Đạo Quân

Chương 315: Là tự ngươi đoán mò




Chương 315 : Là tự ngươi đoán mò
Edit : Luna Huang
“Người khác cho á?” Lệnh Hồ Thu mặt đầy khó tin, kỳ thật hắn rất muốn hỏi trước khi Đông Quách Hạo Nhiên lâm chung có nói cái gì với ngươi hoặc là có cho ngươi cái gì hay là không, nhưng mà hắn biết Ngưu Hữu Đạo không ngốc, nên không dám trực tiếp hỏi vấn đề này, sợ khiến cho Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, bèn chỉ có thể hỏi tiếp, “Là ai cho vậy?”
Ngưu Hữu Đạo bưng chén trà, chậm rãi lắc đầu, “Không biết.”
Lệnh Hồ Thu trợn trắng mắt tại chỗ, “Nói điêu*, người ta cho ngươi công pháp tu luyện rồi người ta là ai ngươi cũng không biết là sao?” (*nhảm nhí)
Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai, “Ta biết là nói ra ngươi cũng không tin mà, nói tới chuyện này, ngay cả chính ta cũng mơ hồ, tự nhiên ở đâu toát ra một người, bản thân là ai cũng không có nói, cứ thế truyền cho ta một môn công pháp tu hành liền rời đi, ta có hỏi hắn là người phương nào, hắn cũng không có nói, cứ thế rời đi, ta còn muốn biết hắn là ai đây này.”
Lệnh Hồ Thu hồ nghi hỏi: “Gặp ở chỗ nào?”
Ngưu Hữu Đạo: “Thượng Thanh tông, không lâu sau khi ta bị bắt giam ở Thượng Thanh tông.”
“Thượng Thanh tông?” Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, “Ngươi không biết người của Thượng Thanh tông sao?”
Ngưu Hữu Đạo làm vẻ mặt đầy suy tư, “Hẳn người đó không phải là người của Thượng Thanh tông, tướng mạo hắn rất đặc thù, nếu là người Thượng Thanh tông ta đã thấy qua mà nói, chắc chắn sẽ nhận ra. Lúc ấy ta đang bị giam lỏng ở nơi Đông Quách Hạo Nhiên khi còn sống tĩnh tu, gọi là Đào Hoa Nguyên. Người kia xuất hiện là vào buổi tối, đột nhiên xuất hiện ở trong Đào Hoa Nguyên, còn bảo ta không nên lên tiếng nữa.”

Lệnh Hồ Thu phấn chấn tinh thần, đối với câu chuyện này đã tin hơn phân nửa, vội nói: “Nếu tướng mạo hắn rất đặc thù, không ngại nói ra nghe thử xem, ở tu hành giới người ta nhận biết xem như cũng không ít. Nói nghe một chút, nói không chừng ta đã gặp qua rồi, tiện thể giúp ngươi giải nghi hoặc luôn.”
Ngưu Hữu Đạo liếc hắn trên dưới một cái, làm một bộ mặt ‘Ta có cần phải nói cho ngươi biết sao’ .
Lệnh Hồ Thu lập tức nói: “Chẳng lẽ ngươi không muốn biết đối phương là ai?”
Nghe hắn nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo đưa hai tay cầm chén trà lên, tựa hồ rơi vào trong hồi ức, từ từ nói: “Lúc ấy là buổi tối, đêm khuya, kỳ thật ta cũng không thấy rõ tướng mạo của hắn, chỉ là mượn nhờ ánh trăng bên ngoài nhìn được hình dáng đại khái thấy, là một nam nhân, nam nhân bộ dạng lôi thôi lếch thếch, râu ria tóc tai rối bời. Đột nhiên xuất hiện ở trước mặt ta, làm ta sợ hết hồn, hắn trước tiên bảo ta im lặng. Nếu ngươi muốn hỏi dáng dấp của hắn ra sao, thì lúc ấy ta cũng chỉ thấy được có như vậy.”
Lệnh Hồ Thu nhíu chặt lông mày, thì thầm trong miệng, “Nam nhân lôi thôi lếch thếch, râu ria tóc tai rối bời. . . . . .”
Ngưu Hữu Đạo thỉnh thoảng liếc xem thử phản ứng của hắn như thế nào, tay thì vẫn bưng trà chậm rãi uống, về phần người hắn nói tới kia, tự nhiên là không tồn tại, chỉ là hắn không có khả năng tùy tiện nói cho người ngoài biết việc nhắn nhủ của Đông Quách Hạo Nhiên lúc lâm chung, thứ Đông Quách Hạo Nhiên lấy tính mệnh ra nhờ cậy, cũng đã dặn hắn chỉ có thể giao tận tay cho chưởng môn Đường Mục, khẳng định là thứ không thể coi thường, ngay cả chính Thượng Thanh tông hắn cũng không có nói lại, há lại đi nói cho đối phương biết được.
Về phần cái người hắn hư cấu này, thì hắn nghe có nghe nói là Triệu Hùng Ca có bộ dáng đại khái chính là lôi thôi lếch thếch như vậy, chắc hẳn Triệu Hùng Ca là người có thể gánh được chuyện này.
Sau khi suy nghĩ một hồi, Lệnh Hồ Thu lại ngẩng mặt lên hỏi: “Những manh mối ngươi cho quá ít đi, có thể thấy được mặt mũi người đó ra sao không?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Trời tối, không thấy rõ nữa.”
Lệnh Hồ Thu: “Lúc ấy hắn nói với ngươi những gì?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cũng không nói cái gì, chỉ hỏi ta có phải đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên hay không, còn nói, hắn không có ác ý gì đâu, bảo ta không cần phải sợ, sau đó hắn đến trước linh vị của Đông Quách Hạo Nhiên đốt vài nén hương, sau đó… thì liền truyền công pháp cho ta, còn căn dặn ta, nhớ hảo hảo tu luyện cho tốt, nói Đông Quách Hạo Nhiên chỉ còn một đệ tử là ta, bảo ta đừng khiến Đông Quách Hạo Nhiên trên trời có linh thiêng phải thất vọng. . . À, trước khi đi, hắn còn lục tìm một vài di vật của Đông Quách Hạo Nhiên, rồi cùng mang đi luôn. Cứ như vậy đó, ngươi nói ta làm sao hỏi hắn là ai được đây?”
“Mang đi di vật của Đông Quách Hạo Nhiên sao?” Trong mắt Lệnh Hồ Thu bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh nghi bất định, đưa tay mân mê cằm suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hỏi: “Công pháp hắn truyền cho ngươi tên gọi là gì? Từ tên gọi suy ra lai lịch, ta cũng có thể biết được hắn là ai.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không có tên gọi, lúc hắn truyền công pháp cho ta không có nói nó tên là gì, nếu có tên gọi, ta đã sớm tự mình đi tra rồi, còn cần ngươi đến đoán sao?”
Lệnh Hồ Thu: “Từ lúc ngươi gia nhập Thượng Thanh tông đến nay, cũng chưa được bao nhiêu năm, đã có thể có được tu vi như vậy, xem ra công pháp ngươi tu luyện rất là không đơn giản nha!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, “Ngươi coi trọng nó quá rồi, cái này là do hắn chẳng những truyền công pháp cho ta, còn trực tiếp độ chút tu vi cho ta nữa, bằng không hôm nay ta sao có thế có tu vi như thế này được, sợ rằng có đột phá đến Trúc Cơ kỳ được hay không đã là cái vấn đề.”
“Trực tiếp độ tu vi cho ngươi?” Lệnh Hồ Thu kinh ngạc, đột nhiên đứng bật dậy, la lên thất thanh: “Ma tông Quán Đỉnh Đại Pháp!”* ( or *Quán đỉnh đại pháp của ma tông)
Ngưu Hữu Đạo vốn chỉ là thuận miệng bịa chuyện, không nghĩ tới hắn thế mà lại có phản ứng lớn như thế, không khỏi hỏi: “Ma Tông Quán Đỉnh Đại Pháp là thứ gì?”
“Chính là pháp môn trực tiếp độ tu vi cho ngươi, có thể chuyển chân khí cho người khác, cũng có thể khống chế, hóa giải, là pháp môn dị chủng tai hại, ngoại trừ Ma tông Quán Đỉnh Đại Pháp, ta cũng không nghĩ ra còn có cái gì khác.” Lệnh Hồ Thu đang nói bỗng nhiên hưng phấn vỗ tay: “Lão đệ, ta nghĩ ta đã biết người truyền công pháp cho ngươi là ai rồi. Đó là Triệu Hùng Ca!”
Hai con mắt Ngưu Hữu Đạo chớp chớp, lúc nãy hắn hình dung bộ dáng là cố tình nhắm vào người đó, đối phương lại không nghĩ tới trên đầu Triệu Hùng Ca, giờ lại không ngờ, hắn nói mò lung tung trái lại khiến cho đối phương lại liên tưởng đến Triệu Hùng Ca…
Hắn không mô tả rõ mặt mũi Triệu Hùng Ca , đầu tiên là bởi vì hắn… không biết mặt mũi Triệu Hùng Ca ra sao, thứ yếu cũng là vì không muốn nói cho rõ ràng ra, chừa lại chỗ trống cho mình sau này, lỡ một ngày nào đó thật sự phải đối chất với Triệu Hùng Ca, hắn cũng tiện phủ nhận hơn, nếu không, sẽ làm cho bản thân không xuống đài được.

“Ngươi nói là khí đồ của Thượng Thanh tông, Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca ý hả?” Ngưu Hữu Đạo thử hỏi.
Lệnh Hồ Thu vỗ vỗ bả vai hắn nói: “Lão đệ, ngươi nghĩ coi, người có thể xâm nhập vào chỗ tĩnh tu của Đông Quách Hạo Nhiên khi còn sống ở Thượng Thanh tông, mà tránh được cả tai mắt của Thượng Thanh tông, một là người quen thuộc Thượng Thanh tông, hoặc là chính người Thượng Thanh tông cố ý cho đi, vì sao Thượng Thanh tông cho đi? Tất nhiên vì đó là người quen! Thứ yếu, bởi vì ngươi là đệ tử của Đông Quách Hạo Nhiên, liền truyền công pháp cho ngươi, còn có thể độ tu vi cho ngươi, tự nhiên là người có quan hệ không cạn với Đông Quách Hạo Nhiên, phải biết, Triệu Hùng Ca và Đông Quách Hạo Nhiên chính là sư huynh đệ. Mà ta nghe nói, bộ dáng hiện tại của Triệu Hùng Ca trùng hợp cũng lôi thôi lếch thếch như thế. Điểm mấu chốt nhất là, Triệu Hùng Ca chính là người có khả năng biết được Ma tông Quán Đỉnh Đại Pháp. Đủ các loại nhân tố kết hợp lại, người này có tám chín phần mười chính là Yêu Ma lĩnh Triệu Hùng Ca!”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc nói: “Không thể nào! Triệu Hùng Ca đã bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông rồi.”
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi chẳng lẽ không có nghe nói kết quả của việc Lưu Tiên tông tiến đến tiêu diệt Thượng Thanh tông, là bị Triệu Hùng Ca dọa lùi sao? Ô Thiếu Hoan bị thiếu mất cái cánh tay kia ngươi cũng thấy đó. Bởi vậy, có thể thấy được, Triệu Hùng Ca này vẫn là chưa dứt hết tình cảm với Thượng Thanh tông đâu, nên việc hắn tiến đến tế điện sư huynh của mình cũng hoàn toàn là có khả năng.”
Ngưu Hữu Đạo: “Nếu Triệu Hùng Ca thật sự muốn chiếu cố Thượng Thanh tông mà nói, Thượng Thanh tông há có thể bị người bức phải vứt bỏ Tổ Đình đi tha hương? Mà ta cũng có hỏi qua Lưu Tiên tông, lần đó tiến đến tiêu diệt Thượng Thanh tông, kỳ thật người Lưu Tiên tông cũng không có nhìn thấy Triệu Hùng Ca, kỳ thật Triệu Hùng Ca cũng không ra mặt, chỉ là nhìn thấy một con Kim Mao Hống liền bị dọa sợ mà thôi.”
Lệnh Hồ Thu khoát tay, “Lời ấy sai rồi, Triệu Hùng Ca là ai? Là một trong những cao thủ đỉnh cao thiên hạ, chỉ là một cái Lưu Tiên tông, cần gì phải đích thân Triệu Hùng Ca ra mặt, có tọa kỵ của Triệu Hùng Ca ra mặt chấn nhiếp là đủ rồi! Mà dù sao Triệu Hùng Ca cũng đã bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông, hắn không ra mặt là cũng có thể lý giải.”
“Lão đệ, khỏi cần phải nói, mấu chốt là Ma tông Quán Đỉnh Đại Pháp dùng truyền cho ngươi! Tục truyền năm đó, Triệu Hùng Ca và Ma Tông Thánh Nữ yêu mến nhau, mặc cho hai đạo chính tà đều không dung, sau khi Thánh Nữ Ma tông chết, tu vi Triệu Hùng Ca đột nhiên tăng mạnh, bằng vào lực lượng một người quét ngang mười mấy cái môn phái báo thù cho Thánh Nữ Ma Tông, giống như là tên điên vậy, liên tiếp tru sát rất nhiều cao thủ, danh chấn thiên hạ! Lúc ấy, liền có người hoài nghi nguyên nhân tu vi Triệu Hùng Ca đột nhiên tăng vọt, có thể là do Thánh Nữ Ma Tông lợi dụng Ma tông Quán Đỉnh Đại Pháp, đem một thân tu vi của mình độ cho hắn, bây giờ xem ra, tám chín phần mười thật sự là như vậy!”
“. . .  . . .” Ngưu Hữu Đạo im lặng, đối với sự tình của Triệu Hùng Ca hắn cũng không biết nhiều.
Hắn có xem qua « Thượng Thanh Thập Di Lục », trong đó có không ít cố sự có quan hệ đên tiền bối Thượng Thanh tông, nhưng tựa hồ đã xóa đi tất cả tin tức có liên quan đến Triệu Hùng Ca, ngay cả vài lời ghi chép cũng không đề cập, thậm chí liền trong những đệ tử đời trước mà chưởng môn đã thu nhận, cũng không có ghi tên của Triệu Hùng Ca.
Mà Triệu Hùng Ca quật khởi cũng giống như sao chổi xẹt qua bầu trời đêm vậy, sáng chói lóa mắt, liên tiếp đại chiến, sau khi danh chấn thiên hạ, lại rất nhanh biến mất, nghe nói quanh năm suốt tháng ẩn cư ở tại Yêu Ma lĩnh, tu hành giới gần như đã không có tung tích của hắn, chỉ để lại một đoạn truyền thuyết như thế.
Về phần nguồn gốc đoạn truyền thuyết kia, tựa hồ chỉ có người trong cuộc năm đó là rõ ràng, còn người khác, là do e ngại thực lực của Triệu Hùng Ca, tựa hồ không muốn tìm phiền toái, không muốn lại nhắc đến.

“Đúng rồi, lão đệ, Triệu Hùng Ca đã bị trục xuất khỏi Thượng Thanh tông nhiều năm, vì sao muốn mang di vật của Đông Quách Hạo Nhiên đi vậy?”
“Ta làm sao biết? Nhị ca, không thể nói lung tung được, ta cũng không có nói người kia là Triệu Hùng Ca, là chính ngươi đoán mò.”
“Tốt tốt tốt, là ta đoán mò, coi như không phải là hắn đi, vậy vì sao lại muốn mang đi di vật, chẳng lẽ trong di vật này có đồ vật quan trọng gì hay sao?”
“Nào có đồ gì quan trọng đâu.”
“Làm sao ngươi biết là không có đồ gì quan trọng?”
“Ta một thân một mình ở trong Đào Hoa Nguyên, trong những di vật của Đông Quách Hạo Nhiên, có cái gì ta đều xem qua, không có thứ gì đặc thù cả.”
“Thế có những di vật gì, không ngại nói ta nghe thử một chút, ta cũng dễ giúp ngươi tham tường rõ hơn.” Trong mắt Lệnh Hồ Thu hơi có khát vọng, còn kém chút trực tiếp hỏi thẳng là có một tấm ‘Gương đồng’ hay không nữa thôi, nhưng mà như trực tiếp nhắm chuẩn nó mà nói, tất nhiên sẽ khiến cho Ngưu Hữu Đạo hoài nghi, cho nên chỉ có thể là quanh co lòng vòng.
Hắn cũng hoài nghi Ngưu Hữu Đạo cũng không biết chiếc gương đồng kia có tồn tại, nếu có mà nói, trước khi lâm chung Đông Quách Hạo Nhiên chắc chắn sẽ không truyền lại cho Ngưu Hữu Đạo, khẳng định là bảo Ngưu Hữu Đạo giao lại cho Thượng Thanh tông. Nếu như chiếc gương đồng kia thật sự đã đến tay Thượng Thanh tông, vậy thì Thượng Thanh tông không khả năng để cho Ngưu Hữu Đạo còn sống rời đi.
Khả năng duy nhất là, toàn bộ Thượng Thanh tông tính cả Ngưu Hữu Đạo, cũng không biết trong di vật của Đông Quách Hạo Nhiên có tồn tại đồ vật đặc thù nào đó.
Đương nhiên, cũng còn có một cái khả năng nữa, đó chính là Đông Quách Hạo Nhiên căn bản không có vật kia, là do mình cả nghĩ quá rồi, cho nên hắn muốn xác minh lại một chút, nếu như Triệu Hùng Ca thật sự có mang một tấm gương đồng từ trong số di vật của Đông Quách Hạo Nhiên đi mà nói, vậy thì nó liền rất khả nghi.
Gương đồng thì thiên hạ có nhiều lắm, theo hắn biết được, nếu người ngoài không biết rõ tình hình mà nói, căn bản nhìn không ra gương đồng kia có chỗ gì đặc thù, tại sao Triệu Hùng Ca muốn mang tấm gương đồng nhìn như phổ thông kia đi? Nếu thật sự có điều đó, vậy khẳng định là có vấn đề!
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo rót trà rồi hớp một hớp, thở dài: “Có đồ gì quan trọng hay không, với ta mà nói, cũng không trọng yếu, dù sao cũng không phải là của ta, nếu thật sự có thứ gì quan trọng, nếu thật sự là Triệu Hùng Ca cầm đi mà nói, ta cũng không có sức cầm về từ trên tay hắn, còn nhắc tới hắn làm gì, không đề cập tới nữa, miễn cho gây phiền toái. Lại nói, môn phái lụi bại Thượng Thanh tông kia, có thể có đồ gì ngon chứ.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.