Đạo Quân

Chương 253: Có người muốn xuống tay với Ngưu Hữu Đạo




Chương 253: Có người muốn xuống tay với Ngưu Hữu Đạo
Edit : Luna Huang
Chợt có chút động tĩnh dị thường trong rừng cây, một tiếng ‘viu’, cây nỏ trong tay Viên Hỏa phát động tạo ra âm thanh, một con gà rừng trốn phía sau cái cây ở trên dốc núi bên đường theo tiếng vang văng ra ngoài, rồi rơi xuống đất.
Mấy ánh mắt cùng quét qua, cũng không có bất kỳ động tác ngừng trệ nào.
Viên Cương chạy phía trước mở đường, bốn người chạy phía sau cảnh giác hai bên, tiếng vó ngựa gấp gáp vang lên trong rừng núi âm u.
Tên nỏ đang sử dụng trong tay bốn người là do chính Viên Cương thiết kế, có thể lắp ráp, cũng có thể tách ra mang theo, từng chi tiết lắp ráp do Công Tôn Thiết Ngưu chế tạo.
Ban đầu khi làm thứ này, Công Tôn Thiết Ngưu không coi ra gì, chỉ giao cho đệ tử của hắn làm, ai ngờ đệ tử của hắn lại làm không được, nói cho chính xác là không đạt được yêu cầu mà Viên Cương muốn, nguyên nhân là Viên Cương yêu cầu quá cao.
Viên Cương biết rất rõ đám người hắn huấn luyện này là để làm gì, nên về vấn đề vũ khí, vì để cho tiện mang theo, cùng dễ dàng ẩn dấu, thì đây là điều kiện cần phải có, đôi khi, để ra vào một nơi nào đó, thậm chí còn không để cho người ta nhìn ra đó là vũ khí. Nếu không xách cái vũ khí sáng loáng như thế chạy khắp nơi, rất có thể ngay đến cả thành trì cũng không thể vào được.
Cho nên, tên nỏ hắn cần là thứ phải có thể tùy thời tách ra được, dễ giấu, dễ mang theo, hắn còn muốn phải dễ dàng thay thế khi một vài bộ phận bị hỏng nữa, thứ yêu cầu này buộc tất cả các bộ phận tên nỏ đều phải chế tạo đồng bộ.
Đối với thợ rèn chế tạo một cách thủ công mà nói, yêu cầu này là quá cao, đại bộ phận tạo ra bị Viên Cương loại bỏ gần hết, cuối cùng phải đích thân Công Tôn Thiết Ngưu ra tay, dựa vào tay nghề cực kỳ cao siêu của hắn, mới đạt được yêu cầu của Viên Cương.
Công Tôn Thiết Ngưu vốn cho rằng Viên Cương đang cố ý gây chuyện, tính tình nổi lên, bảo Viên Cương lăn, hay là Viên Cương đi tìm Mông Sơn Minh ra mặt, mới thuyết phục được Công Tôn Thiết Ngưu ra tay.
Nhưng như vậy thì tốc độ chế tạo lại không thể nhanh được, vì những người khác là không làm được, dựa vào một mình Công Tôn Thiết Ngưu đi làm, chậm là điều có thể tưởng tượng ra được.

Trong khoảng thời gian hơn một năm, Công Tôn Thiết Ngưu mới chế tạo được mấy chục bộ tên nỏ cho Viên Cương, đến nay còn chưa cấp đủ cho Viên Cương trang bị cho hai ba trăm người của hắn nữa.
Lúc đầu Viên Cương còn muốn làm ra ít súng*, không phải cái loại ná* như ở đây, mà là súng ở kiếp trước của hắn.( *tiếng Trung: súng*(枪) và thương*(枪) cùng chữ khác nghĩa – nên mình phịa đại ‘ná’ cho đỡ kỳ)
Kết quả ngay cả chế tạo cây nỏ cho đồng bộ cũng là vấn đề, huống chi súng, nên hắn cũng chẳng mong đợi gì đi chế súng.
Bằng vào kiến thức của hắn với súng ống, kết hợp kỹ thuật rèn của Công Tôn Thiết Ngưu, làm ra một cây hẳn là chuyện nhỏ, thế nhưng làm đạn bắn lại là chuyện lớn. Quy cách đầu đạn yêu cầu độ chính xác cao hơn, nếu mà làm ra viên đạn lớn nhỏ không đồng đều, lúc bắn phát lại bị banh cả nòng, làm không tốt còn chưa giết được người ta, đã tự giết mình chết trước. Mà về chế tạo thuốc súng lại càng thêm tinh vi, làm không cẩn thận, khi bắn lại xuất hiện ‘đạn lép’ mà nói, gặp ngay thời khắc mấu chốt là muốn mất luôn cái mạng, còn không bằng thủ cây dao phay cho khỏi phải sầu.
Hắn đương nhiên biết vấn đề nằm ở chỗ nào, nhưng hắn không am hiểu chế tạo theo dạng công nghiệp, Đạo gia cũng không am hiểu dạng đó, mặc dù biết phải bắt đầu từ chỗ nào, nhưng muốn giải quyết mà nói, hắn cần bỏ ra rất nhiều thời gian đi nghiên cứu.
Cho nên một chút ý nghĩ không thiết thực, hắn tạm thời chỉ có thể từ bỏ.
Về phần huấn luyện cưỡi chiến mã, Viên Cương lại tìm Mông Sơn Minh đến chỉ điểm.
Kiếp trước hắn cũng biết cưỡi ngựa, nhưng kỹ thuật còn lâu mới đạt được tình trạng ngồi trên lưng ngựa chinh chiến chém giết, phương diện kỹ xảo thua xa kỵ binh thời đại này. Hắn biết rõ tầm quan trọng của việc biết điều khiển chiến mã ở thời đại này, không biết lái ô tô, máy bay, xe tăng không sao cả, điều khiển chiến mã là nhất định phải thành thạo, cho nên hắn chạy đi tìm Mông Sơn Minh nhờ chỉ điểm.
Một người có thể luyện ra Anh Dương Võ Liệt vệ uy chấn thiên hạ, khẳng định là có kinh nghiệm  riêng về huấn luyện kỵ binh, hiện thực đã chứng minh hắn không có sai, Mông Sơn Minh trợ giúp cho hắn thật lớn, khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, chỉnh sửa bổ sung nhược điểm thiếu xót của hắn.
Trong thời gian hơn một năm nay, mỗi ngày của hắn đều rất phong phú, cũng chính là cái hắn gọi là ‘làm chuyện có ý nghĩa’, ví như chuyện Ngưu Hữu Đạo cứ luôn nhốt mình ở trong phòng khoanh chân ngồi tự kỷ, với quan niệm của hắn mà nói, thật khó mà chịu nổi!
Khu vực rừng núi dài hơn mười mấy dặm này,  năm kỵ rất nhanh đã xông ra, không cần cảnh giới nữa, dưới ánh tà dương tiếp tục k-rọc k-rọc tiến lên. . . . . .

Dịch trạm dưới hoàng hôn, nhóm Ngưu Hữu Đạo tiến vào, nhảy xuống ngựa, sẽ tự có người đi quản lý ngựa.
Một nhóm vào ngủ lại, rửa mặt xong xuôi, hai huynh đệ kết bái ngồi xuống ăn chung với nhau.
“Ai, lão đệ nè, ta ở chỗ ngươi ăn uống mấy ngày, giờ lại đi ăn những thứ này, đây là đồ cho người ăn sao?” Lệnh Hồ Thu đặt chén rượu xuống, cau mày khổ sở than thở.
Ngưu Hữu Đạo: “Vẫn được mà, là huynh trưởng quá chú trọng rồi.”
Lệnh Hồ Thu liếc hắn, “Ta chú trọng rồi? Đến tột cùng là ai chú trọng? Điều kiện ăn uống của ngươi bên kia, đoán chừng khắp thiên hạ không tìm ra người thứ hai giống ngươi! Nếu không, ngươi dạy cho Hồng Tụ, Hồng Phất kỹ thuật nấu nướng kia đi?”
Ngưu Hữu Đạo: “Không phải ta không muốn dạy, huynh trưởng ở chỗ ta cũng đã thấy được đi, những nơi phòng bếp kia để bảng hiệu của ‘Nam Sơn tự’, vậy đó cũng là tuyệt học của Nam Sơn tự, không dễ truyền ra ngoài, căn bản liền không cho người đi vào quan sát, ta làm hỏng quy củ người ta cũng không tốt, muốn người ta làm việc, phải tôn trọng người ta đúng không?”
Sau một trận thịt kho tàu bất ngờ gặp phải Thiệu Bình Ba, lúc ra ngoài hắn cũng không dám tiếp tục khoe khoang loạn xạ, huống chi đã đáp ứng Viên Phương, không truyền dạy lung tung cho người khác. Còn việc Viên Cương dạy cho những tiểu tử kia, hắn không quản được, Viên Phương thì càng không quản được Viên Cương, Viên Cương có thể nghe lời Viên Phương mới là lạ, đối mặt Viên Cương, Viên Phương cũng chỉ có thể ngồi ở một bên ai oán mà thôi.
Lệnh Hồ Thu sờ sờ cái cằm, miệng chậc chậc nói: “Một đám hòa thượng trong chùa miếu lại có tay nghề này, vận khí của lão đệ đúng tốt!”
Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói: “Đúng thế, nếu không phải vậy ta cũng chẳng cần mang cả một đám hòa thượng đi!”
Lệnh Hồ Thu ngẫm lại cũng đúng, cũng chỉ có thể lắc đầu hâm mộ, “Đây là một đầu tài lộ* thật lớn a!” (*đường kiếm tiền)

Ngưu Hữu Đạo cười không nói gì, hắn không cho rằng đây là tài lộ gì, bởi vì hắn biết rất rõ tình huống trong đó, nó không phải là thứ gì đó có hàm lượng kỹ thuật rất cao, đồ ăn làm ra lại không thể bảo quản lâu dài được, khó mà vận chuyển đường xa, muốn dùng làm tài lộ, nhất định phải mở hàng quán ở khắp nơi, một khi hàng quán được mở rộng ra, căn bản là không có cách nào giữ được bí mật, sớm muộn cũng sẽ lan truyền ra ngoài.
Ví như cất rượu, rượu cất ra được có thể bảo quản lâu dài, chỉ cần khống chế đầu nguồn xuất ra là được, còn có thể dùng kiếm tiền chơi chơi. Mà nấu ăn để kiếm tiền không quá hiện thực, nếu như Thương Triều Tông có thể thống nhất thiên hạ, thời điểm có thể quản khống toàn bộ thiên hạ, cũng có thể xem như là một cách kinh doanh kiếm tiền, hiện tại là chuyện không thể nào.
Thiên hạ hiện nay, rất nhiều bách tính ngay cả ăn no thôi cũng là cả vấn đề rồi, chỉ cầu cho được nhét đầy cái bao tử, nên hiện tại, hắn không cho rằng lan truyền những tay nghề này ra ngoài sẽ có cái ý nghĩa gì, cũng chỉ có thể cho những nhà giàu sang kia nhiều thêm một loại hưởng thụ mà thôi, có nhiều thêm một loại hưởng thụ dục vọng cửa giới giàu sang, thì đều mang lại tai ương cho bách tính phổ thông cả.
Liền thí dụ như cất rượu, một ngụm thôi bách tính phổ thông cũng uống không nổi, chỉ thỏa mãn sở thích của giới quyền quý, lại lãng phí rất nhiều lương thực, đối với những bách tính ăn còn không no kia mà nói, không phải là chuyện gì tốt. Thời đại này truyền bá loại phương thức cất rượu này ra ngoài, đó là nghiệp chướng!
Cho nên, có nhiều thứ tạm thời vẫn giữ lại trên tay, thứ gì hiếm thì càng quý, lâu lâu có khách đến chơi, lấy ra đãi khách làm cho khách cao hứng hài lòng cũng rất tốt.
“Nghe nói sư phụ lão đệ là Đông Quách Hạo Nhiên của Thượng Thanh tông phải không?” Lệnh Hồ Thu chợt dừng gắp, thử hỏi.
Ngưu Hữu Đạo mỉm cười: “Xem như là thế đi.”
Lệnh Hồ Thu: “Cái gì gọi là xem như? Ta từng gặp qua lệnh sư một lần, cũng nhận biết, là người thật không tệ, hay là có cái gì khiến cho ngươi không vừa mắt sao?”
Ngưu Hữu Đạo: “Huynh trưởng hiểu lầm rồi, mặc dù ông ấy thu ta làm đồ đệ, nhưng lại chưa truyền nghệ gì. Sau khi ta đến Thượng Thanh tông, bởi vì nội bộ Thượng Thanh tông tranh quyền đoạt lợi, giam lỏng ta 5 năm, mấy năm đó ngay cả cửa cũng không cho ra, cái gọi là tu luyện cũng chỉ là ném cho ta quyển sách để ta tự học lấy, còn nhiều lần hạ độc thủ với ta, kém chút giết chết ta, cho nên ta cũng chẳng có bao nhiêu hảo cảm với Thượng Thanh tông cả.”
Hắn không hy vọng người ngoài cho là hắn có quan hệ sâu sắc với Thượng Thanh tông, hắn muốn phủi sạch quan hệ với bất kỳ người nào.
Lệnh Hồ Thu kinh ngạc nói: “Nếu Đông Quách Hạo Nhiên thu ngươi làm đồ đệ rồi, vì sao lại không truyền nghệ, hay là đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hử?”
Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Những chuyện không vui, không muốn nhắc tới nữa.”
Thấyhắn không muốn nói, thử hỏi sơ xong Lệnh Hồ Thu cũng không dám hỏi nhiều, biết giao tình hai bên chưa sâu, hiện tại không nên truy đến cùng, còn nhiều thời gian, nhất thời cũng không cần vội, kịp thời dừng lại cái đề tài này, nói lảng đi: “Sau khi qua dịch trạm này, lại đi tiếp coi như đã ra khỏi Kim Châu. Lão đệ mua sắm chiến mã xong trở về, sợ là phải đi ngang qua Kim Châu, mặc dù Kim Châu kết minh với Thương Triều Tông, nhưng nếu như có số lượng chiến mã lớn chạy qua, không chừng chịu không nổi thèm thuồng sẽ tạm giam đó, sao ngươi không thuận đường mà khơi thông trước?”

Ngưu Hữu Đạo: “Nếu thật sự có như vậy, vậy chỗ cần đi khai thông trên đường có quá nhiều, chuyện khơi thông giao cho Thiên Ngọc môn quản lý đi, ta có thể cố gắng ở Tề quốc đã tính hết sức rồi, những chỗ khác không cần ta phải quan tâm, ta cũng quan tâm không xuể.”
Kỳ thật chỉ cần có thể lấy được chiến mã, hắn căn bản không có ý định đi đường bộ, địa bàn hai quận ven biển, điều kiện đường biển có lợi như thế lại không đi, nói đầu óc có bệnh còn tạm nghe được. Nghe đám Phí Trường Lưu nói, kỳ thật phía Thiên Ngọc môn bên kia cũng đã sớm có ý này, chỉ cần có thể lấy được chiến mã, là vận chuyển đi bằng đường biển liền, thế nhưng mãi không có cách nào đưa chiến mã ra khỏi lãnh thổ Tề quốc được . . . . . .
Trăng treo giữa trời, một con Kim Sí xà xuống, chui vào một ô cửa sổ trong dịch trạm.
Hồng Phất đưa tay tiếp Kim Sí, rút phong mật tín từ trong cái ống dưới chân Kim Sí ra, đưa cho Hồng Tụ, còn nàng thì đi cất con Kim Sí.
Hồng Tụ mở mật tín ra,  sau khi dịch đọc nội dung trong đó xong, đi đến trước cây đèn, đốt mật tín thành tro bụi, rồi đi đến bên cạnh giường, nhỏ giọng nói với Lệnh Hồ Thu đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa: “Tiên sinh, chúng ta bị người ‘Hiểu Nguyệt các’ để mắt tới.”
Lệnh Hồ Thu chậm rãi thu công, mở mắt ra nhìn nàng, giống như có nghi hoặc, “Người Hiểu Nguyệt các để mắt ta?”
Hồng Tụ: “Nói đúng hơn, là đang để mắt Ngưu Hữu Đạo, có người muốn xuống tay với Ngưu Hữu Đạo!”
Lệnh Hồ Thu nhíu mày: “Là ý của ai?”
Hồng Tụ: “Không có ý của ai hết, là có người tự tiện làm chủ, người kia từng muốn móc nối quan hệ với ngươi, chính là nữ nhân gọi là Tô Chiếu, là cái bà chủ thanh lâu chủ động kết giao với ngươi lần trước kia.”
Lệnh Hồ Thu hồ nghi nói: “Nàng ta làm sao lại có thù với Ngưu Hữu Đạo vậy? Nữ nhân đó cũng là người Hiểu Nguyệt các sao?”
Hồng Tụ: “E là vậy, nếu không làm sao có thể vận dụng người của Hiểu Nguyệt các được, khả năng ở trong Hiểu Nguyệt các còn có chút thân phận địa vị nữa, thân phận cụ thể là gì thì trong mật tín không có lộ ra.”
Lệnh Hồ Thu cười lạnh ‘hừ hừ’ một tiếng: “Làm cái quỷ gì? Lập tức truyền tin, bảo người ngăn nàng ta lại!”
Hồng Tụ lắc đầu: “Không tiện ngăn lại, dễ khiến cho người ta hoài nghi thân phận của ngươi. Ý tứ của bên trên là, chỉ cần ngươi không rời khỏi Ngưu Hữu Đạo, nàng ta cũng không dám làm bậy, bên trên đã cảnh cáo qua rồi!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.