Chương 361: Hỏa thiêu nông trường
Edit: Luna Huang
Quản Phương Nghi đã hiểu ý của hắn, hỏi lại: “Ngươi cho rằng ngươi đắc tội Hạo Vân Đồ, rời khỏi Tề quốc là có thể an toàn rồi?”
Ngưu Hữu Đạo cũng hỏi lại: “Ngươi cho rằng Thiên Ngọc môn với mấy đại thế lực của Yến quốc chỉ là đồ trưng bày, cũng không có ích gì à? Ngươi cho rằng mấy thế lực lớn ở trong lãnh thổ Yến quốc có thể cho phép tu sĩ nước khác vào muốn làm gì thì làm? Ngươi hẳn là phải hiểu, ranh giới giữa các quốc gia với nhau, đó chính là phạm vi lợi ích mà các thế lực lớn trên tu hành giới phân chia nhau!”
Quản Phương Nghi: “Những gì ngươi nói ta đều hiểu, thế nhưng ngươi phải hiểu rằng, nếu Hạo Vân Đồ thật sự muốn tạo áp lực cho Thiên Ngọc môn mà nói, rất có thể Thiên Ngọc môn sẽ ra tay đối phó ngươi, lực ảnh hưởng của Hạo Vân Đồ là tuyệt đối làm được việc này!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cho rằng ta ở Thanh Sơn quận chỉ là du sơn ngoạn thủy? Ngươi cho rằng ta vì cái gì phải liều mạng chạy đến bên này, giúp hai quận mưu cầu tiền đồ? Nếu chưa, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, Thanh Sơn quận cùng Quảng Nghĩa quận, đều thuộc về ta quyết định!” Tay chỉ chỉ cái mũi của mình, ngụ ý là, nếu Thiên Ngọc môn dám chọc ta, hai quận sẽ thoát ly khỏi sự khống chế của Thiên Ngọc môn liền.
Quản Phương Nghi kinh ngạc, hỏi: “Ngươi có lực ảnh hướng đến Thương Triều Tông lớn như vậy sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy thực lực Thương Triều Tông trước mắt có thể thoát khỏi sự kiềm chế của Thiên Ngọc môn sao?”
“Vậy ý của ngươi là chỉ …?”
“Ta chỉ cái gì không quan trọng, quan trọng là, ngươi đi Thanh Sơn quận, Thanh Sơn quận có thể bảo đảm cho ngươi bình an!”
“Bảo đảm cho ta bình an? Hạo Vân Đồ tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến triều đình Yến quốc, chỉ cần Hạo Vân Đồ mở miệng, ngươi cảm thấy, tầm quan trọng của ngươi có thể khiến triều đình Yến quốc không cần cho Hạo Vân Đồ cái mặt mũi đó nổi sao? Có Tề quốc duy trì ổn định chư quốc, ngươi cho rằng triều đình Yến quốc không dám tiến đánh Thanh Sơn quận hay sao?”
“Ngươi kéo lớn như vậy, cũng kéo xa quá rồi, Hạo Vân Đồ không đến mức chỉ vì ta, mà náo ra động tĩnh lớn như vậy, đối với người ta mà nói, không đáng giá! Tóm lại ngươi cứ yên tâm, nếu ta không thể tự vệ, liền sẽ không trốn về Thanh Sơn quận.”
“Lý do!”
“Không cần biết lý do, về sau ngươi sẽ rõ.” Ngưu Hữu Đạo qua loa một câu.
Hắn hiện tại sẽ không nói cho nàng biết, rằng Vạn Động Thiên Phủ cùng Hải Như Nguyệt đã sớm bị hắn âm thầm lôi xuống nước.
Hắn hiện tại sẽ không nói cho nàng biết, rằng hắn có lực ảnh hưởng tuyệt đối tới Kim Châu Triệu quốc, vô luận là triều đình Yến quốc, hay là Thiên Ngọc môn, nếu ai dám khiến hắn không thể an ổn đặt chân tại Thanh Sơn quận, khiến hắn không có đường sống, vậy hắn cũng chỉ có thể kéo Kim Châu tới liều mạng bảo đảm hắn, đến lúc đó cả Tề quốc cũng không khống chế nổi cục diện!
Triều đình Yến quốc cần phải cân nhắc tới hậu quả, nếu Kim Châu xuất binh xâm phạm, Thiên Ngọc môn cần phải cân nhắc đến hậu quả, hàng xóm to con sát vách Thanh Sơn quận muốn trở mặt!
Đương nhiên, trước mắt ngay cả Vạn Động Thiên Phủ, lẫn Hải Như Nguyệt đều chưa biết được, việc này không đến mức bất đắc dĩ, Ngưu Hữu Đạo hắn sẽ không bại lộ ra!
Trước mắt, giảng giải cho Quản Phương Nghi một chút rồi ngừng, chỉ là vì giúp nàng thư giãn tâm lý, ngay cả lời kháng chỉ cũng nói ra miệng, có thể thấy được nội tâm Quản Phương Nghi vẫn còn có sầu lo!
“Lại nói, ở đâu ra kháng chỉ hả? Ý chỉ ở đâu?” Ngưu Hữu Đạo làm bộ đưa tay ra yêu cầu ý chỉ.
Quản Phương Nghi: “Trong lòng ngươi minh bạch, người có thể nắm giữ được hành tung của ngươi, thân phận Giáo Sự Đài này sẽ không có giả, người Giáo Sự Đài cũng sẽ không đi giả truyền ý chỉ !”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không rõ! Tùy tiện chạy tới một người nói là có chỉ ý, là ta liền tin rồi? Dựa vào cái gì? Ta xem, đó chính là giả mạo!”
Quản Phương Nghi trợn trắng mắt, nhất định phải chơi xấu mà nói, cái này còn có thể giảng rõ ràng sao?
“Nhất định phải nhanh chóng rời đi!” Ngưu Hữu Đạo ngữ khí đầy kiên quyết, từ từ quay người, nhìn về phía người Giáo Sự Đài đang còn chăm sóc gia súc kia, người sau cũng không nhìn về phía bên này, từ từ nói: “Quỷ mới biết người Hiểu Nguyệt các có thẩm thấu được vào tới Giáo Sự Đài hay không! Lúc này, ngoại trừ người một nhà ra, ai ta cũng không tin, ta sẽ không đem tính mệnh của tất cả chúng ta gửi gắm hi vọng vào tay của người khác được! Đừng nói hoàng đế Tề quốc, liền xem như ý chỉ của Thiên vương lão tử*, ta cũng sẽ không để ý đến hắn!” (*ông trời)
Có liên quan đến chuyện Thương Kính, hắn hiện tại cũng không có cách nào nói cho nàng ta biết, cùng Lệnh Hồ Thu mập mờ lâu như vậy, đến nay sự tình đã phá cục, trong lòng của hắn rõ ràng, lần này Hiểu Nguyệt các có bao nhiêu quyết tâm muốn động đến hắn, trở về Tề kinh sao? Nói đùa à! Đánh cỏ động rắn, hắn cần phải tăng tốc độ thoát đi mới là điều đúng đắn!
Quản Phương Nghi trầm mặc, không thể không thừa nhận, quyết định của Ngưu Hữu Đạo ít nhiều gì vẫn là có chút đạo lý. . . . . .
Trong trướng bồng*, Ngưu Hữu Đạo đang đứng trước địa đồ, chăm chú nhìn hồi lâu. (*liều vải rộng)
Quản Phương Nghi ở một bên, lui tới quanh quẩn một chỗ.
Thẩm Thu ở bên ngoài cảnh giới.
Màn cửa xốc lên, Trần bá cùng Hứa lão lục cùng tiến đến, Quản Phương Nghi lập tức hỏi: “Tình huống thế nào?”
Hứa lão lục nói: “Đại tỷ, đều đã tiếp xúc thăm dò qua, cũng đã dò xét toàn bộ nơi này qua một lần, không có tồn tại tu sĩ nào hết!”
Quản Phương Nghi lập tức quay sang nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo, hỏi: “Làm gì tiếp theo nữa?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không quay đầu lại, gọi: “Thẩm Thu!”
Thẩm Thu xốc màn cửa lên, chui vào, đi đến trước mặt hắn, chắp tay dạ, “Đạo gia!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Biết thuyền đang chờ chúng ta ở nơi nào chứ?”
Thẩm Thu lắc đầu: “Không biết, chưởng môn chỉ nói, thuyền chờ chúng ta ở ‘địa điểm đã ước định’.”
Thật sự là hắn không biết, cái gọi là ‘địa điểm ước định’, là chỉ địa điểm gặp mặt mà Hắc Mẫu Đơn, Công Tôn Bố và Ngưu Hữu Đạo đã ước định trước đó rồi, mật tín qua lại cũng chỉ gọi là “địa điểm ước định” để nói, không để cho những người khác biết được cụ thể là ở đâu.
Hiện tại, đội tàu cơ bản đều đã nhanh chóng rời khỏi khu vực hải vực của Tề quốc, chỉ còn lưu lại một chiếc thuyền ở tại địa điểm bí mật được chỉ định, đợi Ngưu Hữu Đạo chạy đến.
“Trần bá, Hứa lão lục.” Ngưu Hữu Đạo gọi hai người tới, chỉ vào một chỗ đại khái trên bản đồ, biểu thị vị trị hiện tại của mọi người, vừa vẽ vừa nói: “Chúng ta hiện đang ở đây, hai người các ngươi cùng với Thẩm Thu làm một nhóm, thay đổi lộ tuyến, đi vòng như vầy, vòng qua lãnh thổ Tấn quốc, tới hòn đảo này ở hải vực Tấn quốc chờ chúng ta tới gặp mặt.”
Ba người nhìn nhau, Quản Phương Nghi lập tức hỏi: “Ý ngươi là sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tại thời điểm này, chỉ có thể coi là đã bị bại lộ, cần phải chuẩn bị cho dự tính xấu nhất mới ổn thỏa. Nếu có người gây bất lợi cho chúng ta, cũng đã nắm giữ số lượng người của chúng ta, năm người chúng ta vẫn cứ đi cùng, vậy mục tiêu quá mức rõ ràng đi, nhất định phải tách ra, lỡ như xảy ra chuyện, hi vọng bảo trụ được một đầu, không đến mức bại lộ toàn bộ!”
Quản Phương Nghi nổi giận, “Ngươi muốn lấy bọn hắn làm mồi nhử đi dụ địch à? Ta không đồng ý!”
Ngưu Hữu Đạo bỗng nhiên quay người, nhìn chằm chằm nàng, trầm giọng nói: “Chia làm hai nhóm đi, không có nhóm nào là mồi nhử cả, nếu nói là mồi nhử, vậy thì hai nhóm đều là mồi nhử. Nếu thật sự có người muốn gây bất lợi cho chúng ta, chỉ cần không phải đồ đần, liền sẽ biết chúng ta là muốn chạy ra biển, trực tiếp chạy thẳng về phía bờ biển ngược lại chính là đường nguy hiểm nhất, đi vòng trái lại sẽ càng an toàn hơn! Nếu ngươi không nguyện ý, hai chúng ta đi vòng, để bọn hắn trực tiếp đi thẳng tới bờ biển vậy!”
Quản Phương Nghi dẩu miệng lên, quay đầu qua một bên, không tiếp tục cãi cọ, cũng mang ý nghĩa là nàng tin tưởng lời nói của Ngưu Hữu Đạo.
Đầu tiên là lời nói của Ngưu Hữu Đạo cũng có chút đạo lý, thứ yếu là biết Ngưu Hữu Đạo đã có lần làm chuyện như thế này, cho người bên cạnh thoát ly hiểm cảnh trước, chính mình thì ở lại trong hiểm cảnh quần nhau với người ta.
Hứa lão lục nói xen vào: “Đại tỷ, Đạo gia nói có lý đó, như vậy đi, chúng ta sẽ đi hướng bờ biển, đại tỷ cùng với Đạo gia đi đường vòng đi!”
“Không được!” Quản Phương Nghi lập tức đổi ý, nhăn mũi, mắt lườm Ngưu Hữu Đạo một cái, tức giận nói: “Cứ làm theo lời hắn nói đi!”
Trần bá nói: “Đông gia, vẫn là để chúng ta đi hướng bờ biển đi!”
“Các ngươi tin chuyện hoang đường của hắn thật à? Các ngươi cảm thấy hắn giống như là người chán sống sao? Đường hắn đi khẳng định là an toàn hơn!” Quản Phương Nghi trừng mắt, chợt xua tay: “Được rồi, cứ quyết định như vậy đi!”
Ngưu Hữu Đạo cũng không cùng bọn đẩy tới đẩy lui, trực tiếp sai Thẩm Thu: “Lập tức đưa tin, nói sư phụ ngươi, khi trời vừa sáng, lập tức cho thuyền rời khỏi địa điểm ước định gặp mặt, sớm cho thuyền xuất phát theo đường đã chỉ định trước đó!”
Thẩm Thu sửng sốt một chút, “Không đợi chúng ta sao?”
Cần biết là nếu lại muốn khống chế một con thuyền mới mà nói, nói thì đơn giản, nhưng khi thực hiện chi tiết thì sẽ có nguy cơ bị bại lộ hành tung.
Ngươi không thể tùy tiện cản một chiếc thuyền của người ta, rồi bắt người ta chạy tới một nơi xa như Thanh Sơn quận vậy được, thuyền nhỏ thì càng không thể đi xa, thuyền lớn thì bình thường đều là thuyền của người nhà có tiền, thông thường trên đó đều có Kim Sí liên hệ, nếu chủ thuyền mất đi liên hệ với thuyền của mình, tất nhiên sẽ đi nghe ngóng, với lại, đa số người đi thuyền trên biển vừa nhìn vào liền nhận ra thuyền này là của nhà nào ngay. Nếu như lại lên trên lục địa, tìm kiếm nhà thuyền khác mướn thuyền mà nói, có ý nghĩa là phải ở lại trên lục địa thời gian dài hơn, không phải Đạo gia nói ở trên lục địa nguy hiểm sao, phải nhanh chóng thoát ly lục địa sao?
Ngưu Hữu Đạo: “Không nên hỏi nhiều, cứ việc làm theo!”
Với hắn mà nói, nếu như trước khi trời sáng, hắn còn không thể đến được địa điểm ước định gặp mặt mà nói, thì cũng không cần thuyền phải đợi bọn hắn nữa.
“Vâng!” Thẩm Thu dạ.
Ngưu Hữu Đạo lại quay đầu lại, hạ lệnh, “Hỏa thiêu nông trường, chế tạo hỗn loạn. . . . . .”
Một đám người áo đen che mặt, lướt bay nhanh ở trong màn đêm, sau khi người cầm đầu hạ xuống trên một gò đất cao, thì liền ngây ngẩn cả người, nhìn về phía xa, nơi đang có ánh lửa cháy hừng hực.
Những người còn lại cũng lần lượt hạ xuống gò đất cao, cũng đều là sửng sốt.
“Là ở chỗ mục tiêu ở sao?”
“Sao lại cháy rồi?”
Đám người này chính là nhân thủ tinh nhuệ của Hiểu Nguyệt các tại khu vực này, nhận mệnh lệnh chạy đến vây quét Ngưu Hữu Đạo.
Vốn chuẩn bị tới được mục đích, thì sẽ tiến hành bí mật vây kín nông trường lại, ai ngờ vừa mới chạy đến, thì lại nhìn thấy cảnh tượng này. . . . . .
“Lửa!”
“Cháy rồi!”
“Hàng rào! Gia súc!”
“Ngựa! Ngựa chạy rồi!”
Trong màn đêm vừa mới bao phủ thảo nguyên, trong nông trường, đống cỏ khô dấy lên ngọn lửa lớn dữ dội, rất nhiều lều vải cũng cháy theo, những dân du mục kêu khóc, tiếng la hét chói tai vang lên, dập lửa!
Hàng rào vây quanh không biết vì sao lại sụp đổ, rơm rạ bị lửa đốt thổi lên cao rơi xuống từng đám, rơi vào trong đám gia súc, đám gia súc sợ hãi chạy tứ tán.
Hán tử người Giáo Sự Đài trước tiên vọt tới chỗ liều trại đám người Ngưu Hữu Đạo ở, kết quả phát hiện lều vải đã bị lửa lớn nuốt chửng.
Hắn lại chạy tới leo lên cái chòi canh gác giản dị trên nông trường, nào còn nhìn thấy được bóng dáng người đi hướng nào, chỉ thấy đám gia súc sợ hãi chạy tán loạn.
Bất quá dưới ánh trăng, ngược lại thấy ẩn hiện một ngựa chạy tới, sau khi nó đến gần, có thể nhìn thấy một nam tử có bộ dáng thư sinh nho nhã, người mặc bộ hắc y cưỡi trên lưng ngựa.
Hán tử người Giáo Sự Đài lập tức nhảy xuống, rút loan đao ra cầm trên tay, nhảy lên một con ngựa, phóng tới ngăn cản đối phương, vung đao quát: “Người phương nào?”
Nam tử nho nhã chắp tay nói: “Xin hỏi, Từ Đức Hải có ở đây không?”
Hán tử người Giáo Sự Đài dò xét hắn trên dưới một chút, hỏi: “Tìm Từ Đức Hải có chuyện gì?”
Nam tử nho nhã nói: “Tại hạ tên là Từ Dung, đệ tử Thương Ngọc tiên sinh, đang du ngoạn ở ngay tại vùng này, đột nhiên nhận được tin của sư phụ, bảo ta tới đây nghênh đón Ngưu Hữu Đạo Ngưu tiên sinh trở về kinh. Trong thư sư phụ nói, có người triều đình ở đây sẽ tiếp ứng ta, là người cùng họ với ta, tên là Từ Đức Hải, không biết có thể hỗ trợ hỏi thăm một chút được không?”
“Nguyên lai là Từ Dung tiên sinh, tại hạ chính là Từ Đức Hải!” Hán tử người Giáo Sự Đài bận bịu chắp tay đáp lễ, “Người tiếp ứng tiên sinh chính là tại hạ, chỉ vì trước mắt gặp phải hoả hoạn, tâm tình không thuận, mới có điểm mạo phạm tiên sinh, còn xin rộng lòng tha thứ!”
“Không sao không sao!” Từ Dung khoát tay, lại nhìn chằm chằm đám cháy, nhíu mày hỏi: “Thời tiết tốt, sao tự nhiên lại gặp hoả hoạn vậy?”
Từ Đức Hải quay đầu nhìn lại, trầm giọng nói: “Hẳn là có người cố ý phóng hỏa!”
Từ Dung lập tức truy vấn: “Ngưu Hữu Đạo ở đâu rồi?”
“Không nhìn thấy, hỏa này tám chín phần mười chính là bọn hắn phóng, quả thực là quá vô lý mà!” Từ Đức Hải oán hận trách mắng, hắn quanh năm cắm chốt ở đây, ít nhiều gì vẫn có chút tình cảm với nông trường này, bị người một mồi lửa đốt trụi, có thể cao hứng mới là lạ.
Nghe hắn nói vậy, Từ Dung lập tức thúc ngựa, chạy vài vòng xung quanh đây, phóng mắt dò xét bốn phía. . . . . .