Đạo Quân

Chương 304: Quên mình vì người.




Chương 304: Quên mình vì người.
Edit : Luna Huang
Sáng sớm, hoàng cung đại nội.
Sau buổi tảo triều, Hạo Vân Đồ đi dạo, hai vị đại thần đi theo hầu đằng sau, quân thần đàm luận, ven hồ liễu rủ, sóng hồ lấp lánh.
Bùi tam nương đứng khoanh tay dưới một gốc liễu rủ, nhìn thấy quân thần đang nghị sự, bèn không có tiến tới quấy rầy.
Hạo Vân Đồ thấy nàng, cũng chỉ liếc nhìn một chút, rồi bước ngang qua Bùi tam nương.
Bùi tam nương nhìn thấy đại nội tổng quản Bộ Tầm đang đi theo sau hoàng đế, khẽ gật đầu ra hiệu một chút.
Bộ Tầm bước đi chậm lại, đến bên cạnh nàng, Bùi tam nương ghé vào lỗ tai hắn thì thầm một trận.
Bộ Tầm nhíu mày, chợt vẫy tay một cái, thế là Bùi tam nương liền đi theo bên cạnh hắn, cùng bước theo sau nhóm quân thần đang dạo bước phía trước.
Chờ đến khi quân thần nói chuyện xong xuôi, hai vị đại thần chắp tay cáo từ rời đi, Bộ Tầm mới tiến tới bẩm báo với Hạo Vân Đồ một phen, sau đó phất tay gọi Bùi tam nương bước tới.
Bùi tam nương tiến tới hành lễ, kể lại tình huống gặp Ngưu Hữu Đạo tối hôm qua.
Hạo Vân Đồ nghe xong, nhìn sang Bộ Tầm đang đứng hầu bên cạnh, mặt mày tươi cười hớn hở, không thấy có vẻ gì là tức giận, trái lại làm một bộ mặt có vẻ như rất là hứng thú.
Bộ Tầm cười bồi, cúi thấp người mắng: “Gan thằng chó này thật lớn!”
Hạo Vân Đồ hừ hừ cười lạnh, “Một tên tu sĩ nho nhỏ, dám uy hiếp cả trên đầu quả nhân!”
Bùi tam nương hơi cúi đầu, không có lên tiếng, nàng chỉ là bẩm báo lại chi tiết, không có nói bất luận cái đề nghị gì.

“Đáp ứng hắn, liền nói là quả nhân chuẩn!” Hạo Vân Đồ liếc nàng, cho một câu, sau đó quay người rời đi.
Bộ Tầm cười như có như không nhìn Bùi tam nương, cũng quay người rời đi theo vị ở phía trước. . . . . .
Ngưu Hữu Đạo đi theo chân Phong Ân Thái tiến vào tiểu viện, có thể ngửi được mùi bùn đất trong viện rõ ràng, trong mấy gian phòng chứa đầy bùn đất, sát tường viện bùn đất cũng đổ thật đầy, cơ hồ cao ngang tường.
Dưới mái hiên, đệ tử Thiên Ngọc môn ra đứng hết ở đó, đều đang nhìn ngó Ngưu Hữu Đạo được Phong Ân Thái dẫn vào.
Nhìn chung, người trong viện vẫn còn đang rất nhiệt tình quét dọn, Phong Ân Thái dẫn Ngưu Hữu Đạo tới bên giếng nước, chỉ chỉ xuống phía dưới, nói: “Cửa vào liền ở bên trong.”
Ngưu Hữu Đạo đưa đầu ra nhìn xuống, chỉ thấy nước giếng đục ngầu, trên vách giếng có một cái cửa hang.
Phong Ân Thái hạ xuống trước, chui vào trong động, sau đó tới Ngưu Hữu Đạo, Hắc Mẫu Đơn canh giữ ở trên miệng giếng.
Cửa hang chỉ có thể vừa đủ cho một người tiến vào, đường hầm trong động cũng là như thế, chỉ có thể đủ cho một người đi chuyển qua, có chút ẩm ướt.
Phong Ân Thái thả Nguyệt Điệp ra, đi ở phía trước dẫn đường, cuối cùng ngừng lại ở cuối đường hầm khoảng ngoài trăm trượng, chỗ cuối hơi rộng rãi hơn một chút, có thể đủ cho hai, ba người đứng thẳng chung với nhau.
Sau khi Ngưu Hữu Đạo theo tới, Phong Ân Thái chỉ chỉ lên phía trên, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn lại,  có thể nhìn thấy trên đỉnh có một khối đá phiến.
“Phía trên chính là phòng chứa đồ linh tinh của một trạch viện, để phòng tránh bị lộ sớm, vẫn chưa có thực hiện một bước cuối cùng, chờ đến khi lão đệ ngươi cần, có thể tuỳ tiện thông lên.” Phong Ân Thái lên tiếng nhắc nhở. 
Ngưu Hữu Đạo lặng yên, ngẫm nghĩ tuyến đường ngầm này một hồi, đối với hắn, việc tính toán vị trí huyệt đạo dưới mặt đất là người trong nghề, hơi suy nghĩ chút, liền phán đoán ra đại khái chỗ mình đang đứng, xem chừng không xê dịch gì nhiều so với lời nói của đối phương, liền khẽ gật đầu, ” Đã làm phiền, trở về thôi.”
Trên đường trở về, Phong Ân Thái biểu thị thật có lỗi, “Đường hầm ra vào hơi hẹp chút, chỉ vì lúc đào không dám để phát ra tiếng động lớn, cẩn thận từng chút, nên tốc độ hơi chậm, lão đệ ngươi lại yêu cầu trước giữa trưa phải hoàn thành, tạm thời cũng đành chỉ có thể làm sơ sài như vậy thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Không sao, bất quá chỉ là đường hầm dùng lâm thời chút thôi, không cần phải làm cho tốt lắm.”
Hai người ra khỏi đường hầm, từ trong giếng vọt ra, Ngưu Hữu Đạo lại nói với Phong Ân Thái: “Đại ca, các ngươi đi đi thôi, thu thập một chút, mau chóng rời đi.”

Phong Ân Thái kinh ngạc nhìn hắn, vẻ mặt khá phức tạp, đối phương đây là đang hi sinh bản thân gánh trách nhiệm cho Thiên Ngọc môn a!
Trong lúc nhất thời hắn cũng không biết nên nói cái gì cho phải, cuối cùng bèn chắp tay, cúi người khom thật sâu, “Tông môn pháp chỉ, thực sự khó cãi, huynh đệ, lần này tính là lão ca ca có lỗi với ngươi!”
Hắn còn không biết việc Ngưu Hữu Đạo mời Bùi tam nương tới xin hoàng đế giơ cao đánh khẽ.
Một đám đệ tử Thiên Ngọc môn phụ đào móc địa đạo, bây giờ cũng biết đại khái là có chuyện gì, thấy thế, cũng lần lượt có người chắp tay cúi đầu với Ngưu Hữu Đạo, cuối cùng tất cả đệ tử Thiên Ngọc môn đều chắp tay cúi đầu hết.
Ngưu Hữu Đạo đưa hai tay đỡ Phong Ân Thái đứng thẳng dậy, cười nói: “Đại ca không cần như vậy, nếu ta có thể nhặt về được cái mạng, đại ca nhớ kỹ trả lại ân tình là được, nhanh thu thập một chút rồi đi thôi.” Cũng không già mồm nói nhiều cái gì, quay người dẫn Hắc Mẫu Đơn rời đi.
Đưa mắt nhìn theo, lại nhìn lại một đám đệ tử Thiên Ngọc môn đang đứng dưới mái hiên, Phong Ân Thái khẽ thở dài. . . . . .
Trở lại trong viện của mình, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu nhìn mặt trời đã sắp lên cao, còn chưa thấy Bùi tam nương đến, tâm tình có chút nặng nề.
Đi vào trong phòng khách, dừng bước quay người lại, nói với Hắc Mẫu Đơn: “Lập tức thu thập, gọi cả Công Tôn Bố với người ba phái, lập tức cùng đi theo người Thiên Ngọc môn rút lui.”
Hắc Mẫu Đơn lo lắng nói: “Đạo gia, ta với Đoàn Hổ cùng ở lại với ngươi đi! Dù sao bên cạnh ngươi cũng cần chừa lại hai người trợ thủ a!”
Bài trừ các nhân tố khác, nàng là thật sự không muốn nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo xảy ra chuyện, Ngưu Hữu Đạo còn ở, mấy người bọn hắn có phải là tán tu hay không không sao cả, nhưng nếu Ngưu Hữu Đạo không còn, rất có thể mấy người bọn hắn sẽ bị đánh về nguyên hình, lại phải trở thành tán tu không nơi nương tựa kia.
Bản thân ba phái cũng đã khó đảm bảo, sẽ thu lưu ba người ngoài như bọn hắn sao? Thiên Ngọc môn cũng không thiếu vài ba tu sĩ như bọn hắn, không muốn bên người Thương Triều Tông có chứa người ngoài, bọn hắn không phải là Ngưu Hữu Đạo, Thương Triều Tông sẽ không vì bọn hắn mà cố gắng nói cho Thiên Ngọc môn đồng thuận.
Mọi chuyện khi chưa đến một bước này, bản thân khả năng còn có cảm giác rất tốt đẹp, chân chính đến thời khắc sinh ly tử biệt này, mới bỗng nhiên phát hiện ra, khoảng cách trở lại tình trạng chầu chực người bên ngoài khách sạn Yêu Nguyệt thuở ban đầu chỉ có một bước.
Còn có vấn đề càng lớn hơn nữa là, hiện tại rất nhiều người đều biết bọn hắn là người của Ngưu Hữu Đạo, bao gồm cả cừu nhân của Ngưu Hữu Đạo, thật sự bị đánh về nguyên hình mà nói, bọn hắn sợ rằng chưa chắc có thể được tự tại như là lúc trước nữa, có con đường, một khi đã bước lên, sẽ rất khó quay đầu lại.
Mặc dù Ngưu Hữu Đạo có vẻ như cũng là tán tu, nhưng người ta dù là tán tu vẫn lăn lộn rất tốt, có thể học hỏi theo, thế nhưng mà, có một số chuyện không phục là không được, thật sự giữa người với người, nhưng có 1 sự chênh lệch rất lớn về năng lực xử lý khi gặp chuyện. Rất nhiều chuyện nhìn như đơn giản, tựa hồ chỉ cách có một tầng giấy cửa sổ mỏng, biết được đạo lý cũng đơn giản, lúc sáng tỏ ra thì không khác là mấy, ấy nhưng mà cái ‘tầng giấy cửa sổ’ này, là đại biểu cho sự chênh lệch một trời một vực giữa người so với người, thậm chí là quyết định cả vận mệnh của một người!

Để cho mấy người bọn hắn đi cân bằng mối quan hệ của Thương Triều Tông, ba phái với Thiên Ngọc môn tại quận Thanh Sơn, bọn hắn cũng không làm được nữa là, chớ nói chi những cái khác.
Ngưu Hữu Đạo lạnh lùng cảnh cáo: “Ta hiện tại không phải là giảng đạo lý với ngươi, mà là bảo ngươi đi chấp hành!”
Hắc Mẫu Đơn: “Đạo gia, không phải ngươi đã mời Bùi tam nương đi tìm Hạo Vân Đồ khai thông rồi sao? Chờ một chút nữa đi , chờ Bùi tam nương tới, nếu trước khi trời tối mà Bùi tam nương còn chưa tới, chúng ta lại đi cũng không muộn!”
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi cảm thấy Hạo Vân Đồ sẽ quan tâm tới sống chết của ta sao? Trước đó chưa bao giờ tiếp xúc hiểu rõ qua, hoàng đế Tề quốc đột nhiên lại ra tay với chúng ta, dưới không có đầu mối nào khiến chúng ta chân tay luống cuống, chúng ta đã ăn một lần thua thiệt không minh bạch vào tay Hạo Vân Đồ, lại không có được bài học, đó mới là muốn chết thật sự! Một người không quan tâm ta chết sống thế nào, cao cao tại thượng, người mà một câu liền có thể cho ta vào chỗ chết, ngươi cảm thấy, hắn có thể chịu được bị ta uy hiếp sao? Một khi không có giá trị lợi dụng, chưa chắc sẽ buông tha cho ta!”
Hắc Mẫu Đơn giật mình, “Đã biết trước như vậy rồi, vì sao Đạo gia còn muốn tìm Bùi tam nương?”
Ngưu Hữu Đạo: “Trước sau đều là rơi vào khốn cảnh, dưới tình huống trước mắt còn chưa hiểu rõ Hạo Vân Đồ thế nào, ta chỉ có thể là cố hết sức thử một lần, cũng coi như ôm lấy một tia hi vọng, nhưng cũng không thể ký thác toàn bộ hi vọng lên trên người Hạo Vân Đồ được, cần phải chuẩn bị cả hai tay! Nếu hắn thật sự giơ cao đánh khẽ, buông tha cho, vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như hắn không chịu buông tha, kết quả ta với hắn chỉ có thể trở thành cừu nhân!”
Nói đến đây lại mỉm cười, đưa tay ra nắm lấy cái cằm của nàng, trêu chọc nói: “Yên tâm đi, ta không có dễ chết như vậy, nếu lần này có thể bình yên trở về quận Thanh Sơn, đằng sau ta sẽ cho ngươi một món lễ vật thật nặng!”
“Đạo gia. . .”
Hắc Mẫu Đơn vừa mới mở miệng, Ngưu Hữu Đạo chuyển tay lên trên, ngón tay ấn xuống môi nàng, lại đưa một tay ra túm lấy vai nàng, xoay người nàng lại, đẩy đi ra cửa, cả người cơ hồ dán sát sau lưng nàng, thổi một hơi bên tai nàng, rồi nói: “Bảo các ngươi đi, là bởi vì đằng sau còn có chuyện cần các ngươi làm. Nghe lời, đừng chọc ta tức giận, đi thôi, không nên quay đầu lại! Ta không ở bên cạnh các ngươi, có thể đi đến hải vực phía tây hay không, liền phải xem chính các ngươi. Nói cho Phong Ân Thái, không cần lề mề lãng phí thời gian, đi!”
Bàn tay còn lại lại vỗ một phát trên mông nàng, nhẹ nhàng đẩy nàng đi ra.
Hắc Mẫu Đơn cắn cắn môi yên lặng, khó khăn bước từng bước một đi ra cửa.
Đợi đến khi gọi những người khác cùng rút lui, vừa ra ngoài viện thì bắt gặp Phong Ân Thái đến đây để từ biệt, Lệnh Hồ Thu cũng chắp tay sau lưng đi theo sau.
Nhìn thấy đám người Hắc Mẫu Đơn, bên này tự nhiên là muốn hỏi có chuyện gì thế, được biết mấy người Hắc Mẫu Đơn cũng rút lui theo, cả đám kinh ngạc!
“Đại gia, Đạo gia nhắn, bảo chúng ta lập tức đi ngay!” Hắc Mẫu Đơn đưa tay ra ngăn cản Phong Ân Thái muốn đi hỏi thăm cho rõ.
Cuối cùng, chỉ còn lại mỗi Lệnh Hồ Thu vội vã chạy vào tiểu viện của Ngưu Hữu Đạo, nhìn thấy Ngưu Hữu Đạo đang ngồi trong phòng một mình, vội hỏi: “Có chuyện gì vậy, sao người bên cạnh ngươi đều đi cả vậy? Hạo Vân Đồ cự tuyệt rồi sao?”
“Không phải, Bùi tam nương còn chưa tới.”

“Vậy ngươi bảo bọn hắn rời đi là có ý gì?”
Hắn không lo lắng là không được, nếu thật sự có chuyện, hắn không có khả năng đi theo Ngưu Hữu Đạo chịu chết, khẳng định là muốn chạy trước, vị huynh đệ kết bái tiện nghi này hắn không cần cũng được.
Ngưu Hữu Đạo xách ấm trà trên bàn châm trà cho hắn, giải thích “Chỉ là bảo bọn hắn rời đi trước, không phải cho bọn hắn rời đi luôn, không thể để mọi người đều bị vây ở chỗ này, để bọn hắn rời đi nơi này trước, là có bố trí khác, đề phòng lỡ như có chuyện thì tiện tiếp ứng hớn.”
“Ta nói này lão đệ, ngươi cũng đừng có gạt ta đó!”
“Nhị ca, ngươi nói như thế, chẳng lẽ cho rằng ta đây đã chán sống lắm rồi hay sao? Ngươi cảm thấy ta có vĩ đại được như vậy, có thể làm được cái chuyện quên mình vì người sao?”
Nghe hắn nói như vậy, Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, có vẻ hơi an tâm lại, từ từ ngồi xuống bên cạnh, cầm chén trà chậm rãi uống, mặt có vẻ như đang còn suy nghĩ gì đó.
“Nhị ca, ngươi xem, hiện tại bên người ta ngay cả cái người phục vụ cũng không có, bên cạnh ngươi lại có tới hai nữ nhân lận, có phải nên chia cho ta một người hay không, Hồng Tụ, hay Hồng Phất cũng được”
“Ngươi bớt có ý đồ xấu với các nàng đi, ngươi không biết đạo lý không ức hiếp thê tử của bằng hữu sao? Huống chi đây còn là nữ nhân của huynh đệ ngươi nữa!”
“Huynh nói cái gì thế, ta là loại người đó sao?”
“Ha ha, ngươi có ý đồ xấu với các nàng còn ít chắc? Lúc trên đường đi, đã bao lần người muốn qua đêm với các nàng, ngươi tự đếm lại thử xem.”
“Đã như vậy rồi, ta còn có thể có ý đồ xấu gì chứ, chỉ là giữ một người làm trợ thủ thôi.”
“Cho ngươi một người cũng có thể. . . À, không phải cho ngươi, là để một người tạm thời làm trợ thủ giúp ngươi cũng có thể, ta cảnh cáo ngươi, đừng có làm bậy, bằng không, đừng trách ta trở mặt!”
Luna: Đoạn này để ta nhớ lại một đoạn hài đọc được ở web TQ. Nó là hai câu hài chơi chữ của hai người với nhau thôi, note lại tránh quên, nhân tiện share cho bạn nào thích xem.
朋友妻, 不可欺: Vợ bạn, không được khi(dễ)
朋友妻, 不客气: Vợ bạn, không khách khí
Chữ viết khác, nhưng âm đọc giống, chỉ cần đổi dấu là thành câu khác mất tiêu 😛



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.