Đạo Quân

Chương 317: Người Yến quốc




Chương 317 : Người Yến quốc
Edit : Luna Huang
Dù cho Bộ Tầm có bình tĩnh thong dong, cũng không nhịn được phải sửng sốt một chút, không nghĩ tới Ngưu Hữu Đạo bỗng dưng kéo tới trên người Thiệu Bình Ba, cái này thật sự là nằm ngoài dự liệu của hắn.
Sau khi kịp phản ứng lại, cười nhạt nói: “Bắc Châu Yến quốc? Bắc Châu không phải đã thuộc về Hàn quốc rồi sao?”
“Ha ha, Dung Bình quận vương nhận định Bắc Châu chính là của Yến quốc, theo hắn nói riết đâm quen miệng.” Ngưu Hữu Đạo cũng không muốn phân cao thấp về quốc sự với hắn, bèn uyển chuyển hóa giải, tiếp tục trở lại chuyện chính, “Mấu chốt tên Thiệu Bình Ba này là người rất thông minh, thu về làm đồ đệ cho Đại tổng quản thì thật sự là không có ai thích hợp bằng.”
Bộ Tầm mỉm cười nói: “Bắc Châu Vương, Bắc Châu Vương, có lời đồn nói bài từ này là do ngươi làm ra, hiện tại xem ra, ta đã có chút tin tưởng là thật sự. Bắc Châu bây giờ, Thiệu Bình Ba chính là trụ cột Bắc Châu, lại thông minh, há sẽ chạy tới Tề quốc để làm đồ đệ của ta, coi như hắn có đồng ý, chỉ sợ Đại Thiền sơn cũng sẽ không đáp ứng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Chỉ cần Đại tổng quản hứa cho Bắc Châu lợi ích, đủ để dụ Thiệu Bình Ba chạy đến Tề kinh, đến lúc đó có đáp ứng hay không, đã không phải do bọn hắn!”
Nếu để cho Thiệu Bình Ba biết, vị này đi đến đâu cũng nhớ thương hắn, cư nhiên đem hắn ra trao đổi chuyện biến hắn thành thái giám, không biết Thiệu Bình Ba sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Bộ Tầm: “Ngươi thật đúng là suy nghĩ cho hắn ha, bất quá ta chướng mắt hắn, người kế tục của ta, việc vặt vãnh rất nhiều, sẽ rất mệt nhọc, nhất định phải là người có thể phách cường tráng, không thể sinh bệnh làm trì hoãn công việc, hắn không phải là tu sĩ, không làm được.”
“Thì ra là thế, vậy đúng thật là đáng tiếc.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu thổn thức, xác nhận, vị này quả nhiên là tu sĩ.
Bộ Tầm không rảnh cùng hắn từ từ nói tào lao, nói đến chính sự, hỏi: “Không biết Dung Bình quận vương phái ngươi tới đây là vì chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo cũng không nói xạo, trả lời: “Không dối gạt Đại tổng quản, tới đây là vì chiến mã.”
Trong lòng của hắn biết rõ, đối với loại người này, không cần thiết nói xạo chuyện này, vì không thể gạt được đối phương, người ta cố ý nói Thương Triều Tông phái hắn đến, há có thể không biết hắn đến là muốn làm gì.
Bộ Tầm không có nhiều lời, từ trong tay áo lấy ra một tấm lệnh bài, ném tới.
Lại là một tấm lệnh bài? Ngưu Hữu Đạo hơi ngơ ngác đưa tay hứng lấy, lật lật xem, tấm lệnh bài này rõ ràng không có khí thế bằng tấm lệnh bài có khắc rồng trước đó, một mặt điêu khắc hình con ngựa, một mặt thì khắc chữ ‘Ti’.

Hắn nhìn không hiểu, có chút nơm nớp lo sợ, vị này chắc sẽ không bắt hắn cưỡng ép đưa vào cung đi làm thái giám thật chứ? bèn dò hỏi: “Đại tổng quản, cái này là gì?”
Bộ Tầm: “Bằng vào tấm lệnh bài này, có thể ở bất cứ lúc nào, bất luận quan ải nào tại Tề quốc điều có thế vận chuyển 1 vạn con chiến mã xuất cảnh. Đia bàn hai quận của Thương Triều Tông, tầm 1 vạn con chiến mã chắc là đã đủ. Sau khi đưa ra khỏi Tề quốc xong, các ngươi làm sao để chở về, đó là chuyện của các ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc không hiểu, triệt để không hiểu rõ, “Đại tổng quản đưa lệnh bài này cho ta có có điều kiện gì nữa hay không?”
Bộ Tầm nói: “Không có bất kỳ điều kiện gì hết, mà cũng không phải là ta cho ngươi, là bệ hạ cho ngươi.”
“Bệ hạ cho ta?” Ngưu Hữu Đạo rất là kinh ngạc, hắn thấy, Hạo Vân Đồ không giết hắn đã là tốt lắm rồi, sao lại còn đưa chiến mã cho hắn nữa?
Bộ Tầm đột nhiên thay đỗi ngữ điệu nghiêm túc lên, rành rọt từng chữ: “Có lý có cứ, thận trọng từng bước, khi cần quyết đoán thì sẽ quyết đoán, tuyệt đối không dây dưa dài dòng, lại biết co được dãn được, thật sự là hảo hán, quả thực như là đại trượng phu vậy! Người này tuổi còn nhỏ, liền có lòng dạ độ lượng rộng rãi như thế, lại có năng lực, nếu có thể độ qua được quan ải, tương lai hẳn là một nhân vật! Quả nhân xem trọng hắn, không phải hắn muốn chiến mã sao? Quả nhân cho hắn!”
Hắn tái diễn lại lời nói Hạo Vân Đồ, nhưng có tỉnh lược bớt, đoạn ‘muốn lấy lòng hắn’ cũng được đổi thành ‘xem trọng hắn’, ở trước mặt người ngoài, hắn sẽ không để Hạo Vân Đồ bị lộ ra lời nói không được hay cho lắm.
Ngưu Hữu Đạo nghe xong trố mắt, có thể tự xưng là ‘Quả nhân’, còn có thể là ai nữa? Hồ nghi nói: “Đây là bệ hạ nói sao?”
Bộ Tầm lại đổi về giọng điều của chính mình, gật đầu nói: “Đây là nguyên văn lời nói của bệ hạ! Sau khi biết được ngươi đánh bại Côn Lâm Thụ, bệ hạ đã thay đổi ấn tượng với ngươi rất nhiều, có chút thưởng thức ngươi, tấm lệnh bài này là chút tâm ý bệ hạ ban thưởng.”
Ngưu Hữu Đạo cũng không biết hắn nói thật hay là nói xạo, liếc nhìn lệnh bài trên tay, cảm thấy có chút buồn cười, nếu là thật như vậy, hắn hai đời cộng lại vẫn là lần đầu được người ở cấp bậc hoàng đế xem trọng.
Đoán chừng cũng không có khả năng là giả rồi, người ta chẳng cần thiết lấy loại chuyện này ra đùa hắn làm gì.
Thấy hắn không nói lời nào, Bộ Tầm nói: “Bệ hạ cả ngày trăm công ngàn việc, bình thường rất ít khi chú ý người ngoài, cho nên khắp thiên hạ, người có thể có cơ hội vào thánh nhãn của bệ hạ cũng không có nhiều, ngươi sẽ không cự tuyệt chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta không có lý do gì cự tuyệt hảo ý của bệ hạ cả.”
“Tốt! Hôm nay ngươi ta xem như quen biết, về sau có chuyện gì cần cứ tìm ta, có thể trực tiếp đi tới hoàng cung, tìm thủ vệ cửa cung, để nó thay mặt vào trong thông báo. Lão nô việc vặt quấn thân, liền không tiếp tục quấy rầy nữa.” Bộ Tầm nói xong liền đứng dậy đi, Ngưu Hữu Đạo lập tức đứng dậy đưa tiễn.
Đi chưa được mấy bước, Bộ Tầm đột nhiên chìa tay chỉ tấm lệnh bài hắn đang cầm ngoắt ngoắt.

Ngưu Hữu Đạo không rõ lắm, đưa trả lại cho hắn, cười khổ nói: “Không phải cho ta sao?”
Bộ Tầm nói: “Đằng sau sẽ có người tới đưa lệnh bài này cho ngươi. Ngươi là người Yến quốc, ở Tề kinh này còn có một vị cũng là người Yến quốc, đã rời quê hương mấy năm nay rồi chưa từng trở về, luôn tưởng niệm về cố quốc, nghe nói có người cùng quê đến, nên muốn làm quen ngươi một chút, ngươi không ngại gặp mặt một chút.”
Tại kinh thành Tề quốc này người Yến quốc đoán chừng không đến 1000 thì cũng có 800, có thể để cho vị này đề cập đến, khẳng định không phải là người bình thường, Ngưu Hữu Đạo tự nhiên nhịn không được hỏi thử, “Là ai vậy?”
Bộ Tầm hơi giơ lệnh bài trong tay lên chút: “Cứ từ từ, sẽ có người cầm lệnh bài này đến nhà ngươi bái phỏng, đến lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết được đó là ai. Về Thiên Hỏa giáo bên kia ngươi cũng không cần lo lắng, bên ngoài cũng có đệ tử Thiên Hỏa giáo, việc ta tới đây rất nhanh Thiên Hỏa giáo sẽ biết rõ tình huống. Biết ta tới tìm ngươi, Thiên Hỏa giáo ít nhiều gì sẽ cho ta mấy phần mặt mũi, sẽ không tuỳ tiện động tới ngươi nữa.”
“Tạ ơn Đại tổng quản đã giải vây.”
“Còn có vị huynh đệ kết bái bên ngoài kia của ngươi nữa, quanh năm suốt tháng hành vi luôn dị thường, không phải là hành vi của tu sĩ bình thường, không phải phường lừa đảo cũng là bọn đạo chích, chưa chắc là người đồng hành với ngươi, chính ngươi cần lưu tâm nhiều thêm chút.”
Trước khi đi nhắc nhở một ít, xem như lần nữa tỏ ra hữu hảo với Ngưu Hữu Đạo.
Trong lòng Ngưu Hữu Đạo âm thầm cảm khái, rất nhiều người trong tu hành giới cũng không biết rõ chuyện này, vị này thân ở sâu trong hoàng cung đại nội, trong lòng lại sáng tỏ như gương, cũng không biết có phải là ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê hay không. Rất nhiều tu sĩ tự cho là cao cao tại thượng, không xem phàm nhân ra gì, còn không biết là người nào hồ đồ nữa.
Bất quá mặt ngoài hắn lại làm một bộ không coi lời này quan trọng lắm.
Thấy hắn như thế, Bộ Tầm cũng không nói thêm gì nữa, thả tay xuống, ống tay áo bao phủ lấy lệnh bài trong tay, người đã bước đi ra ngoài
Một đường đi theo, tự mình đưa tiễn người ra cửa lớn.
Lúc tới trước xe ngựa, Bộ Tầm dừng bước, quay người, nhìn chằm chằm vào hắn một hồi lâu, nói “Ngươi còn dám chạy về kinh thành, ngược lại khiến ta có chút ngoài ý muốn, đích thật là người gan lớn!”
Dứt lời cũng không cho Ngưu Hữu Đạo giải thích nói thêm cái gì, quay người leo lên xe ngựa, chui vào trong buồng xe, rèm xe buông xuống, che lại.

Bùi tam nương cũng nhìn chằm chằm Ngưu Hữu Đạo một chút, trong đầu còn nhớ tới một màn Ngưu Hữu Đạo đả thương Côn Lâm Thụ, Bộ Tầm đích thân chạy đến gặp Ngưu Hữu Đạo, cũng khiến cho nàng nhìn mà không hiểu.
Xe ngựa chuyển động, Ngưu Hữu Đạo với đám Lệnh Hồ Thu cùng chắp tay đưa tiễn.
Mắt thấy xe ngựa đã biến mất tại đầu ngõ,  người canh phòng trong ngõ nhỏ cũng biến mất, mấy người mới quay trở về trong trạch viện.
Không có người ngoài, Lệnh Hồ Thu lập tức hỏi thăm: “Lão đệ, tình huống gì thế?”
“Tình huống gì?” Ngưu Hữu Đạo không nhanh không chậm bước vào bên trong.
“Bộ Tầm ấy!” Mặt mũi Lệnh Hồ Thu tràn đầy nghi vấn, “Hắn sẽ không vô duyên vô cớ chạy đến tìm ngươi đi, hắn tìm ngươi có chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thì là chuyện vừa mới nói khi nãy.”
Lệnh Hồ Thu: “Vừa mới nói khi nãy? Vừa mới nói chuyện gì?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải trước khi lên xe hắn có nói đó a, hắn hiếu kỳ muốn biết vì sao ta lại chạy về kinh thành, tới hỏi ta một chút.”
Lệnh Hồ Thu sợ hãi cả kinh nói: “Chỉ vì cái đó á? Không thể nào! Đường đường tổng quản đại nội, đích thân chạy đến tìm ngươi, chỉ vì cái chuyện này? Chút chuyện nhỏ này còn cần hắn phải tự mình đến hỏi sao? Để Bùi tam nương tới hỏi một chút chẳng phải xong.”
Ngưu Hữu Đạo thuận miệng qua loa nói: “Ta cũng cảm thấy kỳ quái!”
“. . .  . . .” Lệnh Hồ Thu câm nín.
Ngưu Hữu Đạo không tiếp tục về tiểu viện của Phong Ân Thái trước đó, mà quay trở về chính viện, đi lui đi tới quanh quẩn một chỗ ở trong đình viện suy tư.
Đã bỏ qua biện pháp thông qua địa đạo chạy trốn, Bộ Tầm đã đích thân tới, người ta nói chuyện vẫn là có phân lượng, không cần thiết giả vờ giả vịt với hắn, mọi chuyện tựa hồ đã qua, không có cần thiết phải đi trốn nữa.
Chỉ là hành vi của vị hoàng đế kia làm hắn như lọt vào trong sương mù, khiến hắn có chút không mò được giới hạn, hắn chỗ này đã nắm thật tốt nắm đấm, chuẩn bị một khi có bất trắc, lập tức vung đấm trả thù, muốn tạo ra đại loạn cho kinh thành này. Đối phương đột nhiên đến như thế, khiến hắn không tìm được mục tiêu ra tay, những ngấm ngầm chuẩn bị ở đằng sau đã không đất dụng võ, hắn không biết, là hắn tránh thoát được một kiếp, hay là hoàng đế tránh được một nạn.
Tóm lại, ở trước mặt vị hoàng đế kia, hắn có loại cảm giác, khắp nơi đều rơi vào bị động.
“Tiên sinh, Bộ Tầm tìm hắn nhất định là có chuyện, hắn chắc chắn không có nói thật, nhất định là có chuyện gì giấu diếm chúng ta.”

Trong đình, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo không chừng quanh quẩn một chỗ trong đình viện, Hồng Phất nói khẽ với Lệnh Hồ Thu.
Lệnh Hồ Thu cũng đã nhìn ra, nhưng mà người ta không muốn nói, hắn có thể làm gì? Ai mà không thể không có chút bí mật của riêng mình, hắn cũng có chuyện giấu diếm Ngưu Hữu Đạo mà, hắn có thể nói ra được sao?
Màn đêm buông xuống, trong kinh thành đèn hoa sáng lạn.
Ngưu Hữu Đạo đứng ở trên một lầu các, đắm chìm trong bóng đêm, nhìn ra kinh thành phồn hoa phía xa xa, đã đi vào Tề kinh nhiều ngày qua, vẫn còn chưa có cơ hội thoải mái nhìn ngắm qua kinh thành này.
Muốn ngắm nhìn, lại một mực thân bất do kỷ, vừa đến đã từng bước đều có lo lắng,  hắn không thể tuỳ tiện phóng túng thoải mái được.
Một bên, Lệnh Hồ Thu ngồi dựa vào lan can gần đó, có chút hương vị như hình với bóng vậy, thỉnh thoảng nhấc ngón tay đùa giỡn Nguyệt Điệp bay múa, thỉnh thoảng còn quan sát phản ứng của Ngưu Hữu Đạo.
Hồng Tụ bước nhanh đến, bay thẳng lên trên lầu các, cấp tốc cho Lệnh Hồ Thu một cái ánh mắt, sau đó hai tay dâng lên một tấm lệnh bài cho Ngưu Hữu Đạo: “Đạo gia, bên ngoài có người cầu kiến, nói là ngài nhìn thấy cái này sẽ hiểu liền. Mặt khác, Bùi tam nương cũng ở đó, cùng đi với một số người, tựa hồ là người hồi sáng cùng đi với Bộ Tầm tới đây.”
Bùi tam nương lại tới? Mắt Lệnh Hồ Thu sáng lên, đứng dậy, đưa tay ra bắt lệnh bài cầm xem trước, lật lui tới xem qua một lượt, không giống với tấm lệnh bài kia của Bộ Tầm, trong bụng nói thầm, lại là lệnh bài!
Ngưu Hữu Đạo đưa tay cầm lấy lệnh bài kia xem xét, chính là tấm lệnh bài hồi sáng Bộ Tầm thu hồi lại kia.
Giữ lại lệnh bài trong tay, lạnh nhạt nói: “Cho mời vào!”
Hồng Tụ rời đi, Ngưu Hữu Đạo chắp tay quay người, không nhanh không chậm xuống lầu các.
Hắn ngược lại muốn xem thử xem, là người Yến quốc nào muốn gặp hắn.
Không đầy một lát sau, một đám người tiến đến, tính cả Bùi tam nương ở bên trong, một đám vây quanh một người mặc áo choàng che kín đầu đi tới, xem cách ăn mặc cùng thân hình, hẳn là một nữ nhân.
Cái này khiến cho Ngưu Hữu Đạo càng thêm tò mò, nhưng mà đối phương lại trùm đầu, còn chậm rãi cúi đầu đi, chỉ có thể nhìn từ cái mũi trở xuống, thấy không rõ khuôn mặt.
Vẫn là quy củ lúc ban ngày, đám Lệnh Hồ Thu lại bị đuổi ra cách ly, chỉ còn Ngưu Hữu Đạo cùng nữ nhân trùm áo choàng kia.
“Mời!” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời nữ tử thần bí.
Đối phương lặng yên chậm rãi đi theo, cùng Ngưu Hữu Đạo tiến vào trong chính đường.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.