Đạo Quân

Chương 307: Thằng nhãi nhảy nhót




Chương 307: Thằng nhãi nhảy nhót
Edit : Luna Huang
“Sư huynh!” Hỏa Phượng Hoàng ở một bên khẽ kéo ống tay áo của hắn một cái, nhắc nhở hắn đừng làm loạn.
“Hở!” Ngưu Hữu Đạo dừng bước, quay sang nhìn hắn, “Chính là tại hạ, không biết các hạ là…?”
Côn Lâm Thụ ngạo nghễ nói: “Thiên Hỏa giáo, Côn Lâm Thụ!”
“A!” Ngưu Hữu Đạo tranh thủ thời gian chắp tay cười nói: “Ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu, không biết các hạ có gì chỉ giáo?”
Trên thực tế, căn bản là chưa từng nghe nói qua, quỷ mới biết hắn là ai, hoàn toàn là lần đầu nghe nói tới, lần đầu gặp mặt.
Thế nhưng địa thế người ta mạnh hơn, không muốn chết thì phải thu liễm khách khí một chút, gân cổ tỏ ra ‘trẻ trâu’ mạnh mẽ đơn giản là sống hết được kiên nhẫn rồi, hắn không phải là người thích cược vận khí.
Côn Lâm Thụ: “Ta cũng  ngưỡng mộ ngươi vô cùng lâu.” Ngưu Hữu Đạo còn muốn khách sáo, hắn đã hất đầu qua nói: “Có chuyện lát hồi nói, cứ làm việc của ngươi trước đi.”
“Được!” Ngưu Hữu Đạo đầy vui vẻ gật đầu, quay người đi đến bên cạnh Bùi tam nương hỏi: “Bùi tỷ, không biết chủ sự chính lần này là vị cao nhân nào?”
Bùi tam nương chỉ chỉ tên hán tử Đại Khâu môn cầm đầu kia, “Đại sư huynh của ta, Tần Dung!”
Ngưu Hữu Đạo lại tiến lên, hèn mọn xin chỉ thị, “Tần tiền bối, tiếp xuống nên làm như thế nào xin hãy bảo cho vãn bối biết.”
Côn Lâm Thụ liếc mắt nhìn thấy, tràn đầy khinh thường đối với thái độ hèn mọn của hắn.
Tần Dung lạnh nhạt nói: “Đấy là việc của ngươi, ngươi muốn đấu giá làm sao cũng được, chúng ta không quản. Bất quá phải làm nhanh lên, chúng ta không có thời gian hao phí ở chỗ này với ngươi.”
Ngưu Hữu Đạo sửng sốt một chút, lại liên tục dạ vâng, quay người lại cùng Lệnh Hồ Thu nhìn nhau, rồi đi tới đứng trên bậc tam cấp ngoài đình, ngay trước mặt mọi người, lấy xấp công văn xuất cảnh từ trong tay áo ra, đi đến đám người không rõ thân phận đang còn vây xem trước mặt, bắt đầu phân phát từng tấm ra ngoài.
Trong đình, người ba phái quay mặt nhìn nhau, không biết hắn đang làm cái quỷ gì.

Người tiếp nhận thứ này tới tay cũng có chút mờ mịt, đồng dạng cũng không biết hắn đang làm cái gì.
Phân phát đồ vật xong, Ngưu Hữu Đạo về đứng lại trên bậc tam cấp, chắp tay với đám người nói: “Cao nhân của Đại Khâu môn dặn, bảo ta cần phải nhanh lên, ta liền không dám lãng phí thời gian của mọi người, đầu tiên, xin vạn phần cảm tạ mọi người đã đến đây cổ động, tiếp theo, đồ vật đã được phát ra cho mọi người, mời mọi người tự mình nghiệm chứng xem đồ vật là thật hay giả.”
Hiện trường có chút náo động, người được cầm công văn bắt đầu lật qua lật lại tra xét, có người châu đầu ghé tai cùng người bên cạnh nói nói.
Kỳ thật người thấy qua công văn xuất cảnh chiến mã không nhiều, không ít người cũng chẳng biết rõ là thật hay giả, nhưng là có thể khẳng định là không giả, người của ba phái đều ra mặt, rất không có khả năng làm ra cái đồ giả ở ngay trước mặt mọi người làm gì.
Ngưu Hữu Đạo đứng yên ở trên bậc tam cấp chờ đợi, cũng không sợ người ta cầm đồ vật chạy trốn, nếu thực sự có người dám cầm chạy, thì hắn ước gì, kể từ đó liền không có liên can gì đến hắn nữa.
Kết quả để cho hắn có chút thất vọng, không ai có gan cưỡng đoạt ngay trước mặt ba phái cả, trái lại lần lượt đưa trả trở về.
Cầm mười tờ công văn, Ngưu Hữu Đạo lại đi xuống dưới bậc tam cấp, trước mặt mọi người chia nó ra làm ba phần, hai phần gồm ba tấm làm một phần, một phần là bốn tấm một phần, nhặt ba khối đá nhỏ chặn lên khỏi bay.
Sau khi đứng dậy, lại lui về trên bậc tam cấp, chỉ vào ba phần bên dưới, “Ba tấm, ba tấm, bốn tấm! Nói ngắn gọn, đấu giá bắt đầu, phần thứ nhất 3 tấm từ bên trái qua, giá khởi điểm 100 vạn kim tệ, người trả giá cao nhất giao tiền xong là được cầm đồ vật rời đi, già trẻ không gạt! Phần đấu thứ nhất, giá quy định, 100 vạn kim tệ, 5 vạn kim tệ một lần tăng giá, có ai ra giá hay không?”
Chờ cả nửa buổi, không thấy có người lên tiếng, cũng không thấy có người tiến lên trước.
Ngưu Hữu Đạo lại hô: “Không muốn lên tiếng, đưa cái tay lên cũng được!”
Cũng không có ai đưa tay, Ngưu Hữu Đạo chú ý một hồi, phát hiện ánh mắt không ít người phía đối diện đều đang nhìn về phía sau hắn.
Hắn cũng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người ba phái đều đứng sau lưng hắn ở trong đình, từng tên mặt lạnh tanh, quá dọa người.
Hắn có chút minh bạch, người ba phái đến hộ tống hắn, cũng đều ở hết tại đây, đoán chừng trong lòng người muốn đấu giá đều có gánh nặng.
“Hạ giá!” Ngưu Hữu Đạo rướn cổ hô to, chỉ vào phần thứ nhất trên mặt đất hét to: “Giá khởi điểm 1 vạn kim tệ, tăng giá một lần 1 vạn kim tệ, có ai muốn không? Ai muốn đưa tay!”
Phía sau, đệ tử ba phái từng tên câm lặng, Bùi tam nương xúc động mắt trợn trắng.

Lệnh Hồ Thu thì thần sắc run rẩy, phát hiện cái giảm giá này cũng giảm quá ghê đi,  từ 100 vạn trực tiếp hạ thẳng xuống 1 vạn, vì ném thứ này đi, thật đúng là không từ thủ đoạn mà!
Công văn xuất cảnh 3 vạn chiến mã chỉ có 1 vạn kim tệ, đây quả thực là đang cho tiền, nói đám người không có động tâm là giả, không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai, xì xào bàn tán.
Có người nghiêng đầu hướng về người nào đó cho cái ánh mắt, người sau khẽ gật đầu, kiên trì giơ tay lên!
Ngưu Hữu Đạo đại hỉ, cũng không hỏi còn có ai tăng giá nữa hay không, sợ đối phương đổi ý, lập tức phất tay chỉ tới ngay, la lớn tiếng: “Tốt! Thành giao, phần đấu giá thứ nhất thuộc về ngươi!”
Ánh mắt mọi người đồng loạt theo hướng ngón tay hắn chỉ nhìn lại, người bị chỉ nhìn trái ngó phải, hắn cũng không nghĩ tới, bản thân hắn vừa giơ tay lên cái liền thành giao, nhanh đến cả chính hắn cũng giật mình, lại nhiều người nhìn như vậy, áp lực rất lớn!
Ngưu Hữu Đạo kích động bước xuống bậc tam cấp, nhặt một phần đầu đấu giá lên, đi thẳng qua, tách đám người ra, đích thân cầm đến tới trước mặt đối phương, cứng rắn nhét vào trong tay đối phương, lại ngoắc tay nói: “Trả tiền đi, 1 vạn kim tệ!”
“. . . . . .” Người kia đứng đơ ngay tại chỗ, á khẩu không biết nói gì.
Ngưu Hữu Đạo trầm mặt xuống, “Này bằng hữu, đấu rồi là không thể đổi ý được, ngươi đến đây là để phá tràng hả?” Hắn rõ ràng là đang cáo mượn oai hùm, cầm ba phái ra để dọa người.
Lệnh Hồ Thu đưa tay vuốt mặt, có chút chịu không nổi vị huynh đệ kia của mình, làm sao cảm giác lão đệ tiện nghi này giống như là đang ép mua bán vậy í?
Người kia khá là bất đắc dĩ, nhìn xem đám người trong đình có vẻ như đang nhìn chằm chằm mình, bèn đưa tay vào trong ngực sờ soạng một hồi, lôi một tấm kim phiếu đưa ra.
Ngưu Hữu Đạo không cùng hắn lề mề, trực tiếp đưa tay giật lấy,  lật qua lật lại tấm kim phiếu kiểm tra một chút, xác nhận không có vấn đề, lập tức lớn tiếng tuyên bố: “Đã thanh toán xong!”
Quay người, rất là vui vẻ chạy trở về lên trên bậc tam cấp, lại chỉ về phần thứ hai đấu giá, lớn tiếng hô: “Giá khởi điểm vẫn là 1 vạn kim tệ, có ai muốn hay không?”
Trong đám người, người đầu tiên đấu được đồ vật tới tay, nhanh chóng chui ra khỏi đám người, đồng thời có vài chục người cùng đi theo ra, rõ ràng là cố ý che chắn cho người kia, cả đám đến vách đá phía trước, nhao nhao phi thân bay lên, nhảy vào trong hồ nước biến mất, không rõ hướng đi.
Nhìn thấy tình hình này, đám người này rất rõ ràng là cùng một bọn, hiển nhiên là cảm thấy lấy được công văn xuất cảnh 3 vạn con chiến mã là đã đủ, sợ rước họa vào thân, tranh thủ thời gian chạy trước.
Tất cả mọi người đưa mắt nhìn theo, chờ một hồi, không thấy mặt hồ có bất kỳ dị thường nào, hiển nhiên là đã đem đồ vật mang đi thật rồi, bầu không khí tại hiện trường tham dự bán đấu giá hiển nhiên đã thay đổi, trở nên sinh động hơn, có thể nhìn thấy được người người nhìn nhau nháy mắt ra hiệu tấp nập.

Rất nhanh, có người cấp tốc giơ tay!
Ngưu Hữu Đạo cao hứng chỉ tới, “Tốt, liền ngươi. . .”
Còn chưa dứt lời, Tần Dung đứng trong đình đột nhiên lên tiếng ngắt lời, nói: “Ngưu Hữu Đạo, nếu là đấu giá, dù sao ngươi cũng phải cho những người khác cơ hội cạnh tranh giá chứ!”
Mặc dù trước đó đã nói không quản, nói cho Ngưu Hữu Đạo tùy tiện đấu sao cũng được.
Thế nhưng, xem tình huống trước mắt, hắn không lên tiếng ngăn cản hành vi của Ngưu Hữu Đạo là không được, Ngưu Hữu Đạo rõ ràng là nóng lòng ném đồ vật ra ngoài, nhưng Đại Khâu môn hắn thì không giống vậy, trước đó đã nói, toàn bộ tiền bán đấu giá Ngưu Hữu Đạo không lấy một xu, toàn bộ dâng lên cho ba phái bọn hắn phân chia.
Nhưng tiếp tục theo cách làm này của Ngưu Hữu Đạo,  tiền thu về từ công văn xuất cảnh 10 vạn chiến mã kia, đừng nói cho ba phái phân, ngay cả phí cho bọn hắn chạy chuyến này cũng không đủ nữa là.
Mặc dù lần đấu giá này là có mục đích khác, nhưng là không theo Ngưu Hữu Đạo chơi kiểu như vậy, hắn hiện tại không nhịn nổi nữa, không thể không lên tiếng nói vào một chút.
Trong đình, Côn Lâm Thụ xùy một tiếng, mặt lộ ra vẻ mỉa mai, nhàn nhạt trào phúng, “Thằng nhãi nhảy nhót!”
Ngưu Hữu Đạo quay đầu lại nhìn Tần Dung một cái, lúc quay lại đám người, miệng nói đổi liền đổi, “Còn có ai tăng giá nữa không? Tăng 1 vạn kim tệ 1 lần ra giá!”
Vừa dứt lời, lập tức có người giơ tay, hắn vội vàng hô: “2 vạn kim tệ, còn có ai tăng giá nữa không?”
“3 vạn kim tệ. . .”
“Tốt, có người ra 4 vạn kim tệ. . .”
Giá tiền một đường tăng cao, Ngưu Hữu Đạo có chút hối hận, hối hận không nên tăng 1 vạn một lần, miệng hô sắp mỏi cả rồi.
May mắn, thời điểm đấu tới 200 vạn kim tệ, đã không còn ai giơ tay.
Cũng không phải vượt qua cái giá này không đáng, mà tất cả mọi người đều có lo lắng, đầu tiên là bỏ ra giá tiền rất lớn nhưng có thể thuận lợi mang đồ đi hay không mới là cái vấn đề, thứ yếu, trước mặt bao người lộ ra trên người có quá nhiều tiền tài mà nói, cũng đồng dạng là một cái nguy hiểm.
Ngưu Hữu Đạo không quản nhiều như vậy, lập tức hô thành giao, quay đầu lại đưa tay vẫy vẫy Lệnh Hồ Thu nói: “Nhị ca, tới hỗ trợ lấy tiền giúp với!”
Lời này vừa ra, vô số người nhìn chằm chằm về phía Lệnh Hồ Thu.

Ngưu Hữu Đạo cố ý bại lộ quan hệ của song phương trước mặt của mọi người, cũng cố ý lôi Lệnh Hồ Thu xuống nước, cơ hội tiết lộ tốt như vậy, tự nhiên là sẽ không bỏ qua.
Khóe miệng Lệnh Hồ Thu co giật một chút, lại không có cách nào cự tuyệt, cũng vô pháp phủ nhận quan hệ của hai người, đành phải ngoài cười nhưng trong lòng không cười đi ra ngoài đình hỗ trợ thu tiền, ngay trước mặt bao người thu tiền, kiểm kê tiền của người đấu giá.
Thu tiền xong quay trở về, khẽ gật đầu với Ngưu Hữu Đạo xong, Ngưu Hữu Đạo lập tức lần nữa lớn tiếng rao: “Một phần cuối cùng, công văn xuất cảnh 4 vạn chiến mã, giá khởi điểm, 200 vạn, tăng 10 vạn kim tệ một lần ra giá!”
Lại một đám người cấp tốc thoát ly hiện trường đấu giá, xem ra lại là cùng một bọn.
Đưa mắt nhìn đám người này nhảy xuống vách núi, chui vào trong hồ biến mất về sau, đám người lại quay đầu lại, lập tức có người giơ tay!
“Tốt, 200 vạn, còn có ai tăng giá nữa không. . .?”
Giá tiền một lần nữa tăng cao, không biết có phải là do đây là 1 phần cuối cùng hay không, lần này đấu tới 400 vạn mới dừng lại.
Ngưu Hữu Đạo không có gì để nói hết, lập tức đưa hàng thu tiền, xong!
Người đấu thắng trả tiền xong lập tức cầm đồ vật rời đi, lại một đám người nhảy xuống vách núi chui vào trong hồ biến mất.
Nhìn  thấy Lệnh Hồ Thu cầm tiền trở về, Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay với đám người nói: “Đa tạ chư vị đến cổ động, đấu giá đến đây kết thúc, mọi người đi hay ở tùy tiện!”
Hiện trường người đi thì đi, tán thì tán, có một bộ phận thì lưu lại quan sát phản ứng của đám người trong đình, không biết có ý đồ gì.
Ngưu Hữu Đạo mặc kệ, cầm một xấp kim phiếu quay lại vào trong đình, hai tay dâng lên đưa cho Tần Dung, “Tần tiền bối, ngài đếm lại xem.”
Tần Dung nghiêng đầu sang bên ra hiệu một chút, Bùi tam nương đứng bên cạnh lập tức tiến tới tiếp nhận lấy xấp kim phiếu kiểm kê.
“Công văn xuất cảnh 3 vạn chiến mã chỉ bán có 1 vạn kim tệ, ngươi thật đúng là làm được.” Tần Dung hừ lạnh mở miệng nói móc Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo tự có lý do, cười khổ, chắp tay giải thích: “Tiền bối, tình huống vừa rồi ngài cũng thấy đó, không bán đổ bán tháo một lần, để cho mọi người thấy được hiệu quả, sẽ không có ai dám đấu a!”
Tần Dung lười nhác dông dài với hắn, “Không liên quan đến ngươi nữa, ngươi có thể lăn!”
“Vâng, vãn bối cáo từ!” Ngưu Hữu Đạo lập tức chắp tay bái biệt, hắn ước gì đi sớm một chút, chuyện về sau hắn cũng không muốn tham dự vào, tin tưởng, sau khi người ba phái tìm tới nơi ở của những người đấu giá kia, tự có biện pháp khiến người khác biết phương hướng đường đi mà truy sát đánh cướp.
Luna: Đọc xong chương này rút ra được bài học, chớ nên tham những thứ có lời quá lớn mà dễ tới tay. Không có cái gì gọi là ngon bổ rẻ hết, vậy mà hầu hết ai cũng có tâm lý này =.=



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.