Đạo Quân

Chương 283: Không để tên nào còn sống sót.




Chương 283 : Không để tên nào còn sống sót.
Edit : Luna Huang
Tần Miên nghe xong vẻ mặt có chút lo lắng nói, “Đông gia, đừng quên cảnh cáo của Bạch tiên sinh!”
Tô Chiếu thả hai chân xuống giường, đứng dậy đi lui đi tới nói: “Sư phụ căn dặn tất nhiên ta sẽ tuân theo, cũng không cần vận dụng đến nhân thủ của tổ chức, kinh thành Tề quốc chính là nơi phong vân hội tụ, đã tới đây rồi còn có thể rời đi được hay không, thì phải xem vận mệnh của hắn!”
Tần Miên nhắc nhở lần nữa: “Đông gia, Thiệu công tử cũng đã nói, bảo ngươi tạm thời không nên trêu chọc hắn, hay là đừng làm thêm phức tạp nữa thì tốt hơn.”
Tô Chiếu quay người lại, hai tay giang ra, “Ta không có đi trêu chọc hắn, nhưng nếu là có người khác trêu chọc hắn, vậy chuyện này liền không liên quan đến ta. Hắn đang ở đâu?”
Tần Miên: “Vừa mới vào thành, còn chưa biết hắn sẽ ở đâu.”
Tô Chiếu: “Ta vẫn muốn gặp người này thử xem, xem coi hắn đến tột cùng là hạng người gì, nghe danh không bằng gặp mặt, ngươi nghĩ biện pháp an bài một chút.”
Tần Miên nhíu mày, “Đông gia, việc này ta không tán thành, thân phận của ngươi không nên chủ động đối mặt với hắn! Từ lời nhắn của Thiệu công tử, còn có thêm một vài chuyện đã qua, người này quả thật rất nguy hiểm, ngươi chủ động tiếp cận hắn, rất dễ xảy ra ngoài ý muốn, có chút bất trắc xảy ra, có khả năng sẽ làm bại lộ thân phận của ngươi liền! Chuyện ở Vô Biên các, đã đánh cỏ động rắn, hắn tất nhiên sẽ nâng cao cảnh giác, có bất cứ cái gì dị thường cũng có thể khiến cho hắn hoài nghi! Cái chết của Trác Siêu rất khả nghi, trước khi chưa làm rõ chuyện đó, ta không tán thành việc ngươi tiếp cận hắn!”
Tô Chiếu hơi lặng yên, không nhắc lại vấn đề này nữa, ngấm ngầm thừa nhận lời khuyên nghị của Tần Miên.
Bèn thay đổi chủ đề, “Hắn là nhằm vào chiến mã mà tới, ta ở chỗ này, hắn mơ tưởng đạt được!”
Thấy Tần Miên lại muốn nói cái gì, bèn đưa tay ngăn lại, “Ngươi suy nghĩ nhiều, việc này không cần đến chúng ta ra mặt, ‘người sợ nổi danh, heo sợ mập’, giết Trác Siêu, lại làm cho Đan Bảng thay đổi, khiến hắn một lần nữa danh dương thiên hạ. Song chỉ sợ không  ai tin tưởng rằng hắn có thực lực xử lý được Trác Siêu, người dám khiêu chiến Trác Siêu có lẽ không có nhiều, nhưng người dám khiêu chiến 1 tên Trúc Cơ tu sĩ như hắn, sợ là có không ít đâu.”
“Hắn trốn ở quận Thanh Sơn, có Thiên Ngọc môn ở đó nên không ai dám chọc hắn, tới nơi này rồi sợ là không phải do hắn nữa, người giết chết Trác Siêu, cơ hội dương danh tốt như vậy, hẳn là có rất nhiều người không muốn bỏ lỡ cơ hội này đâu! Lập tức thả ra tin đồn, liền nói Ngưu Hữu Đạo ám sát Yến sứ đến rồi!”
Tần Miên nghe xong chợt mỉm cười, gật gù nói: “Biện pháp này được đó, cũng có thể nhân dịp này cân nhắc xem hắn có bao nhiêu cân lượng luôn, xem coi có thể bóc ra được chân tướng cái chết của Trác Siêu hay không, để xem sau lưng hắn phải chăng còn có cao nhân nào khác nữa không!”

Kinh thành là khu vực phồn hoa, nơi ồn ào nơi tĩnh lặng, trong một tòa đại trạch viện kín đáo.
Lệnh Hồ Thu dẫn Ngưu Hữu Đạo đi dạo trong viện một vòng, xong hỏi: “Lão đệ, nơi này như thế nào?”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu liên tục khen, “Nằm trong một khu vực phồn hoa, không một ai dám nháo sự, một khi nhiễu loạn dân, tất nhiên sẽ kinh động đến tu sĩ trấn thủ kinh thành của triều đình, không cần lo vấn đề an toàn. Nhân mạch quan hệ của huynh trưởng quả nhiên lợi hại, vừa mới đến đã có thể lấy được nơi ở tốt như thế này.”
“Ít bày bộ này!” Lệnh Hồ Thu liếc mắt coi thường nói, “Nghiêm chỉnh chút coi, tiếp xuống ngươi chuẩn bị làm gì nữa?”
Ngưu Hữu Đạo: “Bôn ba một quãng đường dài rồi, mọi người trước tiên nghỉ ngơi một ngày cho thật tốt, cũng để cho ta tìm hiểu tình huống một chút đã.”
“Tốt, vậy trước tiên đi nghỉ ngơi. Bên ngươi có nhiều người, chủ viện này để lại cho ngươi, có việc gì thì đến Tây viện tìm ta.” Lệnh Hồ Thu nói xong, dẫn Hồng Tụ, Hồng Phất rời đi.
Sau đó bên này cũng tiến hành bố trí những người đi theo, đám người tán đi, Ngưu Hữu Đạo hỏi Công Tôn Bố: ” Có tài liệu tình huống đại khái của bên này không?”
Công Tôn Bố: “Thám tử tại kinh thành bên này đã chuẩn bị rồi, cũng đã gửi địa chỉ chỗ chúng ta đặt chân, hẳn là sẽ nhanh chóng đưa đến thôi.”
Ngưu Hữu Đạo khẽ gật đầu.
Đợi Công Tôn Bố lui ra, Hắc Mẫu Đơn nói: “Ta đi chuẩn bị nước nóng.” Nàng biết thói quen sinh hoạt Ngưu Hữu Đạo, vừa tới đây nghỉ ngơi, khẳng định phải ngâm trong bồn tắm.
Ai ngờ Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu, “Ngươi đi ra cửa chờ đó, chắc người của Hầu Tử rất nhanh sẽ tới, ngươi đi tiếp ứng một chút.”
Y như lời hắn nói, rất nhanh sau đó có người đến nhà, Viên Phong cải trang cách ăn mặc sau đó đi tới.
Hắc Mẫu Đơn dẫn Viên Phong tới thư phòng nội trạch, Ngưu Hữu Đạo đang ở bên trong chờ đợi.

“Đạo gia!” Viên Phong gặp mặt hành lễ, sau đó nói: “Lão đại bị người ‘Bạch Vân gian’ để mắt tới, nói không tiện tới gặp, bảo ta tới đây gặp ngài.”
Hắc Mẫu Đơn cấp tốc nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, quả nhiên, mặt Ngưu Hữu Đạo trầm xuống, “Bạch Vân gian là cái quỷ gì?”
Viên Phong: “Bạch Vân gian là thanh lâu lớn nhất tại kinh thành Tề quốc này.”
“Thanh lâu?” Ngưu Hữu Đạo sửng sốt, hồ nghi nói: “Hầu Tử không phải người thích đi thanh lâu, làm sao lại bị người thanh lâu để mắt tới, tình huống ra sao?”
“Chính lão đại cũng không biết rõ nữa, đoán chừng có liên quan đến lần xuất thủ giúp nàng kia. . .” Viên Phong kể lại tình huống ngày đó Viên Cương cứu tiểu tỳ kia, “Lão đại là người rất có tính cảnh giác, Đạo gia ngài cũng biết, muốn nhìn chằm chằm lão đại mà không bị lão đại phát hiện là rất khó, sau ngày đó, lão đại liền phát hiện, có người dang còn theo dõi hắn, về sau, hắn bèn bố trí người ‘phản trinh sát’, tìm ra được chỗ đối phương ra vào là ngay tại Bạch Vân gian, mà người Bạch Vân gian tựa hồ cũng đang cố ý tiếp cận lão đại, lão đại nói, tạm thời còn chưa biết được ý đồ của bọn hắn.”
Ngưu Hữu Đạo: “Có thể kinh doanh chốn ăn chơi lớn nhất ở kinh thành này, không thể nào không có chút bối cảnh, nội tình của Bạch Vân gian này như thế nào?”
Viên Phong: “Bà chủ của Bạch Vân gian Tô Chiếu, là độc sủng của Tây viện đại vương Tề quốc Hạo Vân Thắng, cái này đã được Hô Diên Uy xác nhận, sẽ không sai.”
Ngưu Hữu Đạo nhíu mày, tại sao lại chui ra một cái Tây viện đại vương Tề quốc nữa, tại sao lại muốn theo dõi Hầu Tử? Bà chủ của Bạch Vân gian Tô Chiếu. . .
Lông mày đột nhiên co giật kịch liệt, trong đầu hiện lên cái từ ‘Chiếu tỷ’ này.
Bất quá nghĩ tới xong lại bị hắn tự bác bỏ, không có khả năng, bằng những hiểu biết của hắn với Thiệu Bình Ba, nếu nó thật sự nắm được thân phận của Viên Cương, không thể còn có ý đồ tiếp cận, ngại bên này không biết hay là sao?
Ngưu Hữu Đạo: “Ngươi nói cho Hầu Tử, bảo hắn nếu cơ hội thích hợp, có thể tiếp xúc Tô Chiếu này một chút, sờ mó nội tình của nàng, mặt khác, ghi nhớ thật kỹ tướng mạo của nàng cho ta, ta có việc khác cần dùng!”
Viên Phong gật đầu: “Vâng! Đạo gia, nếu không có phân phó nào khác, ta xin phép về trước.”
“Không vội!” Ngưu Hữu Đạo trầm mặt xuống, “Người của các ngươi bán đậu hủ ở đầu đường kia là sao?”

“Đây là lão đại an bài. . .” Viên Phong đem tình huống trải qua thuật lại kỹ càng.
Sau khi minh bạch mọi chuyện xong, trong lòng Hắc Mẫu Đơn âm thầm tấm tắc lấy làm kỳ lạ, phát hiện Viên Cương này quả thật là ‘ngưu’, vậy mà dùng loại phương thức này dẫn theo một đống người đường hoàng trực tiếp cắm vào kinh thành Tề quốc, gan lớn có thừa. Càng to gan hơn chính là, vừa đến đã dám trực tiếp bắt cóc nhi tử của Thượng tướng quân Tề quốc luôn.
Khuôn mặt Ngưu Hữu Đạo chành bành ra, chuyện đậu hủ đành tạm thời bỏ qua, bất quá một chuyện khác lại khiến hai mắt hắn trợn tròn lên, Hầu Tử thế mà công khai dẫn theo một đống người như vậy ở ngay tại kinh thành Tề quốc thao luyện luôn, thật đúng là chẳng sợ gì. Bèn trầm giọng nói: “Coi như thân phận của các ngươi đã vượt qua được kiểm tra, còn hơn 200 người kia thì sao? Có thể vượt qua được kiểm tra thân phận lai lịch này sao?”
Viên Phong nói: “Đạo gia, vấn đề thân phận lão đại đã sớm chuẩn bị đầy đủ rồi, chấp cho điều tra!”
Nếu đã nói như vậy, Ngưu Hữu Đạo tin tưởng Hầu Tử cũng không phải người hồ đồ, điều chân chính khiến hắn lo lắng chính là một cái sự kiện, “Các ngươi mạo danh thân phận của năm tên lính biên quân kia, vậy 10 tên lính biên quân chịu oan khuất mà các ngươi cứu được đi đâu rồi?”
Nói đến đây, Viên Phong gãi đầu, “Tại một khu vực biên cảnh của Triệu quốc, chúng ta có chuẩn bị một chỗ bí mật, một khi ở đây có chuyện gì ngoài ý muốn, mọi người phân tán ra rút lui tụ họp lại tại đó. Lão đại đưa bọn hắn tới đó ẩn núp, chờ đến khi mọi chuyện của chúng ta kết thúc, oan khuất của bọn hắn tự nhiên cũng được rửa sạch, không cần phải lo lắng bị diệt khẩu, sau đó lại thả cho bọn hắn tự do cũng không muộn.”
Mặt Ngưu Hữu Đạo không chút thay đổi nào nói: “Các ngươi liền không sợ bọn hắn để lộ bí mật sao?”
Viên Phong: “Ban đầu chúng ta cũng có lo lắng này, nhưng lão đại nói, bọn hắn lo lắng bị diệt khẩu, sẽ không dám trở về Tề quốc nữa, nên không cần lo lắng bọn hắn để lộ bí mật.”
Ngưu Hữu Đạo lại hỏi thăm tường tận vị trí căn cứ bí mật này, Hầu Tử là hạng người gì, hắn hiểu rất rõ, có một mặt ‘tâm ngoan thủ lạt’*, cũng có một mặt ‘nhân từ nương tay’, còn phải xem là đối với hạng người nào nữa, không ngoài sở liệu, chuyện hắn lo lắng nhất vẫn là phát sinh. (* thủ đoạn ngoan độc)
“Hầu Tử đã công khai lộ diện ở bên cạnh ta rồi, nói không chừng bên này có người biết hắn, bảo hắn cẩn thận, tận lực ít xuất đầu lộ diện đi.”
“Đạo gia yên tâm, ở Đậu Hũ quán bên kia, hiện tại trên cơ bản lão đại không cần phải tự thân ra mặt quản lý nữa.”
Đợi khi Viên Phong rời đi rồi, Ngưu Hữu Đạo vẫn nhắm mắt ngồi im tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.
Hắc Mẫu Đơn đưa tiễn khách xong trở về, Ngưu Hữu Đạo chậm rãi nói: “Chỗ 10 tên biên quân kia ẩn núp, vừa rồi ngươi cũng đã nghe được, bảo Công Tôn Bố phái người tới giải quyết hết đi!”
Hắc Mẫu Đơn sửng sốt, do dự nói: “Kỳ thật lời Viên gia nói cũng không sai, bọn hắn lo lắng bị diệt khẩu, tất sẽ không dám tùy tiện đi ra ngoài.”
Ngưu Hữu Đạo bình tĩnh nói: “Nghe cho kỹ, không để tên nào còn sống sót, dù cho có một người chạy thoát, cũng phải lập tức báo biết cho ta biết, lập tức tiến hành!”

“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn chỉ có thể dạ, quay người rời đi làm theo.
Ngưu Hữu Đạo chậm rãi mở mắt ra, đi dạo quanh quẩn trong thư phòng, có lẽ phán đoán của Hầu Tử là đúng, nhưng mà trong loại chuyện này nhân tố không thể dự đoán có nhiều lắm, lỡ như có người nhớ thương quê quán, đột nhiên chạy về thì phải làm thế nào? Một khi xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Hầu Tử liền sẽ rơi vào hiểm cảnh mà không thể dự đoán trước được.
Có một số việc Hầu Tử sẽ không đi làm, vậy hắn đành phải đi làm, dù sao hắn cũng không cho rằng, bản thân hắn là người tốt lành gì.
Không bao lâu sau, Công Tôn Bố đưa tới một chồng trang giấy, bên trong đều là những việc có liên quan đến kinh thành Tề quốc bên này mà hắn muốn biết.
Ngâm mình ở trong bồn nước nóng mà Hắc Mẫu Đơn đã chuẩn bị tốt, cầm trang giấy lên từ từ nhìn xem. . . . . .
Giữa buổi trưa, trong đình viện, Ngưu Hữu Đạo ngồi ở bên trong, như cũ vẫn đang ngồi xem tài liệu, suy nghĩ nội dung ghi trên trang giấy.
Hắc Mẫu Đơn thì ngồi ở một bên, vểnh cái eo bắt chéo cái chân, ngồi ở phía trước Ngưu Hữu Đạo, thỉnh thoảng liếc Ngưu Hữu Đạo một cái, phát hiện dáng vẻ nghiêm túc của vị này vẫn là có chút đáng xem.
Lúc này Công Tôn Bố lại đi vào, bẩm báo: “Đạo gia, không biết tin tức ngươi đến kinh thành bị ai tung ra, ngay cả địa chỉ của ngươi đều tiết lộ ra luôn. Thám tử nghe được một chút tin đồn, tựa hồ có không ít tu sĩ đang tìm đến đây muốn khiêu chiến ngươi.”
Hắc Mẫu Đơn cười lạnh ‘xùy’ một phát, “Xem ra có chút người không biết sống chết, muốn mượn ánh sáng của Đạo gia để nổi danh đây.”
Dứt lời, lại phát hiện Ngưu Hữu Đạo vẫn đang nhìn tài liệu trên tay, ngay cả ngẩng đầu một chút cũng không có.
“Đạo gia, tin tức ngươi bí mật đến kinh thành Tề quốc có người tung ra ngoài. . .” Công Tôn Bố tưởng hắn không nghe thấy, lại nói lại lần nữa.
Ngưu Hữu Đạo vẫn không ngẩng đầu như cũ, bất quá có đáp lại, nhàn nhạt nói, “Biết rồi.”
Dáng vẻ căn bản không xem ra gì đó của hắn, khiến cho hai người quay mặt nhìn nhau.
Ngay lúc này, âm thanh của Lệnh Hồ Thu truyền đến, “Lão đệ, đang bận cái gì à?”
Thấy Lệnh Hồ Thu tới, Ngưu Hữu Đạo đứng dậy, cười nói: “Xem chút tình huống của kinh thành này thôi.” Thuận tay đưa tài liệu trên tay cho Hắc Mẫu Đơn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.