Đạo Quân

Chương 271: An Thái Bình




Chương 271: An Thái Bình
Edit : Luna Huang
Phía sau lưng hắn lập tức có bảy tám người nhảy xuống, xông tới.
“A!” Thanh niên nói ‘hiểu lầm’ kia hét thảm một tiếng, bị người đạp một cước ngã lăn trên mặt đất, hai người còn lại cũng bị đánh lật ngay tại chỗ.
Một đám người vây quanh ba người, đập một trận gọi là quyền đấm cước đá bừa bãi, đánh cho ba người kêu cha gọi mẹ, chân chính là đánh cho đến chết.
Bách tính đứng ở cách không xa chỗ này nhìn xem náo nhiệt, có người âm thầm xì xồ bàn tán, có người không đành lòng nhìn thẳng.
Viên Cương đang bảo vệ tiểu tỳ kia cũng không có lên tiếng hô ngừng lại, nếu không phải đến chỗ này, trên người lại có chuyện quan trọng cần xử lý, là không tới lượt người khác động thủ, hắn đã phế ba vị này trước tiên rồi.
Về phần Hô Diên Uy thì mặt câng câng lên, nhìn xem người phía dưới đánh đập.
Phía sau có một người thúc ngựa tiến tới, đến bên người Hô Diên Uy, thấp giọng nói: “Tam công tử, làm màu một chút là được rồi, người nói ‘hiểu lầm’ kia ta có gặp qua, là cháu ngoại của Giám sát tả sứ.”
Hô Diên Uy nhướng mày, Giám sát tả sứ là một trong những phụ tá Ngự Sử trung thừa, thuộc hạ đi theo bên cạnh Đại Tư Đồ, cũng không có đại quyền gì, nhưng lại có trách nhiệm giám sát vạch tội bách quan, thật muốn đánh chết con nó, sợ là có chút phiền phức. Lúc này bèn quát: “Ném bọn hắn xuống hồ cho cá ăn đi!”
Bảy tám người vây quanh liền ngừng đánh, khiêng ba người kia lên, ‘ủm ủm ủm’ bọt nước văng tung tóe, cứ như vậy ném thẳng ba người xuống hồ.
Ba người loi ngoi trong nước một trận, không dám bơi lại bờ, bơi ra xa chạy trốn, ngay cả ngựa trên bờ cũng không quản.
Hô Diên Uy lập tức nhảy xuống, đi đến bên người Viên Cương, hỏi: “An huynh, có chuyện gì vậy?”
“Không có gì. . .” Viên Cương bèn kể lại tình huống đại khái, hiện tại hắn công khai ở kinh thành Tề quốc với tên gọi là An Thái Bình!
“. . .  . . .” Hô Diên Uy nghe xong trợn mắt há hốc mồm, chợt dở khóc dở cười, chỉ chỉ tiểu tỳ hắn che chở sau lưng, “Vì một nữ tử thanh lâu, đến mức đó sao? Người ta dùng tiền mua tiêu khiển, ngươi ngăn cản người ta làm gì?” Quay đầu sang nhìn ba người liều mạng bơi trên mặt hồ, thở dài: “Xem ra lúc này trái lại là ta không nói lý rồi!”

Tại trong quan niệm của hắn, cũng không thể nói là của hắn, tại trong quan niệm của mọi người, nữ tử thanh lâu vốn là làm cái này, hầu hạ người ta là điều hiển nhiên, nói cái gì tôn nghiêm không phải là nói mò a. Trên loại chuyện này đi cản người khác, dẹp mất hưng phấn của người ta, hắn ngược lại cảm thấy là bản thân hắn không nói đạo lý, là chính hắn nên xin lỗi ba vị kia, càng không có chuyện đi đánh người ta.
Viên Cương cũng lười lý luận với hắn,biết quan niệm hai bên chênh lệch quá lớn, điểm này là không cách nào nói cho thông được.
Hô Diên Uy cũng lười lý luận với hắn, “Được rồi, An huynh ngươi là người toàn cơ bắp, nói với ngươi cái này là vô ích.”
Viên Cương quay lại nói với tỳ nữ kia: “Nếu không muốn làm nghề này, vậy thì đừng làm nữa.”
Tỳ nữ vẫn còn đang sợ hãi, mặt vẫn tỏ ra mờ mịt đối với lời nói của Viên Cương.
Viên Cương lại bổ sung một câu, “Ta giúp ngươi chuộc thân, chuộc thân cho người cần bao nhiêu tiền?”
Sở dĩ nói ra cái này, là bởi vì nhìn thấy tiểu tỳ này vừa rồi không muốn vì tiền bán thân xác, nếu tự ái, hắn cũng không đành lòng nhìn nàng tiếp tục ở trong hố lửa.
Hô Diên Uy lại không biết rõ tình hình, vừa nghe được liền sững sờ, hồ nghi hỏi: “An huynh, ngươi ưa thích cô nương này?”
Trong khoang thuyền, Tô Chiếu cùng Tần Miên nhìn nhau.
Tiểu tỳ kia không biết nên như thế nào đáp lời Viên Cương, Hô Diên Uy lên tiếng nói: “An huynh, chuyện chuộc thân ngươi nói với nàng thì làm được gì, ách. . .” Mắt nhìn lên trên thuyền, thấy được cái đèn lồng tiêu ký của ‘Bạch Vân gian’, nói, “Đến Bạch Vân gian tìm Tần ma ma mới nói được.”
Hắn vừa mới nói xong, trên đầu thuyền đã có một người cầm quạt tròn vừa nói vừa chậm rãi đi ra: “Ai đang tìm ta đó?”
Đám người cùng nhìn tới, Hô Diên Uy cười ha ha nói, “Vừa nhắc tới Tần ma ma, Tần ma ma liền đến, An huynh, chuyện chuộc thân ngươi tìm nàng ta đi.” Vỗ vỗ bả vai Viên Cương, rồi chỉ chỉ Tần Miên đang cầm quạt ve vẩy trên đầu thuyền.
Dứt lời tự hắn đã đi qua trước, trực tiếp nhảy lên thuyền, giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao người đưa tay ra sờ cái mông Tần Miên, có thể thấy được hắn cũng là khách quen của Bạch Vân gian.
Tần Miên cười khanh khách uốn éo thân thể, đưa quạt tròn ra chặn lại, nhẹ nhàng tránh đi, “Tam thiếu gia, làm sao có thời gian rảnh rỗi chạy tới đây chơi bời vậy?”

Hô Diên Uy lại là không chiếm được tiện nghi thì không chịu bỏ qua, Tần Miên đụng tới loại này cũng bó tay, cuối cùng vẫn là để cho hắn bóp một cái vào mông rồi mới đẩy hắn ra.
Sờ được một cái tiện nghi, Hô Diên Uy mới nhíu mày nói: “Ta nói Tần ma ma à, người của ngươi gặp phải phiền phức, ngươi lại không chịu ra mặt, ngược lại trốn ở một bên xem náo nhiệt có ý tứ gì? Ngươi ra mặt, mấy tên kia còn có thể không nể mặt ngươi hay sao?”
Tần Miên thở dài: “Khách đến tiêu tiền đều là đại gia, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ?”
“Nói hay lắm!” Hô Diên Uy chỉ chỉ Viên Cương đang đi đến sát thuyền, ” Vị huynh đệ này của ta muốn chuộc thân cho cô nương kia, ngươi nói cái giá đi!”
Tần Miên lắc đầu nói: “Đây là nha hoàn trong nhà, không bán!”
“Ngươi đây là không nể mặt ta nha! Tần ma ma, hôm nay nếu ngươi không đưa người cho ta, ta sẽ không đi đâu hết.” Hô Diên Uy nói xong quay người, nghênh ngang đi đến khoang thuyền, làm bộ hôm nay không đáp ứng hắn liền ăn vạ nơi này luôn.
Mà hắn vừa đi vào khoang thuyền, cả người liền lập tức cứng đờ, Viên Cương thấy thế cũng đi vào theo, kết quả nhìn thấy trong khoang thuyền có một nữ tử bạch y, đang còn cầm sách chậm rãi ung dung lật xem, nhìn thần thái đang rất là tập trung vào sách ý, nhã nhặn, thân thể thướt tha uyển chuyển, khuôn mặt kiều mị, da thịt trắng như sứ, chân chính là mỹ nhân.
Tần Miên tiến đến, lên tiếng gọi, “Đông gia, có khách đến thăm.”
Tô Chiếu ngẩng đầu nhìn đến, một đôi mắt sáng nhu mì như nước lướt tới  Viên Cương thì dừng lại, hình thể và khí chất của nam nhân trước mắt này để cho người ta có loại cảm giác khó mà diễn tả được .
Hô Diên Uy lập tức cười gượng chắp tay nói: “Nguyên lai là Tô lão bản, không nghĩ tới Tô lão bản ở trên thuyền, ta tự tiện xông vào, quấy rầy nhã hứng của Tô lão bản, thật là mạo muội rồi.”
“Nguyên lai là Tam thiếu gia Hô Diên gia, không sao, không sao cả.” Tô Chiếu mỉm cười gật đầu đáp lại, ánh mắt lại rơi vào trên người Viên Cương, “Vị công tử này lạ mặt vô cùng, không biết là đại thiếu gia nhà nào vậy?”
Hô Diên Uy tranh thủ thời gian giới thiệu nói: “Đây là huynh đệ của ta, An Thái Bình!”
Tô Chiếu ý vị thâm trường “à” một tiếng, hỏi: “Hai vị công tử lên thuyền, là có chuyện gì cần phân phó sao?”

“Cái này. . .” Hô Diên Uy gãi gãi cái ót, có chút không quá tự nhiên.
Viên Cương cũng hơi kinh ngạc liếc nhìn hắn.
“Bọn hắn muốn chuộc thân cho Quyên nhi. . .” Tần Miên đi tới gần kể lại tình huống đại khái vừa nãy.
Tô Chiếu gật đầu, vừa cười vừa nói: “Đây là nha hoàn được dạy dỗ để sai bảo trong nhà, không tồn tại chuyện chuộc thân gì cả, sợ là phải để Tam thiếu gia mất hứng rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì, không được thì thôi. Vậy, Tô lão bản ngươi bận bịu việc của ngươi đi, chúng không quấy rầy nữa, cáo từ!” Hô Diên Uy chắp tay xong, chợt túm lấy cánh tay Viên Cương, kéo Viên Cương rời đi.
Tô Chiếu: “Tần ma ma, giúp ta đưa tiễn hai vị công tử.”
“Vâng!” Tần Miên đi theo ra ngoài.
Xuống thuyền, Hô Diên Uy nhịn không được mở miệng hỏi, “Tần ma ma, sao Tô lão bản lại chạy đến nơi này?”
Tần Miên buông tiếng thở dài, quay về phía Đậu Hũ quán chẹp miệng, “Cái này chẳng phải là nghe nói có món gì đó tươi mới, nên muốn đếm nếm thử a, ai ngờ náo ra thành dạng này.” Ngón tay chỉ một mớ hỗn độn vỡ vụn dưới đất.
Hô Diên Uy lập tức vỗ ngực nói: “Cái này dễ nói, Tần ma ma mời Tô lão bản chờ một chút, để ta sai người đưa tới cho Tô lão bản, chỉ cần Tô lão bản không chê, coi như là ta mời khách.”
Tần Miên cười khanh khách nói: “Cái này ngại quá, vậy cho ta cám ơn trước.”
Hô Diên Uy cũng vui vẻ cười ha ha, kéo lấy Viên Cương rời đi, sau đó chỉ một tên thủ hạ, sai hắn vào trong Đậu Hũ quán lấy ra một phần đưa tới.
Hơi đi xa ra khỏi đó rồi, Viên Cương hỏi: “Hô Diên huynh, nhìn ngươi có chút sợ nữ nhân ở trong thuyền.”
“Không phải sợ, mà là không muốn trêu chọc nàng, nữ nhân dáng dấp xinh đẹp như vậy có thể kinh doanh thanh lâu lớn nhất ở kinh thành, nào là người bình thường được sao? Nữ nhân này không phải nam nhân nào cũng có thể đụng, là Tây Viện đại vương độc sủng, người cả gan dám làm loạn với nàng, thường là bị chết không hiểu thấu. Nàng nếu không chịu cho chuộc thân, quên đi, ngươi cũng đừng ‘toàn cơ bắp’, không dễ chọc.” Hô Diên Uy thấp giọng khuyên bảo vài câu.
Viên Cương còn muốn nói điều gì, nhưng mà nghĩ tới mục đích đến chỗ này, lại nghĩ tới lời người trong thuyền vừa nói, đấy chẳng qua là một nha hoàn, cũng không cần phải bán mình, đành im lặng trầm mặc.
“Ngươi không sao chứ?” Hô Diên Uy vừa nói vừa chỉ chỉ chỗ bị roi đánh rách rưới trên người hắn.
“Không có sao.”

“Cũng đúng, ngươi da dày thịt béo quá mà.”
Trong khoang thuyền, cách rèm châu, Tô Chiếu liếc nhìn bóng lưng Viên Cương rời đi.
Tần Miên trở về, đi đến đứng bên cạnh, cũng nhìn ra ngoài cửa sổ, chậc chậc miệng nói: “Cơ thể đó, là đấng nam nhi chân chính.”
Lời nói này làm như tất cả nam nhân khác đều không phải là nam nhân ý.
“An Thái Bình!” Tô Chiếu nói thầm một tiếng, lại nói: “Tra người này một chút!”
Tần Miên nói: “Người này ta chưa thấy qua, nhưng tên của người này, đã điều tra qua rồi.”
Tô Chiếu quay đầu lại hỏi: “Lai lịch ra sao?”
Tần Miên nói: “An Thái Bình, chính là lão bản của Đậu Hũ quán này, thời điểm tra Đậu Hũ quán này tự nhiên tra được hắn.”
“Người này là quân sĩ trong biên quân*, vốn trấn thủ ở biên giới, thời điểm có người lén vận chuyển ngựa xuất quan, có phát sinh xung đột với chỗ hắn trú quân, một đội nhân mã cơ hồ là bị người ta giết sạch, chỉ có hắn cùng với mấy người may mắn chạy trốn được một mạng. Trong chuyện này có bí ẩn ở bên trong, có người trên dưới cấu kết vận chuyển lậu chiến mã xuất quan, còn muốn diệt khẩu, mấy người nhặt được một mạng còn sống này, lại bị coi như là đào binh, có người muốn giết chết bọn hắn. Kết quả mấy người này không phục, thế mà thật sự làm đào binh luôn, trốn tới kinh thành, lại đi chặn đầu Hô Diên Uy, xin Hô Diên Uy dẫn đi tìm cha hắn là Hô Diên Vô Hận kêu oan, cũng có tin đồn nói là mấy người này bắt cóc Hô Diên Uy. Tóm lại, cuối cùng là được Hô Diên gia hỗ trợ, mấy người được khai trừ quân tịch, được bảo đảm một mạng, sau đó ở ngay kinh thành này mở Đậu Hủ quán kinh doanh.”
“Nha!” Tô Chiếu dường như đã hiểu, khẽ gật đầu, “Lá gan không nhỏ, cũng xem như là mạng lớn! Nói như thế, về mặt thân phận hẳn là không có vấn đề gì.”
Tần Miên cũng gật đầu, “Giày vò ra chuyện như vậy, trên dưới đều đang điều tra hắn, trên lai lịch thân phận sẽ không có gì khả nghi.”
Đang nói, bên ngoài có người mang một bát đậu hủ thật lớn tới, chỉ là dụng cụ đựng không được đẹp mắt như của các nàng trước đó, là bát gốm thô đen.
Hé mở cái nắp ra, mùi đậu thơm phức lan tỏa, Tô Chiếu nhìn thấy, hiếu kỳ hỏi: “Cái này làm từ đậu nành sao?”
“Không có giả được.” Tần Miên cười ha ha, lại đích thân kiểm tra qua một lần, mới múc ra một chén nhỏ đưa lên cho nàng, “Đông gia nếm thử xem.”
Tô Chiếu cầm thìa nhẹ nhàng múc một thìa đưa vào trong miệng, hương đậu xông vào mũi, mùi hương thơm ngát ở trong miệng lại trơn mềm,  chậm rãi thưởng thức hương vị xong nuốt xuống, lại từ từ nghiêng đầu nhìn ra Đậu Hũ quán bên ngoài cửa sổ, trên mặt có vẻ đăm chiêu, ôn nhu nói ra một từ, “Ngọt!”
Trong trạch viện phía sau Đậu Hũ quán, đứng xem Viên Cương đích thân dỡ từng bao đậu nành từ trên xe xuống, Hô Diên Uy than thở nói: “Phụ thân ta lại để cho ta truyền lời, nói ngươi trời sinh ra đã được định liệu là để xông pha chiến trường, nói ngươi làm cái này là ‘đại tài tiểu dụng’*, khuyên ngươi suy nghĩ lại một chút, trở về tòng quân, ở ngay tại dưới trướng ông ấy, ông ấy sẽ bảo đảm tiền đồ cho ngươi!”. (* tài lớn nhưng chỉ dùng làm việc nhỏ)



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.