Đạo Quân

Chương 355: Vị vua trong định mệnh chú định sẵn




Chương 355: Vị vua trong định mệnh chú định sẵn
Edit: Luna Huang
Cái thứ gọi là uy tín này, là do từng sự việc cụ thể ảnh hưởng mà sinh ra, thí dụ trước mắt nhìn thấy chiến mã chính là một kiện.
Nghe Hắc Mẫu Đơn đưa danh tín Ngưu Hữu Đạo ra, ba vị trưởng lão nhìn nhau, cũng ngại nói thêm cái gì nữa, ba phái cũng đã bàn giao bọn hắn, bảo nghe theo sự điều khiển của Ngưu Hữu Đạo.
Nhưng nói đi thì nói lại, dựa vào lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo đối với ba phái, bọn hắn cũng không tiện phản đối, song, với cô nàng Hắc Mẫu Đơn này thì, bọn hắn vẫn không quá để vào mắt, cho Hắc Mẫu Đơn mặt mũi, cũng bởi là vì cho Ngưu Hữu Đạo mặt mũi mà thôi.
Xuất thân của Hắc Mẫu Đơn, bọn hắn biết rõ ràng, một tên tán tu ăn xin ở Trích Tinh thành mà thôi, nếu không phải đi theo Ngưu Hữu Đạo mà nói, ngay cả tư cách đứng trước mặt bọn hắn, cũng không có, giờ lại không nể mặt mũi bọn hắn, ở trước mặt mọi người uy hiếp bọn hắn như vậy, ít nhiều gì khiến trong lòng người ba phái cũng có chút không thoải mái.
“Giết? Ngươi có thể giết ai? Hắc Mẫu Đơn, nếu thật sự là chỉ lệnh của Ngưu Hữu Đạo, chúng ta cũng không thể nói cái gì nhiều, nhưng mà chúng ta đã mất tin tức với thế giới bên ngoài lâu rồi, lời gì đều là do ngươi nói cả, có phải đó thật là ý của Ngưu Hữu Đạo hay không, chúng ta cũng không rõ, ngươi tốt nhất đừng có mà ra chỉ lệnh lung tung!” Ô Thiếu Hoan lên tiếng cảnh cáo.
Dù biết đối phương rất không có khả năng làm bộ, nhưng ở trước mặt đệ tử trong môn, cũng muốn nghĩ cách vãn hồi một chút mặt mũi.
Công Tôn Bố vội nói: “Ô trưởng lão, tin tức là từ chỗ ta truyền tới, ta có thể chứng minh đó đích thật là ý tứ của Đạo gia.”
Hắc Mẫu Đơn có chút nóng giận, bất quá vẫn là khách khí nói: “Chư vị chỉ thấy chiến mã ở trước mắt, lại không biết Đạo gia ở bên ngoài đã bỏ ra bao nhiêu tâm huyết, muốn đưa chiến mã ra khỏi Tề quốc, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, không chừng Đạo gia đã trải qua cái gian nguy gì đó, chỉ là chúng ta không biết mà thôi, Đạo gia phân phó chúng ta như thế tự nhiên là có nguyên nhân. Mọi chuyện đi đến trình độ này, mọi người ai cũng không muốn thấy bất cứ cái gì ngoài ý muốn lại xuất hiện, ta cũng tuyệt đối không hi vọng nhìn thấy tâm huyết của Đạo gia bị thất bại trong gang tấc. Nếu ta có lời gì nghe không lọt tai, còn xin chư vị tha lỗi cho, chúng ta trước hết cần tuân theo phân phó của Đạo gia, trước đưa chiến mã trở về đã, nếu mọi người có ý kiến gì với ta, sau khi trở về ta sẽ hướng chư vị nhận lỗi, hiện tại mong rằng chư vị cùng đồng lòng phối hợp!”
Nàng xuống giọng, mấy người Ô Thiếu Hoan cũng liền thuận theo bậc thang đi xuống, cũng không có lại đi nói thêm cái gì.
Đằng sau, đệ tử ba phái cấp tốc tiến hành điều phối nhân thủ.
Người tới không chỉ có những người ở trước mắt này, nhân thủ được ba phái phái tới Tề quốc bên này, trên cơ bản đều tập trung lại hết ở đây, có mấy trăm người, phần lớn đều đang còn ở trên mặt biển phía xa chờ lấy.
Ba con thuyền ở chỗ Lục Ly Quân bên này, vốn là dùng để đoạn hậu*, sau khi đổi hướng thì, ngược lại biến thành đội thuyền đi đầu, ba phái điều phối đệ tử của mình một đường chạy ra đội tàu dọc ở phía sau . . .  . . . (*đi sau đề phòng)

Một cái cống ngầm, Ngưu Hữu Đạo trực tiếp phóng ngựa nhảy qua, sau khi hạ xuống, lại tiếp tục chạy về phía trước, một đường khói bụi bay mù mịt, bốn người cưỡi ngựa phía sau cũng chạy theo y như vậy.
Một nắng hai sương, ngày mới, mặt trời lại lên, sau khi dịch dung năm người cơ hồ là một đường không ngừng phi nhanh trên thảo nguyên mênh mông này.
Ngoại trừ dừng lại ghé vào chỗ đổi tọa kỵ, hay thỉnh thoảng ăn uống một chút đồ ra, năm người đều khống chế tuấn mã một mực phi nước đại, một đường phong trần.
Ngưu Hữu Đạo rất rõ ràng, chỉ cần người còn ở trên lãnh thổ của Tề quốc, nguy hiểm sẽ vẫn còn tồn tại, chỉ khi nào chạy ra đến trên biển rộng mênh mông rồi, thì có muốn tìm được hắn, cũng sẽ không có dễ dàng như vậy.
Coi như tìm được, công pháp hắn tu luyện có tác dụng gì trong lòng hắn rõ ràng, chỉ cần ở trong nước, thì dù gặp phải nguy hiểm, hắn cũng có tỷ lệ cao thoát hiểm được, muốn giết hắn cũng không có dễ dàng như vậy, Trác Siêu chết, sau đó hắn đại khái cũng nghĩ ra được nguyên nhân ở trong đó.
Bởi vậy, trên đường đi không thể ngừng lại, hắn phải nhanh chóng đuổi tới, tụ tập lại cùng với đội tàu neo đậu ở trên biển.
“Bẩn chết ta rồi, tìm một nơi nào đó cho lão nương tắm một cái đi!”
Đã quen ưa thích sạch sẽ rồi, Quản Phương Nghi thỉnh thoảng sẽ oán trách hai ba câu, Ngưu Hữu Đạo cũng không rảnh để ý, kiên trì mau chóng đi đường.
Hành trình này, cơ hồ muốn vượt ngang qua hơn phân nửa lãnh thổ của Tề quốc, đường dài đằng đẵng. . . . . .
Bạch Vân gian, trong đình đài lầu các, tiếng đàn đang ngân vang chợt im bặt, Tô Chiếu đang ngồi đánh đàn ngẩng đầu lên, kinh ngạc: “Ngưu Hữu Đạo bị triều đình bắt lại rồi?”
Tần Miên gật đầu: “Phía ngoài thật sự đang lan truyền tin tức này, nói là hắn với Lệnh Hồ Thu, còn có người của Phù Phương viên nữa, đã bị người của triều đình đồng thời bí mật bắt giam.”
Tô Chiếu đứng dậy, hỏi: “Khả năng này có sao?”
Tần Miên: “Không thể loại trừ khả năng này, dù sao hai người này đều biến mất cùng một lúc. Còn có một cái nữa là, phía trên phân tích, khả năng Ngưu Hữu Đạo trước đó đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu đích xác không lớn, nếu không, biết có nguy hiểm mà nói, hắn không có khả năng để Lệnh Hồ Thu ở bên người lâu như vậy, mà ở trong tổ chức, người biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, không tồn tại khả năng bị tiết lộ bí mật, cho tới hiện tại, Lệnh Hồ Thu ở bên cạnh hắn cũng không có làm ra bất luận việc gì có nguy cơ bại lộ thân phận cả. Sau khi biết được tin tức này về sau, phía trên nói hoàn toàn có lý do tin tưởng nó, đích xác là có thể bị triều đình bắt lại, dù không biết nguyên nhân là gì!”
Nghe được lời ấy, Tô Chiếu âm thầm kêu khổ, Thiệu Bình Ba đã sớm đoán ra được thân phận của Lệnh Hồ Thu, Thiệu Bình Ba cũng đã sớm suy đoán ra Ngưu Hữu Đạo rất có thể cũng đã biết được thân phận của Lệnh Hồ Thu, bên này còn cho rằng Ngưu Hữu Đạo không có khả năng để nguy hiểm ở bên người, thế nhưng hết lần này tới lần khác, Ngưu Hữu Đạo cứ làm như vậy a!

Nhưng mà nàng không có cách nào nói ra chân tướng, nếu không phía trên tất nhiên sẽ truy cứu trách nhiệm, ngươi sớm đã biết vì sao lại không nói?
Nàng hiện tại cũng không biết chuyện của Lệnh Hồ Thu liên lụy lớn tới bao nhiêu, chân chính là có nỗi khổ khó nói.
Nàng hiện tại có chút hối hận, hối hận không chịu kịp thời thông khí với Thiệu Bình Ba bên kia, không nên giấu diếm Thiệu Bình Ba đi làm loạn, cái gì gọi là phía trên phân tích chứ? Nàng hiện tại mới chính thức ý thức được, người có thể ‘vật tay’ phân cao thấp được với Ngưu Hữu Đạo, Thiệu Bình Ba có thể tính là một người, nếu để cho Thiệu Bình Ba kịp thời nắm giữ được tình huống, Ngưu Hữu Đạo sợ là không thể dễ dàng đùa nghịch cả đám người ở trong lòng bàn tay như vậy được.
“Phía trên có ý tứ gì?” Tô Chiếu chợt lên tiếng hỏi.
Tần Miên: “Ý tứ của phía trên là, lập tức tập trung tai mắt của chúng ta ở kinh thành bên này, thăm dò tìm ra nơi có khả năng giam giữ người, sau đó thì tùy thời mà hành động!”
Tô Chiếu: “Tập trung đại bộ phận nhân thủ, phái đi ra ngoài tìm kiếm nơi trú ẩn của Ngưu Hữu Đạo sao?”
Tần Miên: “Ở tại kinh thành bên này, muốn đi tìm hiểu địa phương giam giữ, phái người thuần túy chỉ biết chém chém giết giết là không có tác dụng gì, rút những người có quan hệ với quan viên địa phương là được rồi, nhưng cũng không cần rút toàn bộ về, xem như là chuẩn bị hai tay đi!”
Tô Chiếu hiện tại cơ hồ có thể khẳng định, là chính Ngưu Hữu Đạo đang còn làm trò quỷ, tám chín phần mười Ngưu Hữu Đạo cũng đã biết Hiểu Nguyệt các muốn đối phó hắn, không khỏi thầm mắng Ngưu tặc âm hiểm, đây rõ ràng là muốn kiềm chế lực lượng truy sát của Hiểu Nguyệt các, tối thiểu cũng phân tán được tinh lực của Hiểu Nguyệt các, để tranh thủ thêm được một chút hi vọng thoát thân!
Nàng lập tức tìm lý do ngăn cản, “Lỡ như Ngưu Hữu Đạo thật sự đã rời đi thì sao, những người ở phía quan viên địa phương bên kia, mới là người dễ dàng tìm được hướng đi của Ngưu Hữu Đạo, bằng không cứ mù quáng chạy khắp nơi tìm kiếm mà nói, ở trên thảo nguyên mênh mông rộng lớn như thế này, có khác gì là mò kim đáy biển đâu chứ? Lại nói, kéo đi rồi kéo về như vậy, thích hợp sao?”
Tần Miên: “Đông gia, ngươi đây là đang còn chất vấn quyết định của phía trên sao? Sự lo lắng của ngươi, chẳng lẽ phía trên không hiểu chắc? Coi như hắn đã chạy thì thế nào, hắn có thể chạy đi đâu? Trừ phi  cả đời này hắn không xuất đầu lộ diện! Đã trở về Thanh Sơn quận thì thế nào? Phía trên muốn động hắn, Thiên Ngọc môn bảo đảm nổi hắn sao?”
“. . .  . . .” Tô Chiếu nín lặng.
Đậu Hũ quán, nội viện, đang còn phân chia tiền!
Quản lý sổ sách của Hô Diên gia tới, dẫn theo người tới kiểm tra đối chiếu sổ sách.

Hô Diên Uy tránh không được cũng phải tới, nhưng hắn đối với thứ này không có hứng thú, dù sao đầu to cũng không có phần của hắn, hắn tin tưởng trong nhà cũng không ăn bớt một phần nhỏ kia của hắn.
Đối với thứ này Viên Cương cũng chẳng có hứng thú, ngồi ở xa nhìn xem, Hô Diên Uy tới ngồi bên cạnh hắn, cái miệng bô bô không ngừng, đắc ý nói một đống chuyện tào lao mà Viên Cương chẳng có hứng thú.
Nói lui nói tới, Hô Diên Uy kéo chủ đề tới trên đầu Ngưu Hữu Đạo, nói cái gì chính mình không phải là người nói không giữ lời, vốn đã đáp ứng dẫn Ngưu Hữu Đạo đi Bạch Vân gian chơi đùa, ai ngờ Ngưu Hữu Đạo đi mất, cái hứa hẹn này chỉ có thể là tạm thời để đó.
Đằng sau đó lại tiếp tục ngồi đó thổn thức, nói cái gì Ngưu Hữu Đạo cũng mang cả Hồng Nương đi rồi, nói cái gì rất nhiều người ở trong kinh thành đều cảm khái, đóa hoa Hồng Nương kia rốt cục đã bị người hái.
Rồi Hô Diên Uy lại tiếp tục khoe khoang, nói hay là mình có nhãn quang, người hắn coi trọng quả nhiên không sai, nếu không làm sao có thể ‘bắt cóc’ được Hồng Nương các loại vân vân.
Viên Cương lại rơi vào trầm mặc, hắn biết càng nhiều hơn so với Hô Diên Uy, Ngưu Hữu Đạo trước khi đi đã sai người phía dưới, chuyển một bức thư tới một chỗ bán đậu hũ trên đường cho hắn, xem như là lời cáo biệt! Cũng xem như là để đề phòng vạn nhất, sợ hắn nghe được tin tức sai, nghĩ bậy rồi làm loạn, cố ý nhắc nhở hắn, nếu như nghe được tin tức Ngưu Hữu Đạo hắn bị bắt, thì cũng đừng có coi là thật. . .  . . .
Thẳng đến khi bên này kết toán xong xuôi, Hô Diên Uy mở miệng chào từ biệt, Viên Cương vẫn ngồi trên phiến đá dưới mái hiên, vẫn còn chưa hồi thần.
Đạo gia đã rời đi Tề kinh thật rồi! Hắn biết lần này Đạo gia rời đi có ý vị như thế nào, làm người hai đời, một thế huynh đệ, nhiều năm qua như vậy, lần này rốt cục hai huynh đệ mỗi người mỗi ngả!
Là hắn chủ động yêu cầu tách ra, bởi vì câu nói ‘hãy đi ra sau màn’ kia.
Hắn hiểu được, Đạo gia là  người lý trí, Đạo gia nói như vậy cũng không có gì sai, cũng là vì muốn tốt cho hắn, nhưng trong lòng hắn không rõ là có tư vị gì!
Ra khỏi Đậu Hũ quán, đứng ở ven hồ, nỗi lòng vẫn là khó yên.
Một chiếc thuyền con lướt qua trước mặt, Viên Cương chợt đưa tay vẫy gọi, “Nhà đò!”
Thuyền cập bờ, hắn lên thuyền, ném một viên ngân tệ* cho người chèo thuyền, thuyền lay động ung dung chở hắn rời đi. . .  . . . (* tiền bạc)
Lại cập bờ, lúc này cũng đã chạng vạng tối, bước tới đứng ở cửa sau Bạch Vân gian.
Thuyền rời đi không bao lâu sau, Tô Chiếu tới.
Nghe nói Viên Cương đột nhiên chủ động đến tìm nàng, nàng có chút ngoài ý muốn, tự mình ra đón.

Tần Miên không có lộ diện, giờ này chính là thời điểm Bạch Vân gian bận rộn kiếm tiền, Tần Miên cần phải đi ra chào hỏi một ít khách quý.
“Ngọn gió nào thổi An huynh tới đây vậy? Mời vào bên trong!” Tô Chiếu vung tay áo mời vào.
Bước vào cửa, Viên Cương vẫn chưa nói tiếng nào, cứ như là đang đi vào nhà của mình vậy, một mực riêng mình mình bước đi, đường đi nơi này hắn cũng còn nhớ rõ.
Tô Chiếu bước nhanh đi theo ở phía sau, không biết hắn muốn làm gì.
Càng làm cho Tô Chiếu mờ mịt là, Viên Cương thế mà đi thẳng tới khuê phòng của nàng, cũng không có cần nàng cho phép hay không, liền trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Đã dùng bữa tối chưa? Ta sai người đi chuẩn bị cho ngươi chút đồ ăn?” Nhìn ánh mắt của hắn đánh giá, Tô Chiếu lên tiếng hỏi thử.
Viên Cương yên lặng đứng đó, không có lên tiếng.
Tô Chiếu lại thử hỏi: “Ngươi có tâm sự sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không? Có chuyện gì không ngại nói ra, nhìn xem coi ta có thể giúp đỡ gì hay không, có thể giúp được ta nhất định giúp. Mà cũng không đúng nha, sau lưng ngươi có Hô Diên gia, ở tại kinh thành này, ai dám không cho Hô Diên gia chút mặt mũi. . .  . . .”
Còn chưa nói xong chợt ngây ngẩn cả người, cúi đầu xuống nhìn xem tay của mình, Viên Cương đang đứng bên cạnh nàng đột nhiên đưa tay ra nắm lấy tay của nàng.
Nàng còn chưa kịp ngẩng đầu lên, Viên Cương chợt dùng sức kéo một cái, đã túm nàng kéo vào trong ngực ôm một cái đầy cõi lòng.
“An lão bản. . .” Tô Chiếu ngẩng đầu hô, Viên Cương cúi đầu, đưa miệng hôn vào trên môi của nàng.
Hai mắt Tô Chiếu trừng thật to, chấn kinh!
Nam nhân này có một đôi khuỷu tay thật mạnh mẽ, khí lực thật lớn, trong đầu còn đang do dự, có nên bại lộ tu vi phản kháng hay không.
Nhưng mà ý nghĩ này rất nhanh bị biến thành tình loạn ý mê, không hiểu sao, khí tức nam tính trên người nam nhân này,  khiến cả thể xác tinh thần nàng run rẩy, cảm giác tay chân không còn sức lực, tựa như gặp phải vị vua trong định mệnh chú định sẵn, nhất định bắt nàng thư phục, nhất định phải chinh phục nàng!
Xoạt! Viên Cương đưa tay kéo một phát, lột y phục trên người của nàng ta xuống, thoáng chốc xuân quang ngoại tiết. . . . . .
(Luna: T_T bởi nói ta
ghét bà TC nhất truyện, chí ít cho tới giờ phút này)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.