Đạo Quân

Chương 329: Tiên hạ thủ vi cường




Chương 329 : Tiên hạ thủ vi cường
Edit: Luna Huang
Nghe nàng nói nghiêm trọng như vậy, nhưng Ngưu Hữu Đạo không tin cho lắm, chần chờ nói: “Ta thấy Tề hoàng rất có ý chí, không phải là người do dự, nếu hắn đã biết bản tính của nhi tử này, vì sao lại dung túng thế?”
“Không phải dung túng!” Quản Phương Nghi thở dài: “Ngươi có chỗ không biết chứ, lịch đại hoàng tử tranh giành hoàng vị đều tràn đầy huyết tinh, lúc Hạo Vân Đồ thượng vị cũng không có ngoại lệ, lúc ấy tiên hoàng vừa băng hà, các hoàng tử liền trực tiếp triển khai một trận tranh đoạt ngươi chết ta sống, khi đó ta cũng ở ngay tại Tề kinh này, toàn bộ Tề kinh có thể nói là máu chảy thành sông. Lúc đó Hạo Vân Đồ người ít không thể địch lại người ta, bị trọng binh vây quanh, dưới một trận mưa tên, là mẫu thân của Kim vương Hạo Khải dùng chính thân thể nàng che chắn cho Hạo Vân Đồ, mới cứu được Hạo Vân Đồ một mạng. Vừa khi ấy Bộ Tầm thuyết phục được tam đại phái đang bảo trì trung lập quay sang ủng hộ, dưới vội vàng dẫn người chạy đến cứu giá, nhưng mà mẫu thân Kim vương đã bị loạn tiễn cho bắn cho thành như con nhím vậy, Hạo Vân Đồ là được lôi ra từ dưới thi thể của nữ nhân này, máu nữ nhân này nhuộm ướt đỏ cả Hạo Vân Đồ, Hạo Vân Đồ ôm lấy nữ nhân đó ngồi ở trong đống xác chết khóc ròng, nếu lúc ấy không có nữ nhân này liều chết đỡ giúp, nào có Hạo Vân Đồ hôm nay. Chuyện cho tới bây giờ, lựa chọn ra sao, Hạo Vân Đồ cũng là lưỡng nan nha!”
Ngưu Hữu Đạo không nghĩ tới trong đó lại còn có loại ‘chuyện cũ’ này, bèn hỏi: “Chẳng lẽ hắn còn dám đối nghịch với tổng quản đại nội Bộ Tầm luôn sao?”
Quản Phương Nghi vừa kinh vừa sợ nói: “Cho nên a, ta khuyên ngươi đừng về cái quận Thanh Sơn gì đó nữa, cái vùng núi hẻo lánh đó có cái gì tốt mà về, ở tại kinh thành này luôn đi. Ngươi có Bộ Tầm làm chỗ dựa, Bộ Tầm tuyệt đối là người có thể ảnh hưởng đến việc Kim vương có thể thượng vị hay không, cho nên, trước khi vị trí hoàng trữ chưa được xác định, Kim vương tuyệt đối không dám đắc tội Bộ Tầm. Nhưng nếu ra khỏi kinh thành này thì liền khó nói, Giáo Sự Đài khẳng định không nghiêm mật khống chế phía bên ngoài bằng ở tại kinh thành này, cho dù có người nào đó ra tay với ngươi, thì ai có thể chứng minh việc đó là Kim vương làm chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Chiếu theo lời ngươi nói như vậy, nhưng ta cũng không thể cả đời không rời khỏi Tề kinh a?”
Quản Phương Nghi: “Vậy thì có sao đâu? Ta cũng đã nhiều năm không có ra khỏi thành này nè, có việc gì cứ bảo người phía dưới đi xử lý là được rồi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu ta chỉ làm phế vật một mực núp ở trong thành này, ngươi cảm thấy ta còn có thể được Bộ Tầm trọng dụng sao?”
“. . . . . .” Quản Phương Nghi nghẹn họng, lời đối phương nói cũng không phải không có đạo lý.
Trên thực tế, nàng cũng không rõ ràng mối quan hệ thực sự giữa Ngưu Hữu Đạo với Bộ Tầm.
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Kim vương có thể điều động người của tam đại phái sao?”
Quản Phương Nghi suy nghĩ một chút, “Điều động thì khẳng định là có thể điều động được, nhưng phải xem coi là điều động đi làm chuyện gì, nếu mà làm chuyện đối nghịch với lão tử hắn, tam đại phái khẳng định sẽ không nghe lời hắn, ngươi có Bộ Tầm nâng đỡ, khả năng hắn điều động người tam đại phái đối phó ngươi chắc là không có.”
Ngưu Hữu Đạo: “Thủ hạ của Kim vương còn có thế lực tu sĩ nào khác nữa không?”

Quản Phương Nghi: “Thân là hoàng tử, hắn còn không dám trắng trợn phát triển thế lực của mình tại tu hành giới, tam đại phái sẽ là cái thứ nhất không chịu. Nên mặt ngoài của hắn chính là tam đại phái, còn trong bóng tối thì chính là Ngụy Trừ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngụy Trừ này là người của thế lực nào?”
Quản Phương Nghi: “Ngụy Trừ vốn là cái tán tu, không tính là người của thế lực nào, nhưng sau khi theo Kim vương, lợi dụng lực ảnh hưởng của Kim Vương, theo đó cũng tăng lực ảnh hưởng của hắn tại tu hành giới, người này được xem như là người hiệu mệnh cho Kim vương, kết giao rất phức tạp.”
“Nói cách khác, người sẽ muốn đối phó ta, tám chín phần mười chính là Ngụy Trừ này rồi?” Ngưu Hữu Đạo đoán hỏi.
“Coi như vậy đi!” Quản Phương Nghi khẽ gật đầu, “Ngụy Trừ này rất bài ngoại, vì duy trì lực ảnh hưởng của chính mình đối với Kim vương, những người có ý đồ xích tới Kim vương, đều bị hắn trừ khử hết. Bất quá ở trong mắt của ta, người này sớm hay muộn cũng sẽ chết oan chết uổng.”
Lệnh Hồ Thu nha một tiếng, hỏi: “Sao lại nói vậy?”
Quản Phương Nghi: “Đạo lý rất đơn giản, nếu Kim vương có thể thượng vị, người tam đại phái sẽ không cho phép có thế lực nào khác có thể ảnh hưởng và khống chế Kim vương tồn tại, bằng không sẽ ảnh hưởng tới lợi ích của tam đại phái, tất nhiên là sẽ muốn trừ khử hắn. Còn nếu Kim vương không thể thượng vị, vậy thì người thượng vị kia khẳng định cũng sẽ muốn gạt bỏ hết đám vây cánh của Kim vương, nên Ngụy Trừ này đồng dạng sẽ cũng phải đứng mũi chịu sào. Cho nên, vận mệnh cuối cùng của Ngụy Trừ này cơ hồ là đã được chú định, mà hiện tại hắn cũng không thể rời bỏ Kim vương được, hành động này của hắn không khác gì là uống rượu độc để giải khát, con đường sống duy nhất của hắn liền xem lúc hắn đại nạn lâm đầu có thể đào mệnh được hay không mà thôi!”
Đúng lúc này, một nha hoàn đi vào, mời Quản Phương Nghi đi dùng bữa tối.
Quản Phương Nghi liếc xéo Ngưu Hữu Đạo, giọng âm dương quái khí nói: “Có muốn ta hầu hạ ngươi dùng bữa luôn hay không?”
“Ta sợ bị ngươi hạ độc chết ngắc!” Ngưu Hữu Đạo trêu chọc lại, phất phất tay, bảo nàng cứ đi đi.
Đưa mắt nhìn nàng ta rời đi rồi, Ngưu Hữu Đạo bèn quay đầu lại, mĩm cười nói, “Nhị ca, Hồng Nương này lại trông giống lái buôn hơn ngươi nhiều, hiểu biết còn nhiều hơn cả ngươi.”
Lệnh Hồ Thu cười khổ: “Có thể so được sao? Nàng ngây người tại kinh thành này mấy chục năm, nếu mà còn biết ít hơn cả ta, vậy những năm này nàng lăn lộn cũng là toi công rồi.”
Ngưu Hữu Đạo đổi đề tài, “Nhị ca, ngươi thấy Ngụy Trừ này như thế nào?”

Lệnh Hồ Thu nghe được trong lời nói của hắn có hàm ý, hỏi “Ngươi có ý gì?”
Ngưu Hữu Đạo đứng lên, bước tới mặt đối mặt, “Muốn nhờ nhị ca giúp ta một chuyện!”
Lệnh Hồ Thu kinh nghi bất định nói: “Giúp làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo gằn từng chữ: “Tiên hạ thủ vi cường!”(Ra tay trước mới mạnh)
“. . .  . . .” Lệnh Hồ Thu im lặng, cùng Hồng Phất bên cạnh liếc nhau, lại tiếp tục hơi chần chờ nói: “Ngươi muốn diệt trừ Ngụy Trừ sao?”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu, “Nhị ca thấy thế nào?”
Lệnh Hồ Thu làm vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Người này không dễ động vào a! Hắn mượn thế Kim vương phủ, khẳng định lôi kéo không ít hảo thủ làm thủ hạ, muốn giết hắn không dễ đâu, mà một khi thất bại bị lộ ra mà nói, dám giết người của Kim vương phủ, sợ rằng ngay cả Bộ Tầm cũng không tiện ra mặt bảo vệ ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta muốn thuận lợi rời khỏi nơi đây, cần phải chế tạo nhiễu loạn nhất định cho Kim vương phủ, để Kim vương phủ không rảnh để ý tới ta, xử lý Ngụy Trừ là biện pháp không có gì tốt hơn. Tình huống, thì Hồng Nương đã giảng rất rõ ràng, Ngụy Trừ nắm giữ thế lực ngầm của Kim vương, Ngụy Trừ này mà chết, trong lúc nhất thời Kim vương rất khó làm ra mạng lưới nhân thủ nhằm vào ta, đầy đủ thời gian cho ta thoát thân.”
Lệnh Hồ Thu dở khóc dở cười, “Không phải ta không muốn giúp ngươi, mà ta đào đâu ra năng lực đó đây? Đừng nói là ta, người của Kim nương phủ, tại Tề quốc này, có mấy ai dám động chứ? Đó còn là tâm phúc Kim nương nữa.”
“Nhị ca huynh quen biết nhiều người, nghĩ thử một chút biện pháp, luôn có thể tìm được người phù hợp ra tay, nếu cần tốn chi phí tiền bạc, vấn đề này để ta nghĩ biện pháp cho.” Nói đến đây, Ngưu Hữu Đạo làm vẻ mặt đầy cầu khẩn, chắp tay nói: “Nhị ca, việc đã đến nước này, ta đã không có lựa chọn nào khác, việc này quan hệ đến sinh tử của ta, xin nhị ca đừng cự tuyệt!”
Lệnh Hồ Thu không có đáp ứng, cũng không có cự tuyệt, chỉ nói để cho hắn nghĩ lại đã, nói cái gì nếu hắn mà lỗ mãng đáp ứng, là hắn không có trách nhiệm với Ngưu Hữu Đạo.
Đưa mắt nhìn Ngưu Hữu Đạo rời đi rồi, Lệnh Hồ Thu than ngắn thở dài, Hồng Phất ở bên cạnh cũng biết sự khó xử của hắn .
Đúng lúc này, Hồng Tụ đi vào, dâng một trang giấy lên, nhỏ giọng nói: “Là nội tình của Ngụy Trừ, phía trên đã hồi đáp.”

Lệnh Hồ Thu lấy ra xem xét, xem xong lại đưa cho Hồng Phất nhìn, buông tiếng thở dài, “Ngược lại không sai biệt lắm với lời Quản Phương Nghi nói, cũng chỉ kỹ lưỡng hơn một chút.”
Hồng Phất xem xong đem trang giấy xoa nát thành tro bụi.
Mắt thấy Lệnh Hồ Thu lại là thở dài một tiếng nữa: “Ai, trước đó muốn đem ‘cái nồi’ này ném cho Ngưu lão tam, hiện tại Ngưu lão tam lại quẳng lại cho ta.”
Hồng Tụ kinh ngạc: “Có chuyện gì vậy?”
“Hắn bảo tiên sinh giết Ngụy Trừ. . .” Hồng Phất đem chuyện vừa rồi kể lại đại khái.
Hồng Tụ hơi nghiêm mặt lại, “Tâm phúc của Kim vương há lại dễ động thủ như thế?”
Lệnh Hồ Thu híp mắt lại nói: “Từ tình huống trước mắt xem, Ngụy Trừ này cũng không phải là không thể giết, xử lý hắn, khả năng tam đại phái sẽ báo thù cho hắn rất nhỏ, phía sau hắn cũng cũng không có thế lực nào, nhưng phải cần làm cho thần không biết quỷ không hay, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Chém đứt ‘một cánh tay’ của Kim vương, không phải là việc nhỏ, sẽ làm biến đổi cách cục triều đình Tề quốc, cũng không biết có liên lụy đến những bố trí ngầm của phía trên hay không, mà việc này căn bản không phải chuyện chúng ta có thể làm được, chỉ có thể là nhờ phía trên xuất thủ, chỉ sợ phía trên cũng chưa chắc sẽ đáp ứng làm loại chuyện này, động đến nhi tử của Tề hoàng, có phong hiểm nha!”
Hồng Tụ: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Ta cũng khó quyết, việc này ta nếu không làm mà nói, vậy thì sẽ càng khó lấy được lòng tin của Ngưu lão tam!” Lệnh Hồ Thu mở miệng ai thán, quay đầu lại nói: “Việc này ta rất khó làm chủ, truyền tin cho phía trên, để phía trên nhanh chóng quyết đoán hồi đáp!”
Trong một gian mật thất, đèn đuốc lờ mờ.
Trong một gian mật thất trống rỗng, chỉ một cái bàn dài, hai tấm đệm ngồi, một cây ngọn nến, ánh lửa lặng yên chiếu sáng.
Quần áo hoa lệ, sắc mặt trầm ổn, Ngọc vương Hạo Hồng đang tĩnh tọa, mắt nhìn chằm chằm ngọn nến trên bàn, như lão tăng nhập định, ngọn nến cũng đã cháy được hơn phân nửa.
Bỗng nhiên, không biết có làn gió từ chỗ nào thổi tới, khiến cho ánh nến chập chờn, Hạo Hồng nghiêng đầu nhìn về hướng góc tường bên cạnh.
Roạt! Mặt tường chỗ đó nhúc nhích xoay chuyển, một người được bao phủ trong đấu bồng đen tiến vào.
Hạo Hồng đứng dậy, người vừa tới đi đến đối diện, xốc nón trùm đầu lên, lộ ra một bộ mặt một hán tử gầy gò với chùm râu dê, chính là Ngụy Trừ.

“Cữu Cữu*!” Hạo Hồng chắp tay chào. (*cậu)
“Vương gia ngồi đi!” Ngụy Trừ đưa tay ra hiệu, sau khi hai người cùng ngồi xuống, Ngụy Trừ lại nói: “Thời gian không có nhiều, nói ngắn gọn, vương phi chạy đi gặp Ngưu Hữu Đạo, đến tột cùng là muốn làm gì?”
Hạo Hồng nói: “Là ý của phụ hoàng, muốn mượn lực ảnh hưởng của Thương Tuyết với cha nàng, còn có lực ảnh hưởng của Ngưu Hữu Đạo với Thương Triều Tông nữa, muốn giảng hòa cho hai bên!”
“A?” Ngụy Trừ nhịn không được ngạc nhiên kêu lên.
Hạo Hồng hỏi: “Sao cữu cữu lại kinh ngạc vậy?”
Ngụy Trừ đưa tay vuốt râu nói: “Hóa ra Ngưu Hữu Đạo nói là sự thật, cũng không có giấu giếm ta. . . Xem ra đúng là không muốn đắc tội Kim vương thật. . . tuy nhiên Kim vương lại không muốn buông tha hắn.”
Hạo Hồng chớp chớp con mắt, “Lão đại muốn giết Ngưu Hữu Đạo sao?”
Ngụy Trừ gật đầu.
“Không phải lại bảo cữu cửu động thủ nữa chứ? Trước khi chưa thăm dò ra được mối quan hệ giữa Ngưu Hữu Đạo với Bộ Tầm, không được làm loạn. Huống chi tên Ngưu Hữu Đạo này tựa hồ cũng không dễ đối phó.”
“Vấn đề không phải có được hay không được, việc này đối với ngươi mà nói, cũng là chuyện tốt, hắn càng lộ ra nhiều sai sót, liền càng có ích cho ngươi hơn. Mấy năm nay ta ở bên cạnh hắn, không phải là vì cổ vũ cho tính tình hắn bất thường sao? Ta ở bên này dần dần đẩy hắn lên tuyệt lộ, lại mượn tay hắn áp chế những hoàng tử khác, còn ngươi thì một mực vững vàng làm ‘hiền vương’ của ngươi. Ai.., hắn cũng nhờ phúc của mẫu thân hắn, không phải vậy hắn đã sớm treo rồi, hiện tại cũng chỉ có thể là chậm rãi mưu toan, để cho phụ thân ngươi từng bước chán ghét hắn. Đúng rồi, vậy còn Bộ Tầm tìm Ngưu Hữu Đạo là chuyện gì? Giảng hòa thôi cần phải cả Bộ Tầm cùng với vương phi thay nhau ra trận tìm Ngưu Hữu Đạo sao?”
“Cái này ta cũng không rõ, Bộ Tầm không nói, ta cũng không tiện hỏi nhiều.”
Ngụy Trừ nhíu mày suy tư một trận, nghĩ mãi mà không rõ, liền đứng dậy nói: “Vậy cứ như thế đi! Ta về trước đây.”
Hạo Hồng vội đứng lên đưa tiễn, nói: “Cữu cữu, đã nhiều năm qua như vậy, mẫu hậu vẫn luôn nhớ tới người, nhớ người lắm luôn, hôm qua còn lặng lẽ đề cập với ta, muốn gặp mặt người một lần, thỏa nỗi khổ tâm!”
Ngụy Trừ khoát tay nói: “Không cần gặp! Trước khi đại sự chưa thành, quyết không thể gặp nhau, ngươi nói cho mẫu thân ngươi, về sau ngay cả nói cũng không được nhắc đến ta, coi như người ca ca này của nàng không còn tồn tại, lực khống chế của Giáo Sự Đài đối với kinh thành này không phải ngươi hay ta là có thể thăm dò ra sâu cạn, một khi bị tiết lộ phong thanh, toàn bộ những chán ghét của phụ thân ngươi với Kim vương những năm qua, sẽ trút xuống đầu người, sẽ coi ngươi là kẻ cầm đầu, hậu quả kia ngươi hay ta đều sẽ chịu không nổi, mẫu thân ngươi cũng không chịu nổi, tâm huyết những năm nay cũng sẽ bùng cháy lên như một mồi lửa, ngươi đã rõ chưa?”
Hạo Hồng khom người chắp tay, cung kính nói: “Vâng! Con đã rõ ạ!”
p/s Sau dịch công tác nhiều quá! Cáo lỗi lần thứ N 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.