Đạo Quân

Chương 359: Hô Diên Uy khóc




Chương 359: Hô Diên Uy khóc
Edit: Luna Huang
Ngọc Thương hơi hạ thấp người nói, “Bệ hạ cứ nói đi không sao cả.”
Hạo Vân Đồ: “Nữ nhi Hạo Thanh Thanh của quả nhân đã đến tuổi cưới gả, nhà Hô Diên tướng quân cũng có đứa con trai út cũng đã đến tuổi nên cưới, vừa vặn phối một đôi, quả nhân muốn nhờ tiên sinh làm người mai mối giúp, không biết ý của tiên sinh như thế nào?” Ánh mắt nhìn hắn có chút chờ mong.
Lời này vừa nói ra, Tam Thiên Lý, Bắc Huyền, Vũ Văn Yên đều quay mặt nhìn nhau, đại khái đã hiểu ra được ý đồ của hoàng đế khi kéo bọn hắn tới đây.
Ngọc Thương tuy là có danh vọng, cũng là cao thủ xếp hạng thứ năm trên Đan Bảng, song cũng có chênh lệnh không nhỏ so với bọn hắn.
Ba người bọn hắn đều có một chân tại Phiếu Miểu các, mà Phiếu Miểu các mới là nơi nắm giữ toàn bộ thiên hạ, chênh lệch trong đó là có thể nghĩ, cho nên Ngọc Thương còn không đáng để cho ba người bọn hắn ra mặt khoản đãi, náo loạn nửa ngày chỉ là hoàng đế vì muốn thúc đẩy hôn sự cho trưởng công chúa!
Ba người cũng biết việc này, trọng binh tinh nhuệ nhất của Tề quốc liền nằm ở trên tay Hô Diên Vô Hận mà, Kiêu Kỵ quân là do một tay Hô Diên Vô Hận tạo ra, địa vị và uy tín của Hô Diên Vô Hận ở trong Kiêu Kỵ quân là không thể thay thế, chỉ cần Hô Diên Vô Hận không nguyện ý, triều đình có phái ai tới Kiêu Kỵ quân, cũng không ngồi vững được cái vị trí thống soái kia.
Loại sự tình này, không phải ngươi phái bao nhiêu tu sĩ tới đó ‘bảo hộ’ Hô Diên Vô Hận, có thể tùy thời lấy đi tính mệnh của Hô Diên Vô Hận, là có thể hữu dụng, hoàng đế dám mạo hiểm đi giết Hô Diên Vô Hận sao?
Coi như hoàng đế muốn giết, cũng phải hỏi thử xem coi tam đại phái có đồng ý hay không đã. Giết Hô Diên Vô Hận, Kiêu Kỵ quân tất nhiên sẽ bị náo loạn, làm không tốt chính là một trận binh biến oanh oanh liệt liệt, một khi thế lực bên ngoài thừa dịp rối loạn mà vào, người bị ảnh hưởng lợi ích chính là tam đại phái, cho nên người của tam đại phái không có khả năng ngồi nhìn!
Bởi vậy, nói khó nghe chút, nếu như có một ngày, Hô Diên Vô Hận đột nhiên tỏ thái độ, muốn duy trì một vị vương gia nào đó, tam đại phái tất nhiên cũng phải thận trọng cân nhắc ý kiến của Hô Diên Vô Hận, thật sự muốn có ngày đó mà nói, chỉ sợ ngay cả hoàng vị của Hạo Vân Đồ cũng muốn rơi vào nguy cơ.
Đừng tưởng rằng Tề quốc đang là một mảnh thái bình, đừng tưởng rằng không ai nhớ thương đến cái hoàng vị này của Hạo Vân Đồ.
Kể từ đó, đối với Hô Diên Vô Hận, Hạo Vân Đồ tất nhiên là canh cánh trong lòng.
Hết lần này tới lần khác, Hô Diên Vô Hận cũng không phải là không trung thành với Tề quốc, cũng không phải không trung thành với Hạo Vân Đồ, chỉ là trở ngại một ít nguyên nhân, không muốn đi con đường lấy con cái ra làm thông gia kia.

Thế nhưng Hạo Vân Đồ là không yên lòng a, chuyện thiên hạ có nhiều các nhân tố không xác định lắm, chuyện tương lai ai nói trước được rõ ràng, hắn nhất định phải buộc Hô Diên gia vào cùng một chỗ! 
Bây giờ Ngọc Thương tới chơi, cho Hạo Vân Đồ một cơ hội, Ngọc Thương cũng coi như là lão sư của Hô Diên Vô Hận, thân là thầy, đi khuyên nhủ Hô Diên Vô Hận một chút tự nhiên là tốt hơn người khác rất nhiều.
Đối với chuyện này, ba vị chưởng môn cũng không tiện đi nói cái gì.
Ngọc Thương nghe vậy, hơi lặng yên chút, thanh danh của hắn cũng không phải là tự nhiên mà có, có nhiều thứ tự nhiên là minh bạch.
Ý đồ của hoàng đế quá rõ ràng, đừng nói Hô Diên Vô Hận, cho dù là người ngoài, trong lòng đều hiểu rõ, một khi nhi tử nào của Hô Diên Vô Hận cưới công chúa, hoàng đế tất nhiên sẽ muốn can thiệp vào chuyện nhà của Hô Diên gia, cũng không phải là can thiệp chuyện nhà gì, mà là ai cưới công chúa, hoàng đế sẽ đi đỡ người đó, người được đỡ tương lai tất nhiên sẽ là gia chủ của Hô Diên gia, Hạo Vân Đồ nhất định muốn cho người nào thăng quan mà nói, có bao nhiêu người có thể ngăn cản lại được?
Mấu chốt là, sợ rằng không chỉ là đi đỡ đơn giản như vậy, vì muốn đỡ đứa này, làm không tốt chính là sẽ đi chèn ép những nhỉ tử khác của Hô Diên Vô Hận.
Rất hiển nhiên là, Hô Diên Vô Hận không muốn để cho hoàng đế vươn tay vào đến nhà của mình, sẽ làm cho Hô Diên gia loạn cào cào, chuyện nhà nhập vào quốc sự, đối với Hô Diên gia mà nói, tuyệt không phải là chuyện gì tốt. Nếu như Hô Diên Vô Hận có thể dễ dàng đáp ứng như vậy mà nói, đoán chừng cũng không có cần đến Ngọc Thương hắn.
Ngọc Thương cũng đã nghe ra được ý tứ của Hạo Vân Đồ, có ý là muốn làm trao đổi, ngươi giúp ta thúc đẩy hôn sự, thì ta liền giúp ngươi tìm được Ngưu Hữu Đạo!
Ngọc Thương trầm ngâm nói: “Đứa con trai út của Hô Diên gia kia, ta cũng đã có nghe nói, là một tên tiểu tử ngang bướng, quần là áo lụa, sợ là không xứng với trưởng công chúa đâu!”
Hạo Vân Đồ nói: “Nếu thật sự là bùn nhão không sài được, quả nhân cũng sẽ không nói tới chuyện này, tiểu tử kia quả nhân vẫn luôn có chú ý tới, bên ngoài thô kệch, bên trong tinh tế, tuyệt không phải là đứa không chịu nổi như mặt ngoài như vậy. Huống chi, nữ nhi kia quả nhân, từ nhỏ cũng đã bị làm hư, nha đầu kia luôn khiến cho người ta nhức đầu, cũng không có tốt lành gì, hài tử nhu thuận là không xứng với nó, phải cần một nam nhân dám quản giáo nó kìa. Một đứa đợi gả, một đứa đợi cưới, hai đứa nó chính là trời sinh một cặp!”
Lời này nếu để cho Hạo Thanh Thanh nghe được, đoán chừng phải phát điên lên, trên đời này cư nhiên còn có lão tử đi nói nữ nhi của mình như vậy.
Ngọc Thương: “Nói không chừng còn có người càng thích hợp với trưởng công chúa hơn đó.”
Hạo Vân Đồ: “Đứa quả nhân thích chính là tên tiểu tử này của Hô Diên gia”

Nói được tình trạng này, Ngọc Thương trầm mặc sau một lúc, sau đó chậm rãi gật đầu nói: “Tốt! Trai lớn lấy vợ gái lớn gả chồng, cũng là một kiện chuyện tốt, sau khi xuất cung, ta liền đi tới nhà Thượng tướng quân tác hợp chuyện này!”
“Làm phiền tiên sinh!” Hạo Vân Đồ cao hứng, hai tay nâng chén nói: “Quả nhân kính tiên sinh!”
Ngọc Thương đáp lễ.
Ba vị chưởng môn liếc nhìn nhau, bất động thanh sắc, cũng không có ý định nhúng tay vào loại sự tình này, giữa hoàng đế cùng với Hô Diên Vô Hận, bọn hắn đi giúp bên nào cũng đều không thích hợp.
Đặt chén rượu xuống xong, Hạo Vân Đồ lập tức quay đầu lại nói với Bộ Tầm: “Chung phu nhân từ thiên sơn vạn thủy đến bái sư, rất là mệt nhọc, há có thể để Chung phu nhân đi một chuyến vô ích? Ngươi lập tức phái người đi tìm, cần phải mau chóng tìm tới chỗ Ngưu Hữu Đạo hiện tại đang ở!”
“Vâng!” Bộ Tầm hạ thấp người dạ.
Đối với hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, Bộ Tầm đã sớm nắm giữ, hắn tự nhiên minh bạch ý tứ của Hạo Vân Đồ.
Trước đó nói không biết, giờ sao có thể đảo mắt liền tự vả chính miệng mình được, nếu Ngọc Thương có thể tác hợp thành công hôn sự cho trưởng công chúa, bên này tự nhiên là có thể tìm tới được chỗ Ngưu Hữu Đạo đang ở, nếu là tác hợp không thành công, dĩ nhiên đó là một cái kết quả khác, bên này cũng không phải dễ lừa gạt được như vậy.
Mà Ngọc Thương cũng coi như là hết lòng tuân thủ hứa hẹn, trước khi tiệc rượu kết thúc, nói rằng khi xuất cung sẽ đi thẳng đến phủ Hô Diên Thượng tướng quân để đàm luận hôn sự liền luôn.
Hạo Vân Đồ đại hỉ, lập tức bảo Bộ Tầm chuẩn bị xe ngựa, đưa Ngọc Thương đi. . .  . . .
“Gần đây cảm xúc của lão đại giống như không đúng.”
Đậu Hũ quán, đám Ngưu Lâm ra ngoài huấn luyện trở về, phát hiện Viên Cương lại ngồi một mình dựa vào cây cột trong đình ôm vò rượu uống, không khỏi âm thầm nói nhỏ mấy câu.
Hai ngày này Viên Cương không có tham dự huấn luyện của bọn hắn, một mực ngồi một mình lặng lẽ trong nhà. Mà Viên Cương càng không phải là loại người uống rượu vào thì sẽ hỏng việc, suốt ngày ôm cái bình rượu không thả như vậy, mấy người càng là chưa từng nhìn thấy bao giờ.

“Hức hức. . .”
Phía sau chợt có người mang theo tiếng khóc nức nở chạy tới, mấy người quay đầu lại nhìn xem, lập tức cả đám trợn mắt há hốc mồm, nhìn thấy Hô Diên Uy hức hức hụ hụ chạy vào.
Viên Cương nhìn lại, cũng ngây ngẩn cả người, khó có thể tưởng tượng, cái loại quần là áo lụa, Hô Diên Uy mặt dày như mặt mo này thế mà lại đi khóc.
Hô Diên Uy chạy đến bên cạnh hắn, thò tay giật lấy bình rượu trong tay hắn, ngẩng đầu lên tu ừng ực ừng ực mãnh liệt, rượu từ hai bên khóe miệng chảy xuống ướt cả y phục.
Buông vò rượu, Hô Diên Uy đặt mông ngồi xuống, ngửa mặt lên trời rơi lệ, một bộ thương tâm gần chết.
“Tam thiếu gia, muốn khóc ra ngoài khóc.” Viên Cương quát lên, hắn vốn đang phiền lòng, bây giờ lại nhìn thấy thêm một tên đại nam nhân ngồi đó khóc, trong lòng càng phiền thêm.
Hô Diên Uy nhấc tay áo lau nước mắt, quay đầu qua nhìn hắn, “Huynh đệ sắp sống hết nổi rồi, ngươi còn không có chút cảm thông nào sao?”
Viên Cương: “Vừa được phân cho một số tiền lớn, làm sao lại sống không nổi rồi?”
“Tiền là cái rắm gì chứ!” Hô Diên Uy bi phẫn, nhe răng trợn mắt nói: “Chỉ cần ngươi có thể giúp ta giải quyết được phiền toái này, ta cho ngươi toàn bộ tiền mỗi tháng của ta luôn!”
Quái, ngay cả tiền mà cũng không thích, cái này nhìn không giống như tam thiếu gia của Hô Diên gia mà bản thân nhận biết kia! Viên Cương nhìn hắn trên dưới, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Không hỏi còn tốt, vừa hỏi một cái, Hô Diên Uy lập tức lên khóc rống lên, “Ô ô …Trong nhà bắt ta cưới trưởng công chúa!”
Nói đến trưởng công chúa, Viên Cương liền nhớ tới nữ nhân ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nói thích hắn ở Băng Tuyết các kia, nữ nhân rất có cá tính. Hắn không khỏi kỳ quái, “Không phải cha ngươi một mực phản đối chuyện ngươi cưới nàng ta sao? Làm sao lại đột nhiên đồng ý vậy?”
Hô Diên Uy mở miệng liền mắng: “Đều là do lão già chết bầm Ngọc Thương kia, mù chạy tới xem náo nhiệt làm gì, đời này của lão tử xem như nát ở trong tay hắn, ả tiện nhân Hạo Thanh Thanh kia là có thể cưới sao? Cưới về, lão tử còn có đường sống sao?”
Vừa mắng lão sư của lão tử hắn là lão già chết bầm, vừa mắng trưởng công chúa là ả tiện nhân, có thể thấy được tâm tình bi phẫn của hắn.
Kỳ thật sau khi Ngọc Thương tìm tới cửa về sau, cũng không có quá miễn cưỡng Hô Diên Vô Hận, chỉ là giảng giải chuyện hoàng đế mời hắn ra làm mối, sau đó đề nghị Hô Diên Vô Hận hoặc là từ bỏ binh quyền, hoặc là cho nhi tử cưới trưởng công chúa, nếu không, tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp, trừ phi ngươi muốn cậy vào binh quyền trên tay muốn trở mặt với hoàng đế!

Bất quá vẫn có nói một chút đạo lý, Ngọc Thương trịnh trọng nhắc nhở Hô Diên Vô Hận, nếu như ngươi tình nguyện từ bỏ binh quyền, cũng không muốn để cho nhi tử của ngươi cưới trưởng công chúa mà nói, vậy xem như là đã đắc tội hoàng đế rất ghê gớm, ngươi làm hoàng đế mất hết thể diện, mà không có binh quyền che chở, cũng là tương đương với việc từ bỏ lực ảnh hưởng của ngươi đối với tam đại phái, hoàng đế sớm muộn gì cũng sẽ tìm Hô Diên gia các ngươi tính sổ!
Đạo lý này, Hô Diên Vô Hận làm sao lại không biết, hắn chỉ là đang còn kéo dài, một mực cò kéo, cũng cố ý dung túng cho nhi tử ăn chơi đàng điếm, hi vọng hoàng đế có thể thay đổi tâm ý, để bảo đảm cho Hô Diên gia luôn bình ổn.
Ngọc Thương đến nhà, biết được ngay cả chưởng môn tam đại phái hoàng đế cũng mời đi ra, lại nhờ sư phụ của mình tới làm mối, Hô Diên Vô Hận biết, hoàng đế đây là đã quyết tâm, để mắt tới con của hắn không thả, chính mình mà không đáp ứng, sợ là không được nữa!
Có một số việc, nếu cuối cùng muốn tránh cũng không thể tránh, Hô Diên Vô Hận cũng chỉ đành thuận nước đẩy thuyền, cho lão sư mình cái thuận nước đẩy thuyền, liền đáp ứng cọc hôn nhân này!
Sau khi nghe kể lại mọi chuyện đại khái xong, Viên Cương cũng là thổn thức không thôi, có chút đồng tình với Hô Diên Uy, phò mã này cũng không có dễ làm như vậy, người khác có lẽ sẽ nói ngươi ‘tham long bám phượng’, thế nhưng đối với Hô Diên gia mà nói, cái này chưa chắc là chuyện gì tốt, cũng không cần thiết cưới ‘tổ tông’ về cho nhà mình.
Viên Cương khuyên bảo: “Trưởng công chúa trông có lẽ điêu ngoa một chút, nhưng còn không đến mức tỏ oai phong ở Hô Diên gia các ngươi. . .”
“Phi!” Hô Diên Uy phi một tiếng cắt ngang, “Đó còn là chuyện tỏ oai phong nữa sao? Ngươi coi là ta ngốc thật à, ngươi cho rằng ta không biết tại vì sao hoàng đế bắt ta cưới nữ nhi của hắn à, không phải liền là nhìn trúng binh quyền trên tay cha ta sao? Đó là kết thân có mục đích a, ta mà cưới tiện nhân kia thật, Hô Diên gia ta sẽ không thể an bình, hoàng đế liền sẽ chèn ép hai ca ca kia của ta, để mấy huynh đệ chúng ta về sau làm thế nào ở chung đây? Mẹ nó, Hạo Vân Đồ, thứ lòng lang dạ sói. . .  . . .”
Viên Cương cắt ngang nhắc nhở: “Tam công tử ăn nói để ý vào!”
“An huynh, nếu ngươi thật sự coi ta là huynh đệ, liền cho ta mượn một khoản tiền đi!” Hô Diên Uy lau nước mắt, đưa tay đòi mượn tiền.
Viên Cương ngạc nhiên: “Trong tiệm vừa phân cho ngươi một khoản tiền, còn chưa đủ cho ngươi tiêu à?”
“Ta đã như vậy rồi, còn không cho ta ‘chơi’ thống khoái à! Ngươi có cho mượn hay không hả?” Hô Diên Uy liên tục chìa tay vẫy.
Mọi chuyện đã thành như vậy, Viên Cương có thể làm gì, cũng có chút đồng tình, bảo hắn viết giấy nợ, cho hắn mượn 3000 kim tệ!
Hô Diên Uy cầm tiền, liền lau nước mắt rời đi, rời đi rất dứt khoát rất kiên quyết, không có quay đầu lại.
Viên Cương cũng cho rằng hắn là muốn đi ‘chơi’ cho thống khoái, thẳng đến quá nửa đêm, có một đống nhân mã vọt tới, vây quanh Đậu Hũ quán, thẳng đến khi biết đích thân Hô Diên gia điều động binh mã đi vây bắt Hô Diên Uy, Viên Cương mới hiểu được mục đích của Hô Diên Uy khi chạy tới đây mượn tiền.
Hô Diên Uy bỏ chạy, cháu trai kia căn bản không có ý định trả tiền, đã đào hôn rồi!
(Luna: Kỳ thực ta vốn không thích mấy đại thúc mặt râu đâu, nhưng tính cách ông này để ta phải suy nghĩ lại xem có nên thích ổng không haha)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.