Đạo Quân

Chương 312: Lần này ngươi chơi lớn rồi!




Chương 312 : Lần này ngươi chơi lớn rồi!
Edit : Luna Huang
Lệnh Hồ Thu: “Ngươi chẳng lẽ không biết đồ vật bán đấu giá lần này rất khó mà nuốt vào sao?”
Phong Ân Thái: “Ai lại không biết? Nhưng biết thì sao? Đến Tề quốc bên này là để kiếm chiến mã mà, coi như không tham gia đợt đấu giá lần này, thì có cái nào thuận lợi hơn nữa chắc? Cái nào không phải là mạo hiểm đâu? Có cái nào không cần phải chém chém giết giết chứ? Dù sao có cơ hội thì cũng phải đi xem thử một chút, không thấy có rất nhiều người đến đó sao. Ta nói hai người các ngươi, có phải là đã sớm biết chuyện bán đấu giá này rồi không, vì sao trước đó không có nói cho ta biết hả?”
Lệnh Hồ Thu: “Không nói cho ngươi cũng là vì muốn tốt cho ngươi, không muốn ngươi cuốn vào, miễn cho ngươi lui tới khó xử. Đúng rồi. . .” Hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi “Vì sao không thấy những người khác, Thiên Ngọc môn chỉ có một mình ngươi tới tham gia đấu giá thôi sao?”
Phong Ân Thái: “Đã về trước rồi.”
Lệnh Hồ Thu: “Đã trở về rồi? Chỉ có một mình ngươi ở chỗ này xử lý chuyện chiến mã ư? Không thể nào?”
Phong Ân Thái: “Ta nói là bọn hắn đã mang theo vật đấu giá đi trước rồi, lát nữa ta còn phải tới tụ họp với bọn hắn nữa, hi vọng lần này có thể thuận lợi rời đi!”
“Vật đấu giá?” Sắc mặt Lệnh Hồ Thu với Ngưu Hữu Đạo đại biến, cả hai cùng song song dừng lại ngay trên mặt hồ, tròn mắt nhìn Phong Ân Thái bay tới phía trước.
Phong Ân Thái bay tới trước hạ xuống mặt hồ ngoái nhìn lại, lại lách mình bay trở về, hỏi: “Cái gì đây?”
Ngưu Hữu Đạo trầm giọng hỏi: “Ngươi đấu được mớ công văn xuất cảnh kia?”
Phong Ân Thái nhịn không được vui vẻ, “Phần thứ nhất chính là chúng ta đấu được, nói đến đều phải cảm tạ lão đệ ngươi, chỉ hô có 1 vạn kim tệ ngươi liền cứng rắn nhét cho chúng ta, có thể nói là bớt được không ít tiền, đơn giản là không khác gì cho không. Tiếp xuống ta đang cân nhắc làm sao để tránh né phiền toái đây. Ngươi yên tâm, nếu có thể thuận lợi đem chiến mã trở về, phần công lao này không thể thiếu ngươi, ta nhất định sẽ giúp ngươi nói chuyện.”
Lệnh Hồ Thu cùng Ngưu Hữu Đạo đều á khẩu không nói nên lời, ngẩn ra nhìn chằm chằm hắn, cái biểu cảm của cả hai kiểu như là hận không thể nhào tới nện hắn cho một trận.

Phong Ân Thái hồ nghi, “Các ngươi làm gì nhìn ta như vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nghiến răng nghiến lợi hỏi lại: “Ngươi là người đã đấu phần đầu tiên đó sao?”
Phong Ân Thái cười khổ: “Ta thực sự còn không có ý định đấu phần thứ nhất đó, nhưng mà không nghĩ tới lão đệ ngươi có đủ ‘ngang’, người của chúng ta vừa giơ tay, ngươi liền cố gắng nhét cho chúng ta luôn, mới đầu ta cũng có chút hoài nghi, có phải ngươi đã khám phá ra thân phận chúng ta hay không, nên cố ý tặng, hiện tại xem ra không phải là như vậy rồi.”
Lệnh Hồ Thu thần sắc run rẩy nói: “Ta nói này lão Phong, ngươi biết thứ này có phiền phức, mà còn dám đấu á?”
Phong Ân Thái: “Ta đây bất quá chỉ là thấy không có ai hưởng ứng lão tam đấu giá nên. . . Ta biết rõ lão tam cần mượn nhờ lần đấu giá này để thoát thân, ta làm sao có thể ngồi yên không quản đến, tự nhiên là muốn giúp hắn hâm nóng trường đấu giá. Phiền phức cố nhiên là sẽ có, bất quá ta cũng đã chuẩn bị đầy đủ trước rồi, trước đó ta đã điều tra dưới nước thử rồi, xác nhận ở bên dưới không có người nào mai phục, cả khu vực Thiên Kính hồ này vô cùng to lớn, ai biết chúng ta lên bờ từ chỗ nào, chỉ cần không bị người để mắt tới, chưa hẳn là sẽ không có cơ hội chạy thoát. Nếu như không có chút nắm chắc nào, ta nào dám tuỳ tiện đấu giá.”
Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài thườn thượt, “Ngày phòng đêm phòng, trộm nhà khó phòng, ta xem như phục ngươi rồi!”
Chát! Lệnh Hồ Thu cũng đưa tay lên đập vào trán chát một phát, “Xong xong, ta nói này lão Phong, lần này ngươi chơi lớn rồi.”
Phong Ân Thái ngạc nhiên không hiểu nói: “Các ngươi phản ứng như thế là có ý gì?”
Lệnh Hồ Thu buông tay trên trán xuống, liên tục vỗ vào mu bàn tay, “Lão đại a lão đại, ta xem như phục ngươi rồi, không biết sợi dây nào của Thiên Ngọc môn bị chập, thế mà lại phái ngươi đến đây mua sắm chiến mã, ngươi đây là không sợ đệ tử Thiên Ngọc môn các ngươi chết sạch hết a! ‘Binh mạnh một người mạnh, tướng mạnh cả đội mạnh’, đạo lý đó hôm nay ta xem như đã hiểu thấu triệt a. Ta nói ngươi nha, ngươi đã biết rõ là nó có vấn đề, còn đụng đến làm cái gì, lão tam đã giúp ngươi chống đỡ được chuyện này rồi, ngươi con mẹ nó lại đem mọi chuyện đi ôm trở về, ngươi đây là muốn chọc chúng ta tức chết mà!”
Ngưu Hữu Đạo cúi đầu giận dữ nói: “Nhị ca, ngươi đừng nói nữa, ta hiện tại nghĩ muốn treo cổ, hoặc là đâm hắn 1 vạn đao cũng có. Ta còn chưa muốn chết, nếu không ta cũng không cần đánh với Côn Lâm Thụ trận kia, đưa đao cho ta mượn dùng chút.”
Lệnh Hồ Thu: “Ta không có đao, kiếm trên tay ngươi cũng được đó, ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không ngăn cản ngươi, đâm đi!”
Thấy Ngưu Hữu Đạo rút kiếm làm bộ thật hận không thể không làm thịt mình, Phong Ân Thái cấp tốc lướt lui ra nới chút khoảng cách, hỏi “Ta nói hai tên các ngươi nói năng cho rõ ràng đi!”

“Ai nha!” Lệnh Hồ Thu đưa hai tay che mặt nói: “Lão đại à, ngươi vẫn còn chưa rõ nữa sao? Những công văn xuất cảnh kia có vấn đề a!”
Phong Ân Thái hồ nghi nói: “Giả sao?”
Lệnh Hồ Thu sắp khóc rồi, ngẩng mặt lên, dở khóc dở cười nói: “Giả cái gì mà giả, trên những công văn xuất cảnh kia đã bị động tay động chân, trên đó có bôi mấy thứ, chỉ cần công văn kia ở trên người ngươi, ngươi chạy tới chỗ nào cũng không có tác dụng, người ta đều có thể tìm tới ngươi, cũng có thể chỉ dẫn cho một đám người khác bao vây chặn đánh các ngươi. Ngươi nói coi, ngươi đây là đang làm cái gì a!”
Phong Ân Thái mộng rồi, chợt làm ra bộ dạng giận sôi người, chỉ vào hai người, cả giận nói: “Các ngươi thành thật khai báo, có phải các ngươi đã sớm biết chuyện này rồi hay không, vì sao lại giấu diếm ta?”
Lệnh Hồ Thu: “Giấu cái gì mà diếm, đã nhường cho ngươi thuận lợi thoát thân rồi, chúng ta tới đây mạo hiểm là vì ngươi, ngươi còn có mặt mũi quật ngược lại à?”
“Không xong không xong!” Vẻ mặt Phong Ân Thái đầy lo nghĩ bất an, ý thức được đã gặp phải phiền phức lớn rồi, làm không tốt thật đúng là khiến cho đám đệ tử hắn mang đến đây chết hết sạch.
Lệnh Hồ Thu: “Không xong cái gì?”
Phong Ân Thái dậm chân trên mặt nước, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, “Còn có thể không xong cái gì nưa, ta phải nhanh chóng đi tìm gặp lại đệ tử trong môn, phải nhanh thông tri cho bọn nó, bảo bọn chúng mau chóng tiêu trừ tai hoạ ngầm trên công văn đi. Các ngươi thích giấu ta, từ từ mà giấu đi, ta không phụng bồi, cáo từ!”
“Chờ đã!” Ngưu Hữu Đạo khẩn cấp đưa tay gọi hắn lại, “Tiêu trừ tai hoạ ngầm trên công văn? Ngươi muốn tiêu trừ thế nào?”
Phong Ân Thái: “Còn có thể tiêu trừ thế nào nữa? Tự nhiên là xóa bỏ mùi dẫn dụ bôi trên công văn đi, hoặc là tìm thứ gì dấu kín mớ công văn đó lại, khiến cho mùi hương không thể xuất hiện ra ngoài a, tránh cho tiết lộ hành tung, dẫn tới truy binh. Không cùng các ngươi nói tào lao nữa, ta phải nhanh chóng đi xử lý đây, bằng không sẽ xảy ra đại sự mất!”
Hắn vừa mới động thân, Ngưu Hữu Đạo đã nhảy đến, kéo cánh tay hắn lại, “Vậy còn ta phải làm sao đây?”

“Ngươi muốn làm gì thì làm, không phải ta dạy đời ngươi, ngươi đã giả bộ bại một lần rồi, giả bộ bại thêm một lần nữa thì có sao đâu, cần gì phải hạ tử thủ với ngươi ta? Ngươi dù sao cũng không sợ phiền phức mà, ngươi cứ việc giày vò đi thôi, còn hỏi ta phải làm sao gì, ta không rảnh đi quản chuyện của ngươi.”
“Ý của ngươi là bảo ta phải để cho tên Côn Lâm Thụ kia đả thương một cách ‘nghiêm túc’ mới gọi là bại sao? Chỉ bằng độ cao ngạo của tên kia, không lấy xuống thứ gì từ trên người ta xuống để biểu thị thắng bại tuyệt đối rõ ràng, ngươi cảm thấy hắn sẽ dễ dàng dừng tay sao? Lão Phong, ngươi là đại ca kết bái của ta đó sao?”
“Các ngươi lạc đi đâu thế? Hay là không gấp nữa rồi chăng?” Lệnh Hồ Thu đưa tay ngăn hai người cãi cọ.
Ngưu Hữu Đạo lập tức kéo lại chủ đề, “Lão đại, ta hỏi ngươi, ngươi tiêu trừ tai hoạ ngầm trên công văn đi, thì ta phải làm sao bây giờ?”
Phong Ân Thái: “Đồ ngươi đã quẳng ra rồi, liên can gì tới ngươi nữa?”
Lệnh Hồ Thu ngõ hắn trên dưới một chút, “Lão đại, ngươi thành thật nói cho ta biết, chuyện Thiên Ngọc môn đi mua sắm chiến mã, có phải những người khác đều là từ chối hết, cho nên mới phái ngươi đến phải không?”
“Làm sao ngươi biết?” Phong Ân Thái hơi sửng sốt.
Lần này đến phiên Ngưu Hữu Đạo nhịn không được đưa tay vỗ vỗ trán, Lệnh Hồ Thu thì là ngó trái ngõ phải cười ruồi “hơ hơ” hai tiếng.
Phong Ân Thái tựa hồ cảm thấy nói về sư môn như vậy thì không quá thỏa đáng, bèn trầm ngâm nói: “Kỳ thật cũng chưa nói là tất cả mọi người đều từ chối, chỉ là ai cũng đều biết việc này rất khó làm, trong lúc nhất thời chưa ai tỏ thái độ thôi, mọi chuyện dù sao cũng phải có người tới xử lý chứ, là ta chủ động yêu cầu đi.”
Ngưu Hữu Đạo cụp mắt gật gù làm bộ đã hiểu, khẽ nói: “Bành Hựu Tại chắc chắn còn khuyên ngươi suy nghĩ lại một chút chứ gì.”
Lần này Phong Ân Thái thật sự là chấn kinh, “Ngay cả cái này mà ngươi cũng có thể đoán được luôn?”
Lệnh Hồ Thu muốn nói lại thôi, cuối cùng uyển chuyển nói rõ ra, “Kỳ thật Bành chưởng môn là muốn phái những người khác đi, không muốn để cho ngươi chịu tội này, nhưng vì do ngươi chủ động tỏ thái độ, nên Bành chưởng môn không tiện đi ép buộc những người chưa tỏ thái độ kia, cho nên mới khuyên ngươi, ngươi không đi, mới tiện sai người khác đi.”
Phong Ân Thái thở dài: “Ta với chưởng môn là cùng một sư phụ, quan hệ hai chúng ta xem như tương đối tốt, sư huynh đối tốt với ta ta cũng biết, chính vì vậy, thời khắc mấu chốt ta mới muốn vì sư môn đứng ra phân ưu!”

“Phân ưu? Ha ha, ta đoán chừng Bành Hựu Tại nghĩ muốn đâm cho ngươi hai đao cũng có nữa đó.” Ngưu Hữu Đạo ngửa mặt lên trời thở dài.
Phong Ân Thái: “Ngươi ăn nói quái gở như vậy là có ý gì?”
Lệnh Hồ Thu vội giảng hòa, giải thích: “Lão đại, ngoại trừ người tham dự làm tay chân ra, không ai biết trên mớ công văn đó đã bị động tay động chân, ba tấm công văn trên tay ngươi đột nhiên bị mất manh mối, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ hoài nghi ai? Người đầu tiên bọn hắn sẽ hoài nghi chính là lão tam, không nói hoàng đế muốn tìm lão tam tính sổ, chỉ bằng việc lão tam đánh cho Côn Lâm Thụ của Thiên Hỏa giáo thành như thế, trước đó trở ngại lời hứa hẹn, có lẽ sẽ khó đi tìm lão tam gây phiền phức, nhưng nếu làm ra chuyện này, chẳng phải là muốn để Thiên Hỏa giáo có cớ ép lão tam vào chỗ chết sao?”
“Cái này. . .” Phong Ân Thái nhíu mày, chần chờ nói: “Hiện tại Lão tam có thể rời đi, người của ngươi cũng đã rời khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi. . .”
Ngưu Hữu Đạo trợn trắng mắt nói: “Người ta còn có thể ngồi đợi cho ta đi rồi mới tiến hành truy sát không bằng? Ngươi giúp ta đi thương lượng với bọn thử xem?”
Lệnh Hồ Thu: “Lão đại, cái này cũng là vì muốn tốt cho ngươi, bên người lão tam chẳng phải chỉ có mấy người chúng ta, mà ngươi còn xuất hiện tại nơi bán đấu giá nữa, một khi hoài nghi đến trên đầu lão tam, sao có thể không nghi ngờ  tới Thiên Ngọc môn của ngươi chứ? Người ta đã khóa chặt mục tiêu, ngươi tiêu trừ mùi trên đó rồi thì làm được gì? Thiên Ngọc môn ngươi còn ở trong lãnh thồ Tề quốc là người ta vẫn truy sát!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nghĩ cầm được mớ công văn kia là có thể mang chiến mã xuất quan được sao? Cho ngươi xuất quan được luôn, Tề quốc người ta lấy lực lượng cả triều đình ra đối phó ngươi, ngươi có đi đường bộ cũng chạy không thoát, người ta tùy tiện chào hỏi với chư quốc, khỏi cần phải nói cái gì khác, chỉ lấy chiến mã ra làm điều kiện thôi, cũng có thể tùy thời mời các thế lực các nơi ngươi phải đi qua bắt giữ ngươi lại.”
Lệnh Hồ Thu lại bổ sung vào một câu, “Về phần đi đường biển gì đó, chúng ta cũng không cần nhiều lời. Lão đại, người ta nắm giữ hướng đi của bảy tấm công văn, còn lại ba tấm, nếu như bọn hắn muốn nhằm vào mà nói, ngươi có cầm cũng không phát huy được tác dụng, còn gây thêm phiền toái cho bản thân, cần gì phải vậy chứ?”
Hai người, ngươi một câu, ta một câu thuyết phục, khiến cho Phong Ân Thái nơm nớp, rầu rĩ nói: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Ngưu Hữu Đạo than thở nói: “Còn có thể làm sao nữa? Vứt sạch, đừng nói gì hết, có người tới đoạt ý, liền nhanh nhẹn lên chút, ném ra cho người ta nhặt là được rồi, có thể trốn bao xa thì trốn bấy nhiêu, tóm lại nếu vẫn còn muốn tới Tề quốc lăn lộn, thì đừng có đối nghịch với triều đình Tề quốc trong chuyện này, chuyện mua sắm chiến mã chúng ta từ từ nghĩ biện pháp khác!”
Phong Ân Thái có chút tiếc hận nói: “Công văn xuất cảnh 3 vạn con chiến mã a! Lại uổng phí thêm 1 vạn kim tệ nữa!”
Lệnh Hồ Thu chắp tay nói: “Lão đại, hiện tại cũng đừng quan tâm đến cái này nữa, người ta nói không chừng đã bắt đầu triển khai truy sát đệ tử Thiên Ngọc môn ngươi rồi đó, ngươi thật muốn để cho người của ngươi chết hết a!”
Phong Ân Thái giật mình, “Việc này không nên chậm trễ nữa, ta đi trước đây!”Nói xong cái liền bay ‘vèo’ đi mất.
Luna: Phong lão đại có fan bự là ta rồi nhé, càng xem càng thấy thích ông này rồi haha



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.