phòng Tô Chiếu.
Viên Cương đánh giá, đây là lần thứ hai hắn tiến vào khuê phòng Tô Chiếu, lần đầu tiên là hắn chủ động, lần này là Tô Chiếu chủ động mời hắn tới.
Không giống như lần thứ nhất, lần này gian phòng tựa hồ mới được trang trí tỉ mỉ hơn, đồ vật bày biện càng chỉnh tề hơn, còn có thêm vài bồn hoa tươi tô điểm, tựa hồ còn xông thêm mùi hương gì đó.
Hai người ở trong phòng này cùng nhau, rất dễ khiến cho người ta nhớ tới sự việc lần trước, gương mặt Tô Chiếu không khỏi nóng lên, hai gò má đỏ hây, đưa tay ra hiệu: “Ngồi đi!”
Viên Cương không có ngồi, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì.” Tô Chiếu ậm ừ nói.
“Đậu Hũ quán bên kia ta còn có chút việc, về trước đây.” Viên Cương xoay người rời đi, bỗng nhiên dừng bước lại.
Tô Chiếu đã ôm eo hắn từ phía sau, giọng nói mang theo mấy phần ngượng ngập: “Không có chuyện gì thì không thể tìm ngươi sao?”
Viên Cương yên lặng một hồi, “Chuyện lần trước, thật xin lỗi!”
“Nói xin lỗi có hữu dụng không? Ta nói rồi, là ta tự nguyện.”
“Ta vẫn là nên trở về đi, để cho người ta nhìn thấy không được hay lắm.”
“Quan hệ của chúng ta, người ở trong nội viện này có thể biết đều đã biết, không thể biết thì sẽ không để cho bọn hắn biết, không cần lo lắng cái gì.”
Lông mày Viên Cương bỗng nhúc nhích, thân phận Tô Chiếu hắn biết rất rõ ràng, bằng không lần kia hắn cũng sẽ không nóng đầu chạy tới đây làm như thế với nàng, sau khi Ngưu Hữu Đạo tra ra thân phận Tô Chiếu, lo lắng hắn xảy ra chuyện, liền nói cho hắn biết trước tiên.
Cái gọi là có thể biết đều đã biết, để hắn hiểu được, là Hiểu Nguyệt các đã biết, cũng đã tiếp nạp hắn. Đúng y như ý nghĩ hồ đồ ban đầu của hắn, hắn muốn thâm nhập đánh vào Hiểu Nguyệt các, thật sự đã làm được. Mặc dù hắn rất thống hận cách làm này của chính mình, vi phạm nguyên tắc làm người của hắn, nhưng lúc đó, đầu óc bị phát sốt, điều không nên làm cũng đã làm.
Thấy hắn im lặng thật lâu không nói, Tô Chiếu lại nói: “Có phải cảm thấy ta ở trong này không thích hợp hay không? Ý nghĩ của nam nhân các ngươi ta hiểu mà, cho ta chút thời gian, ta sẽ nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này, có một số việc về sau ngươi sẽ rõ.”
Ôm ấp thì thào, khí tức trên người nam nhân này khiến nàng có chút đê mê, có chút động tình, kìm lòng không được.
Kéo hắn xoay vòng lại, bốn mắt nhìn nhau, bèn đưa hai tay lên ôm cổ hắn, nhón chân lên, đầu ngang nhau, từ từ hôn lên môi của hắn. . . . . .
Đạp trên ánh trăng trở về, Tần Miên đi tới bên ngoài khuê phòng Tô Chiếu, kết quả động tĩnh trong phòng khiến tay nàng đang muốn đưa lên gõ cửa lại buông xuống, khẽ lắc đầu, lại nhẹ nhàng quay người rời đi.
Sắc trời tảng sáng, trải qua một đêm xuân, Viên Cương từ trong khuê phòng Tô Chiếu đi ra.
Ngay lúc sắp ra đến cửa sau, lại bị Tần Miên bước ngang ra cản lại.
Viên Cương dừng bước, Tần Miên đứng bên cạnh thản nhiên nói: “Nói chuyện đi.” Nói xong bước tới một nơi yên lặng hẻo lánh.
Viên Cương lặng yên một chút, rồi bước đi theo.
Hai người tiến vào trong một gian lầu các, quay người đối mặt nhau, Tần Miên hỏi: “Đông gia cũng không phải như những cô nương trước mặt kia, điều này hẳn là ngươi đã biết, ngươi bây giờ tính làm như thế nào đây?”
Viên Cương không lên tiếng, nhất thời hồ đồ, một bước đi nhầm, hắn hiện tại cũng nan giải.
Chờ nửa ngày không thấy hắn có phản ứng, Tần Miên lấy ra một viên thuốc sáp đưa cho hắn, “Lần trước ta cho ngươi cho ăn độc dược, đông gia còn chưa biết. Tại Bạch Vân gian này, nam nhân như thế nào mà ta chưa thấy qua, nam nhân không có một ai tốt, ta cũng là vì tốt cho đông gia. Ta cảnh cáo ngươi, không nên làm chuyện gì có lỗi với đông gia, bằng không ta sẽ không buông tha ngươi, trong cơ thể ngươi còn có độc tố sót lại, khi nào cảm thấy không thoải mái thì ăn nó vào. . . . . . ”
Phủ đệ Hô Diên Thượng tướng quân, Hô Diên Vô Hận đang đứng ở trên một lầu các, dựa người vào lan can nhìn ra xa một góc phủ, có một tòa đình viện đang còn được tu sửa chỉnh lý, là nới chuẩn bị cho đại hôn sắp tới của nhi tử.
Tâm tình của hắn lúc này rất phức tạp, một khi nhi tử cưới trưởng công chúa, rất nhiều chuyện trong nhà Hô Diên gia sợ là phải thân bất do kỷ, muốn bảo trì trung lập cũng rất khó, coi như ngươi vẫn muốn trung lập đi nữa, chỉ sợ người ta cũng sẽ không nghĩ như vậy, trước kia một số người không dám đắc tội hắn, sợ là sẽ xông tới nhằm vào những chỗ yếu hại của Hô Diên gia.
Không nói những cái khác, thí dụ như trưởng công chúa cùng với Ngọc vương đều là hoàng hậu xuất sinh, lúc này Kim vương sợ là phải hận Hô Diên gia thấu xương, ngươi nói ngươi sẽ không thiên vị, Kim vương có thể tin sao? Những người mang dã tâm ngôi vị hoàng tử có thể tin sao? Đây chính là một trong những nguyên nhân lớn nhất mà hắn không muốn để trưởng công chúa làm con dâu.
Hắn tin tưởng bệ hạ hẳn là biết rõ, nhưng rất hiển nhiên, để hoàng quyền thêm vững chắc, những thứ kia đối với bệ hạ mà nói, đều là thứ yếu, chân chính khó xử chính là Hô Diên gia mà thôi.
Tra Hổ leo lên lầu các, đến gần bên nói: “Tướng quân, An Thái Bình tối hôm qua ở tại Bạch Vân gian suốt một đêm.”
Hô Diên Vô Hận: “Đã làm gì?”
Tra Hổ: “Không biết rõ tình huống bên trong, không tiện tiến vào, nên cũng không rõ lắm.”
Hô Diên Vô Hận: “Hôn kỳ gần tới rồi, xin tam đại phái phái thêm chút pháp sư nữa tới đi, từ hôm nay trở đi, người trong nhà khi đi ra ngoài, bên người lúc nào cũng phải có pháp sư tùy tùng bảo hộ.”
“Vâng!” Tra Hổ khẽ gật đầu, thuận theo ánh mắt của hắn nhìn lại, biết hắn đang lo lắng cái gì, Hô Diên gia cuối cùng vẫn là bị quấn vào ‘vòng xoáy’ kia.