Đạo Quân

Chương 256: Đều để mắt tới




Chương 256: Đều để mắt tới
Edit : Luna Huang
Ngưu Hữu Đạo nhìn chằm chằm địa đồ trên mặt bàn khẽ gật đầu, “Ngoại trừ chiến mã ra, ta cũng không nghĩ là còn có thứ gì đáng giá để hắn mạo hiểm lén lút làm như vậy ở trong lãnh thổ của Hàn quốc.”
Hắc Mẫu Đơn hỏi: “Là chuyển lậu từ Tề quốc ra sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Hoàn cảnh lớn chung không thay đổi, tự nhiên những khó khăn lớn mọi người gặp phải cũng không khác nhau nhiều, kỳ thật là không có nhiều hướng để lựa chọn. Vương gia chỉ có địa bàn hai quận mà nhu cầu chiến mã còn cần phải trông đợi vào Tề quốc bên này, địa bàn Bắc Châu lớn như vậy lại càng không có lựa chọn nào khác.”
“Con đường này cơ hồ xuyên qua toàn bộ Hàn quốc, lá gan của Bắc Châu thật là lớn a!” Hắc Mẫu Đơn nhìn chằm chằm địa đồ, chậc chậc miệng thán phục.
“Lá gan không lớn có thể nuốt vào Bắc Châu sao?” Ngưu Hữu Đạo gõ gõ ngón tay vào vị trí Bắc Châu, cười hắc hắc nói: “Đây chính là người ngay từ lúc đầu đã dự tính dám đối kháng với cả Hàn quốc lẫn Yến quốc mà, ‘mượn’ đường thủy của Hàn quốc dùng một chút đối với người ta mà nói, căn bản không tính là gì. Đường thủy này cũng không phải trong thời gian ngắn là có thể khơi thông, cũng không dám để cho Hàn quốc biết được, chỉ có thể là yên lặng từ từ làm ra, xem ra đã bỏ công sức ở trên đường thủy này từ rất sớm rồi. Nói cách khác, người ta đã sớm lên kế hoạch, ngay từ đầu đã không có sợ qua cái gì, quả thực là đang tại khi dễ cả cái Hàn quốc to như vậy không người nha!”
Hắc Mẫu Đơn ngẩng đầu lên hỏi: “Nói như thế, Đại Thiền sơn có nắm chắc lấy được chiến mã từ Tề quốc sao?”
“Chỉ sợ không chỉ là Đại Thiền sơn, khả năng sau lưng hắn còn có thế lực càng lớn, càng thần bí hơn. . .” Ngưu Hữu Đạo híp mắt lại lẩm bẩm.
Có cái phán đoán này không phải không có nguyên nhân, sự kiện Lục Thánh Trung xảy ra lúc đó, Trần Quy Thạc đã từng phát ra báo động khẩn cấp, đằng sau lúc có thời gian nhàn rỗi lại một lần nữa tường trình rõ ràng gửi về.
Trần Quy Thạc xác minh rõ điều trong báo cáo, chính mắt hắn thấy bên người Thiệu Bình Ba xuất hiện một đám người thần bí, nguyên bản Lục Thánh Trung không dễ dàng sa lưới như vậy, chính vì đám người bí ẩn này xuất hiện, mới khiến cho Lục Thánh Trung nhanh chóng bị bắt.
Khỏi cần phải nói, chỉ dựa vào ba con phi hành tọa kỵ liền khiến Ngưu Hữu Đạo âm thầm kinh hãi.
Phi hành tọa kỵ có giá không hề thấp, động một chút là hơn ngàn vạn kim tệ, Đại Thiền sơn cũng không sử dụng nổi thứ xa xỉ như vậy.

Thế lực có thể sử dụng tọa kỵ phi hành, ngoại trừ triều đình các quốc gia, trên cơ bản cũng chỉ còn thế lực có ghế trong liên minh ‘Phiếu Miểu các’ của Tu Chân giới, thế lực có tiếng nói ở trong ‘Phiếu Miểu các’ mà thôi.
Huống chi còn không phải là một cái phi hành tọa kỵ, mà một hơi liền toát ra ba con!
Sau lần đó, hắn liền sâu sắc nhận thức ra được, sau lưng Thiệu Bình Ba còn che giấu một cỗ thế lực sâu không lường được.
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc: “Đạo gia, ngươi nói là phía sau Thiệu Bình Ba còn có thế lực lớn hơn cả Đại Thiền sơn nữa sao? Điều đó là không có khả năng, nếu thật sự tồn tại mà nói, trên bàn tiệc Bắc Châu này không thể không có một chút động tĩnh, há lại để cho mình Đại Thiền sơn độc chiếm chỗ tốt như vậy được? Phía sau Thiệu Bình Ba thật sự mà có thế lực lớn như vậy, Đạo gia đối nghịch với hắn, thế lực đó sao lại ngồi yên không quan tâm đến chứ?”
Ngưu Hữu Đạo trầm ngâm nói: “Cho nên ta mới cho rằng cỗ thế lực này rất thần bí, tựa hồ không dám ló đầu công khai. Tóm lại cỗ thế lực này chắc chắn tồn tại, nhưng tình huống ta biết được còn thiếu, chỉ cảm giác là cỗ thế lực này với Thiệu Bình Ba có chút không hợp nhau, giống như ngươi vừa nói vậy, ta cũng không biết rõ là vì sao.”
Sự tồn tại của thế lực thần bí này, Hắc Mẫu Đơn không biết hắn làm sao biết được, nhịn không được liếc nhìn mật tín trên tay hắn, không biết có phải tin tức đó, xuất ra từ người gửi mật tín này luôn hay không.
Đối với điều này nàng rất ngạc nhiên, không biết từ khi nào Ngưu Hữu Đạo đã cài vào bên người Thiệu Bình Ba loại thám tử đòi mạng như thế, quả thực thám tử này là đang cắm vào ngay trên chỗ yếu hại* của Thiệu Bình Ba. (*chỗ hiểm)
Nguyên nhân rất đơn giản, Thiệu Bình Ba bí mật xây dựng con đường thủy tại Hàn quốc, vậy chắc chắn đó là chuyện tuyệt mật, không phải người Thiệu Bình Ba tin tưởng là không thể nào để cho đi kiểm tra đường thủy này được, có thể tiếp xúc được thế lực thần bí sau lưng Thiệu Bình Ba là đã có thể đoán ra được.
Chính vì vậy, Hắc Mẫu Đơn đột nhiên âm thầm vui mừng, Đạo gia đây là chân chính coi nàng như người của mình, nếu không sẽ không để cho nàng biết được sự tồn tại của thám tử tuyệt mật này.
Trong nháy mắt, tâm tình Hắc Mẫu Đơn bỗng nhiên thật tốt!
Chỉ kịp nghe Ngưu Hữu Đạo tiếp tục nói: “Loại người như Thiệu Bình Ba này, lần đầu tiên ta tiếp xúc hắn, liền biết rõ hắn là người gì, tuyệt đối không phải là kẻ vớ vẩn, mặc kệ cỗ thế lực kia lớn bao nhiêu, có bao nhiêu thần bí, Thiệu Bình Ba tuyệt đối sẽ không để cho bọn hắn tùy ý bài bố, song phương sớm muộn sẽ phải phân cao thấp!”
Hắc Mẫu Đơn đột nhiên “phốc phốc” bật cười.

Ngưu Hữu Đạo sững sờ, nhịn không được tươi cười hớn hở, ghẹo: “Xem ra tâm tình của ngươi rất không tệ a!”
Hắc Mẫu Đơn liếc mắt đưa tình cho hắn, “Ta đây là đang cao hứng, mật thám bên người Thiệu Bình Ba là ai? Ngươi yên tâm, đánh chết ta cũng không nói ra ngoài đâu!”
Ngưu Hữu Đạo rốt cuộc hiểu rõ nàng cao hứng cái gì, đánh trống lảng, “Như thế cũng đáng cho ngươi bật cười à?”
Hắc Mẫu Đơn lườm nguýt hắn một cái, thời điểm không có người ngoài, nữ nhân này có chút làm càn với Ngưu Hữu Đạo, thí dụ như chơi chút ‘tiểu ái muội’ gì đó, đây chính là ưu thế của nữ nhân, nam nhân mà đi tán tỉnh Ngưu Hữu Đạo ấy hả, đoán chừng chắc sẽ bị đánh chết.
Thấy hắn không nói, Hắc Mẫu Đơn cũng liền không gặng hỏi nữa, nàng biết có một số việc không tiện nói cho rõ ra, thở dài một tiếng nói: “Ta chỉ là cảm khái, không phải ngươi là đối thủ một mất một còn với Thiệu Bình Ba a, vừa rồi nghe ngươi nói kiểu đó, khiến cho ta có cảm giác…”
Nàng là người tham gia vào truyền bá đồng dao, biết xung đột giữa Ngưu Hữu Đạo với Thiệu Bình Ba, chuyện ở Băng Tuyết các liền không nói, biết hai người là đối thủ một mất một còn.
Ngưu Hữu Đạo hồ nghi, “Cảm giác gì?”
Hắc Mẫu Đơn than thở nói: “Tại sao ta cảm giác hai đối thủ một mất một còn các ngươi, đều để mắt tới thế lực thần bí kia, giống như đều nhìn bọn hắn không thuận mắt!”
Ngưu Hữu Đạo vui vẻ, “Có sao?”
Hắc Mẫu Đơn gật đầu, “Thiệu Bình Ba thì ta không biết, nhưng ngươi thì chắc chắn nhìn thế lực thần bí kia không thuận mắt!”
“Hiện tại tình huống như thế nào còn chưa biết, không phải nhìn thuận mắt hay không thuận mắt, nếu đối phương không công khai giúp Thiệu Bình Ba đối phó ta, chắc chắn là có chỗ gì đó phải kiêng kị, khả năng sau này công khai đối phó ta cũng không lớn.” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu, mắt lại nhìn vào địa đồ, ” Thế lực Đại Thiền sơn có thể dễ dàng lấy được chiến mã từ Tề quốc như vậy sao? Ta chỉ là lo lắng thế lực thần bí kia sẽ ra tay giúp cho Thiệu Bình Ba!”

Hắc Mẫu Đơn nói: “Cái này còn không phải đơn giản sao? Hàn quốc chắc chắn sẽ phải đề phòng ngoại địch tiến quân thần tốc trong lòng mình, vị trí trọng yếu trên đường thủy khẳng định sẽ có đặt trạm kiểm tra, chắc chắn có quân đồn trú, muốn ngăn Thiệu Bình Ba đạt được rất dễ dàng, chỉ cần tiết lộ tin tức cho triều đình Hàn quốc, nhất định có thể khiến Bắc Châu khổ không thể rên! Ta cũng không tin, thế lực thần bí kia có thể làm cho Hàn quốc tỏ ra thờ ơ với chuyện này, thật sự có thể làm cho bên kia nhịn xuống, cũng không đáng phải giả trang thần bí làm gì.”
Ngưu Hữu Đạo có vẻ hơi trầm mặc, ngay từ đầu hắn thật cũng có ý tưởng này, nhưng rất nhanh đã bị chính hắn bác bỏ, một khi làm như vậy, rất có thể Trần Quy Thạc sẽ bị bại lộ!
Trong lòng của hắn biết rất rõ, khía cạnh nào đó, hắn và Thiệu Bình Ba đều là cùng một loại người.
Khi người với người đối diện một vấn đề, khác biệt lớn nhất kỳ thật ngay ở tư duy ‘logic’ khi đối diện vấn đề, có người là từ điểm khớp một điểm* để suy ra vấn đề, có người thì dùng phương thức tư duy hình quạt*, mà hắn và Thiệu Bình Ba đều là dùng tư duy Logic* kiểu mạng nhện, chỉ cần có con côn trùng nhỏ chạm đến, lập tức sẽ có phản ứng ngay.
Lục Thánh Trung xảy ra chuyện, Ngụy Đa bên kia kịp thời chặt đứt manh mối, làm cho Thiệu Bình Ba không thể chộp được, lần này nếu là lại để cho chuyện đường thủy bị bại lộ, chỉ sợ Thiệu Bình Ba có thể sẽ lập tức khóa chặt được mục tiêu phản bội. Dù có nhiều người liên quan hơn nữa, nhiều người để lộ bí mật hơn nữa đều vô dụng, cũng không thể che giấu được, Ngưu Hữu Đạo tin tưởng Thiệu Bình Ba có cái năng lực đó.
Muốn cài người nằm vùng ở bên cạnh Thiệu Bình Ba rất không dễ, loại người này có tính cảnh giác quá cao, năng lực tư duy logic quá cường đại, thậm chí có thể dùng từ khủng bố để hình dung, cho đến bây giờ hắn vẫn nghĩ không thông, là Thiệu Bình Ba làm sao đoán ra việc hắn muốn đi Băng Tuyết các để tìm Xích Dương Chu Quả nhanh như vậy.
Bị Sở An Lâu nhục nhã ở khách sạn Thải Hồng có thể nói là nhờ Thiệu Bình Ba ban tặng!
Hắn trầm mặc hồi lâu, tính toán mọi cách phản đòn một kích, ai ngờ lại bị Thiệu Bình Ba dùng thủ đoạn không thể tưởng tượng, giết chết mấy mẹ con Nguyễn thị, tránh thoát được một kiếp!
Đối phó loại người này, hắn rất rõ, khả năng lại làm ra một tên thứ hai tương tự như Trần Quy Thạc để đưa qua là cực kỳ nhỏ bé.
Rồi nguồn cơn ân oán giữa Trần Quy Thạc với Ngưu Hữu Đạo hắn nữa, bắt đầu từ lúc ở Thượng Thanh tông, khi đó hắn còn chưa biết Thiệu Bình Ba; sau đó lại ở Nam Sơn tự, hắn cũng chưa biết Thiệu Bình Ba; lại tới Kim Châu, vẫn như cũ vẫn chưa biết đến Thiệu Bình Ba.
Xem như Thiệu Bình Ba là thần tiên, cũng không có khả năng cho rằng, mối ân oán ở Thượng Thanh tông là bố cục bày ra để lừa hắn, cũng không có khả năng cho rằng việc chặn giết ở Nam Sơn tự cũng là bố cục bày ra để lừa hắn, càng sẽ không cho rằng làm ra cái chuyện lớn giết Yến sứ ở Kim Châu như vậy, là bố cục để che mắt hắn.
Những ân oán giữa Trần Quy Thạc với Ngưu Hữu Đạo hắn, là cùng chìm nổi với Tống gia, cùng một thuyền với Tống gia, mãi cho đến khi Tống gia bị diệt môn, nó với Tống Thư cùng tới nương tựa vào Thiệu Bình Ba. Nội tình trong chuyện Trần Quy Thạc đơn giản đến không có kẽ hở, hoàn mỹ đến không chê vào đâu được, có thể chịu được bất luận việc tra xét hay hoài nghi gì.
Bây giờ xem ra, Trần Quy Thạc này phát huy tác dụng rất là lớn.
Nếu không phải Trần Quy Thạc truyền lại tin tức, hắn căn bản không biết phía sau Thiệu Bình Ba còn có ẩn tàng thế lực thần bí như vậy, không biết cái này mà nói, về sau có thể sẽ ăn phải thiệt thòi lớn!

Nếu không phải Trần Quy Thạc truyền lại tin tức, hắn cũng không có khả năng nắm giữ được tin tức về con đường thủy tuyệt mật này của Thiệu Bình Ba, tùy thời có thể cho Thiệu Bình Ba một kích nặng nề!
“Không được!” Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Nếu cần thiết, ta tình nguyện để Thiệu Bình Ba đạt được số lượng chiến mã lớn, cũng không muốn làm lộ con đường thủy kia của hắn!”
Hắc Mẫu Đơn kinh ngạc: “Vì sao vậy? Đạo gia, ngươi biết không, một khi Thiệu Bình Ba đạt được số lượng chiến mã lớn, sẽ có được vũ lực uy hiếp cường đại, Bắc Châu rất dễ dàng phát triển an toàn!”
Ngưu Hữu Đạo vẫn lắc đầu, “Không cần thiết! Không cần tranh sự phát triển trong nhất thời!”
“. . .  . . .” Hắc Mẫu Đơn im lặng, cơ hội trọng thương đối thủ như vậy lại đi từ bỏ!
Có một số việc Ngưu Hữu Đạo không tiện giải thích với nàng, kỳ thật đạo lý rất đơn giản, hắn không cho rằng Thiệu Bình Ba bị mất đi những chiến mã kia, liền có thể vạn kiếp bất phục, bằng năng lực của Thiệu Bình Ba, hoàn toàn có thể ‘đông sơn tái khởi’. (*khôi phục lại)
Mà hắn, hiện tại hắn căn bản cũng chẳng có cách gì chọc được Thiệu Bình Ba, trên thực tế, những chiêu số hắn xuất ra với Thiệu Bình Ba đều đã thất bại toàn bộ.
Với hắn mà nói, chỗ nguy hiểm nhất của Thiệu Bình Ba, không phải là Thiệu Bình Ba thu được bao nhiêu chiến mã, mà chính bản thân Thiệu Bình Ba mới là thứ nguy hiểm nhất!
Không tìm thấy cơ hội tung một kích trí mạng, hắn sẽ không tuỳ tiện để Trần Quy Thạc bị lộ.
“Đạo gia, có phải ngươi sợ mật thám bên kia bị lộ đúng không?” Hắc Mẫu Đơn vẫn là không nhịn được, tận tình khuyên bảo, đề nghị: “Khi chuyện xảy ra, hoàn toàn có thể an bài mật thám kia thoát thân a!”
Ngưu Hữu Đạo khoát tay nói: “Được rồi, đừng nhắc việc này nữa, cho nát ở trong bụng đi. Ta cũng không phải là đầu gỗ, biết hắn muốn làm gì, há lại đi ngồi nhìn hắn đạt được. Chỉ cần chiến mã còn ở trong lãnh thổ Tề quốc, khi nào đến phiên Hàn quốc giữ lại chứ!”
Hắc Mẫu Đơn sững sờ, ngay lập tức mắt sáng lên, đúng vậy ha, người Tề quốc cũng không phải chết sạch hết rồi!
Ngưu Hữu Đạo chắp tay sau lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ, từ từ trầm ngâm nói: “Cưỡi ngựa hành tẩu giang hồ, gió cũng tốt, mưa cũng được! Hiện tại ta buồn bực là, vì sao ‘khách’ của chúng ta còn chưa tới, kỳ quái, chẳng lẽ Lệnh Hồ Thu thật sự có lực chấn nhiếp lớn như vậy sao?”
p/s : Nghe tác giả bảo suy luận logic , ta tìm hiểu toán logic một phen, mới đầu rất dễ hiểu, sau một hồi đọc tiếp và suy luận, ta hiểu một vấn đề rất logic, não ta thật cá vàng, Hự hự. 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.