Đạo Quân

Chương 296: Hoàng đế này có đủ hố người




Chương 296 : Hoàng đế này có đủ hố người
Edit : Luna Huang
Vẻ mặt Phong Ân Thái đầy khổ sở nói: “Ta có thể tự quyết định cầm xuống thứ này, lại không thể tự ý tặng cho người khác!”
Ngưu Hữu Đạo kỳ quái, “Chẳng phải vừa rồi ngươi nói muốn trả lại cho ta đó sao?”
Phong Ân Thái hơi chột dạ nói, “Cho ngươi là cho ngươi, sao có thể giống như cho người khác được?”
Mạ nó! Ngưu Hữu Đạo đã minh bạch ý tứ của lão già này, đây là muốn đẩy trách nhiệm lên đầu hắn, nếu như hắn lấy thứ này đi tặng người khác, vậy thì việc chia lợi nhuận bán rượu Thiên Ngọc môn khẳng định phải hảo hảo bàn lại một chút rồi, Phong Ân Thái có thể làm như chuyện tối qua chưa từng xảy ra. Hắn bèn không khỏi cười lạnh nói: “Lão Phong, ngươi đúng là dự tính hay thật, ngươi đây là đang lừa ta nha!”
Phong Ân Thái cười khổ nói: “Không phải lừa ngươi, công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã a, phân lượng của thứ này ta không nói chắc ngươi cũng hiểu rõ a, cứ như vậy đưa cho người khác, ngươi để ta làm sao bàn giao với sư môn đây? Ta hiểu  ý lão đệ nói, nhưng mà chuyện lớn như vậy, ta thật không thể làm chủ được, cần phải chờ sư môn định đoạt.”
“Ngươi đang nói đùa à?” Ngưu Hữu Đạo vung tay áo chỉ ra bên ngoài, “Dùng Kim Sí đưa tin, tin tức về tới cần hai ba ngày thời gian, người nhìn chằm chằm bên ngoài có thể chờ ngươi lâu như vậy sao? Ngươi tin hay không, chờ một lát nữa liền có người tìm tới cửa, buộc ngươi phải cho câu trả lời thỏa đáng!”
Phong Ân Thái thở dài: “Lão đệ, cho nên ta mong ngươi trước đó gánh lấy đã, không cần công khai khế ước giữa chúng ta, chờ tin tức sư môn gửi đến, mới quyết định sau.”
Ngưu Hữu Đạo cười hắc hắc, “Lão Phong, ngươi còn biết xấu hổ hay không hả? Tối hôm qua, là ai nhất định đòi ta phải đáp ứng, hả, có chỗ tốt ngươi hưởng, có phiền phức quẳng lại cho ta, ngươi còn có nói lý hay không?”
Phong Ân Thái: “Không phải ta đang thương lượng với ngươi sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Cần phải thương lượng sao? Không cần thương lượng, ta chắc chắn sẽ không đáp ứng!”
Phong Ân Thái than thở, cũng tự biết mình vô lý, sầu muộn nói: “Cho bao nhiêu?”

Ngưu Hữu Đạo: “Cho bao nhiêu cái gì?”
Phong Ân Thái: “Mười tấm công văn xuất cảnh í, ngươi cảm thấy cho đi bao nhiêu, giữ lại bao nhiêu thì phù hợp?”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc: “Ngươi còn muốn giữ lại? Đã bị để mắt tới, giữ lại một tấm cũng là phiền phức, ném toàn bộ ra ngoài đi!”
Phong Ân Thái chấn kinh: “Không giữ lại tấm nào sao? Đưa hết toàn bộ ra ngoài? Cái này sao được?”
Ngưu Hữu Đạo coi như đã lĩnh giáo được dụng ý của hoàng đế, nhìn bộ dạng Phong Ân Thái cái liền hiểu ngay, đã đến nước này rồi, còn không chịu nhả ra,  có thể tưởng tượng ra được những người khác là như thế nào, cũng đều lòng tham quấy phá, vậy mới có nước đi này.
Nói đi thì nói lại, không phải hắn cũng động lòng tham sao, nếu không tối hôm qua, chắc chắn hắn sẽ quả quyết cự tuyệt, tóm lại, chuyện này người nào nổi lòng tham thì người đó không may.
Chuyện cho tới bây giờ, đoán chừng ai cũng có thể nhìn ra, công văn xuất cảnh 10 vạn con chiến mã này là mồi nhử, ‘mồi nhử ‘ sáng choang, lại có người vẫn cứ muốn ‘cắn câu’, nếu nói đám người kia có thể bỏ mặc cho bọn hắn mang những thứ này thuận lợi rời đi, thì ngay cả chính bọn hắn cũng không tin nữa là.
“Được rồi, ngươi muốn làm sao thì làm, tóm lại chuyện này không liên quan đến ta.” Ngưu Hữu Đạo phất ống tay áo một cái, tính rời đi.
“Lão đệ!” Phong Ân Thái kéo cánh tay hắn lại.
Ngưu Hữu Đạo đột ngột quay đầu lại hỏi: “Ngươi muốn gì đây? Muốn giết ta diệt khẩu, hay là muốn đoạt lại khế ước hả? Ta cho ngươi biết, nếu động thủ các ngươi chưa hẳn có thể chiếm nhiều tiện nghi gì lớn đâu. Còn có, ngươi đừng quên, đây là đang ở kinh thành Tề quốc, động tĩnh vừa vang lên, các ngươi cũng đừng hòng tốt đẹp hơn.”
Lúc này Lệnh Hồ Thu quả quyết lên tiếng nói: “Lão Phong, ta khuyên ngươi tốt nhất chớ làm loạn, hắn là huynh đệ kết bái của ta đó!” 
“Đây là lúc phải đồng tâm hiệp lực, ta giết ngươi diệt khẩu để làm gì?” Phong Ân Thái kiên quyết phủ nhận có ý đồ này, nghiêm mặt lại nói: “Lão đệ, ngươi cần phải biết, đây không chỉ là chuyện riêng của Thiên Ngọc môn ta, làm cho Thiên Ngọc môn sụp đổ, Dung Bình quận vương làm sao tự vệ? Ba phái Lưu Tiên tông kia có thể chống đỡ nổi tràng diện không, đến lúc đó, lão đệ tự xử lý sao? Lui 1 vạn bước mà nói, lão đệ không muốn cùng chung hoạn nạn với Thiên Ngọc môn ta, vậy thì sau này Thiên Ngọc môn ta sao có thể cùng lão đệ chung phú quý?”
Ngưu Hữu Đạo hất tay hắn ra, có xúc động muốn chửi thề, lúc trước vì sao hắn không nói cho ba phái biết chân tướng, vì sao phải khuyên bảo, chính là bởi vì cái này, Thiên Ngọc môn sụp đổ, Thương Triều Tông cũng muốn xong đời, hắn cũng đừng hòng tốt hơn.

Chuyện này vừa ra, hắn biết mình đã bị kéo xuống nước, lúc này đã trở thành châu chấu cột chung trên sợi dây với Thiên Ngọc môn rồi.
Mặc dù như thế, hắn vẫn là cười lạnh nói: “Lão Phong, ngươi đây là đang uy hiếp ta sao?”
Phong Ân Thái vội vàng khoát tay nói: “Tuyệt đối không có ý này, ta chỉ là đang trần thuật sự thật, lão đệ là người thông minh, ta thật sự muốn thương lượng với lão đệ.”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta bảo ngươi đưa đồ vật ra tặng người đi, ngươi không chịu, còn có cái gì để thương lượng chứ?”
Phong Ân Thái chợt hạ giọng nói: “Ngươi xem thế này được hay không, trước tiên ngươi ra mặt ổn định trước, ta ở  đây âm thầm đào móc địa đạo*, chúng ta lặng lẽ chạy trốn khỏi nơi này.”
Ngưu Hữu Đạo: “Hòa thượng chạy được miếu không chạy được, chỉ sợ chúng ta còn chưa thoát khỏi lãnh thổ Tề quốc, thì đã có người chạy tới Thiên Ngọc môn ngươi tạo áp lực rồi.”
Phong Ân Thái: “Cho nên mới muốn ngươi tạm thời gánh lấy, chờ cho Thiên Ngọc môn khơi thông con đường vận chuyển chiến mã chuyển vận tốt rồi, chờ đến khi đưa chiến mã ra khỏi lãnh thổ Tề quốc rồi, mười tấm công văn xuất cảnh kia đều đã ‘hoa rơi các nhà’, ‘ván đã đóng thuyền’, chẳng lẽ còn chạy đến Triệu quốc chặn đường cướp chiến mã nữa không bằng, những người kia cũng chỉ có thể xem như thôi.”
Ngưu Hữu Đạo: “Biện pháp không tệ, song chúng ta đổi một chút đi, Thiên Ngọc môn các ngươi gánh lấy trước, còn ta đi khơi thông con đường vận chuyển chiến mã cho, như thế nào?”
Hắn không có khả năng đáp ứng điều kiện này, nếu hắn thật sự đần độn lưu lại nơi này hấp dẫn hỏa lực mà nói, đằng sau đó coi như Thiên Ngọc môn được chuyện rồi, hắn ở lại đây đùa nghịch nhiều người như vậy, hắn còn có thể sống rời đi được sao?
“. . .  . . .” Hai người mắt to trừng mắt nhỏ lẫn nhau.
Lệnh Hồ Thu có chút buồn cười, khóe miệng mím mím, phát hiện vị huynh đệ kết bái tiện nghi này của hắn rất là khó dây dưa, cũng không dễ lừa gạt được.

Phong Ân Thái: “Đem toàn bộ những thứ này tặng không cho người  khác là không có khả năng, ta không có cách nào giao nộp cho sư môn. Nếu không thế này đi, chúng ta đem toàn bộ những thứ này bán đi, thu một số tiền lớn vào tay, ta cũng coi như là có cái để bàn giao cho sư môn.”
Ngưu Hữu Đạo rất muốn hỏi hỏi hắn, có phải muốn tiền không muốn mạng rồi hay không, nhưng chữ chưa ra khỏi miệng bèn nuốt xuống lại, “Tốt, ta tán thành việc ngươi làm như vậy, nếu như không có ý kiến gì khác, vậy cứ quyết định như thế đi, ta đi công khai đã cho các ngươi đồ vật đó, các ngươi chuẩn bị đi bán đồ đi!” Nói xong liền chắp tay cáo từ.
“Chờ đã!” Phong Ân Thái gọi hắn lại, “Còn chưa phải thời điểm công khai, hiện tại vẫn chưa biết sư môn quyết định như thế nào, ta thật không thể tiếp tục phạm sai lầm!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha, ngoài cười nhưng trong lòng không cười, nói: “Nghe ra ý tứ trong lời nói của ngươi, phải chăng vẫn là muốn ta gánh lấy trước một đoạn thời gian đúng không?”
Phong Ân Thái chắp tay xin nhờ, “Lão đệ, trước mắt, cần phải đồng tâm hiệp lực a, nội bộ chúng ta không thể xuất hiện nội chiến a!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu, “Tốt, Phong lão ca đã nói đến nước này, ta cũng sẽ lui một bước, như vậy đi, ta có thể gánh cho các ngươi một đoạn thời gian, chờ đến khi tin tức Thiên Ngọc môn gửi đến sẽ làm ra quyết định cuối cùng, bất quá, mười tấm công văn xuất cảnh kia, ngươi phải giao lại cho ta, do ta bảo quản, nếu không các ngươi vụng trộm chạy đi mất ta biết tìm ai đòi?”
Chỉ cần cầm lại mớ công văn kia, hắn có thể tùy thời vứt bỏ gánh nặng, trước gánh một chút cũng không phải là không thể tiếp nhận.
Phong Ân Thái: “Chẳng lẽ lão đệ không tin ta?”
Ngưu Hữu Đạo: “Là ngươi không tin ta chứ? Chỉ cần ngươi không chạy, đồ vật để ta cầm thì sao chứ?”
Phong Ân Thái: “Ngươi sẽ không lén lút bán đi chứ?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đồ vật không muốn cho người ta biết còn lấy ra bán, lại còn lén lút bán? Ta đầu óc có bệnh ‘ưa thích gây phiền toái cho chính mình’ còn tạm nói được, ngươi thử lén lút đi bán cho ta xem một chút nào!”
Phong Ân Thái cười khan một tiếng, đúng vậy, thứ này chỉ có thể quang minh chính đại bán ra, nếu không, bán hay không bán cũng không có gì khác biệt.
“Nếu ngươi thực sự không tin ta, có thể phái người canh chừng ta cả ngày, ta chắc chắn sẽ không đào địa đạo chạy.” Ngưu Hữu Đạo nói xong chìa tay ra, để hắn giao đồ vật ra.
Phong Ân Thái thò tay vào trong ngực, do dự một chút, lại rút tay ra, “Hay là lão đệ trước viết cái biên lai đi, vạn nhất lão đệ không chịu thừa nhận, ta không có biện pháp nào để giải thích.”
Ngưu Hữu Đạo chế nhạo: “Lão Phong, hiện tại đã biết là ai không tin ai rồi a?”

Tuy là nói như vậy, bất quá Ngưu Hữu Đạo vẫn là viết biên lai, có một số việc nói miệng có tin hay không không khỏi như trò đùa, song phương cũng không có tình cảm sâu như vậy.
Cuối cùng, hai người, một tay giao công văn, một tay giao biên lai.
Đưa mắt nhìn đám Ngưu Hữu Đạo rời đi, Phong Ân Thái nhìn lại tờ biên lai trong tay, quả thực là khóc không ra nước mắt, lượn quanh một vòng, chọc vào người một mớ phiền phức, trong tay liền thừa lại cái thứ này.
Về tới trong viện của Ngưu Hữu Đạo, Lệnh Hồ Thu hỏi: “Lão đệ, coi như bán hết thứ này rồi, người người đều biết có món tiền khổng lồ này tồn tại, món tiền này sợ là cũng không dễ mang đi nha! Nếu nói không có ai ngấp nghé, ta không tin đâu, ta đề nghị, hay là trực tiếp tặng cho người ta đi!”
Ngưu Hữu Đạo: “Nhìn xem Thiên Ngọc môn quyết định làm thế nào đã, nếu như Thiên Ngọc môn nhất định muốn số tiền kia, chuyện ‘muốn tiền không muốn mạng’ cũng là việc của bọn hắn, không liên quan gì đến ta.”
Lệnh Hồ Thu: “Thứ này thật sự là nóng phỏng tay, công khai tặng người ta, người ta chưa chắc dám nhận, bán, cũng không ai dám công khai đi mua, ai cũng biết, mặc kệ người nào công khai cầm lấy thứ này, đều sẽ bị phiền phức ngập trời, thứ này nhất định sẽ khiến người ta ngấm ngầm chém giết tranh đoạt bể đầu!”
Ngưu Hữu Đạo hỏi: “Tổ chức một trận đấu giá thì sao? Công khai nói bán, người có ý với nó thì sẽ âm thầm mua, sau đó người mua lại âm thầm rời đi.”
Lệnh Hồ Thu: “Âm thầm rời đi? Hạo Vân Đồ rõ ràng là muốn tạo ra một trận gió tanh mưa máu, ngươi cảm thấy hắn sẽ để cho mọi chuyện lặng yên không một tiếng động đi qua sao? Ngươi cảm thấy hắn sẽ không không mất toi 10 vạn con chiến mã tặng cho người sao? Nơi này chính là địa bàn của hắn, mặc kệ là ai âm thầm mua thứ này, ngươi cảm thấy có thể tránh khỏi ánh mắt của hắn? Hắn sẽ không ngồi yên, nhất định sẽ âm thầm trợ giúp, tám chín phần mười đều sẽ bị bại lộ!”
“Lão đệ, ta nhắc nhở ngươi một câu, chỉ cần tiếp nhận làm quân cờ của Hạo Vân Đồ, cũng chỉ có thể là chiếu theo ý đồ của Hạo Vân Đồ mà đi. Theo ý tứ của hắn làm, để cho hắn hài lòng, ngươi có thể bảo toàn tính mệnh, làm nghịch lại ý đồ của hắn, để cho hắn mất hết mặt mũi mà nói, ngươi đừng nghĩ còn sống mà rời khỏi Tề quốc! Cho nên, ta khuyên ngươi, tốt nhất đừng đối nghịch với hắn, ngươi còn chưa có cái thực lực đó!”
Lời nhắc nhở này rất kịp lúc, thần sắc Ngưu Hữu Đạo nghiêm túc lại một chút, có cái nhận thức mới với tính nghiêm trọng trong chuyện lần này, không đơn thuần chỉ là những tu sĩ kia nhìn chằm chằm nữa, mà cặp mắt trong hoàng cung kia cũng đang còn ngó chừng, Phong Ân Thái muốn đào địa đạo mang theo đồ vật chạy đi chính là trò cười!
“Hoàng đế này có đủ ‘hố’* người!” Ngưu Hữu Đạo nhịn không được than thở. (*hãm hại)
Hai người lại nói chuyện phiếm thêm vài câu, chờ đến khi Lệnh Hồ Thu rời đi, Hắc Mẫu Đơn lên tiếng hỏi: “Đạo gia, chúng ta còn cần đi bái phỏng những quý nhân kia nữa không?”
“Còn phỏng cái gì nữa mà phỏng, Hạo Vân Đồ làm kiểu này, coi như ta đến trước cửa nhà, quỷ cũng không ra gặp ta.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, thở dài thườn thượt, lại tiếp tục quay sang nói: “An bài mấy người ra ngoài thăm dò sâu cạn thế nào, xem coi tình huống bên ngoài như thế nào.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn dạ, quay đầu rời đi an bài. . . . . .



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.