Đạo Quân

Chương 323: Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép




Chương 323 : Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
Edit: Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo: “Cho nên ngươi liền bán đứng ta?”
Lệnh Hồ Thu kêu oan, “Sao có thể nói là bán đứng được? Ta không biết ngươi với đám Bộ Tầm nói chuyện gì, ngay cả lừa gạt trả lời qua loa cũng sợ có sai lầm, còn ngươi thì biết được, nên ngươi biết làm sao lừa gạt để không ra sai lầm, ta không có cách nào cự tuyệt, chỉ có thể dẫn người tới. Được rồi, ở giữa huynh đệ chúng ta đáng giá gây lộn bởi chuyện này sao?”
Vung tay lên, biểu thị việc này coi như qua, mọi người không ai truy cứu ai nữa, “Đúng rồi, tên Ngụy Trừ này lúc đi nhìn sắc mặt rất khó coi, hình như không quá tin tưởng lời nói của ngươi lúc nãy, những lời vừa rồi người nói với hắn, là nói xạo hay là thật vậy?”
“Là thật.” Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu ngó lên trời, tựa hồ như còn chưa nguôi giận.
Lệnh Hồ Thu cũng ngó lên trời theo hắn một chút, không thấy có cái gì, lại hỏi: “Ta thế nào cảm giác ngươi là đang nói xạo, cái gì mà giảng hòa, đáng giá để Bộ Tầm với vị Vương phi thay phiên nhau chạy tới sao?” Hắn cũng nghi hoặc giống như Ngụy Trừ.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo ai thán, quả nhiên là cũng không tin, ngoài miệng bèn nói: “Tùy tiện một người ở đâu chạy tới, bảo ta nói cái gì, ta liền nói cái đó sao? Là ngươi ngốc hay là ta ngốc? Nhị ca, ngươi quan hệ rộng, Ngụy Trừ này, ngươi sờ nội tình hắn thử một chút.”
Quả là nói xạo thật! Lệnh Hồ Thu thở dài: “Ngụy Trừ này ta sẽ đi nghe ngóng cho. Lão đệ, rốt cuộc ngươi cùng đám Bộ Tầm nói chuyện gì thế, vì sao lại thần thần bí bí như vậy? Ta nói cho ngươi biết, ngươi tuyệt đối đừng cuốn vào chuyện tranh đoạt vị trí thái tử kia, phía sau đó không chỉ là liên lụy tới mỗi hoàng quyền thế tục thôi, còn dính dáng đến rất nhiều lợi ích của tu sĩ nữa, phiền phức này có thể không thể trêu vào thì đừng trêu. Xa không nói, Thượng Thanh tông ngươi cũng biết đó, Ninh Vương mất đi vị trí cái, hạ tràng của Thượng Thanh tông ngươi cũng đã thấy được.”
Ngưu Hữu Đạo quay lại nhìn hắn, ý vị sâu xa nói: “Nhị ca, không nói cho ngươi biết là vì muốn tốt cho ngươi, về sau ngươi tự nhiên sẽ biết.”
Mạ! Hỏi không ra được gì, Lệnh Hồ Thu hắn cũng lười hỏi tiếp, biết cái bệnh của vị này, bèn chuyển chủ đề khác, “Nghe Hồng Tụ nói, ngươi đang hỏi thăm Hồng Nương sao? Làm sao ngươi biết ta đi gặp Hồng Nương vậy?”
Ngưu Hữu Đạo ngạc nhiên, “Ngươi đi gặp Hồng Nương à?”
Lệnh Hồ Thu kinh ngạc: “Ngươi không biết?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi không có nói với ta, ta làm sao biết, ngươi gặp nàng làm gì?”

Lệnh Hồ Thu cười ha ha, tự giễu nói: “Không phải ta đi gặp nàng làm gì, mà là nàng tới tìm ta, dụ ta đi Phù Phương viên của nàng, đi tới mới biết được nàng là đang dắt mối cho Ngụy Trừ, ta cũng là bị nàng lừa hại. Bất quá tình cảnh của nàng ta cũng có thể lý giải, bị Kim Vương phủ tìm tới, cũng là thân bất do kỷ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nói như thế, ngươi quen biết Hồng Nương này?”
Lệnh Hồ Thu: “Xem như người quen cũ đi, ngươi để ý tới nàng làm gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Quan sát một ít tình huống ở Tề kinh, nhìn thấy nữ nhân này tựa hồ có chút thú vị, ta cảm thấy khá hứng thú. Bất quá tin tức về nàng ở chỗ ta không có nhiều, nhị ca ngươi nếu quen biết, không ngại nói nghe thử một chút, nàng này như thế nào?”
Lệnh Hồ Thu lắc đầu: “Có nhiều thứ biết người biết mặt nhưng mà không biết lòng, ta cũng không biết nhiều, nhiều lắm cũng chỉ biết được chút mặt ngoài, cũng không kết giao sâu vào.”
Ngưu Hữu Đạo: “Vậy liền nói một chút mà ngươi biết đi.”
“Hồng Nương, tên gọi là Quản Phương Nghi, nên nói nữ nhân này như thế nào nhỉ? Ừm! Lúc còn trẻ thì phương diện quan hệ nam nữ có chút loạn, bất quá lúc còn trẻ dáng dấp rất xinh đẹp, tuyệt sắc hiếm có. Không có bối cảnh môn phái, thiếu khuyết quản giáo với ràng buộc, càng trưởng thành lại càng xinh đẹp, tránh không được bị các loại dụ hoặc lôi kéo, tự nhiên dễ dàng đi đến đường sai.”
“Nữ nhân xinh đẹp nha, ở nơi sơn dã rừng rú nào được vui vẻ, được người tung hô như ở tại thế gian phồn hoa này, lại không bị giới luật môn quy ước thúc, tự nhiên rất dễ lưu luyến hồng trần phồn hoa, thế là liền đặt chân tại Tề kinh này.”
“Lúc nàng tuổi trẻ xinh đẹp, bên người nàng có rất nhiều nam nhân, rất nở mày nở mặt, rất nhiều người vì tranh giành tình cảm của nàng gây gổ nhau, thậm chí còn bởi vì nàng mà mấy lần gây chết người. Nghe nói năm đó nàng cũng nhiều lần muốn gả cho người, nhưng là thanh danh quá thối, nhưng nam nhân vây quanh nàng chơi đùa thì được, bảo cưới nàng thì sao có thể?”
“Nghe nói nàng trước kia cũng gặp được mấy nam nhân nàng thích vô cùng, nháo cái muốn chết muốn sống với người ta, kết quả kém chút bị những người trong mấy môn phái kia đánh chết, cuối cùng vẫn không có gả được. Nói đi thì nói lại, tử đệ danh môn hay tu sĩ có địa vị chân chính, làm sao có thể cưới nàng, tán tu bình thường thì nàng lại không chấp nhận, cứ như vậy kéo dài đến giờ.”
“Về sau lớn tuổi rồi, nhan sắc không thể tránh khỏi giảm sút, người vây chung quanh nàng cũng dần dần xa cách. Bất quá nữ nhân này coi như là vẫn có chút đầu óc, không giống những cô nàng có sắc không não bị rơi vào cái kết cục bi thảm kia, nàng kịp thời lợi dụng được những nhân mạch lúc còn trẻ nàng lôi kéo được kia trợ giúp, mới dần dần có danh thế của ‘Hồng Nương’ hiện tại ở Tề kinh này, loại thành công này của nàng, người khác khó có thể học theo được. . . . . .”
Lệnh Hồ Thu đem những tình huống hắn biết về Quản Phương Nghi nói ra một tràng dài liên miên.
Sau khi nói xong, thấy mặt mày Ngưu Hữu Đạo tràn đầy vẻ hứng thú, không khỏi hỏi: “Lão đệ, ngươi cảm thấy hứng thú với nàng là có ý gì? Ngươi sẽ không có ‘khẩu vị’* nặng như thế chứ?” (* gu nặng)
Hắn có chút hoài nghi, vô luận là Hắc Mẫu Đơn, hay là Hồng Tụ, Hồng Phất bên người hắn, đều lớn tuổi hơn vị này rất nhiều, khả năng là có ‘khẩu vị’ nặng thực sự, huống chi vị này trước kia đã thừa nhận qua.

Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Nàng có tu vi gì?”
Lệnh Hồ Thu: “Không rõ lắm, theo lý thuyết tu vi Kim Đan kỳ cũng là có thể, nàng trước kia không thiếu tài nguyên tu luyện, không biết bao nhiêu người chắp tay dâng tặng, nghe nói trước kia có người dâng lên trăm vạn kim tệ chỉ vì đọ nhau lấy một nụ cười của nàng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nội tình của nàng phải chẳng chỉ là mặt ngoài, ở phía sau có thế có lực nào khác?”
Lệnh Hồ Thu: “Không có khả năng! Nếu thật sự mà có, vậy khẳng định chính là triều đình Tề quốc.”
“A” Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Vì sao nói như vậy?”
Lệnh Hồ Thu: “Rõ ràng còn gì, nàng khi trẻ sống quá loạn, động một tí là gây ra chuyện ồn ào, bên người lại có một đống người tào lao, làm việc gì đều có người dòm ngó, thế lực nào lại đi phát triển loại người thế này, chẳng phải là tự tìm phiền phức sao? Tình huống nàng hiện tại, việc nàng làm, lại trường kỳ định cư tại Tề kinh, là trọng địa của Tề quốc, triều đình Tề quốc không đưa nàng vào diện giám sát mới là lạ, thế lực nào sẽ đi phát triển loại người này? Nữ nhân này từ trước tới nay đều quá rêu rao, không thích hợp làm loại chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng.”
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười, nhấc kiếm trong tay lên, “Tới kinh thành Tề quốc này lâu rồi, một mực còn chưa hảo hảo đi dạo qua, nhị ca, đi thôi, thuận tiện dắt ta đi làm quen Hồng Nương này một chút.”
“Ngươi đi trêu chọc nàng làm gì? Ngụy Trừ trở về Kim Vương phủ bên kia, nói không chừng còn chưa biết thế nào, ngươi vẫn là nên nghĩ cách đối phó như thế nào đi.”
“Kim Vương phủ muốn động ta, trước tiên cần phải ước lượng Bộ Tầm bên kia một chút, chí ít là tại Tề kinh này, hắn còn không dám đụng đến ta.”
Đối với cái này Ngưu Hữu Đạo làm ngơ, lời hắn nói vốn chính là sự thật, sau khi Kim Vương phủ bên kia xác minh tin tức xong tự nhiên sẽ minh bạch.
“Chiến mã thì sao? Hiện tại thật vất vả tiêu trừ hết phiền phức, ngươi không đi mua sắm chiến mã sao?”
“Chuyện này không vội được, bị vây ở chỗ này lấy đâu ra cơ hội, phải ra ngoài đi dạo một chút mới có thể tìm được cơ hội nha.”
Chuyện mua sắm chiến mã, hiện tại Ngưu Hữu Đạo đã không có gấp nữa, trên tay đã nắm giữ được át chủ bài, chính là lệnh bài 1 vạn con chiến mã có thể tùy thời xuất cảnh, hiện tại chuyện hắn muốn quan tâm chính là, chiến mã sau khi xuất cảnh rồi thì phải làm sao chuyển về, chỉ là chuyện này hiện tại hắn còn không muốn nói ra cho đối phương biết thôi. . .  . . .
Hoàng cung đại nội, Bộ Tầm khẽ bước nhanh đi vào trong điện, đi đến bên người Hạo Vân Đồ đang phê duyệt công văn, phất tay cho thái giám phục vụ trong điện lui xuống, còn hắn thì vòng tay trước bụng lặng im đúng đó chờ đợi.

Hạo Vân Đồ cũng không ngẩng đầu lên, nói  “Có chuyện liền nói đi.”
Bộ Tầm hơi hạ thấp người, bẩm “Kim Vương phái thủ hạ là Ngụy Trừ đi tìm Hồng Nương của Phù Phương viên, mời Lệnh Hồ Thu đi qua, đằng sau lại cùng Lệnh Hồ Thu lặng lẽ đi tới chỗ Ngưu Hữu Đạo bên kia.”
Động tác của Hạo Vân Đồ chợt cứng đờ, chậm chạp ngẩng đầu lên, hỏi: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Bộ Tầm muốn nói lại thôi, chuyện giữa các hoàng tử, hắn vốn không muốn nói xấu ai, dễ khiến cho hoàng đế hiểu lầm rằng hắn đang khuynh hướng về ai, đang còn chọn phe, đây là điều tối kỵ của tâm phúc bên người hoàng đế, nhưng mà hắn sợ vị nào đó sẽ làm hỏng việc, vậy hắn với Ngọc Vương phi chẳng phải là đi một chuyến phí công,  cho nên cuối cùng hắn vẫn phải nói: “Chuyện lão nô cùng Ngọc Vương phi đi tìm Ngưu Hữu Đạo, Kim Vương đang còn phái người đi tìm hiểu, đang tìm hiểu xem chúng dã nói những gì với Ngưu Hữu Đạo.”
Hạo Vân Đồ cắn chặt quai hàm, Rầm! Đột nhiên vỗ bàn đứng dậy, giận dữ mắng mỏ, “Thứ không có tiền đồ!”
Người đã bước ra khỏi trường án, đi tới đi lui trong điện, tựa hồ rất là tức giận.
Bộ Tầm cúi đầu, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn hắn.
Hắn có thể hiểu được tâm tình của hoàng đế, sự tình khác đều xử lý rất tốt, thường thì chuyện con cái của mình mới thật sự làm cho người ta tức giận.
Hạo Vân Đồ chợt dừng bước tại trước mặt hắn, vẻ mặt tức giận nói: “Muốn biết cái gì vì sao không dám đường đường chính chính đến hỏi thẳng? Có thể nói cho nó biết, quả nhân sẽ không nói sao? Vì sao lại lén lút? Trưởng hoàng tử Tề quốc ngay cả chút gan đó cũng không có sao?”
Bộ Tầm vội tranh thủ thời gian đệm một câu vãn hồi, “Có lẽ là cảm thấy chỉ là một chút chuyện nhỏ, không muốn quấy nhiễu bệ hạ, cũng là một tấm lòng hiếu thảo!”
“Ngươi bớt nói mò cho quả nhân nghe đi, tình huống như thế nào ngươi biết rõ, tấm lòng hiếu thảo? Ta như nào thấy là có tư tâm riêng a?” Hạo Vân Đồ phất ống tay áo một cái, cả giận nói: “Đừng để nó làm hỏng chuyện, lập tức đem nguyên văn lời nói của quả nhân cho nó biết!”
Hắn phất tay mãnh liệt chỉ trên không, khí thế mạnh mẽ nói: “Có ý chí mạnh mẽ như ánh mặt trời, mới có thể chiếu lui hắc ám! Nếu chỉ có ý chí âm u như mặt trăng, cũng chỉ có thể ở trong đêm tối sinh sôi những thứ u mê yếu ớt! Hùng ưng là nên bay lượn trên trời cao, há có thể lại bò trên mặt đất?”
Ngữ khí phẫn nộ rất dọa người, trong giọng điệu oán giận đối với nhi tử là cảm giác chỉ tiếc rèn sắt không thành thép!
Đây là trưởng tử của hắn a!
“Vâng!” Bộ Tầm hạ thấp người dạ.
Kim Vương phủ, nghe xong Ngụy Trừ bẩm báo tường tận, Hạo Khải nhăn mặt lại, chắp tay đi tới đi lui quanh quẩn một chỗ suy tư, hỏi: “Giảng hòa? Tìm hắn đàm luận chuyện giảng hòa, mình Bộ Tầm còn chưa đủ sao? Còn cần đến Bộ Tầm với Ngọc Vương phi thay phiên nhau đi tìm hắn sao? Loại chuyện hoang đường này ngươi cũng tin?”

Ngụy Trừ nói: “Ta cũng có chất vấn như vậy, nhưng hắn nhất định nói y như vậy không đổi, ta cũng không dám đối có hành động thiếu suy nghĩ. với hắn ”
Hạo Khải dừng bước, hỏi: “Lời nhắn của bản vương, ngươi có nói cho hắn nghe hay không?”
Ngụy Trừ: “Có nói, hắn nói, tuyệt không dám đối nghịch với vương gia ngài, nhưng là cũng không đổi lời”
“Trong cái này nhất định có gì đó kỳ quặc, hắn nhất định là có che giấu cái gì không cho bản vương biết!” Hạo Khải oán hận một tiếng.
Đúng lúc này, một tên thái giám bước nhanh chạy tới, bẩm báo: “Vương gia, người truyền chỉ trong cung đến.”
Hạo Khải nghiêm mặt lại một chút, không dám trễ nãi, cấp tốc đi ra cửa nghênh đón.
Trong đình viện, thấy ba tên thái giám truyền chỉ đến, Hạo Khải hạ lệnh bày ra nghi lễ tiếp chỉ.
Thái giám dẫn đầu truyền chỉ vội đưa tay ngăn lại, nói: “Vương gia, là khẩu dụ*.” (*chỉ bằng lời)
Hạo Khải vội chắp tay nói: “Nhi thần cung kính lắng nghe!”
Thái giám truyền chỉ nói: “Vương gia, trước khi truyền chỉ, bệ hạ muốn hỏi vương gia một chuyện.”
Hạo Khải nói: “Nhi thần biết gì nói đó.”
Thái giám truyền chỉ liền hỏi thẳng: “Bệ hạ hỏi vương gia, là có phái người đi tìm hiểu việc hôm qua Bộ tổng quản và Ngọc Vương phi ra ngoài gặp người không?”
Sắc mặt Ngụy Trừ cùng Hạo Khải đều đại biến, Hạo Khải thì hầu kết run run, cuối cùng chắp tay, khó nhọc nói: “Có!”
Truyền chỉ thái giám: “Tốt! Hiện tại là nguyên thoại lời của bệ hạ, vương gia nghe cho kỹ.”
Hạo Khải cung kính nói: “Vâng!”
Thái giám truyền chỉ nghiêm mặt lại nói: “Có ý chí như ánh mặt trời, mới có thể chiếu lui hắc ám! Nếu chỉ có ý chí âm u nhu mặt trăng, cũng chỉ có thể ở trong bóng tối sinh sôi ra ủy mị yếu ớt! Hùng ưng là nên bay lượn trên bầu trời, há có thể lại bò ở trên mặt đất?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.