Đạo Quân

Chương 287: Thứ không biết trời cao đất dày




Chương 287: Thứ không biết trời cao đất dày
Edit : Luna Huang
Thật hay xạo vậy? Hô Diên Uy sửng sốt một chút, chợt buồn cười, nữ nhân này có thể đi đâu mà quen biết Ngưu Hữu Đạo được? Làm vẻ mặt đầy châm chọc nói: “Phục, đương nhiên phục, ngươi là công chúa, ta nào dám không phục?”
Dáng vẻ này của hắn chẳng giống phục chút nào, rõ ràng là đang mỉa mai, Hạo Thanh Thanh lập tức xù lông, tức giận chỉ hắn nói: “Uy mặt râu, ngươi lảm nhảm vớ vẩn cái gì đó?”
Hô Diên Uy: “Ha ha!”
Hạo Thanh Thanh nổi giận, “Không được cười!”
Hô Diên Uy hỏi: “Điều nào quy định ta không thể cười hả?”
Reng! Hạo Thanh Thanh  rút thanh chủy thủ dùng để trang trí ở bên hông kia ra, muốn cho hắn đẹp mặt, nói “Ta giúp ngươi gọt cái mớ lông kia cho!”
Bùi nương tử sao có thể để nàng làm được, một tay nhấn xuống đầu vai nàng, nhấn cho nàng không thể động đậy.
Đôi oan gia này thiệt là, mấy người bên cạnh nhìn nhau, lắc lắc đầu, người quen thuộc đều biết hai vị này vừa thấy mặt nhau liền gây.
Đương nhiên, thông thường đều là Hô Diên Uy ăn thiệt thòi, không có cách, ai kêu người ta là trưởng công chúa, ngươi không thể mắng lại vũ nhục hoàng gia, càng không thể đánh lại, tự nhiên là phải ăn thiệt thòi.
Phía dưới cách nơi này một chút, Tô Chiếu dịch dung xong cũng được mấy người vây quanh đến xem.
Tô Chiếu thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn mặt trời, nhỏ giọng hỏi Tần Miên dịch dung đứng ở bên cạnh, “Làm sao còn chưa tới?”
Tần Miên: “Không biết nữa, hay là đã thay đổi chủ ý rồi chăng?”
Tô Chiếu im lặng, cái này thật đúng là không có cách nào khẳng định, chỉ có thể đoán có khả năng này. . .
Đình viện, trong hoa viên, vết máu ngày hôm qua vẫn còn sót lại.
Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái đi dạo quanh quẩn trong chính viện, thỉnh thoảng nhìn xem sắc trời, mặt trời đã lên rất cao rồi, còn chưa thấy bóng dáng Ngưu Hữu Đạo, còn muốn đi Phi Bộc Đài tiếp nhận khiêu chiến nữa hay không vậy?

Chờ một hồi lâu sau, mới thấy đám người Ngưu Hữu Đạo từ trong viện đi ra.
Nhìn thấy hai vị này chờ đợi ở bên ngoài, Ngưu Hữu Đạo chắp tay chào.
Lệnh Hồ Thu: “Lão đệ để chúng ta chờ lâu quá đó.”
Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc, hỏi lại “Chờ ta làm gì?”
Lệnh Hồ Thu trợn hắn trắng mắt, “Không phải ngươi muốn đi Phi Bộc Đài đối chiến với Huyền Tử Xuân sao? Chúng ta chờ xem lão đệ ngươi thi triển oai hùng a!”
“Ha ha, nguyên lai là vội vã muốn xem náo nhiệt.” Ngưu Hữu Đạo cười, quay đầu lại nói với đám người do Đoàn Hổ dẫn đầu sau lưng: “Các ngươi đi trước đi, cẩn thận một chút.”
“Vâng!” Đoàn Hổ dạ, trong tay xách hai cái bao tròn, dẫn mười tên cao thủ ba phái rời đi.
Để thủ hạ của người đi trước? Phong Ân Thái khó hiểu hỏi: “Chừng nào thì ngươi mới khởi hành?”
Ngưu Hữu Đạo: “Tự nhiên là khởi hành bây giờ luôn, hai vị muốn đi cùng với ta sao?”
“Đương nhiên!” Hai người người đáp, người thì gật đầu.
“Tốt, vậy liền cùng đi.” Ngưu Hữu Đạo đưa tay ra mời, một đám người lấy hắn cầm đầu, chợt bước đi qua đình viện, ra cửa.
Cửa ra vào, sớm đã có người chuẩn bị tọa kỵ sẵn, một đám người trở mình lên ngựa, tiếng vó ngựa ‘lộc cộc’ không nhanh không chậm đạp trên mảnh đất kinh thành phồn hoa này.
Đi được một lúc, Phong Ân Thái phát hiện tuyến đường không đúng.
Hắn đến ở Tề kinh này thời gian không ngắn, coi như cũng đã khá quen thuộc địa hình nơi này, bèn hỏi: “Tiểu lão đệ, đây không phải con đường đi ra cửa thành Bắc, ngươi đây là muốn đi đâu vậy?”
Ngưu Hữu Đạo: “Đương nhiên là đi bái phỏng quý nhân trong thành.”
Lệnh Hồ Thu lần nữa ngẩng đầu lên nhìn trời, hỏi liền: “Giờ này rồi, ngươi còn có lòng dạ thảnh thơi đi bái phỏng người khác, Phi Bộc Đài bên kia sợ là đã chờ đến sốt ruột rồi.”

Phong Ân Thái cười ha ha nói: “Tiểu lão đệ đây là muốn làm ra vẻ, cố ý cho Huyền Tử Xuân kia chờ dài cổ sao? Nếu là như vậy mà nói, cũng may chúng ta không có đi trước, bằng không còn không biết phải chờ tới khi nào nữa a.”
Bất ngờ Ngưu Hữu Đạo hỏi lại một câu: “Ta nói, hai vị sẽ không thật sự cho rằng ta sẽ chạy tới Phi Bộc Đài tiếp nhận khiêu chiến chứ?”
Lời này vừa nói ra, hai người đồng thời mắt trợn tròn lên, một trái một phải, cực kỳ kinh ngạc nhìn xem hắn, mặt mũi tràn đầy khó có thể tin, cơ hồ cho là mình đã nghe nhầm.
Kinh ngạc tới há mồm ra Phong Ân Thái vội hỏi: “Ngươi không đi?”
Ngưu Hữu Đạo giang hai bàn tay ra: “Hẳn là ở trong mắt lão ca, ta có nhàm chán như vậy? Tại sao ta phải đi? Tùy tiện một người chạy tới tìm ta khiêu chiến, ngay cả là ai ta cũng không biết, đầu óc có bệnh mới đi tới đó.”
Mạ nó! Tình huống gì đây? Đây cũng quá không theo lẽ thường đi! Suy nghĩ của Lệnh Hồ Thu có chút loạn, có chút chưa rõ, hỏi: “Vậy sao ngươi lại đáp ứng nàng ta? Ngươi lấy thư khiêu chiến của nàng ta ra làm khiên đỡ, cự tuyệt nhiều người tới khiêu chiến như vậy, hiện tại tin tức này cơ hồ đã là công khai, toàn bộ người tu hành giới ở kinh thành này đều biết. Bằng danh khí của ngươi hiện tại, ta dám cam đoan, lúc này chỉ sợ Phi Bộc Đài đã có đầy ắp người các thế lực tại kinh thành này đi tới xem, nếu ngươi hủy hẹn mà nói, không khác gì tự vả mặt mình trước mặt người khác, gánh cái thanh danh đó e rằng sau này ngươi sẽ rất bất lợi, sau này dù có đi đến đâu, ngươi đều sẽ bị người ta đâm chọt sau lưng!”
Ngưu Hữu Đạo cười đáp, “Đến lúc đó ta sẽ đi nói cho người khác biết, Lệnh Hồ huynh là huynh đệ kết bái của ta, chúng ta có họa cùng chịu! Có người đâm chọt sau lưng ta, huynh nhớ giúp ta giải thích nhiều một chút.”
Huynh đệ kết bái? Phong Ân Thái sững sờ, mắt liếc qua liếc lại trên mặt hai người này, hắn còn không biết hai người này đã kết bái, cũng chưa nghe Thiên Ngọc môn nói qua.
Khóe miệng Lệnh Hồ Thu hơi co giật, vẫn không dám tin tưởng, nói “Ta nói nghiêm chỉnh đó, ngươi đừng có đùa, ngươi thật sự không đi tới đó sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Ta tới đó làm cái gì, không phải ngươi không biết, ta còn có đại sự cần phải làm, nào có tâm tư đi bồi những người kia chơi.”
Lệnh Hồ Thu chỉ chỉ sang phía Bắc, “Bên kia khẳng định có rất nhiều tu sĩ tụ tập, nhiều người như vậy đang chờ đợi, trong đó có không ít nhân vật có mặt mũi, ngươi cho toàn bộ bọn hắn ‘leo cây’ một trận, chọc cho nhiều người không cao hứng, hồi sau, ngươi còn muốn tiếp tục làm việc tại Tề kinh này nữa không vậy?”
Ngưu Hữu Đạo nhún nhún vai: “Ta cũng không mời bọn hắn tới xem, có thể trách ta hay sao?”
Lệnh Hồ Thu triệt để câm nín, chỉ chỉ lại điểm điểm hắn, một bộ xem như ngươi lợi hại lắm!
Phong Ân Thái thì quan tâm cái khác, “Hai người các ngươi là huynh đệ kết bái à?”
“Không giống sao?” Đang ngồi lắc lư ở trên lưng ngựa Ngưu Hữu Đạo hỏi lại hắn một câu, rồi lại tiếp tục trêu chọc nói: “Không phải ruột thịt, nhìn không giống cũng có thể lý giải.”

Đi theo phía sau Hắc Mẫu Đơn hé miệng cười phì một cái.
Lệnh Hồ Thu cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khẽ gật đầu với Phong Ân Thái, xem như là thừa nhận, rồi lại quay sang nói với Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi đừng nói lảng sang chuyện khác, nói chính sự, ngươi cho nhiều người ‘leo cây’ như vậy không nói, nhưng còn mấy người muốn khiêu chiến ngươi kia thì sao, không thấy ngươi đến, càng để bọn hắn cho rằng ngươi đây là đang ‘chột dạ’, không dám tới ứng chiến, đến lúc đó ta nhìn xem ngươi làm sao có thể đi lại làm việc.”
Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Huynh trưởng quá lo lắng, việc này không đáng để lo, tự nhiên ta sẽ dọn sạch!” Phất nhẹ ống tay áo, một bộ chỉ cần ta vung tay áo liền có thể bình định tất cả.
Cùng tới một chỗ trạch viện yên tĩnh trong chốn phồn hoa này, ở trên cửa có treo tấm biển đề hai chữ ‘Tả Phủ’ .
Một đoàn nhân mã dừng lại ở cửa ra vào, Ngưu Hữu Đạo ngẩng đầu lên nhìn tấm biển, rồi quay đầu lại hỏi: “Xác nhận chưa?”
Hắc Mẫu Đơn về: “Đã xác nhận, Tả lão đại nhân đang ở nhà.”
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu một chút, Hắc Mẫu Đơn nhảy xuống ngựa, đi đưa thiếp bái phỏng cho người gác cổng.
Lệnh Hồ Thu cùng Phong Ân Thái nhìn nhau, cảm tình thật sự không phải là nói chơi, đúng là tới bái phỏng quý nhân thật.
Phong Ân Thái trầm giọng nói: “Đây là phủ đệ Đại hành lệnh* Tả Đức Tụng Tề quốc, Ngưu Hữu Đạo, ngươi đang giở trò quỷ gì?” (*~tể tướng)
Ngưu Hữu Đạo chỉ cười không đáp, nhảy xuống tọa kỵ, đứng ở bên trái cửa phủ chờ đợi. . . . . .
Phi Bộc Đài, nhóm Đoàn Hổ bay lượn lên núi, không nhìn đám người đang xem náo nhiệt chung quanh, trực tiếp đi tới đài đá chỗ thích hợp so đấu.
Bọn hắn vừa xuất hiện, rất nhiều người đã sắp chờ hết nổi tinh thần phấn chấn hẳn lên, đám người ồn ào cả lên.
Hô Diên Uy ở trên cao nhìn xuống, tinh thần cũng phấn chấn.
Lúc nãy, bởi vì Hạo Thanh Thanh đi vào, hắn không còn kiên nhẫn chờ đợi nữa, nhưng mà Hoành Thiên Đoạn nơi này, không phải là do hắn muốn đến liền dẫn hắn đến, hắn muốn đi liền dẫn hắn đi, Hoành Thiên Đoạn còn muốn nhìn xem có gì, hắn cũng chỉ có thể là tiếp tục ngốc ở đây.
Hiện tại thấy có người ra sân, hắn cũng muốn nhìn xem một chút, nhân vật trong truyền thuyết dám giết sứ thần một nước này thế nào, hỏi vội: “Trong đám người đến ai là Ngưu Hữu Đạo? Người cầm đầu kia sao?”
Hoành Thiên Đoạn cũng đang quan sát xem ai là Ngưu Hữu Đạo, không cách nào trả lời hắn chắc chắn.
Hạo Thanh Thanh hơi đánh giá đám người tới một lượt, phát hiện không có Viên Cương, lập tức có chút bất mãn, ‘xùy’ một tiếng nói: “Trong đám người tới không có Ngưu Hữu Đạo, người cầm đầu kia là thủ hạ của Ngưu Hữu Đạo, gọi là Đoàn Hổ, Ngưu Hữu Đạo trẻ tuổi hơn hắn nhiều.”
Một đám người bên cạnh đều nhìn về phía nàng, Hô Diên Uy cũng vậy, không nghĩ tới ngay cả danh tự người tới nàng cũng có thể nói ra, kinh ngạc hỏi: “Ngươi thật sự quen biết Ngưu Hữu Đạo sao?”
“Hừ!” Hạo Thanh Thanh hất cằm hừ một cái, cao ngạo, một bộ khinh thường trả lời.

Hoành Thiên Đoạn nghe nói thì nhìn sang Bùi nương tử, Bùi nương tử khẽ gật đầu, biểu thị Hạo Thanh Thanh nói không sai.
Tô Chiếu đang  đứng trong đám người phía dưới cũng nhỏ giọng hỏi Tần Miên bên cạnh, “Người cầm đầu kia là Ngưu Hữu Đạo sao?”
Tần Miên hồ nghi: “Ta cũng chưa từng thấy qua hắn, bất quá hình như không phải, nghe người phía dưới miêu tả, Ngưu Hữu Đạo hẳn là rất trẻ trung mới đúng.”
Lúc này bốn phía đầy tiếng bàn luận xôn xao, khắp nơi cơ hồ đều là đang tra hỏi vấn đề này.
Đám người lên đứng giữa sân bãi xong, Đoàn Hổ giương mắt lạnh lẽo ngắm nhìn bốn phía, đột nhiên thi pháp quát lớn: “Huyền Tử Xuân ở đâu?”
Đám người bốn phía ngó quanh, đột nhiên từ một góc khuất, có một nữ nhân lách mình lướt ra, hạ xuống trước mặt Đoàn Hổ, đưa tay gỡ tấm mặt nạ trên mặt xuống, chính là Huyền Tử Xuân!
Nàng đã đợi ở đây từ lâu, thế nhưng một mực không thấy Ngưu Hữu Đạo hiện thân.
Thời khắc này tâm tình Huyền Tử Xuân rất kích động, nhiều người nhìn nàng như vậy, nàng biết, có thể công thành danh toại hay không là ở ngay tại hôm nay.
Cứ việc chỉ có đám Đoàn Hổ xuất hiện, không thấy Ngưu Hữu Đạo xuất hiện, nhưng đối với nàng mà nói, coi như Ngưu Hữu Đạo không xuất hiện, không dám ứng chiến, thì hôm nay, thanh danh của nàng cũng sẽ vang dội, về sau, khi người trong thiên hạ nói đến Ngưu Hữu Đạo, tất nhiên đều sẽ nhắc tới Huyền Tử Xuân nàng, đều sẽ nói Ngưu Hữu Đạo giết Trác Siêu kia e ngại nàng, không dám ứng chiến!
Huyền Tử Xuân ngắm nhìn bốn phía, thấy có rất nhiều người đang còn chú ý nàng, đời này còn chưa từng được nhiều tu sĩ như vậy chú ý qua.
Tình cảnh này, khiến cảm xúc của nàng bành trướng, nhiệt huyết sôi trào, nghiêm nghị chất vấn: ” Vì sao Ngưu Hữu Đạo không đến, có phải là sợ chết, không dám tới chiến đúng không?”
Đoàn Hổ mặt mũi tràn đầy khinh thường, vứt hai cái bao ra ngoài, ném tới tận trước mặt nàng, cười lạnh nói: “Tự mình xem đi!”
Huyền Tử Xuân nghi hoặc, đơn chưởng cách không vung ra, hai cái bao vải ‘phanh phanh’ bị chấn vỡ lớp vải, vải vụn bay tung tóe lả tả, thình lình hai cái đầu người xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Sau khi thấy rõ hai cái thủ cấp là của ai, sắc mặt Huyền Tử Xuân trong nháy mắt trắng bệch, kinh hãi lảo đảo bước lui lại hai bước.
Trong đám người quan chiến có người nhận ra bèn kinh hô, “Là hai tên đồng bọn của Huyền Tử Xuân!”
“Các ngươi. . .” Huyền Tử Xuân đột nhiên ngẩng đầu, còn chưa biết đối phương là có ý gì, nhưng cũng đã nhận ra nguy hiểm.
“Đạo gia há là ngươi có thể đi trêu chọc? Thứ không biết trời cao đất dày, chính mình muốn chết cũng không trách được người khác!” Đoàn Hổ cười lạnh, tay đánh ra thủ thế, mười tên tu sĩ Kim Đan sau lưng vù vù lướt ra, trong nháy mắt đồng thời động thủ với Huyền Tử Xuân.
Vừa ra tay là không có chuyện lưu tình, vừa ra tay chính là sát chiêu!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.